Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Luận Bị Bao Dưỡng Cảnh Giới Cao Nhất

Sở Tiểu Bạch dụi mắt, sau khi xác định chính mình thật sự không có hoa mắt, thở dài tiếp nhận thân phận mới hiện lên trong đầu mình —— nhân vật nữ phụ pháo hôi khổ tình trong tiểu thuyết "Đạp Vỡ Thanh Vân" trên trang web Tấn Giang nào đó.

Nàng ngồi dậy, thấp thấp gọi câu: "Hoán Nhi, hầu hạ trẫm mặc quần áo đi."

"Dạ." Một thân bạch y Hoán Nhi từ ngoài phòng tiến vào, trên mặt không chút biểu tình.

Nhân lúc không phải tự mình mặc quần áo, Sở Tiểu Bạch hồi tưởng cốt truyện.

Tiểu thuyết này tên thật là "Đạp Vỡ Thanh Vân", kể về lịch sử trưởng thành của một thế hệ Nữ Đế.

Lệ tuôn rơi, Nữ Đế này đương nhiên không phải chỉ nàng, mà là chỉ nữ chủ của truyện.

Nữ chủ xuất thân thư hương thế gia xuống dốc, tổ tiên từng ở triều làm quan, tới thế hệ bậc cha chú của nữ chủ, đã mai một dần dần.

Tuy là như thế, điều kiện thế gia vẫn là có. Nữ chủ từ nhỏ thông tuệ, không chỉ có học tốt nội dung quan trọng trong kinh thư, mà còn tinh thông quân sự.

Như thế, đợi đến mười tám tuổi, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, lại không thiếu tư thế oai hùng hiên ngang, không thua nam nhi tốt một chút nào.

Năm đó khoa cử khảo thí, một phát đoạt được hạng nhất, khiến người đời tán thưởng không thôi, còn càng được Nữ Đế ưu ái, tuổi còn trẻ đã ngồi địa vị Tả Tướng.

Sau đó, ngoại tộc biên cương xâm phạm, cùng thần võ Đại tướng quân Lưu Lập kháng địch, hai người nảy sinh tình ý, tư định chung thân, hơn nữa phát triển rất nhiều tiểu đệ tuyến phụ.

Cuối cùng là khắc chế quân địch thắng lợi, khải hoàn hồi triều.

Có thể nói, ái tình sự nghiệp song thu hoạch.

Vốn dĩ, chuyện xưa đến đây bình thường đều kết thúc. Nhưng cố tình, Nữ Đế này bệnh đa nghi nặng, ngờ vực nữ chủ. Thiết kế Hồng Môn Yến, muốn cho nữ chủ cùng nam chủ có đi mà không có về.

Nhưng nữ chủ của chúng ta là người nào chứ! Đó chính là con gái ruột của tác giả, tác giả sao có thể đem nàng viết đến kém như vậy đâu!

Vì thế, tiểu đệ thứ n của nữ chủ, tức nhãn tuyến Nữ Đế xếp vào bên người của nữ chủ, thành công phản chiến, đem tin tức này nói cho nữ chủ.

Nữ chủ vừa nghe nổi giận, ta cùng thân mật của ta liều sống liều chết bảo hộ giang sơn của ngươi, ngươi lại không biết điều như thế. Này không phải bức lương thần phản sao?

Vì thế, nữ chủ phản, một đường thế như chẻ tre, xử lý Nữ Đế rác rưởi, đi lên đỉnh cao nhân sinh, trở thành tân một thế hệ mười hạng toàn năng Nữ Đế, mọi người khen ngợi.

Toàn văn xong!

Sở Tiểu Bạch, nguyên bản thời điểm đọc truyện đọc rất đã, nhưng mà hiện tại nàng chỉ muốn khóc.

Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, Nữ Đế này sở dĩ muốn K.O nữ chủ, kỳ thật là có ẩn tình khác.

Nữ Đế này kỳ thật là cái ma kính, mới gặp nữ chủ liền kinh vi thiên nhân, thích nữ chủ thích đến chết đi sống lại.

Ban ngày mượn cớ trao đổi quốc sự, thường thường cùng nữ chủ ở chung một phòng, mượn cơ hội tán tỉnh nữ chủ, nữ chủ không biết nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thấy Nữ Đế này thật sự không có đầu óc, một chút việc vụn vặt mà phải hỏi cả buổi sáng.

Muốn mệnh hơn chính là, Nữ Đế này độc thủ phòng trống, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, lại vẽ bức họa của nữ chủ đặt ở đầu giường, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, thường đối với bức họa thủ dâm.

Sau đó, bị tiểu đệ thứ n-1 của nữ chủ vạch trần, uyển chuyển nói cho nữ chủ chuyện này.

Nữ chủ lúc ấy chỉ cảm thấy ghê tởm, không ngờ Nữ Đế này lại có ham mê như thế, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất nữ chủ về sau không chút do dự liền phản.

Ha hả, nếu nàng nhớ không lầm, hiện tại cốt truyện đúng là tiến triển tới khúc tiểu đệ thứ n-1 vạch trần chuyện đó, báo cho nữ chủ. Nữ chủ không muốn ở chung một phòng cùng Nữ Đế đáng khinh, cự tuyệt thượng triều, địa phương mà Nữ Đế giỏi dùng tư quyền uy hiếp nữ chủ.

Mẹ nó, tác giả thiểu năng trí tuệ, ngươi rốt cuộc là có ác thú vị như thế nào, mới có thể viết ra câu chuyện biến đổi bất ngờ, lên xuống phập phồng như vậy chứ!

Nguyền rủa ngươi xuyên thành tra thụ, cúc hoa tàn đời.

Tuy rằng nội tâm Sở Tiểu Bạch mãnh liệt mênh mông, nhưng mà trên mặt lại không hiện ra bất luận cảm xúc gì, bởi vì Nữ Đế này, nàng là cái mặt than.

Giờ phút này, mặt than Nữ Đế Sở Tiểu Bạch nằm liệt một khuôn mặt, khổ bức mà nhìn một xấp tấu chương trên bàn, làm một cái người sinh trưởng ở hiện đại, nàng thật sự không được trang bị bất luận cái bàn tay vàng gì.

Nàng thật sự đọc không hiểu mấy cái tấu chương này!

Trời ơi, ai tới giúp nàng đi!

Có thể là ông trời nghe được nàng thâm tình kêu gọi, tiểu thái giám bên ngoài run rẩy hô: "Tả Tướng cầu kiến!"

Sở Tiểu Bạch bị tiếng hô kia làm cho sững sờ, hử, chẳng lẽ là nàng nhớ lầm cốt truyện?

Lúc này nữ chủ không phải nên là lòng đầy căm phẫn, thề sống chết không từ sao?

Đang ngẩn người, người nọ đã tự mình đi vào.

Đứng ngược sáng, chắp tay nói: "Ngô hoàng kim an."

Sở Tiểu Bạch chỉ cảm thấy người nọ đem chữ "Ngô" cắn đến phá lệ giằng co ái muội, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Một cái liếc mắt, nhưng thật ra làm Sở Tiểu Bạch cả kinh rồi.

Không thể nghi ngờ, đôi mắt kia thật xinh đẹp. Nhưng mà, trong nháy mắt nhìn đến chúng, lại cho người ta một loại cảm giác từ từ già đi, có thể nói là thâm thúy, nhưng cũng có thể biến tướng nói là vẩn đục.

Hơn nữa, bên trong lộ ra đều là đen đặc giống như chấp niệm thực chất.

Cái này làm cho Sở Tiểu Bạch nhịn không được run rẩy một chút.

Động tác nhỏ đó, lại làm Sở Tiểu Bạch cảm giác độ ấm chung quanh dường như thấp xuống mấy độ C.

Lục Nhiên vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Ngô đế, hôm nay có gì thắc mắc, thần sẽ giải tỏa nghi vấn cho ngài."

Bị người dùng ánh mắt rõ ràng như vậy nhìn chăm chú vào, Sở Tiểu Bạch cảm thấy một tia bất an, nhịn không được cắn cắn môi dưới.

Bởi vì tâm thần khó định, nàng không có nhìn thấy trong mắt Lục Nhiên chợt lóe qua sắc tối.

Sở Tiểu Bạch rũ mắt đáp: "Ái khanh, tấu chương sau này đều do ngươi phê duyệt đi, việc nhỏ bực này, không cần qua tay ta."

Sở Tiểu Bạch nghĩ rất rõ ràng, dù sao về sau cũng là Lục Nhiên xưng đế.

Nói không chừng, nếu nàng biểu hiện tốt một chút, là có thể miễn đi họa sát thân.

Theo Sở Tiểu Bạch thấy, biểu hiện tốt một chút, đó là từ bỏ xu hướng giới tính sai lầm trên người Nữ Đế, nạp mấy cái nam phi. Sau đó, nhanh chóng đem đại quyền nhường cho Lục Nhiên, chính mình chỉ phụ trách ăn no chờ chết là được.

Sau một lúc lâu, không người đáp lời.

Đang muốn ngẩng đầu, lại thình lình cảm thấy môi bị người ngậm lấy mút vào, sau đó cường thế mà đi vào trong miệng mình quay cuồng.

Sở Tiểu Bạch kinh ngạc mà mở to hai mắt, phục hồi tinh thần lại, giãy giụa lên.

Nữ chủ đây là điên rồi sao!

Nàng không có kích thích nàng nha!

Lục Nhiên cảm nhận được nàng giãy giụa, ánh mắt tối lại, hơi đứng dậy, nhưng vẫn duỗi cánh tay đem Sở Tiểu Bạch vây vào trong long ỷ, để sát vào bên tai Sở Tiểu Bạch bật hơi: "Hoàng Thượng chẳng lẽ không muốn ta đối với ngươi như vậy sao? Hay là muốn chơi tiết mục dục cự còn nghênh?"

Sở Tiểu Bạch cảm thụ được hơi thở nóng rực bên tai, kinh giác thân mình của bản thân đã mềm một nửa.
Mẹ nó, khối thân mình này cũng quá nhạy cảm đi.

Nàng kinh hoảng thất thố, tuy nói trên mặt vẫn không hiển lộ, đôi mắt lại là trong nháy mắt không biết nên đặt ở nơi nào, dùng sức mà đem chính mình rút vào một góc của ghế dựa.

Sau đó, cố ý chớp chớp mắt, giả bộ thanh thuần "bố đây không biết ngươi đang nói cái gì", hỏi: "Ái khanh đang nói cái gì? Tại sao trẫm nghe không hiểu?"

Lục Nhiên nhìn tiểu nhân nhi trước mắt run run tránh ở trong góc ghế dựa, ánh mắt trốn tránh, con bướm lông mi hơi hơi mấp máy, chợt thấy trong lòng ngứa ngáy.

"A, Hoàng Thượng là ngượng ngùng sao? Chẳng biết có thể mang thần đi tẩm cung của Hoàng Thượng dạo chơi được không?" Lục Nhiên nói xong trực tiếp há mồm cắn vành tai của Sở Tiểu Bạch, trên dưới hoạt động, liếm mút tấm tắc có vị.

"Ta... A ~ ngô!" Sở Tiểu Bạch vừa định nói chuyện, đã bị người cắn vành tai, chỉ cảm thấy cả người đều bị kích thích nói không ra lời, dựa vào trực giác há mồm rên rỉ ra tiếng, ý thức được không đúng, Sở Tiểu Bạch vội vàng che miệng lại.

"Hoàng Thượng, vì sao không đáp lời?" Lục Nhiên ngậm vành tai của nàng, hàm hồ hỏi.

"Ngô... Ngươi... Ngươi trước đem... Đem miệng nhả ra... Đau..." Sở Tiểu Bạch nói cuối cùng, không ngờ Lục Nhiên lại xuống miệng cắn nàng một cái.

Lục Nhiên nhìn dấu vết lưu lại trên vành tai trắng mềm của tiểu nhân nhi, vừa lòng thu miệng.

Sau đó nhìn về phía Sở Tiểu Bạch, ý bảo nàng nói tiếp.

Sở Tiểu Bạch trực giác nữ chủ thực không đúng, sao lại có thể...... bách hợp như vậy chứ? Này bất đồng với nguyên tác a!

Không không không, nhất định là bản thân hiểu sai, nữ chủ khẳng định là muốn mượn bách hợp dọa chính mình, làm chính mình không cần lại khởi một ít tâm tư bất nhập lưu đối với nàng.

Ừm, thì ra là vậy, nàng đã hiểu.

Sở Tiểu Bạch có khổ nói không nên lời, nguyên chủ thân thể này tại sao lại cấp chính mình để lại cục diện nhiều rối rắm như vậy đâu!

Nàng mạnh mẽ giả bộ trấn tĩnh mà mở miệng nói: "Tả Tướng, có một số việc là trẫm lúc trước hồ đồ, hy vọng ngươi đừng để trong lòng. Còn có, trẫm tính toán nạp phi. Đã sai người đem danh sách trình lên, ta sẽ xem xong sớm chút, tuyển ra người được chọn thích hợp. Mặt khác, trẫm thấy ngươi và Lưu tướng quân trai tài gái sắc, chuẩn bị tứ hôn cho hai người các ngươi, không biết ý của Tả Tướng như thế nào?" Sở Tiểu Bạch tự nhận bao nhiêu đó biểu hiện trung tâm hẳn là đủ cho nữ chủ tha thứ cho mình.

Nhưng không dự đoán được, một câu vừa mới nói xong, sương đen trong mắt Lục Nhiên đã quay cuồng đến càng sâu, như là muốn đem nàng bao phủ ở trong đó.

Tiếp theo, Lục Nhiên bỗng nhiên vung tay gạt bỏ hết tấu chương văng khỏi bàn, đem nàng bế lên đó, hung ác hôn nàng, mạnh mẽ kéo vạt áo của Sở Tiểu Bạch ra, đôi tay lung tung mà vuốt ve khắp thân thể của nàng.

Sở Tiểu Bạch lúc này mới ý thức được cục diện không bình thường, liều mạng giãy giụa lên: "Ngươi làm cái gì?! Ngươi dám can đảm đối với ta bất kính! Người đâu... Ngô!"

Lời chưa nói xong đã cứ như vậy bị Lục Nhiên nuốt vào trong miệng, sau khi đảo quấy cả buổi, Lục Nhiên vân vê hai viên đường đậu trước ngực Sở Tiểu Bạch, nhìn khóe mắt đỏ bừng, thân mình mềm oặt của Sở Tiểu Bạch ở dưới thân chính mình, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vốn dĩ không nghĩ nói cho bệ hạ sớm như vậy, nhưng mà, bệ hạ luôn là không nghe lời ta nói. Còn muốn tìm người khác sau lưng ta. Chẳng lẽ thích một mình ta không đủ sao?!" Cảm xúc của Lục Nhiên bỗng nhiên kích động lên, một lát sau, lại bình tĩnh trở lại: "Bệ hạ, không cần lại giãy giụa, người trong cung của ngài, cơ bản đều là ta bố trí. Ngay cả ngài, ngô hoàng, ngài cũng nên hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà trở thành người của ta, từ thân xác, cho đến trái tim."

......... Nơi này tỉnh lược một vạn chữ, xin tự động não bổ......

Sở Tiểu Bạch tỉnh lại phát hiện chính mình đang nằm trên giường lớn trong tẩm cung của bản thân, không một mảnh vải che thân, tay chân đều bị dây xích khóa lại, nàng thử nhấc chân, phát hiện không dùng được một tia sức lực, rõ ràng là bị người hạ thuốc.

Không giãy giụa nữa, nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, lại đột nhiên rụt đồng tử, bốn phía giường treo tất cả đều là tranh cuộn vẽ nàng cùng một người khác thực hiện Chu Công chi lễ.

Người nọ đúng là Lục Nhiên.

Nàng đóng mắt, không rõ cốt truyện như thế nào liền thành chó dại đứt xích đâu?

Thôi, ít nhất là giữ được mạng nhỏ.

Ừm, tuy rằng nàng tạm thời chưa thích Lục Nhiên, nhưng mà, cũng không phải không thể nếm thử một chút.

Rốt cuộc, sinh hoạt tựa như bị cường bạo, phản kháng không được, cũng chỉ có thể hưởng thụ.

"Có người không?" Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền ý thức được không thích hợp.

Đây là thanh âm của nàng sao? Sao lại khàn khàn như vậy.

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, nàng nghe được có người đi tới bên này.

"Lục Nhiên, ngươi buông ta ra đi. Ta thích ngươi, nguyện ý cùng ngươi ở bên nhau. Lúc trước sở dĩ nói như vậy, là muốn chọc tức ngươi. Ta nghĩ rất rõ ràng, ngôi vị hoàng đế của ta cùng thân thể và một lòng của ta đều có thể cho ngươi, rốt cuộc, ta đã thích ngươi lâu như vậy......" Nói xong lời cuối cùng, Sở Tiểu Bạch thanh âm càng ngày càng thấp, gần như không nghe được.

Tuy rằng, bản thân nàng chưa thích Lục Nhiên, nhưng khi nói những lời này ra cũng hoàn toàn không không phản cảm, nguyên chủ thân thể này hẳn là vẫn luôn nghĩ như vậy. Chính mình làm như vậy, cũng coi như là hoàn thành một cọc tâm nguyện của nguyên chủ đi.

Lục Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được Sở Tiểu Bạch sẽ nói như vậy.

"Ta đã giết những nam nhân sắp sửa đưa vào cung kia, ngươi vĩnh viễn đều là của ta."

"Đừng rời khỏi ta. Bằng không, ta giết hết người trong thiên hạ, cũng muốn đem ngươi tìm trở về." Lục Nhiên nghe được chính mình như vậy đáp.


......


Sau đó, Sở Tiểu Bạch thực hiện được nguyện vọng lúc trước, trở thành một cái ăn no chờ chết hoàng đế.
Nàng đem tất cả công việc khiến người mệt mỏi đều giao cho Lục Nhiên, trừ bỏ ở trên giường mệt một chút, cùng với Lục Nhiên luôn vô cớ ghen tuông ra, kỳ thật, hết thảy cũng khỏe.


.........


Lục Nhiên nhìn bộ dáng Sở Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế lung lay sắp ngủ, tâm tình sung sướng, đứng dậy bế Sở Tiểu Bạch lên, đặt ở trên giường nệm, đắp lên chăn.

Trong lúc đó, tiểu gia hỏa bừng tỉnh một lần, nâng lên mí mắt vừa thấy là nàng, lại cúi đầu dịu ngoan mà cọ cọ nàng, thật là quá lệnh người sung sướng.

Lục Nhiên nheo mắt nghĩ, có tiểu gia hỏa bồi, chính mình phi thường thỏa mãn.

Hơn nữa, nàng không tính toán nói cho tiểu gia hỏa biết, chính mình đã sống qua một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com