Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46-48: Cứu viện núi sâu (3-5)

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 46
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Ngón tay hai người đã nắm được nhau. Tiểu Li bị trọng lực ghì xuống, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Đường Dư cũng bị kéo lảo đảo nửa bước.

Cô gần như phải gánh trọng lượng của cả hai người, hiện nửa bàn chân đã mấp mé bên rìa.

Tiểu Li giơ cánh tay còn lại, định bắt lấy cổ tay Kim Diệp.

Chính vào lúc này, biến cố nảy sinh. Mỏm đá căn bản không gánh nổi trọng lượng của bao nhiêu người như thế. Phần rìa đột nhiên rơi mất một mảng.

Chân trái Đường Dư trợt đi, người cũng nhào ra ngoài mỏm đá. Chu Châu nhanh tay lẹ mắt, vội ôm eo Đường Dư. Đồng thời, Phó Mộng Thanh cũng kéo Chu Châu lại.

Nhất thời, năm người dính vào nhau trông hệt như châu chấu trên một sợi dây, không ngừng đung đưa bên vách đá.

Xung lực khổng lồ dồn hết lên người ở vị trí dưới cùng là Tiểu Li. Những ngón tay yếu ớt trắng bệch của cô cuối cùng vẫn không giữ nổi tay Kim Diệp. Ngón tay vừa trượt, sau đó cả người cũng ngửa mặt rơi xuống vực.

"Tiểu Li!" Kim Diệp hét lên, vươn tay quờ giữa không trung trong vô vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Li biến mất giữa làn sương mù dày đặc và tán cây.

Đường Dư cũng không nhịn được mà gọi tên đồng đội, nhưng nào đâu có tiếng trả lời.

Nhất thời, đầu óc mọi người trở nên trống rỗng.

Kim Diệp máu dồn lên não, toan buông bàn tay nắm lấy Đường Dư ra, định nhảy xuống vực theo Tiểu Li.

Nhận ra ý định của đồng đội, Đường Dư vội túm chặt lấy tay đối phương, hét lên: "Chu Châu, mau kéo tụi tôi lên!"

Chu Châu và Phó Mộng Thanh đứng trong phạm vi an toàn phải gồng sức một lúc mới lôi được hai người gần như đang lơ lửng giữa không trung trở lại mỏm đá.

"Tôi muốn xuống dưới tìm em ấy." Kim Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào nơi Tiểu Li rơi xuống, mắt đỏ bừng, giọng kiên quyết.

"Sẽ tìm, nhưng không thể lao thẳng xuống vực. Vậy thì bà cũng chết. Ngộ nhỡ Tiểu Li còn sống mà bà chết thì bảo con bé làm sao đây?" Đường Dư không nói nữa mà ló đầu ra quan sát địa hình vách đá. Các cô phải tìm một cách ổn thỏa để xuống dưới.

Cách lí trí nhất chính là quay lại thôn, lấy vật tư rồi hẵng xuống đáy vực cứu người. Nhưng một chuyến đi rồi về cần non nửa ngày. Trì hoãn càng lâu, hy vọng sống sót của Tiểu Li lại càng mong manh, xa vời.

Ai biết dưới đáy vực có cái gì.

Nếu Tiểu Li thật sự bất hạnh té chết, tuy nói có thể hồi sinh nhưng thi thể cô nàng nằm ở đó, chỉ dã thú bình thường thôi cũng là mối đe dọa.

"Lục Lộ, nghe thấy không?" Đường Dư hỏi trong nhóm.

"Em đây! Mọi người gặp chuyện gì vậy? Tiểu Li sao rồi?" Lục Lộ lo lắng hỏi.

"Em chọn hai người, mang ba lô của bọn chị dọc theo ngọn núi đằng sau thôn đi thẳng hướng Bắc. Đi chừng hai tiếng, em sẽ thấy một vực thẳm, tới đó quẳng ba lô xuống đáy vực." Đường Dư cố dặn dò Lục Lộ một cách chậm rãi. Các cô không kịp về lấy vật tư, đành phải dùng hạ sách này.

Đám vật tư kia bị ném xuống đáy vực, rất có thể sẽ mất luôn. Nhưng nếu may mắn tìm được thì đó chính là đồ cứu mạng.

"Được! Em đi ngay!" Lục Lộ bên kia cao giọng đáp lời.

Khi Đường Dư phân phó những việc ấy thì Phó Mộng Thanh bên cạnh đã trở nên mất hồn mất vía. Sự tự trách trong lòng cô dâng lên đỉnh điểm. "Xin lỗi, tôi không nên dẫn mọi người tới... Tất cả là tại tôi, là tôi để lạc mất em gái, còn hại mọi người mất đồng đội..."

Những cú sốc liên tiếp cùng với việc phải trốn chạy khiến lí trí của Phó Mộng Thanh chỉ chực chờ sụp đổ. Cô luôn miệng lặp đi lặp lại những lời tự trách, mãi không ngừng.

Đột nhiên, Kim Diệp đứng bật dậy, tát Phó Mộng Thanh một bạt tai.

Tiếng tát vang dội khiến cả bọn giật nảy. Phó Mộng Thanh ngơ ngác đứng đó, mắt mở to.

"Giờ không phải lúc tự trách." Kim Diệp lạnh giọng bỏ lại một câu rồi xoay người quan sát vách đá. Cô không muốn đổ lỗi cho Phó Mộng Thanh. Việc tìm người và lên núi đều do cô và Tiểu Li khuyên Đường Dư đồng ý. Sự cố xảy ra cũng không liên quan trực tiếp đến Phó Mộng Thanh. Nhưng cô không chịu nổi, phải tìm một chỗ để xả.

Cái tát kia kéo lí trí Phó Mộng Thanh trở lại với hiện thực. Tuy không hiểu Kim Diệp nói gì nhưng cuối cùng cô cũng đã hồi thần, không còn tự trách một cách vô ích nữa mà đã bắt đầu tìm tòi điểm đặt chân trên vách đá.

Mặt vách đá này sắc gọn như dao gọt, trên bờ đá xám tro không có bất kì chỗ nào để mượn lực. Người bình thường muốn xuống dưới là chuyện bất khả thi. Nhìn lâu, mắt cả bọn đều trở nên cay mỏi. Một sắc thuần trải dài miên man rất dễ khiến người ta mỏi mắt.

Tim Đường Dư lạnh đi.

Giữa bầu không khí im lặng, Phó Mộng Thanh đột nhiên chỉ vào vách đá, nói: "Ở đó có một chỗ nhô ra rất nhỏ, có thể gác nửa bàn chân. Nhảy tiếp qua bên kia có cái khe bám được. Nhảy sang trái nữa có một chỗ lõm..."

Khi đã bình tĩnh lại, Phó Mộng Thanh khôi phục trạng thái cẩn thận và kiềm nén như tối hôm qua. Cô lo sốt ruột tìm cách cứu vãn, không để ý thấy Đường Dư và Kim Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt kì quái.

Phó Mộng Thanh còn đưa ra đề nghị: "Đi xuống bằng đường này rất khó, sơ sẩy một cái là trượt chân té ngay. Nhưng đây là con đường tốt nhất trong khu vực này rồi."

Đường Dư căng mắt tìm theo chỉ dẫn của Phó Mộng Thanh một lúc mới thấy được chỗ nhô ra mà đối phương đề cập giữa một vùng vách đá toàn màu xám xịt. Nhìn từ góc độ này, phần nhô ra cỡ bàn tay kia tiệp màu với hoàn cảnh chung quanh, rất khó phát hiện.

"Sao cô thấy được?" Đường Dư hỏi.

Phó Mộng Thanh chỉ nghe Đường Dư làu bàu một tràng, chẳng hiểu đối phương nói gì, thế là nhìn sang Chu Châu như cầu sự trợ giúp.

Không được, giao tiếp như vậy thì hiệu suất thấp quá.

Đường Dư nhìn hai người nọ, rồi nói: "Chu Châu, phiên dịch giúp tôi."

Chu Châu đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Đường Dư vươn tay, kéo lấy cánh tay Phó Mộng Thanh cách lớp áo. Cô nói: "Chúng ta cần trao đổi một cách trực tiếp, không có rào cản ngôn ngữ. Không mấy giờ cô gia nhập doanh trại của bọn này đi. Có điều... hiện tại tôi cần nhất là đồng đội xác sống. Nếu cô đồng ý thì giờ tôi sẽ chuyển hóa cô luôn."

Giữ thân phận con người gia nhập doanh trại cũng dễ hiểu, nhưng đồng đội con người thì không liên minh được. Trừ những ngoại lệ đặc biệt như Chu Châu và Tiểu Li, Đường Dư không muốn thu nhận thêm người chơi con người nữa. Với thân phận con người, họ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, rất khó để hoàn toàn hết lòng với doanh trại. Có nhiều thành viên như thế, đối với doanh trại mà nói là một mối họa ngầm.

Phong cách phiên dịch của Chu Châu hoàn toàn khác với Tiểu Li. Chu Châu không dịch từng chữ mà tự cô đọng lại thành một câu: "Muốn gia nhập doanh trại, làm đồng đội của bọn tôi không? Có điều cô phải biến thành xác sống."

Phó Mộng Thanh sửng sốt trong giây lát, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đường Dư liếc Chu Châu một cái, ý muốn chuyển hóa Phó Mộng Thanh thành xác sống lại càng mãnh liệt. Nếu để Chu Châu phiên dịch suốt đường đi thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu hiểu lầm.

Phó Mộng Thanh hỏi: "Vậy thì tôi chết rồi còn gì? Nhỡ đâu em gái tôi còn trong trò chơi..."

Đường Dư ngắt lời: "Không cần, trò chơi sẽ hỏi cô có muốn ở lại không. Chỉ là điểm tích lũy của cô sẽ mất sạch, thể năng cũng trở lại trạng thái ban đầu."

Chu Châu thoáng kinh ngạc. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe nói cơ chế biến thành xác sống. Lần này, cô truyền đạt lại đầy đủ lời Đường Dư nói.

Phó Mộng Thanh thoáng vẻ do dự. Điểm tích lũy thì không có gì, nhưng mà...

"Thể năng trở lại trạng thái ban đầu, vậy dị năng cũng thế đúng không?"

Kim Diệp và Đường Dư nhìn nhau, đáp: "Dị năng thì... tôi cũng không rõ lắm, chưa thử bao giờ. Cô có dị năng à?"

Phó Mộng Thanh có vẻ rất khó khăn mới quyết định trả lời: "Có. Dị năng của tôi là cường hóa thị lực. Mất hết điểm thì không sao, nhưng năng lực này rất hữu dụng, tôi sợ không có nó sẽ ảnh hưởng đến công tác cứu viện sắp tới của chúng ta."

Đường Dư và Kim Diệp liếc nhau. Đoạn, Đường Dư thu bàn tay đang nắm Phó Mộng Thanh lại, chuyển sang giơ ra giữa không trung, lòng bàn tay hướng lên.

"Không dám giấu giếm, tôi có dị năng thiên phú là sao chép. Tôi muốn sao chép năng lực của cô. Nếu sau khi biến thành xác sống, dị năng của cô mất đi thì đội chúng ta cũng không tới nỗi lãng phí một năng lực. Đương nhiên, không mất là tốt nhất." Đường Dư không hề che giấu ý đồ của bản thân, còn bổ sung: "Bù lại, tôi bảo đảm sẽ tìm được em gái cô, bất luận còn sống hay đã chết."

Chu Châu nghe thế thì quay sang nhìn Đường Dư bằng ánh mắt kinh ngạc. Lần đầu tiên cô nghe nói Đường Dư có dị năng này. Thảo nào năng lực của cô nàng rất giống với Tiểu Thất hay đi bên cạnh cô Tống. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Chu Châu vẫn phiên dịch lại lời Đường Dư từ đầu tới cuối.

Vốn Đường Dư cũng không định huỵch toẹt ra sớm như thế, dù gì cô cũng chỉ mới quen biết Phó Mộng Thanh mỗi một hôm. Cô có thể nhân lúc Phó Mộng Thanh không đề phòng mà trực tiếp sao chép dị năng ấy. Song, hành vi chôm chỉa kiểu đó dùng với kẻ địch thì không sao, chứ dùng với đồng đội lại rất dễ gây ra xích mích. Huống hồ, sau này khi sử dụng dị năng, Phó Mộng Thanh và Chu Châu chắc chắn cũng sẽ phát hiện. Chẳng bằng thẳng thắn ngay từ bây giờ, giao cho Phó Mộng Thanh quyền tự quyết định.

Phó Mộng Thanh do dự một lúc rồi vươn tay, đặt lên bàn tay Đường Dư: "Được, cảm ơn lời hứa của cô."

Quá trình sao chép diễn ra trong âm thầm lặng lẽ. Chỉ nhoáng cái mà đôi mắt Đường Dư đã trở nên sáng ngời, tầm nhìn trong trẻo như vừa được nước mưa gột sạch. Cô quay đầu nhìn gốc tùng cổ trên vách đá, nếu tập trung nhìn kĩ thì thậm chí có thể thấy được con kiến đang bò trên cây.

Thảo nào Phó Mộng Thanh lại có thể phát hiện khói bếp trong thôn từ khoảng cách xa như thế, còn dám băng rừng đêm một mình.

Hai chị em này, một người như Thiên Lý Nhãn, người kia lại bị mù, chẳng biết có gút mắc gì ở đây không.

Sao chép năng lực xong, Đường Dư lại vươn tay cào một vết trên cánh tay Phó Mộng Thanh, sau đó thêm cô nàng vào nhóm đồng minh và doanh trại khi đối phương đã hoàn toàn biến thành xác sống.

"Sao? Nhìn xem còn dị năng không?" Đường Dư nhắc nhở.

Thành đồng loại rồi, Phó Mộng Thanh có thể nghe hiểu lời Đường Dư nói một cách dễ dàng, không cần Chu Châu chuyển lời nữa.

Cô nhìn về phía vách đá, híp mắt rồi lại quay đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: "May mà giao dị năng cho cô trước. Quả nhiên năng lực đã mất rồi."

Nói không mất mát là nói dối. Rất nhiều người chơi đổ bao nhiêu công sức chỉ mong có được một dị năng, giờ nháy mắt đã mất sạch, người bình thường rất khó chấp nhận. Nhưng Phó Mộng Thanh lại không quá bận tâm về điều đó. Cô vào trò chơi cốt là để bảo vệ em gái, giờ có người đồng ý giúp cô tìm em, chuyện này quan trọng hơn tất thảy.

Đường Dư lại cau mày. Các cô thua rồi.

Chính trong giây phút ấy, Đường Dư chợt cảm nhận được sự ác ý của trò chơi này dành cho cô. Nếu toàn bộ những kỹ năng của đồng đội xác sống mà cô chuyển hóa đều mất hết, tất cả trở thành người mới toanh thì rất khó để đội ngũ của cô phát triển lên.

Cơ chế thăng cấp của cô giống người chơi, nhưng ở những quy tắc nhỏ này, trò chơi cứ cố ý hay vô tình hạn chế cô, chẳng rõ đó có phải ảo giác của cô hay không.

Suy nghĩ ấy chợt thoáng qua tâm trí.

Đường Dư lắc đầu, quyết định tạm thời không tìm tòi mấy vấn đề này. Cô lần theo con đường mà trước đó Phó Mộng Thanh đã đề cập, tập trung nhìn kĩ để xác nhận lại lần nữa rồi dặn dò đồng đội: "Đi theo bước chân tôi."

Nói đoạn, Đường Dư khom người, nhảy ra ngoài.

Nơi cô đặt chân cực kì hẹp, cả người dán sát lên vách hệt con thằn lằn. Không hề chần chừ nán lại, Đường Dư lại nhảy xuống điểm đặt chân kế tiếp.

Những đồng đội của cô tuy thể năng không được tốt lắm nhưng ai nấy đều nóng ruột cứu người, chẳng hề sợ sệt khi leo vách đá. Mọi người theo bước Đường Dư, khi thì trượt, khi lại thả người, trầy trật mãi mới leo xuống được hai mươi thước. Rất nhiều lần các cô suýt trượt chân rơi xuống vực, may mà có những người còn lại hỗ trợ lẫn nhau, cũng xem như an toàn lành lặn leo xuống.

Thấp chút nữa là có thể đạp lên tán cây. Đường Dư dứt khoát thả tay, trực tiếp nhảy lên đó.

Cành cây mọc nghiêng quẹt trầy da cô. Nhờ cảm giác đau trì hoãn của xác sống mà những vết thương ấy không ảnh hưởng đến hành động của Đường Dư. Cô vươn tay, kéo lấy Phó Mộng Thanh với thể lực giờ đây đã về con số 0 tròn trĩnh.

Đến khi cả bốn đặt chân lên mặt đất thì ngoài Chu Châu có thể năng cực tốt ra, ba người còn lại ai nấy cũng đẫm mồ hôi. Mồ hôi còn làm ướt cả tóc, gió lạnh nơi đáy vực thổi qua khiến cả bọn không khỏi rùng mình.

Cơn ớn lạnh ấy không chỉ do các cô đổ mồ hôi mà còn do nơi đáy vực cây cối phủ đầy này thật sự quá mức ẩm thấp.

Dưới lòng bàn chân là một lớp lá khô cực dày, phủ gần tới bắp chân. Cơn mưa vừa rồi nặng hạt là thế nhưng lớp lá khô này chỉ dính nước ở tầng trên, phần dưới vẫn khô ráo, vì nước mưa đã bị tầng tầng lớp lớp tán cây chắn đi quá nửa.

Khác với khu rừng kế thôn, đáy vực thẳm nơi đây mới thật sự là khu vực nguyên sơ không ai đặt chân tới.

Kim Diệp không ngừng ngẩng đầu phán đoán vị trí Tiểu Li rơi xuống. Ban nãy, những điểm mượn lực không phải một đường thẳng nên hiện các cô đã cách nơi Tiểu Li rơi xuống một khoảng khá xa.

Những nhánh cây to bằng cái miệng chén chung quanh không có dấu hiệu bị gãy, chẳng biết Tiểu Li đã rơi xuống chỗ nào. May mà lớp lá khô ở đây rất dày, có thể đỡ được phần lớn xung lực. Tiểu Li rơi xuống hẳn là vẫn còn khả năng sống sót.

Mọi người tản ra tìm kiếm khắp nơi, vừa đi vừa gọi tên Tiểu Li.

"Tiểu Li! Tiểu Li!"

"Tỉnh Duyệt!"

Ngoài tiếng gọi của Chu Châu ra thì mấy người còn lại chỉ phát ra những tiếng xác sống gào rống.

Rừng cây văng vẳng tiếng kêu của cả bọn, vẫn không một lời hồi đáp.

Đang lúc các cô nhọc nhằn bước đi giữa đám lá khô thì một tiếng rống như của xác sống chợt vang lên ở phía nam.

Cả bọn giật thót. Tiểu Li không phải xác sống, sẽ không phát ra tiếng kêu như thế.

Chỉ thoáng chốc, tiếng gầm ở phía nam đã từ một biến thành hai, rồi lại có tiếng kêu gào thứ ba, thứ tư vang lên. Một con kêu cả bọn hùa, nhoáng cái mà cả thung lũng đã toàn những tiếng gầm gừ quỷ dị.

Sao dưới đáy vực mà cũng có xác sống thế này?

Cả bọn cúi rạp, nép mình dưới lớp lá khô. Thế nhưng tiếng gọi vang vọng của các cô vừa rồi đã để lộ vị trí. Chỉ trong giây lát, đằng sau đã vang tiếng sột soạt của những bụi cây bị đẩy dạt ra.

"Đi mau!" Đường Dư quay lại nhìn một cái, toát mồ hôi lạnh. Thị lực cô đã được cường hóa, xuyên qua đám cành lá, cô nhìn thấy hơn trăm mét đằng xa, một bóng đen khổng lồ đang lao vùn vụt qua những bụi cây.

Đó không phải là hình thể mà xác sống nên có.

Bất chấp việc bại lộ tung tích, cả bọn lập tức đứng dậy co chân chạy trốn.

Bụi cây cao đến ngực cản trở hành động của các cô. Thi thoảng lại có những cái lá sắc bén cắt lên mặt, song các cô chẳng màng bận tâm.

Bởi vì thứ đuổi theo đằng sau là gấu khổng lồ cao gấp ba người bình thường.

Nếu chỉ có một con gấu thì trong tay các cô còn vũ khí, có thể đối phó được. Nhưng đang rượt theo sau các cô là tận bốn con, mà còn chẳng phải gấu đen bình thường. Đôi tròng mắt đỏ ngầu trên cái mặt gấu khổng lồ kia báo động cho các cô biết rằng, tình huống không đúng.

Chu Châu vừa chạy vừa nhắc nhở: "Chúng nó bị lây nhiễm!"

Lòng mọi người trầm xuống, không chỉ bởi tình cảnh của bản thân mà còn vì cảm thấy lo lắng cho Tiểu Li và Phó Tỉnh Duyệt. Dưới đáy vực này có nhiều thú dữ như thế, dù không té chết thì hai cô nàng cũng khó mà thoát thân.

Sợ nhất chính là Tiểu Li mất năng lực hành động thành thức ăn cho thú dữ. Khi đó, dù có năng lực hồi sinh nhưng không còn thân thể thì cũng chẳng làm được gì.

Móng tay Kim Diệp cấu chặt vào da thịt. Cô gắng níu giữ sự tỉnh táo, không để bản thân suy nghĩ miên man mà rơi vào bế tắc.

Chạy mới được vài bước thì dưới chân Đường Dư đột nhiên bị hẫng. Mặt đất kiên cố biến mất, thay vào đó là một thứ như bùn nhão.

Các cô chạy vào vũng lầy.

Lớp lá khô dày này che giấu vũng lầy nên các cô không phát hiện mà vẫn chạy tới mấy bước. Đến khi nhận ra thì bùn đã ngập qua mắt cá chân, còn có khuynh hướng tiếp tục lún xuống.

"Mau nằm xuống, là đầm lầy." Đường Dư nhắc nhở một câu. Cả bọn lập tức dang hai cánh tay nằm trên lớp lá khô.

Các cô lún chưa sâu. Khi diện tích chịu lực tăng lên thì tốc độ lún cũng lập tức chững lại. Các cô không dám cử động, chỉ sợ nhúc nhích thì lại lún càng sâu. Ấy thế mà chính vào lúc này, gấu đen sau lưng lại đuổi tới.

Chúng nó đã mất ý thức. Một con gấu đen đạp chân vào đầm lầy, dù bản thân đang chìm xuống, nó vẫn cứ gào thét nhào về phía Đường Dư.

Sức nó cực kì mạnh, thậm chí còn rút được cái chân trái ra khỏi vũng lầy, tiến lên thêm một bước, trầy trật với tới chân Đường Dư.

Đường Dư không thể không nằm sấp xoay người lại vung một dao, cắt ra một đường thật dài trên tay con gấu.

Máu động vật tanh tưởi phun trào, bắn đầy ống quần Đường Dư.

Có lẽ mùi máu kích thích những con thú dữ đã mất lí trí này nên mấy con gấu đen đằng sau cũng gào rống lao xuống đầm lầy. Một trong số đó đạp lên con gấu đầu tiên lúc này đang chìm, nhào thẳng về phía các cô như đi trên mặt đất.

Kim Diệp và Chu Châu giơ súng, nhắm ngay mắt gấu. Hiện thân mình các cô đã tiếp xúc với bùn dơ, gần như là chìm hẳn dưới lớp lá khô.

Súng vang đoàng đoàng liên tục mười tiếng.

Kim Diệp và Chu Châu khựng lại, lòng thầm kinh ngạc. Các cô còn chưa kịp nổ súng cơ mà.

Nổ súng là người khác.

Lại là hai mươi phát súng vang lên liên tiếp. Mùi thuốc súng thậm chí còn xộc thẳng vào mặt Đường Dư. Các cô nằm im không hề nhúc nhích, người đã chìm dưới bùn, gần như không thấy được bất kì thứ gì.

Phía trung tâm đầm lầy vang tiếng nói chuyện. Từ phía xa, một người đàn ông hỏi: "Bắn trúng chưa? Có cần quay lại xem không?"

"Không cần, mấy con gấu bị nhiễm thôi. Bây giờ tìm được tên mù kia mới là quan trọng nhất." Một giọng nam trầm thấp trả lời.

Đoạn, một tràng tiếng động cơ vang lên.

Chờ đến khi tiếng ấy đi xa, Đường Dư mới gắng sức ngẩng đầu quan sát. Trong tầm nhìn của cô chỉ có một cái thuyền đệm khí màu xanh quân đội tiệp màu với đám bèo, dần biến thành một chấm nhỏ. Trên thuyền nhốn nháo, không dưới mười người.

Cái thung lũng khỉ ho cò gáy này mà vẫn có người chơi.

Rồi cô lại quay người nhìn mấy con gấu đen lúc này đã bị thứ súng đạn gì đó không rõ tên bắn đến mức da tróc thịt bong.

Đường Dư không ngừng hoạt động tay chân, vừa gắng sức khuấy nước bùn vừa trầy trật di chuyển. Cuối cùng, cô bắt được cánh tay gãy của con gấu, từ từ leo lên người nó.

Nửa thân hình con gấu này đã lún xuống đầm lầy nhưng nửa còn lại vẫn lộ trên mặt bùn. Đường Dư vươn tay, lần lượt kéo các đồng đội lên.

Bất chấp việc người dính dơ, cả bọn đạp lên xác gấu, trở lại mặt đất cứng chắc.

Chu Châu né máu trên người con gấu đen. Cô biết động vật có thể bị xác sống lây nhiễm, song vẫn chưa xác định con người có bị động vật dị hóa lây nhiễm hay không. Hiện tránh được thì cứ tránh.

Phó Mộng Thanh nghe mấy người trên tàu đệm khí nhắc đến hai chữ "tên mù". Cô lo lắng hỏi Đường Dư: "Bọn họ đang tìm Tỉnh Duyệt à?"

Đường Dư lắc đầu: "Không rõ nữa."

Ở đây có đầm lầy, theo lí nếu tối qua Phó Tỉnh Duyệt rơi xuống đáy vực thì hẳn là không thể đi xa mới phải. Đám người kia rõ ràng có phương hướng cụ thể, cũng không loanh quanh tìm người trong khu vực đầm lầy, rất có thể người họ tìm không phải Phó Tỉnh Duyệt.

Nhưng nhỡ đâu Phó Tỉnh Duyệt bị thứ gì đó mang đi ra khỏi khu vực đầm lầy này thì sao?

Vốn các cô cho rằng đây chỉ là một thung lũng bình thường. Nhưng giờ xem ra rõ ràng không phải thế.

Thung lũng này chẳng những có động vật dị hóa mà còn hiện hữu nhiều người chơi với trang bị súng đạn tận răng như thế.

Chỗ này rất bất thường.

Đường Dư quan sát phía đầm lầy một lúc. Nơi đây thế trũng, bèo dày, tán cây trên đầu đã mỏng đi nhiều nhưng vẫn che khuất bầu trời.

Nếu Tiểu Li và Phó Tỉnh Duyệt bất hạnh rơi xuống đầm lầy thì e là thi hài đã bị bùn lầy nuốt chửng.

Đường Dư lại ngẩng đầu quan sát tán cây. Nhánh cây vẫn không có vết gãy. Cô chỉ có thể cầu nguyện hai người kia không rơi xuống nơi này.

Nhưng trong lòng tất cả mọi người vẫn không tránh được suy đoán ấy.

Bầu không khí trở nên nặng nề. Cả bọn giũ hết bùn vón cục trên người, rồi quay trở lại. Các cô còn phải tìm kiếm chung quanh đây.

Tới lui mấy lượt, mãi đến khi trời chập tối, cả bọn mới tìm thấy ở một cái cây nhỏ dấu vết vật nặng rơi xuống.

Mấy cây dương xỉ chung quanh cũng bị đè gãy một mảng lớn, tạo thành vết lõm kích cỡ khoảng một thân người, nhưng chung quanh lại chẳng thấy bóng ai.

Kim Diệp nôn nóng tìm kiếm ở những bụi cây gần đó. Bất chợt, cô khựng lại, nhích chân, nhặt lên một món lẫn trong đám lá khô.

Đó là một khẩu súng ngắn tự động, vũ khí tùy thân của Tiểu Li. Trong bao súng còn có vài viên đạn.

Trái tim mọi người nhảy vọt lên tới cổ họng. Tiểu Li mất tích.

Nếu rời đi trong trạng thái tỉnh táo, nhất định cô nàng sẽ không quẳng súng lại đây. Ở thời tận thế, súng chính là mạng, ai cũng biết điều đó.

Hẳn Tiểu Li đã bị thứ gì bắt đi.
_____________

LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 47
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Cả bọn kinh hồn táng đảm tìm kiếm chung quanh một lượt, không phát hiện vết máu, điều ấy khiến mọi người thoáng yên tâm một chút.

Không có vết máu, nghĩa là Tiểu Li không bị thương. Không có mảnh chân tay, nghĩa là cô nàng không bị thú dữ xé thịt.

Lục Lộ gọi trong nhóm doanh trại: "Đường Dư, tụi em quăng ba lô xuống vực rồi, chị có thấy không? Mọi người đang ở dưới đáy vực à? Có sao không vậy?"

Lục Lộ hỏi liền tù tì mấy câu. Đường Dư không có thời gian tán gẫu, chỉ dặn dò: "Bọn chị đang ở dưới đáy vực, chắc là tạm thời chưa về được. Nhân lúc trời chưa tối, em mau dẫn các dì về thôn đi. Phòng thủ cho tốt, mấy hôm nay cố hạn chế lên núi."

Lục Lộ hừ hừ mấy tiếng, trong lòng còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi tiếp. Song, cô biết mình không giúp được gì nên ngoan ngoãn ngậm miệng: "Được, vậy tụi em về đây!"

Đường Dư quan sát chung quanh một lượt, không thấy tung tích ba lô đâu cả. Thung lũng dài như thế, không có người chỉ dẫn, có lẽ tuyến đường mà nhóm Lục Lộ đi hoàn toàn khác với bọn Đường Dư. Chỗ ba lô quăng xuống chắc không ở gần đây.

Thôi đành kiểm tra nhân phẩm vậy.

Cả bọn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Màn đêm đã buông, ánh sáng trong rừng dần trở nên tù mù, côn trùng cũng bắt đầu kêu râm ran. Thi thoảng lại có một cơn gió lạnh lùa qua thung lũng khiến cả bọn nổi da gà.

Sau khi bàn bạc, các cô quyết định tiếp tục tìm kiếm dọc thung lũng.

Trong nhóm bốn người thì đã có ba xác sống, không sợ bóng tối. Trong tay Đường Dư còn có đèn pin, đủ để chiếu sáng chung quanh.

Có điều thung lũng thông cả hai bên, việc nên đi hướng nào cũng khiến mọi người bối rối. Nhỡ đâu chọn sai hướng thì khả năng cứu viện thành công sẽ sụt giảm đáng kể.

Cuối cùng, Đường Dư quyết định đi theo nhóm người chơi kia, hướng về phía đầm lầy. "Đứa mù" mà bọn họ nói khiến mọi người thấy rất khả nghi.

Muốn vượt qua đầm lầy thì không khó, nhưng hơi mất công. Đường Dư vung Kinh Long, chém ngã bảy cái cây có đường kính to bằng miệng chén, tước hết cành lá rồi đặt song song. Kim Diệp kéo một sợi dây leo cứng cáp từ vách đá xuống. Tất cả hợp sức đan mấy cây gỗ với nhau rồi bó chặt lại.

Đoạn, Đường Dư lại tước cho mỗi người một cái cây dài to chừng cánh tay, xem như mái chèo dùng để chống thuyền. Cả bọn đẩy cái bè gỗ giản dị đến chỗ đầm lầy ban nãy. Vì diện tích chịu lực đủ lớn nên tạm thời bè không bị lún xuống. Tất cả lập tức lên bè, dùng cây gậy trong tay chống xuống bùn đẩy bè tiến về phía trước.

Chèo thuyền trên bùn khó hơn chèo trên nước nhiều. Hơn nữa, vì phải chịu tải trọng liên tục nên bè gỗ cũng có khuynh hướng lún dần. May mà càng tiến lên, nước trên bề mặt lớp bùn cũng ngày một nhiều hơn. Cả nhóm tăng tốc, đẩy bè gỗ đến một chỗ nước cạn. Đi tới nữa là một con sông, tán cây rợp trên đỉnh đầu đến đây cũng đột nhiên kết thúc.

Xét về khoảng cách thì hiện các cô đã cách nơi rơi xuống khoảng hai ba trăm mét, thế nhưng cái thung lũng vắt ngang này dường như vẫn dài vô tận. Sự xuất hiện của con sông khiến cả đội cảm thấy rất kinh ngạc. Cái thung lũng thoạt trông rất hẹp này còn có cả sông? Sẽ thông đến đâu? Đằng trước còn thứ gì nữa? Trong lòng các cô không có một chút gì gọi là chắc chắn.

Trong lúc các cô chèo thuyền thì trời cũng ngày một tối. Thi thoảng trên vách đá chung quanh lại vang lên những tiếng kêu quái dị. Đường Dư buộc phải mở đèn pin lên chiếu sáng.

Đây là hành động hết sức nguy hiểm. Một quầng sáng trắng lóa nổi bần bật giữa rừng rậm, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của các sinh vật khác.

Sự cảnh giác trong lòng mọi người được kéo lên mức cao nhất. Nơi này có sinh vật biến dị và người chơi. Chẳng những vậy, bản thân rừng rậm hoang dã cũng đã tồn tại rất nhiều cái bẫy nguy hiểm. Đầm lầy, độc trùng, sương mù dày đặc, xoáy nước hoặc thác dốc, tất cả tiềm tàng khắp mọi nơi. Hễ sơ sẩy là cái mạng của các cô sẽ bay mất.

Nguy hiểm hơn việc đánh xác sống trong thành thị nhiều.

Sự cảnh giác của các cô không hề thừa thãi. Khi bè gỗ trôi đến giữa sông thì bất chợt có tiếng nói chuyện xì xầm vang lên phía trên vách đá trước mặt.

Đường Dư lập tức tắt đèn pin. Cả bọn ổn định chiếc bè, khẽ khàng đẩy bè nép sát vào bên dưới vách đá, im lìm đứng đó.

Một luồng sáng trắng xóa rọi đến vị trí ban đầu của các cô, có vẻ là loại đèn pha hay dùng trong công trường. Có người cầm đèn pha chiếu qua lại giữa lòng sông, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lạ thật, sao không thấy?"

"Chắc anh nhìn nhầm rồi? Trăng đêm nay sáng như thế, rất có thể là ánh trăng phản chiếu trên mặt sông thôi." Một giọng trẻ trung khác trả lời.

Đường Dư ngó ra mặt sông. Ban ngày vừa mới mưa, hiện bầu trời đêm đã trong như tẩy. Không còn cây cối che đậy, mặt sông thật sự long lanh sóng nước, thi thoảng lại phản xạ vài tia sáng.

"Không thể nào. Ánh sáng kia di chuyển theo phương thẳng." Người ban đầu vẫn không bị thuyết phục. Ánh đèn pha lại rọi thêm mấy lần, có điều chỉ loanh quanh ở giữa sông và vách đá phía đối diện.

Mấy người bọn Đường Dư hiện đang ở vách đá cùng bên. Các cô giấu mình dưới bóng mấy tảng đá, rất khó phát hiện.

Giọng trẻ tuổi kia lại nói: "Vậy có thể là người chơi của đội khác. Thôi, đừng rọi nữa, đừng gây hấn. Gần đây càng ngày càng nhiều người chơi tới cái Quỷ Cốc này. Anh nói coi sao bọn họ không ở lại thành phố giết xác sống đi, tới địa bàn của chúng ta làm gì."

"Chắc là cũng ham bảo bối chỗ này như bọn mình. Mau chuẩn bị thôi, đừng chậm trễ." Cái đèn pha cuối cùng cũng được cất đi. Trên vách đá vang tiếng ròng rọc và kim loại khua.

Đường Dư ló nửa đầu ra, ngó lên vách đá. Khoảng cách hơi xa nhưng nương ánh trăng vẫn có thể thấy được lờ mờ.

Có ba người trẻ tuổi mang ba lô đang di chuyển xuống vách đá bằng dây thừng. Cả ba đều là nam, một béo, một gầy, người còn lại dáng dong dỏng cao, đội mũ lưỡi trai.

Quan sát trang phục của mấy người nọ, Đường Dư không khỏi kinh hãi.

Cả ba người đàn ông mặc đồ leo núi màu xanh rằn ri, chẳng những mang ba lô leo núi có sức chứa lớn, cực kì chuyên nghiệp mà bọn họ còn có giày, bao tay, túi công cụ, xẻng công binh chuyên dụng. Không chỉ vậy, ròng rọc và dây thừng cũng hết sức đầy đủ. Trong tay ba người họ còn cầm cuốc chim mà vận động viên leo núi hay sử dụng.

Trang bị của những người này hoàn toàn khác với người chơi trong thành phố. Lần đầu tiên Đường Dư thấy trang bị như thế.

Khi còn cách mặt sông một khoảng, gã mập trong đội móc từ ba lô ra một cái bè hơi, lại lấy thêm thứ gì đó trông như máy quạt gió. Mở công tắc lên, chỉ một phút sau, bè hơi đã phình lên thành một cái thuyền nhỏ có thể chở ba người.

Thấy đối phương đã đi xa, Đường Dư lập tức vung tay, hạ giọng nói: "Đuổi theo."

Chiếc bè gỗ của bọn Đường Dư đi chậm hơn bè hơi, các cô lại không dám chèo mạnh, chỉ thoáng chốc đã bị bỏ xa.

Bốn người cũng không vội. Con sông này chỉ có một nhánh, các cô chỉ cần để ý xem nhóm người đằng trước có dừng lại bất ngờ hay không là được.

Trong tầm nhìn của Đường Dư đã không còn bóng dáng cái bè hơi, cô bèn quay đầu hỏi Kim Diệp: "Quỷ Cốc là gì?"

Kim Diệp suy ngẫm một lúc mới nói: "Quỷ Cốc không phải một nơi cụ thể. Đó là tên do người chơi đặt, dùng để chỉ những vùng núi từng phát hiện lăng mộ hoặc nơi thâm sơn cùng cốc có phong tục mai táng kì lạ."

Đường Dư hít một hơi lạnh: "Chỗ này có gì hay? Sao vẫn có người chơi tới đây vậy?"

Kim Diệp cười khổ: "Tôi đã nói với bà trò chơi này là thế giới mở rồi mà bà không tin. Trong đây, thể loại người chơi nào cũng có. Người chơi đánh xác sống trong thành phố, xây dựng doanh trại chỉ là một loại trong số đó thôi. Có người chơi một lòng kiến thiết trên đảo hoang, có người làm dân du mục trên thảo nguyên, cũng có người như bọn họ, trang bị tận răng, quanh năm lặn lội khám phá thế giới hoang dã trong núi sâu. Đánh xác sống là nhiệm vụ chung của các người chơi, nhưng không phải nhiệm vụ duy nhất."

Chu Châu tiếp lời: "Nhưng những người khám phá Quỷ Cốc chỉ chiếm số lượng rất nhỏ. Chúng ta mới tới đây nửa ngày mà đã đụng phải hai đội, hơi bất thường."

Đường Dư gật đầu, lại hỏi: "Trong Quỷ Cốc có bảo bối gì à?"

Kim Diệp cau mày suy ngẫm một lúc: "Tôi không rành lắm. Cơ mà bảo bối liên quan đến lăng mộ, chôn cất này kia thì cũng chỉ có minh khí* thôi."

*Minh khí là đồ chôn theo người chết.

"Lấy đồ của người chết làm gì trời?" Đường Dư trợn tròn.

"Ai biết." Kim Diệp cũng tỏ vẻ khó hiểu. Các cô không rõ lĩnh vực này lắm, trong lòng cũng đầy ngập thắc mắc.

Đối với người chơi mà nói thì đồ đồng, đồ ngọc chắc chắn là không có giá trị gì rồi. Hệ thống tiền tệ của thế giới này đã tê liệt, mang mấy món đó ra cũng chẳng đổi thành tiền được. Nếu phải nói thứ gì đáng giá nhất thì có thể chính là những món vũ khí lạnh được chôn cùng trong mộ huyệt.

Chẳng qua, sau hàng ngàn năm ăn mòn thì đa phần những món vũ khí ấy cũng đã bị rỉ sét, oxy hóa. Đừng nói giết xác sống, giết con kiến còn khó. Trừ phi thật sự có thần khí gì chưa xuất thế.

Thí dụ như đao kiếm lưỡi lạnh băng, chém sắt như chém bùn gì gì đó.

Đao?

Tim Đường Dư chợt chùng xuống. Cô cúi đầu nhìn thanh Kinh Long giắt bên hông, nghi ngờ trỗi dậy: "Không thể nào? Cái này không phải moi từ trong mộ ra đấy chứ?!"

Phát hiện hành động của Đường Dư, Kim Diệp trấn an: "Yên tâm, con dao của bà là kiểu quân dụng, người xưa không tạo ra được."

"Ò, vậy thì tốt." Đường Dư yên tâm.

"Cơ mà vật liệu thì không chắc." Chu Châu chống cằm, bổ sung một câu.

"Nín, bà nín cái mỏ lại giùm tui." Đường Dư liếc xéo Chu Châu một cái, rồi chống cái gậy gỗ trong tay càng hăng hơn.

"Chỗ này xuất hiện nhiều người chơi, không chừng là thật sự đến tìm bảo bối gì đó." Phó Mộng Thanh im lặng nãy giờ đột nhiên lầm bầm một câu. Mọi người cũng có suy đoán tương tự.

Cơ mà có bao nhiêu bảo bối cũng chẳng liên quan đến các cô. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được đồng đội đã.

Chiếc bè gỗ trôi theo dòng nước một lúc. Thi thoảng trên vách đá hai bên lại vang vài tiếng vượn hú. Càng đi xuống hạ nguồn, vách đá hai bên lại càng cao ngất ngưởng. Ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ mấy cái bóng chẳng biết của cây cối hay thứ gì ra thì chỉ còn lại bầu trời màu xanh thẫm.

Chừng mười phút sau, Đường Dư đột nhiên cắm cọc gỗ xuống đáy sông, hãm chiếc bè lại, không để nó tiếp tục trôi nữa. Nước sông chỗ này không sâu lắm, cái cọc dài chừng ba mét có thể miễn cưỡng chạm tới đáy.

Những người còn lại cũng lập tức làm theo, neo chiếc bè gỗ đứng yên giữa lòng sông.

Trong làn nước tối đen phía trước, có thể loáng thoáng nhìn thấy một vật thể đang trôi lơ lửng, dập dìu theo sóng nước, không hề cựa quậy.

"Cái gì vậy?" Phó Mộng Thanh thấp giọng hỏi dò. Mọi người không ai trả lời, tất cả đều ngừng thở.

Người khác không thấy rõ nhưng Đường Dư thì có. Đó là một cái xác đang trôi nổi trên mặt sông.

Cái xác ấy mặc trang phục leo núi màu xanh quân đội, giống hệt trang phục của ba người trên vách đá ban nãy.
_____________
Alex: Ỏ đây là arc trộm mộ được nhắc tới ở phần giới thiệu, cũng là arc toi thích, có hứng đẩy nhanh :)))
_____________
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 48
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư giơ một đầu cọc gỗ, dè dặt lật cái xác kia lại. Trong bóng đêm, làn nước ở gần cái xác hơi sẫm màu hơn những chỗ khác một chút. Đường Dư nhận ra đó là máu.

Nhìn kĩ mặt của thi thể thì đó là một người đàn ông gầy nhom như khỉ.

Đúng là một trong ba người vừa gặp ban nãy.

Đường Dư hít một hơi lạnh, rút cái cọc gỗ lại.

Rõ ràng các cô vẫn luôn theo sau họ một khoảng tương đối, không nghe thấy tiếng súng, cũng chẳng phát hiện trên mặt nước có động tĩnh gì mà sao người lại chết mất rồi?

Có mai phục. Cả bọn lập tức trở nên cảnh giác, đưa một tay móc vũ khí ra, lưng tựa lưng quây thành một vòng, quan sát gắt gao động tĩnh chung quanh.

Không còn lực đẩy, bè gỗ chững lại giữa dòng.

Đã thế mà ngay lúc này, một đám mây đen lại từ từ che khuất mặt trăng. Ánh sáng chung quanh biến mất, bóng tối đen như mực bao trùm lấy mặt nước, đồng thời cũng bao trùm cả tâm trí mọi người.

Tối quá.

Trán Đường Dư túa mồ hôi. Tình hình cực kì bất lợi cho các cô.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, một tiếng gió rất khẽ từ phía trước vụt tới, khẽ đến mức khó mà phát hiện, chỉ như tiếng gió vỗ vào lá trúc, nhưng lại bắn thẳng hướng mi tâm Đường Dư.

Đường Dư vừa vung dao lên thì đã nghe lưỡi dao 'keng' một tiếng, như kim loại chạm vào nhau.

Có người đánh lén các cô.

Nhưng cố tình người nọ lại nấp trong bóng tối đen đặc. Cả bọn không ai đoán được vị trí của đối phương.

Vốn cho rằng đợt tấn công thứ hai sẽ ập đến ngay, nhưng bốn người đợi một lúc, kẻ đánh lén lại không hề ra tay thêm lần nào nữa. Trong lúc căng thẳng, ánh trăng đã phá tan màn mây, phủ sáng lên mặt nước.

"Quái lạ? Sao mới đánh một chút đã chạy rồi?" Đường Dư nói thầm trong bụng. Đoạn, cô cúi đầu nhìn thứ vũ khí vừa xé gió phi đến ban nãy.

Đó là một cái kim bạc, bị Kinh Long cản lại phần lớn động lượng, giờ đang cắm nghiêng vào gỗ. Cái kim găm sâu một nửa chiều dài, có thể thấy lực lớn đến mức nào.

Đường Dư khom người, vừa định nhặt lên thì đã bị Kim Diệp đưa tay ngăn cản: "Coi chừng có tẩm độc."

Người dùng kim làm vũ khí, quá nửa là sẽ kết hợp với độc. Suy cho cùng thì chỉ mỗi kim bạc thôi khá khó để lấy mạng người khác. Ở thời tận thế, rất hiếm ai sử dụng loại vũ khí này. Nhưng trong trường hợp đánh lén và tấn công từ xa thì nó lại rất tiện tay, thí dụ như lúc này đây.

Đường Dư tạm không quan tâm tới cái kim mà chống bè gỗ đến gần xác gã ốm.

Mọi người nhìn trán thi thể trước nhất. Trên đó không có lỗ kim, người này không phải bị bắn chết.

Đường Dư lại dùng cái cọc gỗ lật tới lật lui mấy cái, phát hiện vết thương trí mạng nằm ở cổ. Nơi đó có một vết cắt rất ngọt, như là chết vì bị chỉ bạc siết cổ, cắt đứt khí quản.

Cả bọn nhìn mà cổ họng nhoi nhói.

Đường Dư vừa định đứng dậy thì chợt liếc thấy một tia sáng bạc lóe qua giữa không trung.

"Cúi người! Ngồi xuống!" Cô vừa kinh hô vừa vung dao vào màn đêm hư vô.

Một âm thanh nhỏ như dây đàn đứt đoạn nổ vang bên tai cả bọn. Chỉ một giây thôi, suýt chút nữa các cô đã bị cắt đứt cổ họng hệt như gã ốm này rồi.

Chẳng biết ai đã giăng một sợi dây cước kim loại nhỏ ngang giữa không trung, gần mặt sông. Nếu không nhờ ánh trăng phản xạ, cộng thêm thị lực Đường Dư đã được cường hóa thì người bình thường rất khó phát hiện điểm khác lạ.

Thứ vũ khí thật độc ác.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Đường Dư đã được mở mang tầm mắt. Đa phần những người chơi cô thường gặp đều dùng súng, đâu ngờ còn có nhiều loại ám khí kì lạ thế này.

Đường Dư kéo xác gã ốm lên bè gỗ, lột hết bao tay, ba lô và túi công cụ treo bên hông của anh ta xuống.

Hiện các cô chẳng có trong tay một món gì cả, nhặt được chút nào hay chút đó.

Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, những người còn lại cũng bắt đầu xuống tay cướp đoạt. Trên người gã ốm còn có một cái la bàn và một cái ống nhòm. Mấy thứ đó được mang trên cổ anh ta, không bị chìm xuống đáy nước.

Chẳng hiểu sao lại không thấy bóng dáng hai người đồng đội kia, mà họ cũng không lấy mấy công cụ này đi.

Bốn người chia nhau số vật tư. Ba lô để Kim Diệp mang, bên trong có một cái xẻng gấp, một bộ dây thừng và ròng rọc, một hộp y tế loại nhỏ cùng với năm túi lương khô.

Đường Dư thì đeo cái túi công cụ bên hông. Trên đó treo một cái cuốc chim, một con dao gấp đa năng, còn có một cái đèn cắm trại với vòng tròng vào cổ tay. Những thứ này được cố định rất chắc chắn.

Sau khi xác định không còn gì hữu dụng nữa, Đường Dư mới đẩy xác gã ốm xuống nước.

Cả bọn chống bè gỗ tiến về phía trước thêm một lúc thì con sông đột nhiên hẹp hẳn, nửa là bờ nửa là nước.

Trên bờ, cây cối mọc um tùm, tươi tốt. Trong bụi lau sậy bên mé sông, có một vật thể đang dập dìu theo cơn sóng. Đường Dư tinh mắt nhận ra đó là cái bè hơi mà ba anh kia em sử dụng. Hiện tại trên bè không còn ai, chẳng biết hai người kia đã rơi xuống nước hay leo lên bờ.

Kim Diệp chống bè gỗ đến gần, rồi lại cột đoạn dây leo còn dư vào một cái cây. Bốn người lục tục lên bờ. Chỉ nhoáng cái mà đã có đồng đội phát hiện đám thực vật thủy sinh bên bờ có dấu vết bị đạp lên.

Đường Dư quay đầu nhìn mặt sông một lần nữa, trong lòng đã có suy đoán.

Rất có thể người bắn kim bạc kia đã nấp ở chỗ này đánh lén các cô.

"Đi, vào rừng xem sao." Cầm Kinh Long trong tay, Đường Dư dẫn đầu bước vào rừng rậm.

Mấy người bọn Đường Dư rất nhạy với mùi máu. Các cô phát hiện càng đi sâu vào rừng, mùi máu tươi trong không khí lại càng đậm. Trên lá cây còn có những vết máu nhỏ giọt màu nâu sẫm. Cả bọn tăng tốc, một đường lần theo cái mùi ấy.

Chỉ lát sau, các cô đã nhìn thấy một bóng đen nằm trong bụi cỏ. Bóng đen ấy còn không ngừng phát ra mấy tiếng ừng ực, như một người ngậm nước trong miệng đang co giật.

Đường Dư vội chạy đến, giơ tay chém xuống, áp sát mũi dao lên trán bóng đen khi đối phương còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng người nọ không hề phản kháng, hoặc nên nói đã không thể nào phản kháng. Cổ anh ta cũng có vết cắt, máu đang không ngừng tươm ra. Cây cỏ chung quanh cũng đã bị nhuộm đỏ.

Đây là người cao kều trong ba anh em. Bên dưới anh ta còn có thi thể của gã mập. Gã mập úp mặt xuống bùn, bên cổ cũng có một vết cắt rất sâu.

Xem tình trạng này thì có vẻ gã mập đã cõng cao kều chạy trốn. Trong lúc chạy thì vấp phải cây cỏ mà té, cuối cùng vì bị thương nặng quá nên 'game over' tại đây.

Đường Dư nhìn gã cao kều đang hấp hối trước mắt, cau mày do dự trong giây lát rồi bảo Chu Châu thuật lại: "Lát nữa chọn ở lại trò chơi, chúng tôi có chuyện muốn hỏi ông."

Nói đoạn, Đường Dư vươn móng cào lên tay người nọ.

Âm báo của trò chơi cho Đường Dư biết gã cao kều trước mắt tên Lê Thành Giản. Lê Thành Giản bị thương nhẹ hơn gã ốm. Chỉ bạc cắt phía bên cổ anh ta, làm tổn thương động mạch nhưng vẫn chưa đứt hẳn.

Lê Thành Giản nhanh chóng bị chuyển hóa. Biến thành xác sống rồi, tốc độ máu chảy trên vết thương chậm đi thấy rõ. Anh ta đột ngột mở mắt, quay người bật dậy, một tay che cổ, tay kia nắm thành quyền vung hướng Đường Dư.

"Ủa, người này không ở lại trò chơi hả ta?" Thấy hành động như đang phát rồ của người trước mặt, Đường Dư nổi đóa. Sao chuyển hóa một xác sống có ý thức thôi mà khó khăn vậy chứ?!?

Nhưng Lê Thành Giản lại mở miệng nói chuyện: "Cô giết anh em tôi, tôi muốn cô đền mạng." Nói xong lập tức móc vũ khí bên hông.

Đường Dư thấy đó là hai cái ống bạc để bắn kim. Đây đích thị là người đã đánh lén các cô. Cô vung dao, thoắt nghiêng người né cú đấm của Lê Thành Giản, sau đó vươn tay ghì chặt sống dao lên cổ đối phương: "Đừng có lộn xộn. Muốn bị cắt cổ thêm lần nữa hả?"

Lê Thành Giản khựng lại, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo. Anh ta nhấp môi, nghiêng đầu, mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc và tàn bạo nhưng đã không còn gào thét lung tung nữa.

"Không phải anh ta nghĩ tụi mình là người căng chỉ bạc đấy chứ?" Phó Mộng Thanh phản ứng lại, nói với Đường Dư. Đồng đội vừa bị cắt cổ, bốn người các cô đã lập tức xuất hiện ở hiện trường, đúng là rất giống hung thủ đến nghiệm thu thành quả.

"Chẳng lẽ không phải?" Cổ họng Lê Thành Giản gầm gừ mấy tiếng. Anh ta bị thương ở cổ, nói chuyện không được lưu loát lắm.

"Suýt chút nữa bọn này cũng bị cắt cổ rồi, ông đừng có chụp mũ lung tung." Đường Dư dùng sống dao vỗ vỗ lên cổ Lê Thành Giản, nói: "Tôi có lời muốn hỏi, ông liệu mà trả lời cho thành thật. Có nhìn thấy hai cô gái, một người vóc dáng nhỏ nhắn, một người hai mắt bị mù không?"

"Không có." Lê Thành Giản cực kì kiệm lời. Nhìn bốn cô gái, cuối cùng anh ta mới nói thêm một câu: "Các người là xác sống? Xác sống cũng có thể nói chuyện được ư?"

Đường Dư và Kim Diệp liếc nhau, có khả năng người này chưa xem diễn đàn toàn server.

"Xác sống không được, nhưng tụi này thì được." Đường Dư đáp.

"Nếu không phải các người giăng bẫy, vậy thì là ai?" Suy nghĩ của Lê Thành Giản vẫn tập trung vào việc báo thù, nghĩ chắc anh ta đồng ý ở lại trò chơi cũng là vì lẽ đó.

"Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai." Đường Dư hỏi tiếp: "Thật sự chưa từng gặp hai cô gái kia bao giờ à? Vậy ông có nghe nói gì không? Thí dụ như... "tên mù" chẳng hạn."

Đường Dư sực nhớ ra hai mươi người xuất hiện ở đầm lầy khi trước từng nhắc đến từ "tên mù" này.

Quả nhiên Lê Thành Giản có phản ứng. Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ: "Mấy người cũng đến tìm tên mù à?"

"Mới nói rồi còn gì? Cô gái chúng tôi muốn tìm bị mù."

Lê Thành Giản hừ một tiếng: "Tên mù không phải cô gái. Đó là một ông già."

"Hả?" Lần này thì cả bốn người bọn Đường Dư đều nghi hoặc. Từ đâu xuất hiện thêm một lão mù thế này?

"Có một Lão Mù sống trong Quỷ Cốc này. Ông ta biết thuật ngự thú, làm bạn với sói hổ." Lê Thành Giản giải thích, lại đưa một tay dỡ ba lô trên người xuống, lấy ra một lọ thuốc có vẻ là bột cầm máu, đổ hết lên vết thương.

"Lão Mù là NPC à?"

"Không. Là người chơi tính tình hơi lập dị một chút."

"Vậy tại sao những người khác lại muốn tìm ông ta?"

Lê Thành Giản liếc bốn người một cái. Sau một hồi đối thoại, anh ta đã tin mấy người bọn Đường Dư thật sự đến Quỷ Cốc chỉ để tìm người. Hai bên đã không phải đối thủ của nhau, anh ta cũng thu lại thái độ thù địch, ngẫm nghĩ rồi nói: "Người ta đồn trong Quỷ Cốc này xuất hiện một ngôi mộ lớn, trong mộ có binh khí cao cấp. Nhưng muốn vào được mộ huyệt này thì phải có bầy sói mở đường. Vậy nên mọi người mới đi tìm Lão Mù trước... Cơ mà đó cũng chỉ là lời đồn đại thôi, rất khó kiểm chứng. Mấy lời đồn đại kiểu vậy, cứ lâu lâu lại nổi lên một cái."

Đường Dư lập tức tắt hứng thú, Quả nhiên đám người chơi đang tìm thứ đồ moi ra từ chỗ người chết.

Nói thật, cô không có cảm tình với mấy cái như mộ huyệt. Dù trong đó có bao nhiêu vàng bạc châu báu đi chăng nữa, cô cũng xin kiếu. Suy cho cùng thì cô có hơi sợ ma, sợ mấy thứ hư vô mịt mờ không chạm được, chém cũng không tới.

Xác sống giết được, còn ma quỷ thì không.

Đang nói thì ánh mắt Lê Thành Giản nhìn đến cán dao của Đường Dư. Anh ta 'í' một tiếng, nói: "Hàn Băng Ngọc đây mà."

"Là cái khỉ gì?" Trong lòng Đường Dư có dự cảm chẳng lành.

Lê Thành Giản vươn tay, nhẹ nhàng đỡ lấy con dao của Đường Dư, chỉ vào phần chuôi, nói: "Cầm vào có cảm giác mát lạnh, hơ lửa kiểu gì cũng không ấm lên đúng không? Đây là Hàn Băng Ngọc, nguyên khối màu đen tuyền, là do một người chơi đào ra được từ khu mộ lớn ở dãy núi phía Tây, sau đó đổi ra ngoài. Không ngờ giờ lại nằm trong tay một xác sống."

Có lẽ do đụng trúng chuyên môn nên Lê Thành Giản nhiều lời hơn một chút.

Ặc, Đường Dư vội tra Kinh Long vào vỏ, còn chùi tay lên quần áo mấy cái.

Kinh Long là con dao Đường Dư nhặt ra từ thùng xe phát nổ, rõ ràng đã bị nung ở nhiệt độ cao nhưng lúc cầm trên tay vẫn có cảm giác mát lạnh.

Thì ra cái đồ quỷ này tự mang âm khí!

"Đừng chối bỏ như thế." Lê Thành Giản nói: "Bao nhiêu người muốn thứ này mà không được."

Đường Dư không tập trung sự chú ý vào con dao nữa. Cô hỏi: "Ông từng gặp bao nhiêu người chơi tới đây?"

"Khoảng mười đội."

"Nhiều vậy á?"

"Ừ, đó là số lượng tôi thấy."

Đường Dư hít sâu một hơi. Đông như thế, nếu Tiểu Li và Phó Tỉnh Duyệt gặp phải người chơi thì biết làm sao?

Điều duy nhất các cô cảm thấy may mắn chính là cả Tiểu Li và Phó Tỉnh Duyệt đều mang hình thái con người. Nếu xuất hiện với thân phận xác sống, tình cảnh sẽ nguy hiểm hơn gấp trăm lần.

Thấy sắc mặt cả bọn có vẻ nặng nề, Lê Thành Giản bèn lên tiếng nói: "Xem ra các cô thật sự đến để tìm người. Thế này vậy, chúng ta đi cùng nhau, tôi thường hoạt động ở vùng này, cũng tiện chỉ đường cho mọi người. Nhưng nếu gặp phải cái kẻ dùng chỉ bạc thì mọi người phải giúp tôi báo thù. Thấy sao?"

"Nhất trí." Đường Dư vỗ tay cái đét, rồi lại chỉ vào xác gã mập trên mặt đất: "Ông có phiền nếu tụi này lấy vật tư hông?"

Lê Thành Giản liếc cái ba lô trên lưng Kim Diệp: "Không phải mấy người đã lấy rồi à?"

Đường Dư cười khan mấy tiếng, rồi nhanh chóng lột sạch vật tư của gã mập. Ba lô đưa cho Phó Mộng Thanh, vũ khí thì đưa cho Kim Diệp, là một con dao găm ngắn.

Tiếp theo, cả bọn thuật lại cho Lê Thành Giản tình cảnh lúc đồng đội rơi xuống vực cùng những dấu vết tìm được.

Lê Thành Giản ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô nàng tên Tiểu Li kia ấy, chắc là bị người chơi mang đi rồi. Những người chơi sẽ đi xuống dọc con sông này, giờ chúng ta lần theo có lẽ sẽ đuổi kịp. Còn cô nàng còn lại, vách đá chỗ em ấy rơi xuống có quan tài treo không?"

"Quan tài treo?!" Cả bọn trợn tròn.

"Xem ra không có. Vậy chắc không ở lưu vực của con sông đâu, hẳn là phải đi đến đoạn sông ngầm, rồi băng rừng một đoạn nữa, chắc đâu gần đó."

"Sao lại khẳng định như thế?"

"Tục mai táng của dân địa phương ở đây là treo quan tài lên vách đá trên sông. Nắp quan tài không đóng đinh, thi thể hoặc là bị chim chóc mổ lên thiên đường, hoặc là rơi xuống nước khi gỗ quan tài bị mục. Họ cho rằng con người sinh ra từ nước, chết lại về với nước. Vách đá nào không có nước bên dưới thì không treo quan. Hơn nữa, các cô có nói là nhìn thấy sương mù. Cánh rừng cuối sông quanh năm khí độc lượn lờ, hẳn chính là màn sương mà các cô đã thấy."

Đường Dư chà cánh tay rợn da gà.

Lê Thành Giản cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích. Các cô quyết định tiếp tục đi xuống theo con sông, xem có tìm được Tiểu Li không đã, xong rồi lại đến khu rừng có khí độc kia tìm Phó Tỉnh Duyệt.

Cuộc nói chuyện kết thúc thì cũng đã qua nửa đêm, gần sáng. Mọi người bàn bạc một phen, quyết định theo đường cũ quay trở lại chỗ cái bè hơi rồi tiếp tục đi bộ.

Càng về phía hạ nguồn, con sông càng trở nên dốc hơn, tốc độ dòng chảy cũng nhanh. Nói không chừng chỉ bạc sẽ xuất hiện trên mặt nước thêm lần nữa, nếu phát hiện quá muộn hoặc không hãm bè kịp là bị cắt đứt cổ ngay.

Trong rừng có không ít thú dữ, côn trùng. Mấy người các cô thậm chí còn đụng độ vài xác sống lang thang. Quần áo của chúng đã nát đến mức nhìn không ra hình thù, chẳng rõ lúc trước bị thứ gì biến đổi.

Suốt đường đi, cả bọn gần như không hề ra tay đánh đấm, né được là né hết. Thứ nhất, tiếng đánh nhau rất dễ khiến những người chơi chú ý. Thứ hai, giết đám thú dữ, xác sống này cũng chẳng có lợi gì cho các cô.

Cơ mà Đường Dư vẫn bắt được một con thỏ, treo trên ba lô Phó Mộng Thanh, xem như đồ ăn sắp tới cho cả bọn.

Lê Thành Giản thì cứ đi được vài bước là lại quay đầu nhìn Chu Châu một cái. Trong đội có con người khiến anh ta ngứa răng, cực kì khó chịu.

"Cô bé yếu nhất trong đội tôi còn khống chế được ham muốn cắn người. Tốt nhất là ông đừng có ý đồ gì nha." Đường Dư cầm cuốc chim chọt ngay cột sống Lê Thành Giản, ý bảo đối phương tập trung nhìn đường.

Lê Thành Giản mím môi im lặng, quay đầu, đi trước tiên.

Đi được hai ba tiếng thì trời đã sáng hẳn, nương ánh nắng sớm, cả bọn mới thấy dưới tán cây phía trước có người đứng.

Lại còn không ít, sương sương cũng ba bốn mươi mống.

Đường Dư vội túm cả bọn ngồi xổm xuống, nấp trong bụi cỏ. Sợ đám người chơi kia có dị năng gì như nghe tiếng biết chỗ, các cô lại cúi rạp người lui lại một đoạn ngắn.

Đường Dư vạch cỏ ra nhìn, thấy trong đám người kia có hai đội khá quen. Một đội là Lam Lâm từng chạm trán ở thôn Hoàng khi trước. Hiện cô ta đã thay bộ sườn xám ra, mặc áo gió màu vàng đậm.

Lê Thành Giản lầm bầm: "Đi núi mà mặc màu vàng, không sợ bị sâu khiêng đi mất à." Phần lớn côn trùng có tính hướng sáng. Một số loại còn cực kì nhạy cảm với màu vàng, hễ thấy là đua nhau nhào tới, đặc biệt là một loại côn trùng nhỏ màu đen tên là bọ trĩ.

Mà đội còn lại, Đường Dư đã quá quen thuộc, là Tống Lãnh Trúc.

Đối với việc Tống Lãnh Trúc xuất hiện ở đây, Đường Dư không hề bất ngờ. Lúc nào đội của cô ta cũng có mặt ở tuyến đầu nhiệm vụ, giỏi nhất là thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu không chạm mặt đối phương, Đường Dư còn cảm thấy không quen.

Đường Dư dời mắt, đánh giá những người còn lại. Bọn họ trông như một tập hợp của mười đội ngũ, mỗi đội do đội trưởng dẫn đầu, tất cả đang nghỉ ngơi bên gốc cây. Phía gần dòng sông có mười mấy con thuyền kayak với kích cỡ đa dạng. Xem ra bọn họ đã hạ trại nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây một đêm, hiện đang chuẩn bị xuất phát đi tiếp.

Rầm rộ như vậy là muốn đi tìm ngôi mộ lớn mà Lê Thành Giản đã nói ư?

Mấy người Đường Dư cách quá xa, gần như không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng chắc cũng tám chín phần mười như những gì các cô phỏng đoán.

Đường Dư tìm bóng dáng Tiểu Li trong đám đông, nhưng đáng tiếc, cô nàng không có ở đây.

Chỉ lát sau, nhóm người này đã manh nha xuất phát. Đường Dư chợt nhìn thấy có hai người chèo kayak đang rị mọ làm gì đó ở hai bên bờ sông.

Mặt trời buổi bình minh tỏa ánh sáng nhu hòa. Dưới tia nắng phản chiếu, Đường Dư nhìn rõ thứ đồ trong tay hai người nọ, là chỉ bạc!

Đây là một đội cô chưa gặp bao giờ. Xét theo vị trí đứng thì đội này có tổng cộng bốn người, hai nam, hai nữ. Một người nam trong số đó đang lôi chỉ bạc từ một cái hộp cuộn ra.

Sợi chỉ cực mảnh, nếu chỉ nhìn động tác thôi thì trông hai người nọ như đang múa.

Lê Thành Giản lấy ống bắn kim ra. Điểm tích lũy của anh ta đã về 0 nhưng kỹ năng sử dụng ám khí vẫn hết sức thành thạo. Hai đoạn ống bạc được kéo sang hai đầu, kim sắp phóng đi.

"Đợi chút nữa." Đường Dư lắc đầu, cản hành động của Lê Thành Giản lại.

Có người trong đoàn kêu: "Tần Tam, đừng có giăng cái đó nữa. Chặn cái gì mà chặn, chú mày có chặn được cao thủ chân chính nào đâu. Những người tới sau cũng là người chơi thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng đi."

Người chơi tên Tần Tam kia trông lấm la lấm lét. Hắn cười nói: "Sao chứ? Bộ tôi không cạnh tranh công bằng hay gì? Chơi chiêu cũng phải có bản lĩnh của chơi chiêu, chắc gì ông đã làm được như vậy."

"Thây kệ mày." Người chơi vừa lên tiếng ban nãy nhổ một cái, không để ý đến Tần Tam nữa mà quay đi leo lên thuyền kayak.

Những người khác cũng sải bước lên thuyền, chuẩn bị xuất phát. Cứ thế, đội của Tần Tam bị rớt lại sau cùng.

"Lên." Đường Dư vỗ Lê Thành Giản và Kim Diệp. Ba người các cô cầm vũ khí lạnh, đến gần mấy người bọn Tần Tam hiện còn đang kéo chỉ bạc.
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com