Chương 27.2:Vị Tỷ Tỷ này cũng rất tốt
Thời điểm Đại Tiểu Thư Trần Lang Các lập khế ước rất nhanh liền đến.
Tông chủ từ hai ngày trước đã mang theo Phục Hạ và Ninh Dung xuất phát từ Niệm Hàn Tông. Đương nhiên không có khả năng chỉ có ba người đi, phía sau ba thầy trò còn theo một ít đệ tử bình thường của Niệm Hàn Tông, cưỡi linh thú, kéo hạ lễ tặng cho Trần Lang Các.
Phục Hạ nhìn những con ngựa trắng có cánh rất lớn kia, có chút kinh ngạc.
Nàng vẫn luôn biết có linh thú như vậy, cũng vẫn luôn muốn ngồi xe do linh thú kéo, nhưng vì các loại nguyên nhân — chủ yếu là không có tiền, hơn nữa tốc độ linh thú có chút chậm, mỗi lần nàng muốn đi ngồi linh thú của người khác, đều bị giục đi nhanh lên, có rất nhiều chuyện chờ nàng chủ trì công đạo.
Cho nên vẫn luôn không có cơ hội.
Lần này đại khái cũng không có, Tông chủ còn ở đó, mình tuy vẫn chưa Trúc Cơ, nhưng cũng muốn đi theo chỗ dựa nhỏ cọ kiếm của nàng, không thể ngồi trên linh thú cùng nhiều hạ lễ như vậy.
Phục Hạ nhìn linh thú kia, đặt cho bản thân một quyết tâm lớn lớn hơn nữa.
Chờ đến khi chỗ dựa nhỏ lợi hại, ta cũng muốn nàng mua cho ta một con linh thú!
Ninh Dung vẫn luôn nhìn Phục Hạ, thấy nàng nhìn linh thú mấy lần nữa, tưởng tượng một chút, liền đoán được Sư Muội đang suy nghĩ gì.
Sư Muội rõ ràng sợ độ cao, ngồi trong xe do linh thú kéo hẳn là sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà... Ninh Dung nhanh chóng liếc Tông chủ một cái.
Chính là, nếu Sư Phụ biết Sư Muội một người tu tiên sợ độ cao, khẳng định sẽ bắt Sư Muội khắc phục, nói không chừng còn sẽ bắt Sư Muội đứng ở chỗ cao mà thích ứng. Không thể nói với Sư Phụ Sư Muội sợ độ cao.
Ninh Dung còn đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ. Phục Hạ liền đã đi tới, rất tự nhiên mà đứng ở sau lưng Ninh Dung, kéo ống tay áo Ninh Dung, ghé vào tai Ninh Dung nói: "Sư Tỷ..."
Ninh Dung quay đầu lại, hỏi: "Ừm?"
Phục Hạ dịu dàng dỗ dành: "Ta cũng muốn một con linh thú."
Phục Hạ đời trước cũng chỉ gặp qua linh thú, biết linh thú rất quý.
Nàng không biết, người tu tiên bình thường không dùng đến linh thú. Linh thú cũng rất khó thuần phục, thông thường, chỉ có Môn Phái mới có thể nuôi linh thú, dùng để vận chuyển vật phẩm trân quý.
Ninh Dung không biết Phục Hạ không biết, nàng dùng logic của mình nghĩ nghĩ, cho rằng Phục Hạ là trông cậy vào mình nhanh chóng trở thành Tông Chủ Niệm Hàn Tông.
Đại bất kính, Ninh Dung liếc Tông chủ vẫn còn khỏe mạnh — cũng mới hơn một trăm tuổi.
Như vậy dường như không tốt lắm, nhưng nếu để Sư Muội chờ thì còn không biết phải đợi bao lâu đây?
Lần đầu tiên, Phục Hạ nói yêu cầu của mình mà chỗ dựa nhỏ không ngay lập tức đồng ý.
Phục Hạ lại có chút không thích ứng, nhìn chung quanh muốn xem biểu tình chỗ dựa nhỏ.
Không thấy được.
Tông chủ thấy người đều đến đông đủ, liền ngự kiếm đi rồi.
Ninh Dung cũng đuổi theo.
Phục Hạ còn đang suy nghĩ chỗ dựa nhỏ không đồng ý yêu cầu của mình, còn đang suy nghĩ chỗ dựa nhỏ vì sao không đồng ý, liền nghe được naàng bên tai thì thầm: "Cái này, có lẽ sẽ mất thật lâu... Ngươi không nên gấp gáp a."
Phục Hạ hoàn toàn không biết gì cả ngoan ngoãn gật đầu, lại thúc giục: "Nhưng cũng không thể quá lâu a..."
Một chút cũng không biết Ninh Dung đã trải qua bao nhiêu rối rắm, mới nói ra lời đại bất kính lớn như vậy.
Từ Niệm Hàn đến Trần Lang đại khái cần hai canh giờ thời gian.
Rõ ràng lần trước đi theo chỗ dựa nhỏ tới, Phục Hạ rúc ở sau lưng chỗ dựa nhỏ, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng lần này đi theo Tông chủ, chỗ dựa nhỏ không nói chuyện với Phục Hạ, Phục Hạ liền cảm thấy đi quá chậm.
Nhưng cuối cùng cũng đã đến.
Tông chủ sớm hai ngày đã truyền tin tức cho Đại Tiểu Thư Trần Lang Các Tố Niệm. Cho nên mọi người Niệm Hàn vừa mới đến trên không Trần Lang Các, liền thấy cửa đứng một đám người.
Nhìn thấy đệ tử Niệm Hàn Tông ngự kiếm mà đến trên không trung, một cô gái bên cạnh Tố Niệm hớn hở mà nhảy lên chào đón.
Phục Hạ ở phía sau chỗ dựa nhỏ nhìn qua, thấy sự hưng phấn trên mặt cô gái, đoán được người này chính là Tố Miểu mà Tông chủ nói cãi vã muốn gặp chỗ dựa nhỏ.
Ừm... Nhìn dáng vẻ rất nhỏ, mình lớn hơn nàng mấy trăm tuổi, nếu cùng nàng tức giận vì chỗ dựa nhỏ mà làm khó nàng, có phải không thích hợp không?
Nhưng nàng thích chỗ dựa nhỏ a, đây chính là tình địch a.
Cho dù là nói về tình, cũng miễn cưỡng coi như kẻ địch, rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây?
Tông chủ mang theo mọi người hạ xuống, sảng khoái tiến lên ôn chuyện với Đại Tiểu Thư Tố Niệm.
Mà Phục Hạ nhìn người vồ tới kia, nhịn không được khó xử mà hít một tiếng.
Ninh Dung thu hồi kiếm, nghe được tiếng như vậy của Phục Hạ, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"
Tố Miểu chạy tới vốn tưởng trực tiếp nhảy vào lòng Ninh Dung, nhưng không ngờ sắp đến nơi Ninh Dung xoay người, vì thế nàng liền nhảy một cái lên lưng Ninh Dung, cười thoải mái nói: "Ninh Dung Sư Tỷ, đã lâu không gặp rồi!"
Không nhảy lên được.
Phục Hạ một tay kéo Ninh Dung đến bên cạnh mình, một tay đỡ Tố Miểu vì Ninh Dung đột nhiên di chuyển vị trí lập tức sắp té ngã.
Tố Miểu trơ mắt nhìn Ninh Dung Sư Tỷ bị người bên cạnh kéo ra, nàng cho rằng mình sắp té ngã rồi. Vốn còn giận dỗi người này vì sao lại làm khó dễ mình như vậy.
Nhưng không ngã xuống.
Nàng ngã vào một vòng ngực mềm mại, cằm vừa vặn dựa vào trên vai người kia, đầu vì quán tính cúi xuống, trước mắt chính là một đoạn eo bị đai lưng màu xanh đậm buộc lại của người này.
Trái tim chìm xuống, sau đó nhảy loạn không ngừng.
Tố Miểu ngây ngốc ngẩng đầu.
Phục Hạ một tay kéo Ninh Dung, một tay ôm Tố Miểu, nàng cúi đầu cười cười với Tố Miểu, rất ôn hòa mà nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Tố Miểu theo bản năng gật đầu: "Nga, được."
Vì thế Phục Hạ liền thu tay lại. Dường như chỉ là tiện tay kéo Ninh Dung một cái như vậy, theo cánh tay đang kéo Ninh Dung, nàng khoác lên cánh tay Ninh Dung. Vừa trả lời câu hỏi chỗ dựa nhỏ vừa mới hỏi, vừa ngả người về phía chỗ dựa nhỏ: "Ta choáng đầu rồi."
Ninh Dung nghĩ đến Sư Muội hôm nay đặc biệt trầm mặc, có chút đau lòng.
Sư Muội vốn dĩ đã sợ độ cao, hôm nay vì Tông chủ có mặt, không thể đi đường đất, cũng không thể giống trước kia nói chuyện với mình để dời đi sự chú ý. Hiện tại nhất định rất khó chịu.
Vì thế Ninh Dung đỡ lấy Phục Hạ, thì thầm hỏi: "Khó chịu lắm không?"
Tố Miểu cảm thấy mình vốn định tức giận, nhưng vì vừa mới nhìn thấy một đoạn eo kia, đột nhiên không còn nhiều hỏa khí nữa. Nhưng mình cũng không thể hoàn toàn không hỏi, vì sao cô ta không cho mình thân cận với Ninh Dung Sư Tỷ a?
Tố Miểu vừa mới load rõ ràng logic của mình, định chất vấn Phục Hạ, liền thấy Phục Hạ dường như rất khó chịu mà tựa lên vai Ninh Dung, bước đi từng bước theo bước chân Ninh Dung.
Đoạn eo nhỏ kia thẳng đến cứng đờ, ngọc bội bên hông hầu như không hề nhúc nhích khi đi đường, đôi chân bên dưới, bộ bộ sinh liên (bước đi nhẹ nhàng).
Vì thế lời vừa mới định chất vấn đã bị nuốt xuống.
Không biết có phải vì Tố Miểu hay không, phòng Trần Lang Các sắp xếp cho Ninh Dung liền ở trong sân Tố Miểu cư ngụ.
Nhưng mọi người khác của Niệm Hàn Tông thì cùng khách nhân khác ở tại Khách Phong.
Tố Miểu thấy Ninh Dung muốn đưa Phục Hạ về phía Khách Phong, hoàn hồn gọi nàng lại: "Sư Tỷ, phòng của ngươi không ở nơi này."
Ninh Dung quay đầu lại nhìn Tố Miểu một cái, biết ý tứ của nàng, nhưng đã hạ quyết tâm nói rõ ràng, liền không có cần thiết phải đi nữa. Vì thế nàng lắc đầu: "Ta ở cùng Sư Muội thì tốt rồi."
Tố Miểu vốn định nói mình đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật Sư Tỷ sẽ thích, vật phẩm trong phòng tốt hơn Khách Phong một trăm lần.
Nhưng nhìn Phục Hạ bên cạnh Ninh Dung cũng nhìn về phía mình, lại ngượng ngùng nói, chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Vậy ta... đi về trước đi. Ngươi mang vị Sư Tỷ này đi xem, có yêu cầu gì thì tới tìm ta."
Phục Hạ nhìn Tố Miểu héo rũ đi về hướng ngược lại không biết vì sao, cảm thấy mình quả nhiên già rồi, không chỉ không hiểu vì sao Hư Chiêu Hàm làm một số chuyện kỳ quái, cũng không hiểu vì sao vị Tiểu Thư Trần Lang Các này lại như vậy.
Người thích Đạo Lữ của Nhân Vật Chính trong thoại bản nhà người ta, thường thường hung thần ác sát quỷ kế đa đoan, hận không thể làm Nhân Vật Chính thân bại danh liệt. Gặp Nhân Vật Chính và Đạo Lữ Nhân Vật Chính thân mật một chút, đã sớm xông lên khóc lớn gây chuyện rồi.
Chuyện xưa Hư Chiêu Hàm và Cốt Ngọc cũng có nhân vật như vậy, làm Hư Chiêu Hàm ở Ma Tộc không ít chịu khổ. Sao đứa trẻ này lại như vậy... Không khóc cũng không nháo, chỉ ủ rũ, còn rất làm người ta ngượng ngùng.
Phục Hạ thậm chí cho rằng mình mới là kẻ ác, người xấu không thể nhìn Nhân Vật Chính thân mật với người mình thích.
— Cũng không biết Nhân Vật Chính này thích có nguyện ý chạy theo mình một kẻ xấu hay không.
Phục Hạ suy nghĩ lung tung, bị Ninh Dung đưa đến phòng trong Khách Phong, ngồi xuống trên giường.
Ninh Dung rót cho nàng một chén nước, hỏi: "Vẫn còn không thoải mái sao?"
Phục Hạ lắc đầu.
Ninh Dung trầm mặc một lát, mở miệng giải thích với Phục Hạ: "Người vừa mới tới kia là Tố Miểu, ta và nàng... quan hệ không thực sự tốt, chỉ là quan tâm một chút Đại Sư Tỷ môn phái giao hảo cho, lần này ta sẽ tìm thời gian nói rõ ràng với nàng."
Yếm Xuân từng hỏi qua, chỗ dựa nhỏ trả lời lan man một câu Sư Muội rất quan trọng.
Nhưng điều Phục Hạ muốn nghe được kỳ thật là một câu trả lời khác, Sư Muội quan trọng, là loại quan trọng nào sẽ làm ngươi để ý mỗi câu nàng nói như vậy?
Nhưng Phục Hạ không hỏi, Phục Hạ chỉ ôm cái ly, gật đầu: "Ừm."
Cũng chính là vừa mới chỉnh đốn một chút, bên ngoài liền có người tới gọi Ninh Dung, nói Đại Tiểu Thư mời nàng và Sư Phụ đi dự tiệc.
Là một bữa tiệc riêng quy mô nhỏ.
Tông chủ và Ninh Dung đều đi, Phục Hạ làm đệ tử Tông chủ Niệm Hàn Tông, cũng bị mơ hồ mang theo qua đó.
Nói là Tư Yến(tiệc riêng), không bằng nói Tố Niệm chỉ là muốn tìm một lý do ôn chuyện thật tốt với Tông chủ.
Phục Hạ nhìn Tố Miểu phía sau Tố Niệm, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, rượu quá ba tuần, Tố Niệm mượn cảm giác say chuyển đề tài sang người Ninh Dung: "Ngươi sợ cái gì. Có một đồ đệ ưu tú như vậy, tuổi còn trẻ, khẳng định có thể giúp ngươi chia sẻ rất nhiều áp lực."
Tông chủ gật đầu: "Ninh Dung xác thật rất tốt."
Tố Niệm nói: "Ninh Dung tốt như vậy, khẳng định có rất nhiều con cháu thế gia tranh nhau cướp về làm Đạo Lữ. Thay vì chờ đến lúc đó người khắp thiên hạ đều thấy Ninh Dung tốt phải vì Ninh Dung tranh giành tình cảm, không bằng ta hiện tại liền tiên hạ thủ vi cường nói với ngươi — Đứa Muội Muội này của ta a,"
Ninh Dung nghe hướng đi của đề tài này, tay đang gắp xương cá cho Phục Hạ hơi dừng lại.
Mà Tố Miểu ở phía sau Tố Niệm, xấu hổ buồn bực lại sốt ruột mà gọi: "Tỷ Tỷ!"
Tố Niệm là thật sự quan hệ rất tốt với Tông chủ, hiện tại nói với nàng chuyện này cũng không cảm thấy không thích hợp, càng không có ý mượn tình cảm ép buộc Ninh Dung, nghe được Tố Miểu gọi liền cười một chút, bổ sung với Tông chủ: "Tố Miểu không giống người khác a, Tố Miểu kết làm Đạo Lữ với Ninh Dung thì Trần Lang chúng ta khẳng định không tranh Ninh Dung với ngươi. Để Tố Miểu đi theo Ninh Dung về Niệm Hàn đi."
Tông chủ nhìn Tố Niệm, lại nghiêng đầu nhìn Ninh Dung đang nhíu mày, hỏi: "Ý của ngươi thế nào?"
Ninh Dung còn chưa trả lời, Tố Miểu liền sốt ruột kêu: "Tỷ Tỷ! Ta không thích Ninh Dung Sư Tỷ!"
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tố Miểu, ngay cả Phục Hạ vẫn luôn chuyên tâm ăn uống cũng nhịn không được nhìn qua.
Tố Miểu đỏ mặt, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, thẹn thùng vì tình ý thiếu nữ của mình bị bại lộ trước mắt mọi người. Vì thế hoảng loạn mà chỉ vào Phục Hạ bên cạnh Ninh Dung: "Vị Tỷ Tỷ này cũng rất tốt."
Phục Hạ: "..."
???
Phục Hạ cảm thấy mình bị sét đánh, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng mơ hồ mà nhìn về phía chỗ dựa nhỏ.
Ninh Dung còn mơ hồ hơn nàng, thậm chí so với vừa nãy, còn tăng thêm một chút hoảng loạn.
Mà Tông chủ cười chuyển hướng Phục Hạ: "Ý của ngươi thì sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Dung:???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com