Chương 24
☆, Phá phong
"Khụ. . . Ta nói rồi. . . muốn cùng ngươi trả . . ."
Thanh âm của Tiểu Yêu rất nhẹ. . . nhưng quanh quẩn nặng nề bên tai, thật lâu không cách nào tản đi.
Vốn tưởng rằng ngươi con tiểu yêu ngốc này cái gì cũng đều không biết. . . Vô tâm vô phế mà sống. . . Song. . . Hôm nay ta mới biết được ngươi đối với ta đào tâm đào phế. . .
Vô tâm vô phế (không tim không phổi): người suy nghĩ đơn giản, hầu như không bận tâm tới chuyện gì.
Chất lỏng nóng rực từ hải lam sắc (màu xanh biển) đồng tử rơi xuống, thiêu đốt gương mặt bản thân. . . Ta không cho phép ngươi cứ như vậy rời đi!
"Ta nói rồi không cho phép ngươi lại để mình thân hãm hiểm cảnh . . . Lần này ta nhất định không buông tha ngươi. . ."
Thần Quân Đại Nhân đem Tiểu Yêu ôm vào trong ngực, giống như bảo vệ bảo vật trân quý nhất.
Đại Hồ Ly ngự kiếm đi theo bên cạnh Thần Quân Đại Nhân, rất rõ ràng nghe thấy được Luyến Thư nói là ' ta ' mà không phải ' bổn tọa '. Đại Hồ Ly cũng chỉ nghe qua hai lần Luyến Thư tự gọi mình như vậy, lần đầu tiên là lúc đi ra từ địa phương quỷ quái kia so với Trấn Yêu Lao còn kinh khủng hơn, mà lần thứ hai lại là lúc này . . .Đại Hồ Ly biết, chỉ có lúc Luyến Thư mất đi lãnh tĩnh, hoặc là đối với người mình thích nhất, mới có thể tự gọi mình như vậy. Phân lượng của Tiểu Yêu trong lòng nàng. . . thật sự rất nặng.
"Không. . ."
Thần Quân Đại Nhân cảm thấy trong ngực có động tĩnh. Tiểu Yêu kia cố hết sức mà mở mắt, vốn là đôi mắt to lấp lánh có thần, bây giờ cũng trở nên ảm đạm.
"Tiểu Yêu! Ngươi ra sao?"
Thần Quân Đại Nhân khẩn trương nhìn người trong ngực, mất đi lãnh tĩnh lúc bình thường, hôm nay nàng chỉ cần tiểu yêu không có chuyện gì, chỉ cần tiểu yêu không có chuyện gì. . .
"Không nên. . . Khóc. . ."
Tiểu Yêu khẽ cười, như hoa anh đào rơi xuống, thê mỹ đến khiến người lo lắng. . . Tiểu Yêu cố hết sức mà đem tay phải đặt lên trên ngực trái.
"Ta sẽ. . . Khó chịu. . ."
Luyến Thư nhìn Tiểu Yêu trong ngực thật sâu, đem nàng ôm thật chặt trong lòng, hít vào một hơi, ngăn lại nước mắt đang chảy xuống.
"Ngốc tiểu yêu. . ."
Hứng lấy gió lạnh, ánh trăng kia có phần thảm đạm. . . người trong ngực thân thể hơi lạnh. . . Tâm thật đau. . .
"Tiểu yêu ngốc. . . Thích. . . Ngươi. . ."
Thanh âm trong ngực dần dần thấp xuống, trong lòng Luyến Thư căng thẳng, ngay cả tay cũng đều run rẩy.
Nàng nói nàng. . . yêu thích ta. . .
Luyến Thư biết Tiểu Yêu vừa ngất đi, trong tay vận khởi một đạo chân nguyên đánh vào cơ thể Tiểu Yêu, mới dần dần cảm giác thân thể Tiểu Yêu khôi phục một ít độ ấm, xua tan loại cảm giác lạnh như chết khiến người ta tuyệt vọng. . .
------------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến ----------------------------------
Bách Thảo Thượng Tiên đang tĩnh tọa trong nhà tranh, bỗng cảm thấy một trận cảm giác áp bách mãnh liệt truyền đến, cảm giác bị áp bách này rất quen thuộc, hai trăm năm trước hắn đã từng trải qua, giật mình đại sự không ổn, lập tức từ lúc trạng thái ngồi khôi phục như cũ. Ngay lúc mở cửa, một trận gió mạnh thổi qua, chỉ thấy một nhóm người đáp xuống giữa Y Tiên Lư. Trong bóng tối hắn rõ ràng thấy được hải lam sắc đôi mắt của tử y nhân kia cùng chu sa phát ra ánh đỏ giữa trán nàng, dĩ nhiên hắn làm một thầy thuốc, cũng nhạy cảm mà nhận ra mùi máu tươi. . .
"Cứu nàng! Mau!"
Thần Quân Đại Nhân ôm Tiểu Yêu đi tới trước mặt Bách Thảo Thượng Tiên, hắn mới thấy rõ ràng Tiểu Yêu trong ngực nàng. Tiểu Yêu mặt xám như tro tàn, thần sắc trắng bệch, trước ngực một miếng băng mỏng ngăn máu đang cuồn cuộn chảy ra không dứt , bị thương nghiêm trọng!
Giữa chân mày Bách Thảo Thượng Tiên căng thẳng, tâm cũng có mấy phần đau. Thấy Tiểu Yêu bình thường vui vẻ nhưng hôm nay lại yên tĩnh mà nằm, ai không đau lòng đây.
"Mang nàng vào đây!"
Không nói hai lời, Bách Thảo Thượng Tiên dẫn Thần Quân Đại Nhân vào một gian nhà tranh, đem Tiểu Yêu đặt nằm ở trên giường. Nhóm người Đại Hồ Ly lưu tại phía ngoài nhà tranh, không quấy rầy. Bách Thảo Thượng Tiên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ thuốc, thẳng tắp rót vào trong miệng tái nhợt của Tiểu Yêu. Sau đó dùng linh lực ngăn lại mấy đạo đại huyệt, cầm máu xong mới đem khối băng trước ngực Tiểu Yêu tách ra. Bách Thảo Thượng Tiên nhìn vết thương, lắc đầu.
"Thương thế kia ta cứu không được."
Nghe được câu này, giống như một phán quyết trầm trọng gần như cướp đi tất cả sức mạnh của Luyến Thư.
"Nhưng mà."
Lời nói xoay chuyển, Thần Quân Đại Nhân vốn đang muốn tức giận hơi bình tĩnh lại, đôi mắt đẹp như ngọc bích kia nhìn thẳng Bách Thảo Thượng Tiên.
"Lần trước ta đã từng nói với ngươi trên người Tiểu Yêu có hai đạo phong ấn. Lực phá hoại này đem đạo phong ấn thứ nhất mạnh mẽ giải khai, nhưng cũng vừa vặn trở thành một đạo che chở, nếu không sợ rằng Tiểu Yêu đã sớm bỏ mình tại chỗ. Mà bây giờ phương pháp xử lí chỉ có đem đạo thứ hai cũng giải khai , làm cho nàng khôi phục linh lực tự thân thuần chính nhất, lại phụ trợ lấy máu của Chu Tước nhất tộc, có lẽ có thể cứu."
Thần Quân Đại Nhân ngơ ngác một chút, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra viên phá phong đan mà Vong Chi cho, đưa cho Bách Thảo Thượng Tiên.
"Ngươi lại có Minh giới phá phong đan, như vậy cũng tốt hơn nhiều."
Bách Thảo Thượng Tiên hơi nâng đầu Tiểu Yêu lên, đem viên đan dược đút xuống, chỉ thấy Tiểu Yêu cả người khẽ phát ra ánh đỏ.
"Sau khi Tiểu Yêu khôi phục chân thân, phải đối mặt có thể là sự truy sát từ Ma giới, con đường sau này nhấp nhô vô cùng."
Bách Thảo Thượng Tiên lắc đầu, thở dài, thân phận của Tiểu Yêu đã định trước con đường khó khăn của nàng.
"Ta sẽ ở bên cạnh nàng."
Thần Quân Đại Nhân nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Ta đi tìm Chu Tước, hảo hảo che chở nàng, ta sẽ mau chóng trở về trước lúc nàng phá phong, vì nàng hộ pháp."
Nói xong, mở cửa phòng, hóa thành một tia sáng trắng bay đi.
Đại Hồ Ly mang theo Nghê Thường cùng Tiểu Thanh đi đến, nhìn Tiểu Yêu toàn thân phát ra ánh đỏ, liền biết nàng đã ăn vào phá phong đan.
"Tiểu Yêu. . . Ngươi thật dũng cảm."
Hiếm thấy, lần đầu tiên, Đại Hồ Ly đối với Tiểu Yêu lộ ra ánh mắt tán thưởng, sau đó an ủi một chút Nghê Thường đang khóc thành nước mắt.
"Cho nên. . . Cũng cầu xin ngươi dũng cảm sống."
Nhất thời, trong phòng yên tĩnh vô cùng, tựa hồ thiếu tiếng nói của Tiểu Yêu , liền ít đi sức sống, một mảnh tĩnh mịch.
---------------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến ---------------------------------------
Thần giới, Chu Tước Sơn, trên đỉnh núi cháy lên ngọn lửa, nóng rực như dung nham.
Một giọt mồ hôi từ thái dương rơi xuống, Luyến Thư nhìn Chu Tước Sơn nóng bỏng trước mắt, bị không khí nóng rực bao quanh, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Lúc này từ trong Chu Tước Sơn đi ra một hồng y thiếu nữ, là người hôm đó xuất hiện ngay Thần Quân Đại Nhân cùng Tiểu Yêu gặp nhau, thiếu nữ cùng Thần Quân Đại tranh đấu. Khuôn mặt hồng y thiếu nữ mang theo một cỗ anh khí, tướng mạo đẹp đẽ, duy chỉ có toàn thân mang theo một cỗ ngạo khí, hẳn là bị cưng chiều đến hư. Nàng chính là Chu Tước hậu duệ chính thống, Chu Nhiễm Tích.
"Ngươi. . . tại sao ngươi tới đây?"
Mặc dù cùng Thần Quân Đại Nhân không hợp nhau, nhưng lúc này Chu Nhiễm Tích vẫn có chút kinh ngạc. Trước tiên bỏ qua một bên không nói về chuyện tình lúc Luyến Thư có nhiệm vụ trong người nên ở Nhân giới thi hành, nàng là một hậu duệ của long tộc, còn là Băng Long, vì sao lại tới Chu Tước Sơn nóng bỏng này?
"Cầu xin ngươi hỗ trợ."
Từ giữa chân mày Thần Quân Đại Nhân không khó nhìn ra sự khó chịu đối với hỏa diễm nóng bức, nhưng khi Thần Quân Đại Nhân nói ra ' cầu xin ' câu này, vẻ mặt trở nên dị thường thận trọng.
Băng Long lãnh ngạo này lại còn nói ra chữ ' cầu xin '? ? Đây thật đúng là chuyện lạ thiên hạ rồi, nhưng nàng trái lại thật tò mò, Băng Long này rốt cuộc muốn cầu xin nàng điều gì.
"Gấp cái gì?"
Chu Nhiễm Tích nheo mắt, hai tay ôm ngực, giống như dáng vẻ kiêu ngạo ' Nói nghe một chút, nhưng ta không nhất định phải giúp ngươi '.
Khi Thần Quân Đại Nhân vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm nhu hòa truyền đến.
"Cùng bổn tọa nói đi."
Sau đó một con đại điểu toàn thân cũng là hỏa diễm, ân. . . Nên nói là Chu Tước, từ cửa vào bay ra, ngọn lửa quanh thân rút đi, hóa thành một mỹ nhân tuyệt sắc đoan trang hiền thục, một thân bạch y, cùng núi này tràn ngập ngọn lửa bất đồng, vẻ đẹp của nàng lại như dòng nước nhu hòa. Nàng là chủ nhân ngọn núi này, cũng là Chu Tước thần thú hậu duệ chính thống, Chu Nhiễm Phi.
"Nương ~~"
Chu Nhiễm Tích bất mãn cong miệng, nàng còn muốn cùng Băng Long này đọ sức một lát, mối thù lần trước bị nàng nhục nhã cũng còn chưa hồi báo đây, nàng nhất định phải cùng Băng Long này phân thắng bại.
"Luyến Thư Thần Quân nhất định là có chuyện quan trọng, không thể để lỡ."
Chu Nhiễm Phi sủng nịch vỗ vỗ đầu Chu Nhiễm Tích, trấn an Chu Tước nho nhỏ này.
"Thứ cho bổn tọa mạo muội, cầu xin lấy máu Chu Tước nhất tộc."
Vẻ mặt Chu Nhiễm Phi vốn nhu hòa trở nên ngưng trọng, Chu Tước máu có thể trị thương, nhưng đối tượng có thể trị không nhiều lắm, bởi vì Chu Tước là thượng cổ thần thú, thuộc hỏa, tộc loại có thể thừa nhận sự bá đạo của máu Chu Tước cũng không nhiều, không khó đoán ra người được cứu trị là thân phận gì.
Sắc mặt Chu Nhiễm Phi trở nên ảm đạm.
"Đúng là con của nàng tồn tại sao?"
Thần Quân Đại Nhân gật đầu, Thần Quân Đại Nhân biết ' nàng ' trong miệng Chu Nhiễm Phi là ai, nhưng ' nàng ' trong miệng Chu Nhiễm Phi cùng Chu Nhiễm Phi có thiên ti vạn lũ quan hệ, đây là bí mật mà Luyến Thư cũng không biết.
"Ta với ngươi đi thăm nàng một chút, Nhiễm Tích ngươi lưu lại."
Chu Nhiễm Phi dùng ánh mắt không thể cãi lại nhìn Chu Nhiễm Tích, chỉ thấy Chu Nhiễm Tích cũng là ngoan ngoãn đồng ý. Nàng biết lúc mẫu thân lộ ra loại này ánh mắt, nhất định là có chuyện trọng yếu, điểm này năng lực phân biệt, nàng vẫn phải có.
Sau đó, Chu Nhiễm Tích đưa mắt nhìn mẫu thân cùng Băng Long kia rời đi rồi, mới chậm rãi tiêu sái trở về Chu Tước Sơn, bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt. . .
Ý của mẫu thân là chớ cùng nàng đi. . . Nhưng nàng chưa nói. . . Ta không thể xuống nhân giới chơi a. . .
----------------------------------- hoa lệ phân cách tuyến ----------------------------------------
Lúc trở lại, trời đã sáng choang, tất cả mọi người canh giữ ở bên người Tiểu Yêu cũng không rời đi, mà Tiểu Yêu trên người ánh đỏ càng sâu, nhìn như đã đến lúc muốn phá phong.
Chu Nhiễm Phi đi tới trước người Tiểu Yêu, những người khác đều rất tự nhiên để cho nàng một vị trí, ánh mắt nàng nhìn Tiểu Yêu giống như muốn đem Tiểu Yêu xuyên thấu, suy nghĩ có chút xa xăm.
"Cùng ' nàng ' thật sự giống nhau."
Có lẽ không ai có thể thấy, trong mắt Chu Nhiễm Phi có nước mắt, khóe môi cười thật thê lương thảm đạm. Chu Nhiễm Phi kéo tay áo, ngón tay hướng cổ tay rạch một cái, một ánh sáng đỏ chợt hiện, chỉ thấy cổ tay Chu Nhiễm Phi xuất hiện một vệt máu, máu chảy ra cuồn cuộn không dứt.
Thần Quân Đại Nhân lập tức nâng Tiểu Yêu lên, chỉ cảm thấy trên người nàng cực kì nóng, gần như muốn làm bỏng mình. Chu Nhiễm Phi đem cổ tay lại gần khóe miệng Tiểu Yêu, đem máu đút xuống.
Một lúc sau, Chu Nhiễm Phi thu tay lại, Thần Quân Đại Nhân mới đem Tiểu Yêu thả lại trên giường, mà trên cánh tay có dấu vết bị bỏng nhàn nhạt.
"Tiểu Thư Thư. . ."
Đại Hồ Ly chú ý tới vết bỏng nhỏ trên tay Luyến Thư, lại thấy Luyến Thư lắc đầu.
"Không ngại."
Sau đó, ánh sáng đỏ trên người Tiểu Yêu càng sâu, tựa hồ được Chu Tước máu kích thích, thần kinh toàn thân giống như bị lửa đốt, đan điền giống như có cái gì muốn vỡ ra, khiến Tiểu Yêu đang hôn mê cũng không khỏi nhíu mày, một tiếng đau ngâm tràn ra bên môi.
Chu Nhiễm Phi nhìn Tiểu Yêu, nàng không nghĩ tới. . . ' nàng ' còn để lại hài tử, còn dùng phong ấn tiêu hao sinh mệnh lực đem chân thân của nàng phong ấn lại, làm cho nàng tránh được đuổi giết từ Ma giới. . . Bảo vệ mạng đứa nhỏ này. . .
Một lúc sau, trên người Tiểu Yêu bắt đầu hiện lên hư ảnh hồng sắc lân phiến. Một cỗ linh lực xa lạ mà cường đại bắt đầu quét qua nhà tranh, nổi lên một đạo gió mạnh, đem đồ vật bên trong phòng đều thổi đến rối loạn. Mà cặp mắt to của Tiểu Yêu lại mở ra, khuôn mặt đỏ thẫm như lửa, mà vết thương cực sâu trước ngực lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại.
Đại Hồ Ly đem Nghê Thường ôm vào trong ngực, thuận tiện đem tiểu Thanh hồn phách yếu ớt cũng thu vào trong ngực, mà cặp mắt kia như cũ kinh ngạc nhìn Tiểu Yêu biến hóa.
Giống như không nhịn được cảm giác vỡ vụn trong cơ thể, Tiểu Yêu đau nhức rống lên. Ánh sáng đỏ chói mắt bao vây cả Y Tiên Lư, mà có thể nghe thấy rõ ràng chính là, tiếng rống đau nhức kia của Tiểu Yêu hóa thành tiếng rồng ngâm, vang dội cả Bách Thảo Cốc!
Ánh sáng đỏ tiêu tán, chỉ thấy Tiểu Yêu nửa ngồi ở trên giường thở dốc, hai tròng mắt như hồng bảo thạch, tóc vốn đen nhánh lại pha vài phần sắc lửa đỏ, toàn thân phát ra linh lực lưu động hoàn toàn khác biệt, lại có vài phần cảm giác bị áp bách truyền đến.
"Thần Quân. . . đại nhân. . ."
Tiểu Yêu đồng tử đỏ ngầu nhìn vào trong đôi mắt đẹp sắc xanh biển của Thần Quân Đại Nhân, bao hàm rất nhiều cảm xúc nói không rõ.
Luyến Thư tiến lên đem Tiểu Yêu ôm vào lòng, kích động từ việc mất đi mà lại khôi phục được, khiến Luyến Thư ôm Tiểu Yêu càng chặt hơn.
"Không cần nói. . ."
Không cần nói, nàng chỉ muốn dùng tâm đi cảm thụ cảm giác chân thực của giờ phút này...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả quân: ta là ngược thân thể ngã bệnh của mình cho ngươi khôi phục chân thân, có thể có phần thưởng gì?
Tiểu Yêu: ngươi cút! Phá phong khó chịu muốn chết ngươi có biết hay không!
Tác giả quân: còn khó chịu hơn! Ta ngã bệnh còn muốn gõ chữ gõ đến ngươi khôi phục chân thân đó mới gọi là khó chịu đi!
Một trận gió lạnh thổi qua, trên mặt tác giả quân hiện lên vẻ hối hận. . .
Tác giả quân: Tiểu Yêu, thật là cực khổ ngươi, ta xin lỗi vì mới vừa rồi vô lễ. . .
Thần Quân Đại Nhân: đã quá muộn.
Tác giả quân đã bị đánh bay ra ngoài không gian. . .
Đại Hồ Ly: nói bao nhiêu lần, không tìm chết sẽ không phải chết mà tác giả quân, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa rõ sao?
Song trong lúc tác giả quân đang trên đường bay ra ngoài không gian, gặp được Đại Hồ Ly cũng bay ra ngoài không gian . . .
Tác giả quân: làm sao ngươi cũng tới?
Đại Hồ Ly: chẳng qua mới đả tương du* theo ngươi nói một câu đã bị đánh bay. . .
Tác giả quân: ngươi nhất định là quên Thần Quân Đại Nhân yêu thích yên tĩnh. . .
Đại Hồ Ly: . . . . . . . .
Tác giả quân tiếp tục cầu xin bình luận cầu hoa cầu ẩn tàng! Các khán giả mau cho tác giả quân lưu một chữ, cho tác giả quân chút động lực đi!
Đả tương du*: lấy xì dầu - chính là cỡi ngựa xem hoa, đi ngang qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com