Chương 25:Bị Khiêu Khích
Tông chủ quả nhiên tìm thời gian đi xem xét.
Cũng giống như Phục Hạ và Ninh Dung, không nhìn ra điều gì đặc biệt.
Ngược lại, người lại mang theo gốc Cửu Anh Hoa hơn hai ngàn năm kia về — kể cả đất cũng đem đi trồng ở vườn thảo dược của Đan Dược Đường.
Phục Hạ không đạt được đáp án nào, có chút bực bội.
Buổi tối nàng không đi tìm Ninh Dung.
Dù sao Yếm Xuân ở chỗ nàng bất quá cũng chỉ là một Tiền Bối rất lợi hại, nói xấu Sư Muội, không có mắt.
Yếm Xuân có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ta chữa thương cho nàng, dạy nàng kiếm pháp, ngờ đâu lại không bằng một Sư Muội phế vật?!
Tuy rằng Sư Muội này cũng là ta...
Nhưng mà điều này lại càng kỳ quái hơn a?!
Ai biết sự quan tâm của nàng đối với Phục Hạ là vì Phục Hạ bản thân, hay là vì Phục Hạ là Sư Muội của nàng.
Hơn nữa, sự yêu thích của nàng dành cho Phục Hạ là vì sư muội là Phục Hạ, hay chỉ cần là Sư Muội thì ai cũng được.
Yếm Xuân không thể nghĩ ra đáp án, nhìn kiếm pháp của chỗ dựa nhỏ hiện tại càng ngày càng ra dáng, cũng không muốn tự tìm phiền toái mà nghĩ nữa.
Chỉ là nghĩ đến lời Tông chủ nói đi Kiếm Trủng tìm pháp khí bản mệnh, trong lòng nàng lại nảy ra một chủ ý.
Thời gian cứ như vậy chớp mắt trôi qua. Rất nhanh đã đến ngày Ninh Dung phải đi Kiếm Trủng.
Thanh Trưởng Lão mang theo tất cả đệ tử Niệm Hàn Tông cần đi tìm pháp khí bản mệnh, đã thông báo từ một ngày trước rằng giờ Thìn ngày hôm sau sẽ tập hợp dưới chân núi.
Người tu đạo vốn dĩ không có gì cần phải chuẩn bị, Ninh Dung nhìn đồ vật trong Túi Càn Khôn của mình, bỏ thêm hai bộ quần áo tắm rửa, mang thêm một ít dược phẩm, rất nhanh liền không biết mình còn cần thứ gì.
Nhưng thời gian vẫn còn rất sớm.
Ninh Dung do dự, đi đến trước cửa phòng Phục Hạ.
Từ ngày trở về từ chỗ Tông chủ, Sư Muội không hiểu sao lại biến mất không thấy bóng dáng.
Cũng không thể nói là biến mất, canh gà buổi sáng mỗi ngày vẫn phải có, nhưng Sư Muội dường như bắt đầu bận rộn hơn, mỗi ngày đem canh gà đến cho mình, nhìn mình uống mấy ngụm, không nói chuyện được vài câu thì đã phải đi.
Một khi đi, ngày đó liền sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Trước kia rõ ràng không phải như thế.
Trước kia Sư Muội rõ ràng sẽ ở lại bên cạnh nàng, đôi mắt sáng lấp lánh khen ngợi nàng, nịnh nọt nàng, nói những lời không đâu kia với nàng.
Ninh Dung nghĩ đến vẻ ngoài Phục Hạ trước kia, đối chiếu với hai ngày nay, không hiểu sao trong lòng lại có chút tủi thân.
Nàng hết sức tự nhiên mà bỏ qua một chuyện — Phục Hạ, người nhất định phải dính lấy làm khán giả khi nàng tu luyện, kỳ thật cũng là kẻ đến sau. Nàng đã chấp nhận sự tồn tại của Phục Hạ mà không có bất kỳ khó chịu hay nghi ngờ nào, cũng chấp nhận việc Phục Hạ quấn quýt.
Hiện tại bất quá chỉ là quay lại như trước, nàng lại bắt đầu không quen.
Ninh Dung không hề hay biết, nàng nghĩ đến việc mình sau đó sẽ đi Kiếm Trủng, không biết bao lâu mới có thể gặp lại Sư Muội.
Nghĩ như vậy, liền cảm thấy trong lòng nàng buồn bực.
Ninh Dung gõ gõ cửa phòng Phục Hạ, ngay khoảnh khắc âm thanh vang lên mới ẩn ẩn hối hận, hối hận bản thân không nghĩ kỹ trước là nên nói gì, sợ lát nữa nhìn thấy Phục Hạ sẽ tẻ nhạt.
Phục Hạ rất nhanh liền tới mở cửa. Nhìn thấy chỗ dựa nhỏ có chút câu nệ ở cửa, lập tức cười cong đôi mắt, mời nàng vào: "Sư Tỷ sao lại tới?"
Ninh Dung nhìn căn phòng giống hệt phòng mình về cách bố trí, ngay cả bình hoa đặt trên bàn cũng là bình sứ thống nhất của Niệm Hàn Tông.
Ninh Dung ngồi xuống, cầm lấy trà Phục Hạ vừa mới rót, nhấp một ngụm. Nhìn quanh phòng Sư Muội, không hiểu sao lại có chút bất mãn.
Những Trưởng Lão quản lý này quá keo kiệt, bàn ghế đều cứng đờ, chăn đệm cũng không đủ mềm, rèm sa trên giường cùng đồng phục đệ tử là một màu, xấu xí!
Hơn nữa...
Ninh Dung nghe thấy mùi hương lạnh lẽo không biết là thứ gì trong không khí, mờ mịt nhìn lướt qua Phục Hạ.
Mùi này không giống với mùi hương trên người Sư Muội trước kia a.
Phục Hạ nhìn chỗ dựa nhỏ, biết nàng đã nghe thấy mùi này, nhìn thấy nàng nhìn về phía mình, liền rất vô tội mà cười cười. Hỏi: "Sao thế?"
Ninh Dung nhìn nụ cười này của tiểu Sư Muội, ý thức được mình đang nghĩ gì, mặt đỏ bừng vì chính mình không tự trọng. Nàng lắc đầu: "Không có việc gì."
Nói xong câu đó, hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Kỳ thật trước kia không như vậy, trước kia mỗi ngày đều dính lấy nhau, nói rất nhiều chuyện.
Kể cả khi không nói chuyện, cũng sẽ không không tự nhiên.
Nhưng lần này, không biết có phải vì ở riêng trong phòng, không có chim hót trên Dịch An Nhai, không có gió thổi lá lay trong sân, không có đệ tử khác nói chuyện thì thầm.
Trong phòng chỉ có hai người, lại không có ai là sinh mạng bị thương bệnh tật, ở vào thế yếu.
Các nàng ngang nhau, mỗi người mang tâm tư riêng.
Đứng chung một chỗ, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.
Ninh Dung càng thêm ảo não, hối hận mình không nghĩ kỹ lời muốn nói, hiện tại mới thành ra như vậy.
Nàng đặt chén trà xuống, nhìn về phía Phục Hạ, vừa định nói cho nàng biết mình sắp đi Kiếm Trủng, ngày mai liền phải xuất phát.
Phục Hạ đã mở miệng: "Sư Tỷ đi Kiếm Trủng, là ngày mai phải không?"
Ninh Dung gật đầu, đột nhiên ý thức được, khi mình ở bên Phục Hạ, dường như đều là Phục Hạ khởi đầu đề tài trước.
Không hiểu sao đột nhiên có chút sợ hãi.
Vì thế nàng liền che giấu cảm xúc mà cầm lấy chén trà, lại nhấp một ngụm, nói tỉ mỉ với Phục Hạ: "Nghe nói là muốn đi nửa tháng, xem hết toàn bộ kiếm trủng, sau đó tìm ra thanh thích hợp với mình nhất."
"Đúng vậy,"
Phục Hạ gật đầu: "Thích hợp mới là tốt nhất. Sư Tỷ đi lần này, khẳng định thuận buồm xuôi gió, nhất định có thể tìm được Pháp Khí vừa lòng đẹp ý!"
Ninh Dung không biết nói tiếp thế nào, gật gật đầu.
Phục Hạ lập tức lấy lại veẻ tự nhiên, tiếp tục nói chuyện với Ninh Dung: "Sư Tỷ nhất định phải cố lên, tìm được Pháp Khí tốt nhất, về sau khẳng định có thể phát huy năng lực của mình lớn nhất! Pháp Khí thích hợp đối với một người tu tiên mà nói, thật sự quá quan trọng!"
Pháp khí xác thật rất quan trọng, Ninh Dung nhìn Sư Muội hứng thú bừng bừng nói về chuyện này, cổ vũ nàng: "Ngươi cũng có thể."
"Ta không"
Phục Hạ giả vờ hoảng sợ: "Sư Tỷ không phải đã nói nuôi ta ăn cơm mềm sao? Có Sư Tỷ ở đây, ta liền không cần suy xét chuyện này đúng không?"
Ninh Dung bật cười.
"Sư Tỷ cười cái gì?"
Phục Hạ lại gần, không vui mà nhìn Ninh Dung: "Sư Tỷ không muốn sao?"
Ninh Dung còn chưa kịp nói gì, nàng liền bắt đầu làm nũng: "Mặc kệ, Sư Tỷ trước kia đã đồng ý với ta, nếu Sư Tỷ không giữ lời, ta liền đi mách Sư Phụ!"
Nàng nói rồi tinh ranh mà liếc Ninh Dung một cái, tràn đầy ý cười.
Nói thế nào đây.
Đại khái chính là.
Ta biết ta đang cậy sủng sinh kiêu, ta cũng biết, ngươi khẳng định sẽ dung túng sự kiêu căng vô cớ gây rối của ta.
— Nàng đoán đúng rồi.
Ninh Dung quả nhiên bất lực mà cười: "Sẽ không đâu."
Nàng chỉ biết áy náy: "Ta quá ngu ngốc, ta chỉ là sợ ngươi phải chờ thật lâu, năng lực của ta hiện tại vẫn chưa đủ."
Ninh Dung không nói việc này còn đỡ, Ninh Dung vừa nói năng lực chưa đủ.
Phục Hạ liền nghĩ đến buổi tối mình đã chịu thiệt thế nào.
Ngươi năng lực chưa đủ. Nhưng lúc ngươi từ chối sự chỉ điểm của Đại Lão vì Sư Muội phế vật này, thì một khắc cũng không chậm trễ a.
Bất quá đó cũng là chuyện của buổi tối, buổi tối Yếm Xuân không hài lòng, cảm thấy Sư Muội chính là một tiểu yêu tinh tai họa người.
Nhưng ban ngày tiểu yêu tinh Phục Hạ chỉ có một chút khó chịu, càng có nhiều sự khoe khoang.
Vì thế nàng được đằng chân lân đằng đầu: "Vậy ngươi liền nhanh lên trở nên lợi hại đi, luyện tốt thanh kiếm pháp đó."
Ninh Dung gật đầu: "Ừm."
Phục Hạ kỳ thật còn muốn tiếp tục nói chuyện với tình kiếp của mình, nhưng ngẫm lại mình còn có chuyện phải làm, chỉ có thể nhịn đau mà hàm ý nói: "Sư Tỷ đồ vật thu thập xong chưa? Sư Tỷ không có chuyện gì khác sao?"
Ninh Dung nhạy bén mà cảm giác được đây là lệnh đuổi khách. Nàng nhìn về phía Phục Hạ.
Phục Hạ nịnh nọt lấy lòng: "Sư Tỷ, ta muốn nằm, ta cảm thấy ghế quá cứng, ta ngồi không thoải mái, ta muốn ngủ."
"Vậy ngươi ngủ đi." Ninh Dung thì thầm.
Trong lòng lại thở dài.
Ta nói mà, cái ghế này quá cứng, Sư Muội khẳng định cảm thấy không thoải mái... Lúc trở về từ chân núi, phải đổi cho Sư Muội một cái ghế khác. Còn phải đổi cả rèm sa và chăn đệm trên giường nữa — cũng không biết Sư Muội thích kiểu gì.
"Sao lại có thể như vậy?!"
Phục Hạ lý lẽ rõ ràng: "Sư Tỷ lần trước còn nói với ta, khi khách nhân ở đây thì không thể nằm, phải có đạo đãi khách."
Chính là lúc Hư Chiêu Hàm ở đây ngươi còn nằm, hiện tại ta ở đây ngươi liền không được sao? Ta là khách nhân, nàng liền không phải? Ngươi có thể nằm trước mặt nàng, ở bên ta liền bắt đầu tuân thủ đạo đãi khách...
Ninh Dung trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn chiều theo ý Phục Hạ, đứng dậy: "Vậy ta đi đây, ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Phục Hạ cũng không tiễn, chỉ ngồi vẫy tay cực nhanh: "Sư Tỷ đi thong thả."
Chờ đến khi bóng dáng Ninh Dung biến mất, nàng nhanh chóng lấy đồ vật vừa mới chuyển vào Túi Càn Khôn của mình ra.
Đã nói pháp khí thích hợp mới là tốt nhất.
Kiếm Trủng nơi đó nào có thể tìm được pháp khí thích hợp nhất đâu? Chi bằng mình rèn cho chỗ dựa nhỏ một thanh.
Ngày hôm sau, Ninh Dung đứng trong sân, nhìn sân trống rỗng, cùng phòng Phục Hạ không có bất kỳ động tĩnh nào, rốt cuộc vẫn tin. Tên vua nịnh nọt nhỏ chỉ biết nấu canh gà, nói lời hay một rổ, thật đến lúc mình đi thì lại không tới tiễn một câu nào?!
Trong lúc Ninh Dung giận dỗi phiền muộn, trong phòng Phục Hạ.
Phía sau từng tầng kết giới truyền đến một tiếng "Phanh".
Phục Hạ lau tro bếp trên mặt mình, nhìn cái lò thứ ba mình vừa làm nổ.
Cảm thấy mình bị khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com