Chương 19:Ta thích nàng, liền phải ở bên nhau, liền phải lâu dài.
Đối với cái gọi là Thiên Đạo, Phục Hạ từ trước đến nay thiếu đi một chút tôn trọng.
— Cho nên đối với Tình Kiếp đến chậm này của mình, Phục Hạ cũng không cảm thấy mình sẽ không có một kết cục tốt đẹp.
Mặc kệ Thiên Đạo cho mình an bài một kết cục như thế nào, cái gì cầu không được, không bỏ xuống được, ái biệt ly, đều không có khả năng.
Ta thích nàng, liền phải ở bên nhau, liền phải lâu dài.
Phục Hạ thề son sắt.
Nhưng phải làm sao bây giờ đây?
Bên kia chỗ dựa nhỏ (Tình Kiếp của ta) đã đi theo Tông chủ vội vã quay trở về.
Tông chủ lúc trước cấp Linh Lung Tháp cho Hư Chiêu Hàm cũng chỉ là để nàng tự bảo vệ mình, tuyệt đối không ngờ tới Hư Chiêu Hàm còn sẽ dùng nó để cứu người.
Tông chủ nhìn nhìn nơi Linh Lung Tháp vừa biến mất, nôn nóng mà đi đi lại lại.
Bên kia tiểu tháp kim sắc vừa biến mất liền lại quay về, một đạo kim quang, choang choang rơi xuống mặt đất.
Bên trong còn mọi thứ, trừ Hư Chiêu Hàm cùng Cốt Ngọc.
Phục Hạ đi theo về phòng Hư Chiêu Hàm, tìm được một phong thư.
Hư Chiêu Hàm đã an bài mọi chuyện rõ ràng, cùng Cốt Ngọc lập khế ước, bảo đảm cho dù mình đem Cốt Ngọc thả ra đi, Cốt Ngọc cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Sau đó đem Cốt Ngọc cứu đi, chính mình cũng sẽ không quay lại — chính là Hư Chiêu Hàm bỏ trốn khỏi sư môn, cùng Niệm Hàn Tông không còn nhiều quan hệ.
Tông chủ nhìn thư Hư Chiêu Hàm lưu lại tức giận đến khó thở. Ninh Dung cùng Tông chủ đứng chung một chỗ, cùng Tông chủ cùng nhau than ngắn thở dài.
Mà Phục Hạ đứng ở cửa, thất thần.
Hiện tại người trẻ tuổi thật sự liều lĩnh...
Tuy nói phương pháp này không đúng lắm, nhưng hiện tại tiểu hài tử, chính là trọng tình nghĩa như vậy sao.
Phục Hạ cũng không biết Ninh Dung cùng Tông chủ rốt cuộc nói gì, cuối cùng nàng đi theo Ninh Dung về Mộ Thanh Phong, cũng không hỏi một câu.
Trên người Ninh Dung rốt cuộc vẫn còn thương tích, Phục Hạ còn nghĩ mình có nên thừa cơ hội này không — kéo gần khoảng cách với chỗ dựa nhỏ.
Nhưng chỗ dựa nhỏ không chịu cho nàng tới gần, cự tuyệt sự giúp đỡ của nàng.
Thậm chí còn lén lút chạy ra đi luyện kiếm vào buổi tối.
Phục Hạ, người tận sức làm phế vật, bị phẩm chất tốt đẹp là sự nghiêm túc và nỗ lực của chỗ dựa nhỏ làm cảm động đến rơi nước mắt, ngẫm lại sự lười biếng của mình.
Sau đó liền vui vẻ cầm khăn tay chạy ra, muốn thể hiện sự chu đáo của bản thân với chỗ dựa nhỏ.
Đi lau mồ hôi, lại thêm cổ vũ. Tình duyên này không phải càng sâu đậm sao?!
Phục Hạ đẩy cửa ra, nhìn chỗ dựa nhỏ dưới ánh trăng, trong tay nắm trường kiếm, dứt khoát múa một đường kiếm hoa.
Lá rụng trên mặt đất bị kiếm phong mang theo, lại bị kiếm khí làm gãy gân lá.
Phục Hạ đột nhiên liền không nghĩ đi quấy rầy chỗ dựa nhỏ.
Nàng đứng nhìn trong chốc lát, thấy chỗ dựa nhỏ vì động tác biên độ lớn làm liên lụy đến miệng vết thương, có chút đau đớn mà cong lưng, chờ đến khi hoãn lại liền tiếp tục luyện kiếm.
Phục Hạ đứng ở cửa nhìn, chờ đến khi chỗ dựa nhỏ thu kiếm, lập tức trở lại phòng mình, đóng cửa lại, giả bộ đang ngủ.
Nghe cửa phòng bên cạnh bị đóng lại, Phục Hạ lại đẩy cửa ra đi ra ngoài, lén lút nghe chốc lát, xác nhận chỗ dựa nhỏ ngủ rồi.
Liền nhảy cửa sổ đi vào, nhìn dung nhan đang ngủ của chỗ dựa nhỏ, lắc đầu, vẫn là không làm gì cả.
Chỉ là đưa tay, chữa trị một chút thương tích của nàng.
Phục Hạ nghĩ là không thể một ngày liền trực tiếp chữa khỏi, như vậy không hợp lý, chỗ dựa nhỏ khẳng định sẽ nhận ra được sự bất thường.
Cho nên rất chu đáo mà một ngày trị một chút.
Nhưng Ninh Dung vẫn nhận ra được sự bất thường.
Ngày đó Tông chủ tìm Ninh Dung hỏi nàng tình huống tu luyện, Ninh Dung kể rành mạch tình huống tu luyện của mình cho Tông chủ, Tông chủ kiểm tra xong liền sắp xếp công việc giai đoạn tiếp theo cho nàng.
Ninh Dung cầm kiếm pháp muốn luyện trở về, đối diện ánh mắt chờ mong của Phục Hạ, do dự mà nói cho nàng bản thân cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Ta cảm thấy, Niệm Hàn Tông có lẽ là có một tiền bối."
Phục Hạ ngơ ngác: "Ừm?"
Ninh Dung đem suy đoán của mình từng chút một nói ra: "Thương tích của ta gần đây lành thật sự mau, nhanh một cách bất thường. Hôm nay ta cùng Sư Phụ đối chiêu, lúc khom lưng đá chân, đã không còn đau."
"Có thể là bởi vì thân thể của ngươi tốt..."
Phục Hạ nói dối mắt không hề chớp.
"Không phải, trước đây không có nhanh như vậy, hơn nữa ta ban đêm luôn ngủ thật say, trước đây ta không hề có thói quen này, có lẽ là có ai đi vào phòng ta."
"Ngươi vì sao không nghĩ là ta đâu?"
Ninh Dung nhìn thoáng qua Phục Hạ, giống như đang suy nghĩ nàng vì sao lại hỏi như vậy, nhưng cũng không trực tiếp phủ định, chỉ là hỏi: "Sư Muội lợi hại như vậy sao?"
Phục Hạ: "......"
Nàng cắn răng chịu đựng: "Không có, ý ta là, Sư Tỷ vì sao không nghĩ là những người khác trong Tông Môn đâu?"
Ninh Dung lắc đầu phủ định suy đoán này, lại nói: "Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy cú đánh của Tiểu rượu, lực công kích hẳn là cũng không có nhỏ như vậy, nhưng thương tích ta chịu cũng không phải rất nặng. Còn có trước đây ở Dịch An Nhai, phiến lá cây ta nói, có lẽ cũng là tiền bối này đang chỉ điểm ta."
"Ngươi nói với Tông chủ chưa?"
"Chưa,"
Ninh Dung nói: "Cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, không biết có phải là thật sự không, hơn nữa... Tiền bối hình như cũng không có ác ý."
Phục Hạ nhìn dáng vẻ này của chỗ dựa nhỏ, rất muốn hỏi một chút nếu tiền bối này thật sự tồn tại thì nàng sẽ làm thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nếu mình hỏi, như vậy rất có khả năng sẽ làm chỗ dựa nhỏ hoài nghi — không bằng liền trực tiếp nhìn xem, nếu thật sự có một tiền bối như vậy, chỗ dựa nhỏ sẽ làm thế nào.
Phục Hạ không nói thêm gì.
Buổi tối nàng liền thi triển cho bản thân một cái ảo thuật, biến về dáng vẻ Yếm Xuân trong mắt người khác.
Sau đó ngang nhiên mà từ sau núi Mộ Thanh Phong bay qua, đi đến trước mặt chỗ dựa nhỏ vẫn còn đang luyện kiếm trong sân nói: "sư..."
Yếm Xuân dừng lại giữa không trung, nhìn Ninh Dung quay đầu nhìn qua vì động tĩnh của nàng, mạnh mẽ nuốt xuống từ 'Sư Tỷ' theo thói quen vừa thốt ra.
Có chút đau đầu.
Nói cái gì đây? Gọi chỗ dựa nhỏ bằng cái gì thì tốt đây?
Khẳng định không thể gọi Sư Tỷ, khẳng định không thể gọi Đồ Tôn, không thể gọi Chỗ Dựa, không thể gọi Tình Kiếp...
Gọi là gì đây?
Nàng hiện tại chính là Tiền Bối, không cần lễ phép như vậy.
Nhưng gọi Nữ Oa Oa thì quá kiêu ngạo, gọi Cô Nương thì quá sến súa, gọi Tiểu Thư không thích hợp, gọi...
Yếm Xuân vắt hết óc muốn tìm ra một cái xưng hô.
Không có kết quả.
Ngược lại là Ninh Dung nhìn người giữa không trung không biết vì sao lại dừng lại kia, thu hồi kiếm, khom người nhất bái: "Tiền bối?"
Tuy rằng đây không phải chỗ dựa nhỏ cho mình cái bậc thang, nhưng Yếm Xuân vẫn theo đó bước xuống, nàng rơi xuống trên mặt đất, nhìn Ninh Dung, có chút kiêu căng hỏi: "Ngươi là đang tìm ta?"
Ninh Dung gật đầu: "Đúng, Tiền bối giúp ta rất nhiều..."
Yếm Xuân nhìn chỗ dựa nhỏ nghiêm túc nói những lời này, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện khác.
Nếu mình muốn cùng chỗ dựa nhỏ ở bên nhau, vậy một bên là Phục Hạ — một Sư Muội phế vật làm gì gì không được chỉ nghĩ ăn cơm mềm, một bên khác là Yếm Xuân — một Tiền Bối nàng vô cùng tôn kính, vô cùng yêu thích, mỗi lần vừa nói đến đôi mắt đều sẽ sáng lên, còn cho nàng nhiều sự giúp đỡ như vậy.
Người bình thường đều sẽ chọn Yếm Xuân đi?
Mình hoàn toàn có thể dùng thân phận này đánh hạ Tình Kiếp của mình a!
Yếm Xuân nghĩ như vậy, vì sự cơ linh của bản thân mà đắc chí, nàng nhìn Ninh Dung đang nhìn mình không rõ nguyên do, còn có chút phòng bị, ra vẻ cao thâm gật gật đầu: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Ngộ tính của ngươi rất cao."
Ninh Dung biết ngộ tính của mình kỳ thật cũng không tính tốt.
Vì thế đối với Tiền Bối đột nhiên xuất hiện này, liền càng cảnh giác.
Tuy rằng nàng rất rõ ràng nếu Tiền Bối này có ác ý, nàng căn bản không có cơ hội đào tẩu.
Yếm Xuân nhìn trong mắt chỗ dựa nhỏ càng nhiều phòng bị, làm bộ không biết, hỏi Ninh Dung: "Kiếm thuật còn có gì không hiểu không?"
Mình mở miệng nói cho chỗ dựa nhỏ bản thân là Yếm Xuân thì không hay. Hẳn là cái gì đều không nói, lộ ra dấu vết, làm chỗ dựa nhỏ phát hiện Tiền Bối vẫn luôn dạy dỗ chính là Tiền Bối mình yêu thích nhất.
Này thật kinh hỉ biết bao.
Yếm Xuân nghĩ như vậy, nhìn Ninh Dung không nói lời nào, nghiêng nghiêng đầu, hàm ý sâu xa: "Ta đối với Kiếm Thuật này, rất quen thuộc."
Ninh Dung không biết Tiền Bối này vì sao có chút kỳ quái, nhưng Tiền Bối đã hỏi, nàng cũng liền nhất nhất trả lời: "Tạm thời còn không có gì không hiểu."
"Không có việc gì,"
Yếm Xuân không thèm để ý mà xua tay: "Vậy khoa tay múa chân một chút những gì học được đi, ta nhìn xem."
Ninh Dung từ chối: "Ta không phải rất thuần thục."
"Không sao"
Yếm Xuân cổ vũ mà nhìn Ninh Dung: "Không cần thuần thục mới bắt đầu, chỉ có bắt đầu rồi, mới có thể thuần thục. Sự thành do người, chỉ có bắt đầu rồi, mới có thể có kết quả."
Ninh Dung nhìn Yếm Xuân, nhíu mày nhìn trong chốc lát, xác nhận đây không phải Tiểu Sư Muội của mình, nghẹn lại.
Yếm Xuân không biết chỗ dựa nhỏ vì sao đột nhiên lại nhìn mình như vậy, nhìn một hồi cái gì đều không nói.
Vì thế liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Có lẽ là nguyên nhân câu nói kia vừa rồi, Ninh Dung đối với Tiền Bối không thể hiểu được này tăng thêm rất nhiều thiện cảm, nàng như là nghĩ tới cái gì, cong môi cười: "Câu nói kia của Ngài vừa rồi, cùng Sư Muội ta rất giống."
Yếm Xuân từ trong miệng chỗ dựa nhỏ nghe được Sư Muội, biết nói chính là mình, vì thế liền dựng lỗ tai, hỏi: "Nga? Chính là cái Sư Muội phế vật cái gì cũng không chỉ nghĩ ăn cơm mềm kia của ngươi? Ngươi cùng nàng quan hệ rất tốt?"
Yếm Xuân nhìn chằm chằm Ninh Dung, muốn biết câu trả lời của nàng.
Mình cùng chỗ dựa nhỏ quan hệ hẳn là rất tốt đi? Nhưng rốt cuộc đây là một Tiền Bối không mấy quen thuộc, không biết chỗ dựa nhỏ sẽ trả lời thế nào...
Ninh Dung cúi mắt, thực nghiêm túc mà nói cho Yếm Xuân: "Sư Muội không phải phế vật, nàng làm rất nhiều chuyện đều rất tốt."
Yếm Xuân thế nào cũng không nghĩ tới Ninh Dung sẽ trả lời như vậy, trong lòng mỹ mãn, nhưng ngoài miệng vẫn khẩu thị tâm phi mà trêu nàng: "Ừm? Nhưng ta cảm thấy nàng cái gì cũng sẽ không chỉ nghĩ ăn cơm mềm — không có một chút tinh thần tiến thủ. Có một Sư Muội như vậy, ngươi thật sự sẽ không phiền sao?"
Ninh Dung cúi mắt, lại khom người: "Sư Muội rất tốt, không có ai nói nhất định phải có tinh thần tiến thủ."
Yếm Xuân nhìn đỉnh đầu Ninh Dung, trong lòng vì chỗ dựa nhỏ bảo vệ mình mà cao hứng, nhưng vẫn trêu nàng: "Có muốn đảm đương Đệ Tử của ta không? Khẳng định sẽ không có một Sư Muội như vậy."
Ninh Dung chỉ xem như không nghe thấy, cúi thắt lưng càng thấp một chút: "Vãn bối mệt mỏi, đi về trước nghỉ ngơi."
Yếm Xuân nhìn chỗ dựa nhỏ cầm kiếm, không nói một lời, thậm chí đều không có quay đầu lại nhìn mình một cái, liền trở về phòng đi.
Ai? Ngày thường không phải đều cả đêm không nghỉ ngơi sao?
Yếm Xuân nhìn cửa phòng chỗ dựa nhỏ đóng chặt chốc lát, không biết chỗ dựa nhỏ rốt cuộc làm sao vậy. Nghĩ lời nàng vừa nói, trong lòng lại vừa cao hứng, lại vừa lo lắng nàng có phải thân thể không thoải mái không, một hồi lâu mới về phòng.
Ngày hôm sau Phục Hạ bóp theo thời gian ngày thường của mình, đi Dịch An Nhai đưa chỗ dựa nhỏ canh gà, nhìn nàng rầu rĩ không vui, hỏi: "Làm sao vậy. Sư Tỷ không thoải mái sao?"
Ninh Dung ngồi xuống, chậm rãi uống canh gà, nói: "Không có gì."
"Vậy Sư Tỷ hôm nay sao lại không cao hứng như vậy?"
"......"
Ninh Dung đợi một hồi lâu, vẫn là không nhịn được nói ra. Nàng không cao hứng mà nói chuyện với Phục Hạ: "Xác thật là có một Tiền Bối."
"Ừm..."
Phục Hạ biết mình hiện tại hẳn là nên giả bộ dáng vẻ giật mình.
Nhưng nàng thật sự quá tò mò, cho nên sự giật mình của nàng cũng chỉ duy trì một chớp mắt, lập tức liền khẩn trương hỏi chỗ dựa nhỏ: "Tiền Bối làm sao vậy?"
Thời gian ở chung ngày hôm qua quá ngắn, chỗ dựa nhỏ hẳn là cũng không có phát hiện mình chính là Yếm Xuân.
Nhưng vẫn rất tò mò chỗ dựa nhỏ cảm nhận về mình như thế nào.
Ninh Dung mím môi: "Tiền Bối..."
"Thế nào?"
Ninh Dung do dự thật lâu, vẫn là không nhịn được nói ra: "Tiền Bối rõ ràng có ác ý."
Phục Hạ dựng lỗ tai chờ đáp án: "?"
Ta làm sao lại có ác ý?!
Có lẽ là Phục Hạ che giấu không được sự giật mình, Ninh Dung lại tiếp lời: "Tiền Bối muốn châm ngòi ta cùng..."
Ninh Dung liếc nhìn Sư Muội, không muốn để nàng biết những lời Tiền Bối khó hiểu kia đã nói, vì thế nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nàng ta muốn phá hoại mối quan hệ giữa ta và Tông Môn. Nói không chừng chính là Ma Tộc nằm vùng, muốn từ nội bộ đánh sập Niệm Hàn Tông của chúng ta."
Phục Hạ lảo đảo ngồi xuống tảng đá.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của chỗ dựa nhỏ dành cho nàng, Phục Hạ mệt mỏi xua tay: "Ngươi để ta từ từ đã."
Tác Giả Có Chuyện Nói:
Ninh Dung (nổi giận đùng đùng): Tiền Bối cư nhiên muốn châm ngòi ta cùng sư muội quan hệ! Nàng chính là một Ma Tộc lòng dạ xấu xa! Cấm liên lạc!
Phục Hạ: Từ từ, hình như là có chỗ nào không thích hợp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com