Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Ngươi Để Ta Từ Từ Đã

Ngày hôm sau.

Ninh Dung nhìn Sư Muội không hiểu sao có vẻ tiều tụy, do dự mãi vẫn hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngươi còn hỏi?!

Phục Hạ mệt mỏi liếc nhìn chỗ dựa nhỏ, lại mệt mỏi cúi đầu xuống, lắc đầu: "Không có việc gì."

Ninh Dung nhìn Sư Muội giống như cây cối héo úa vì thiếu nước, trong lòng sốt ruột: "Làm sao vậy?"

Đêm qua ngươi đâu phải là dáng vẻ này!

Phục Hạ nhìn chỗ dựa nhỏ đang sốt ruột, nhăn mũi nói bừa: "Không ngủ ngon."

Ninh Dung tưởng mình tối hôm qua dựng Kết Giới đã làm ồn đến Sư Muội, có chút áy náy.

Vì thế liền rất ngượng ngùng mà nói: "Hôm nay ngươi liền có thể ngủ ngon."

Phục Hạ nhìn Ninh Dung, sâu kín không nói lời nào.

Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi biết làm sao ta mới có thể ngủ ngon sao?

Ngươi không biết!

Tựa như Ninh Dung không hiểu rõ Phục Hạ vậy, Phục Hạ rõ ràng cũng không thực sự hiểu ý tưởng của nàng.

Dưới ánh mắt mỏi mệt của Phục Hạ, Ninh Dung hạ quyết tâm: "Ta lát nữa liền đi tìm Sư Phụ, hỏi một câu Tiền Bối kia rốt cuộc là ai, làm sao lại ở Niệm Hàn Tông."

Chỗ dựa nhỏ là người có tính hành động rất mạnh, nói là làm ngay.

Nàng rất nhanh liền tìm tới Tông chủ.

Tông chủ gần đây vì chuyện Hư Chiêu Hàm lo lắng đến mức bốc hỏa, vì một Ma Tộc xuất hiện ở Đại Hội Tông Môn, danh vọng của Niệm Hàn Tông gần đây cũng giảm xuống rất nhiều.

Mỗi ngày đều rất bận, hiện tại nghe Ninh Dung nói chuyện, cũng không có thời gian đi chứng thực, chỉ là nói cho Ninh Dung, Tông chủ đời trước xác thật cũng đã nói qua, dưới Dịch An Nhai có một cái Động Phủ.

"Ta cũng chỉ là nghe nói, nhiều năm như vậy cũng không có gặp qua, các ngươi nếu muốn đi xem cũng được, bất quá khả năng lớn là không tìm thấy, đi thử cũng tốt."

Vừa nói xong, lập tức lại có Trưởng Lão cầm công vụ tới tìm Tông chủ. Tông chủ phất tay ý bảo Ninh Dung về trước.

Ninh Dung hành lễ rời đi, quay đầu liền kéo Phục Hạ quay lại Dịch An Nhai.

Ninh Dung lấy ra kiếm.

Phục Hạ vừa nhìn liền biết chỗ dựa nhỏ là muốn đi xuống xem Tiền Bối kia rốt cuộc là ai.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?!

Rõ ràng người tối qua nói xấu Sư Muội ngươi là ta, Tiền Bối dưới Dịch An Nhai rốt cuộc là ai nha?!

Ninh Dung hoàn toàn không biết Phục Hạ nghĩ gì, nàng lấy ra kiếm đặt trên mặt đất: "Ta đi xem."

Tiền Bối phía dưới không biết là ai. Phục Hạ không yên tâm cho chỗ dựa nhỏ tự mình đi, vì thế mắt long lanh nhìn nàng: "Sư Tỷ không mang theo ta sao?"

Ninh Dung do dự: "Ngươi không phải sợ độ cao sao? Cao như vậy, ta sợ đến lúc đó ngươi..."

"Nhưng ta cũng nói rồi mà,"

Không thèm để ý Ninh Dung, Phục Hạ chăm chú đứng ở trên thân kiếm: "Sư Tỷ ở đây, ta sẽ không sợ."

Nàng cười thăm dò nhìn Ninh Dung: "Sư Tỷ sẽ bảo hộ ta đúng hay không?"

Ninh Dung nhìn Sư Muội của mình, chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Phía dưới Dịch An Nhai toàn là những tảng đá lớn, phía trên che kín cỏ dại cùng những cây mọc ra từ khe hở của đá, nhìn từ xa là một mảng lớn màu nâu đất.

Ninh Dung bay đến gần một chút, cẩn thận ở trong tảng đá tìm ra cái gọi là Động Phủ kia.

Nhưng phía trên che kín cỏ dại, làm sao dễ tìm như vậy?

Phục Hạ đứng ở phía sau Ninh Dung, một bàn tay nắm ống tay áo Ninh Dung run run, một bàn tay bấm một cái quyết, thần thức mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn bộ vách đá, một chút động tĩnh nhỏ cũng không thoát.

Nhưng xác thật là hơi khó tìm.

Phục Hạ nhìn chỗ dựa nhỏ giống như không có từ bỏ, một bên tiếp tục tìm, một bên mềm mỏng hỏi: "Sư Tỷ, khi nào mới có thể tìm được?"

Ninh Dung cho rằng Sư Muội sợ, do dự: "Hay là ngươi lên trước chờ?"

Phải chờ làm gì a?!

Phục Hạ dính sát vào Ninh Dung, ngoài miệng nói: "Không có việc gì, ta đi theo Sư Tỷ sẽ không sợ."

Bên này rốt cuộc tìm được một hang động trống, Phục Hạ len lén tách một khe hở giữa đống cỏ dại bên vách núi.

Sau đó giọng run run gọi Ninh Dung: "Sư Tỷ, ngươi xem bên kia, có phải hay không có một cái đồ vật..?"

Vừa mới xem thời điểm rõ ràng cái gì cũng không có.

Ninh Dung quay lại xem.

Quả nhiên, phía sau khe hở cỏ dại, không phải tảng đá màu nâu, mà là bóng tối sâu không thấy đáy.

Ninh Dung mang theo Phục Hạ đi qua, lột cỏ dại ra, xác thật là một cái thạch động thật dài.

Phục Hạ ghi nhớ nhân vật mình đang đóng, rên rỉ nói tối quá.

Ninh Dung lấy ra một viên dạ minh châu, mang theo Phục Hạ hướng vào trong mà đi.

Vừa rồi Phục Hạ khi tìm Động Phủ này cũng đã cảm giác bên trong không có sinh vật sống. Hiện tại cũng không có cảm giác gì, chỉ là chết lặng mà đi theo chỗ dựa nhỏ hướng vào trong, hỏi: "Tiền Bối rốt cuộc là ai?"

Ninh Dung không nói lời nào, nghiêm túc nhìn đồ vật trong Động Phủ, một lần lại một lần.

Tuy rằng Ninh Dung cũng không có tìm được dấu vết của người ở Động Phủ này, cũng như bởi vậy phỏng đoán địa phương này khả năng rất lâu không có người ở.

Nhưng Động Phủ vẫn rất sạch sẽ, không có bụi bặm, không có thi thể hay xương khô nào, chỉ là trong một góc các loại dược liệu vẫn đang sinh trưởng.

Tận cùng bên trong là một chiếc giường lớn không biết là làm bằng loại ngọc nào, tản ra ánh sáng lấp lánh.

Trên mặt đất rơi vãi rất nhiều ngọc cùng pháp khí, hình như là đồ không quan trọng bị vứt bừa bãi.

Ninh Dung nhíu mày, từ dưới chân nhặt lên một khối ngọc trong đống đồ vật đó.

Nàng vuốt viên ngọc đó, "Di" một tiếng.

Phục Hạ hỏi: "Làm sao vậy?"

Ninh Dung lấy ra ngọc bài của mình: "Cái này cùng ngọc của ngọc bài này, là cùng loại."

Phục Hạ nghiêng đầu: "Ừm? Làm sao vậy?"

"Khối ngọc này, là Hoàng Miễn Ngọc."

"?"

Hoàng Miễn Ngọc Phục Hạ vẫn biết đến, nghe nói là rất khó kiếm, nàng cũng chưa từng thấy qua. Hiện tại cũng không biết chỗ dựa nhỏ vì sao đột nhiên nhắc tới cái này.

Ninh Dung giải thích: "Tông chủ lúc trước tìm được rất nhiều... rất nhiều, nói là bởi vì nàng lấy đi quá nhiều, cho nên hiện tại Hoàng Miễn Ngọc hầu như đã tuyệt chủng. Mà nơi này, có rất nhiều ngọc này."

Phục Hạ nhìn khối ngọc kia, làm bộ nghe hiểu: "Cho nên ngươi là nói..."

Địa phương này, có thể là địa bàn của cái gì đó Thủ Diệp Vân sao?

Nhưng Ninh Dung rõ ràng nghĩ tới nhiều hơn. Ánh mắt nàng lập lòe: "Tiền Bối kia, là Tông chủ?!"

Phục Hạ như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi chỗ dựa nhỏ sẽ nghĩ như vậy, một hơi không thở kịp, phát ra một tiếng ho khan ngắn ngủi.

Nhìn chỗ dựa nhỏ còn đang nhìn mình, Phục Hạ lại xua xua tay: "Ngươi để ta từ từ đã."

Sự tình rốt cuộc là vì sao lại phát triển trở thành dáng vẻ này?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com