Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Ở lại Trần Lang liền không cần đi

Kỳ thật Tố Miểu đã trải qua một buổi trưa nghiêm túc phân tích mới đưa ra một kết quả như vậy.

Đừng nhìn nàng chỉ nói ra một câu nhẹ bỗng "Vị tỷ tỷ này cũng không tệ" như vậy, nhưng đằng sau câu nói ấy là việc Tố Miểu đã vò đầu bứt tóc hết sức mà cân nhắc.

Nàng và Ninh Dung, kỳ thật chính là một câu chuyện vô cùng rập khuôn. Nàng là tiểu thư được nuôi dưỡng trong tông môn, đại môn không ra nhị môn không mại, chờ đến năm mười hai tuổi, chịu không nổi nhất quyết phải chạy ra ngoài, lúc nhảy rào không đứng vững sắp ngã xuống, thì được một vị sư tỷ đến tông môn làm khách ôm lấy.

Vì thế Tố Miểu liền vẫn luôn không thể quên được ngày hôm ấy. Giống như cánh bướm gãy lìa mà ngã xuống, cứ tưởng rằng chính mình sẽ bị ngã đau, nhưng không hề, nàng được người ôm vào trong ngực.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy người cứu mình, trái tim nàng đập thình thịch.

Tố Miểu lập tức kết luận, đây là tình yêu.

Mặc dù sau đó nàng nhìn thấy Ninh Dung thì không còn cảm giác tâm động như vậy nữa, nhưng nàng vẫn luôn ghi nhớ sự rung động lúc ấy.

Vì thế nàng liền vẫn luôn quấn lấy Ninh Dung, muốn chờ đến khi chính mình Trúc Cơ có thể lập khế ước liền kết làm đạo lữ với Ninh Dung.

Không ngờ hôm nay...

Tố Miểu nghĩ đến lúc chính mình bổ nhào vào trong lòng ngực vị sư tỷ chưa từng gặp mặt kia, nhìn thấy vòng eo thon gọn kia liền tâm động.

Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, đây là tình yêu!

Nhưng mà... chính mình không phải thích Ninh Dung sư tỷ sao?

Tố Miểu suy nghĩ cả một buổi chiều, không nghĩ ra rốt cuộc mình thích ai, vì thế một mặt tự khiển trách mình thật là một cô nàng lăng nhăng, đứng núi này trông núi nọ, một mặt lại đưa ra quyết định.

Vị tỷ tỷ kia cũng không tệ a!

Ninh Dung sư tỷ là đại đệ tử của Niệm Hàn tông, tương lai rất có khả năng sẽ làm Tông chủ Niệm Hàn tông. Niệm Hàn tông khẳng định sẽ không để Ninh Dung sư tỷ ở lại Trần Lang các cùng chính mình. Nếu chính mình cùng Ninh Dung sư tỷ ở bên nhau, chính mình khẳng định là phải đi Niệm Hàn tông, liền không thể ở cùng người nhà sư huynh đệ.

Nhưng mà vị tỷ tỷ hôm nay nhìn thấy này, chính mình trước kia chưa từng gặp qua nàng. Hôm nay còn phải hỏi tên tuổi thân phận từ Trưởng lão giữ sổ ghi chép khách khứa lui tới mới biết được nguyên lai nàng cũng là đệ tử Tông chủ Niệm Hàn tông, khẳng định là ở tông môn không được coi trọng lắm. Nếu chính mình cùng nàng ở bên nhau, vậy có thể để nàng bồi chính mình ở Trần Lang các.

Chính mình là người được sủng ái nhất ở Trần Lang các, khẳng định sẽ làm nàng được coi trọng hơn ở Niệm Hàn tông!

Hơn nữa Ninh Dung sư tỷ cũng không phải thực sự thích chính mình, cũng không có vẻ gì là rất muốn cùng chính mình kết làm đạo lữ. Chính mình trước kia thổ lộ thật tình thực lòng như vậy, Ninh Dung sư tỷ còn từ chối. Bản thân lại lì lợm la liếm thêm hai năm, nhưng cũng chưa chắc sẽ được như ước nguyện.

Tố Miểu càng nghĩ càng cảm thấy Phục Hạ sư tỷ càng thích hợp làm đạo lữ của mình.

Cho nên sau khi nói xong câu kia, nàng liền lén nhìn thoáng qua Phục Hạ, ngượng ngùng nói: "Liền... như nào ta đều được a."

Tố Niệm bị câu nói này của muội muội mình làm kinh hãi.

Ngươi đều được... Ngươi chơi rất phóng khoáng nha. Ngươi sao không nghĩ xem người ta có nguyện ý hay không đâu?

Phục Hạ hoảng hốt, cảm thấy chính mình đã lạc hậu với thời đại, lại khó tránh khỏi bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ hiện giờ thế đạo này chính là cởi mở như vậy.

Chính là rõ ràng tiểu chỗ dựa của nàng đâu có như vậy.

Nàng quay đầu đi xem tiểu chỗ dựa trầm ổn nhà mình, phát hiện tiểu chỗ dựa trước kia thập phần ổn trọng, mặc kệ người khác nói cái gì đều thờ ơ, chỉ chuyên tâm ăn cơm cho mình chọn xương cá, lúc này cũng hoảng hốt ngừng tay, nhìn Tố Miểu.

Tố Miểu bị nhiều người như vậy nhìn, ngượng ngùng kêu ai nha một tiếng, đứng dậy chạy ra ngoài.

Tố Niệm không biết muội muội mình bị làm sao, nói một cách bao che: "Chắc chắn là thẹn thùng. Rõ ràng thích Ninh Dung sư tỷ nhà nàng đến vậy, vừa Trúc Cơ liền tâm tâm niệm niệm nói có thể cùng Ninh Dung sư tỷ lập khế ước. Đã nghĩ kỹ cả việc mặc quần áo gì trong nghi thức lập khế ước rồi, hiện tại chỉ định là xấu hổ, mới nói hươu nói vượn như vậy."

Trưởng bối nói chuyện không nên nói chen vào, chính là Ninh Dung thật sự nhịn không được. Nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Ta cảm thấy nàng rất nghiêm túc a."

Thật sự nghiêm túc mà cảm thấy Phục Hạ sư muội cũng không tệ.

Chính là sư muội cùng nàng không thích hợp!

Ninh Dung tính toán chi li.

Tố Miểu một chút đều không ổn trọng, ngày thường cái gì cũng không biết. Làm tiểu thư nhỏ của Trần Lang các, nàng cùng Hư Chiêu Hàm giống nhau, đều là bị sủng hư. Nếu về sau sư muội thật sự cùng nàng ở bên nhau, khẳng định là sư muội phải bao dung nàng chiếu cố nàng, làm sao có thể.

Bên kia Phục Hạ còn không biết vì cái gì đối thủ mà nàng tưởng tượng lại là bộ dáng này, không chỉ là một hài tử, hơn nữa lại kỳ kỳ quái quái.

Tố Niệm còn đang nói chuyện với Tông chủ, từ chuyện nếu Tố Miểu cùng đồ đệ của nàng kết thành đạo lữ thì bối phận hai người sẽ tính như thế nào, lại nói đến Hư Chiêu Hàm, hỏi nàng hiện tại có hay không tin tức của Hư Chiêu Hàm.

Cuối cùng vẫn là chưa từ bỏ ý định mà nhìn thoáng qua hai đồ đệ bên cạnh Tông chủ: "Quả thật là hai hài tử rất tốt, ngươi hay là cho Trần Lang bọn ta một người đi."

Tông chủ cũng theo đó nhìn thoáng qua.

Phục Hạ vẫn là hoảng hốt, hơn nữa vốn dĩ liền lười, hiện tại càng là mượn cái sự hoảng hốt này, ngồi thất thần.

Bên cạnh Ninh Dung cũng là hoảng hốt, không biết sự tình làm sao lại phát triển trở thành cái dạng này, nhưng mà vẻ ngoài vẫn là không chút gợn sóng, rót thêm cho Phục Hạ một ly hoa quế mật.

Tông chủ đột nhiên có một loại cảm giác.

Cả hai sẽ không đi đâu.

Hai người này có khả năng sẽ không rời đi Niệm Hàn, cũng sẽ không dẫn người khác tới Niệm Hàn.

Hai nàng khả năng sẽ cứ như vậy kết bạn, vẫn luôn ở lại Niệm Hàn.

Bởi vì hoảng hốt, càng bởi vì hoa quế mật ở Trần Lang các thật sự khá ngon, Phục Hạ nhất thời không có khống chế được, lúc về phòng liền bắt đầu say khướt.

Nàng đã lâu không có uống say. lâu lâu một lần như vậy còn rất thoải mái, cũng liền không khống chế, mà là tùy ý để mùi rượu tràn ngập. Nàng sụp người, ghé vào trên người Ninh Dung, để Ninh Dung mang mình trở về.

Nàng vẫn còn nhớ đây là ở trong môn phái của người ta, không thể thất lễ làm người ta nhìn mà chê cười Niệm Hàn tông, ở bên ngoài còn cố chống đỡ làm bộ không say. Chờ tới được khách phong liền cãi rằng chân mình mềm đi không nổi.

Ninh Dung cũng có chút hơi say, hỏi nàng: "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Phục Hạ đứng ở nơi cách Ninh Dung một bước, không chịu động, dang hai tay ra làm nũng: "Ngươi cõng ta trở về đi, ta không muốn đi bộ."

Hoảng hốt vì câu trả lời khó hiểu của Tố Miểu là một chuyện, việc cảm thấy Tố Miểu là một hài tử nhỏ, không thể khi dễ, không thể cùng hài tử nhỏ giận dỗi là một chuyện.

Nhưng việc nàng vẫn còn nhớ ngày hôm nay vừa mới đến Tố Miểu đã muốn bổ nhào vào lưng Ninh Dung, và vì chuyện này mà tính toán chi li, lại là một chuyện khác.

Ninh Dung nhìn người đang hơi híp đôi mắt phượng, đứng dưới ánh trăng làm nũng với mình, chậm rãi đi qua, bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nói: "Lên đi."

Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa ngồi xổm trước mặt mình, nhìn tấm lưng cũng không rộng lớn trước mặt, cảm thấy mỹ mãn mà bò lên.

Nói là say, kỳ thật cũng không có say đến không còn ý thức. Chỉ cảm thấy trong đầu rối loạn, nhưng lại hết sức thanh tỉnh. Có một giọng nói thúc giục nàng đi theo tâm mà hành động.

Phục Hạ liền theo tâm bò lên lưng tiểu chỗ dựa, còn cố ý xấu mà hơi hơi thả người xuống phía dưới, chân buông thõng trên mặt đất, theo tiểu chỗ dựa từng bước đi trên mặt đất kéo lê.

Ninh Dung liền dừng lại, hơi hơi ngồi xổm xuống, muốn đem Phục Hạ nâng lên phía trên một chút.

Nhưng mà nàng rõ ràng cũng không thuần thục, không tính đến biến số là Phục Hạ.

Cho nên nàng không có thành công, ngược lại là Phục Hạ, mượn đà này lại trượt xuống.

Ninh Dung không còn cách nào, chỉ có thể nửa cõng nửa kéo, đem Phục Hạ mang về.

Phục Hạ còn than vãn mà nói: "Có phải là ta quá cao không? Nếu là Tố Miểu tỷ tỷ nói, chân liền sẽ không rớt đến trên mặt đất. Tố Miểu tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ không nặng như ta..."

"Ta cũng sẽ không cõng nàng, nàng có nặng hay không lùn hay không, không có gì quan hệ với ta."

"Thật sao?"

Phục Hạ được một câu đơn giản như vậy dỗ cho hết giận. Nàng nhấc lên cẳng chân của mình, muốn nâng chân lên.

Vốn dĩ bởi vì chân Phục Hạ ở phía sau, Ninh Dung phải đem trọng tâm dồn về phía trước mới có thể đỡ Phục Hạ dậy, hiện tại Phục Hạ nhấc chân lên, trọng tâm của Ninh Dung không ổn, lập tức đổ nhào về phía trước.

Phanh một tiếng.

Ninh Dung trên lưng cõng Phục Hạ, quỳ trên mặt đất, ngã nghiêng xuống đất.

Phục Hạ ngay lúc tiểu chỗ dựa xiêu vẹo một chút đã đoán được nàng khả năng sẽ ngã, nhưng lúc ấy muốn ngăn lại đã chậm. Phục Hạ liền duỗi tay đáp ở trên trán Ninh Dung, nghĩ rằng lát nữa ngã ít nhất không cần cắn phải lưỡi.

Nhưng mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Ninh Dung không phải ngã thẳng xuống, mà là quỳ rạp trên đất, sau đó hướng một bên xiêu vẹo đổ xuống.

Phục Hạ lấy một tư thế thực vặn vẹo ngã vào bên cạnh Ninh Dung.

Ninh Dung buông bàn tay đặt ở trên đùi Phục Hạ, muốn đứng lên.

Bị Phục Hạ ấn xuống.

Phục Hạ xoay người, cùng tiểu chỗ dựa song song nằm thắng trên mặt đất, chỉ vào bầu trời đêm màu xanh thẫm: "Xem, ngôi sao."

Mọi người ở Niệm Hàn đến sớm, điển lễ lập khế ước là ngày thứ ba mới bắt đầu.

Tông chủ hơn một tháng nay vẫn luôn bận rộn, lại vì chuyện của nữ nhi mình mà nhọc lòng.

Hiện tại bạn tốt lập khế ước, thật vất vả tranh thủ được lúc rảnh rỗi cùng bạn tốt gặp mặt, cũng lười quản mấy đệ tử này làm cái gì.

Ngày hôm trước Phục Hạ giả ngây giả dại, vốn dĩ chỉ là cảm thấy ngôi sao trên bầu trời thật sự rất đẹp, muốn cùng tiểu chỗ dựa xem trong chốc lát. Nhưng nằm nằm liền ngủ mất, tỉnh lại đã ở trong phòng.

Tố Miểu cũng không có gì việc, sáng sớm tỉnh lại nói muốn đi xem khách nhân, đi tới khách phong liền bất tri bất giác mà đi tới nơi đệ tử Niệm Hàn tông ở.

Ninh Dung sư tỷ ở chỗ này, vị Phục Hạ sư tỷ hôm qua kia, cũng ở chỗ này...

Tố Miểu đi đến trong viện, lại chỉ nhìn thấy Ninh Dung, không tìm được Phục Hạ.

Tố Miểu nhìn Ninh Dung sư tỷ mà mình si mê đã lâu, cảm thấy chính mình giống như tiểu cặn bã, chỉ nghe tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc.

Tiểu tra nữ một bên đánh giá lại chính mình, một bên hỏi người mình thích trước kia: "Phục Hạ sư tỷ đâu?"

Ninh Dung nhìn biểu tình này của Tố Miểu, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Nàng và Tố Miểu cũng coi như là hiểu biết nhau, hiện tại biểu tình này của Tố Miểu, chẳng phải là bộ dáng lúc trước quấn lấy chính mình sao?

Trước kia chính mình còn có thể nói muốn đi tu luyện để tránh thoát, nhưng mà hiện tại Phục Hạ lại không bằng lòng tu luyện, đối với Tố Miểu thì chẳng phải là muốn cùng nàng chơi?

Ninh Dung mím môi, nghĩ nghĩ, nói cho Tố Miểu: "Thân thể không thoải mái, đang nghỉ ngơi."

Hôm qua Phục Hạ sư tỷ liền không thoải mái!

Tố Miểu lo lắng mà đi về phía phòng: "Sao lại không thoải mái? Hôm qua vừa tới đã không thoải mái rồi sao?"

Ninh Dung không muốn đưa Tố Miểu đi phòng Phục Hạ, nhưng mà lại không tìm thấy lý do không cho Tố Miểu đi, cho nên chỉ có thể không vui mà đi theo Tố Miểu.

Nàng giải thích: "Nàng ngày hôm qua là có chút sợ độ cao, ngự kiếm tới thời điểm có chút khó chịu."

Kỳ thật Ninh Dung nghĩ, nếu Phục Hạ sợ độ cao, Trần Lang các lại cách Niệm Hàn xa như vậy, về sau Phục Hạ liền sẽ không lại đến Trần Lang các. Rốt cuộc mỗi lần tới đều sẽ khó chịu thật lâu.

Nhưng mà Tố Miểu rõ ràng không nghĩ như vậy.

Tố Miểu nghĩ đến vòng eo kia mà mình nhìn thấy, nghĩ đến lúc đó Phục Hạ sư tỷ vừa mới tới còn vì sợ độ cao mà chịu đựng, nhưng vẫn là cứu chính mình sắp ngã xuống.

Phục Hạ sư tỷ sao lại tốt như vậy?!

Tố Miểu đau lòng: "Nếu đã như vậy thì không cần quay về nữa, cứ mãi ở Trần Lang thì tốt rồi."

Ninh Dung: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Dung: Nàng hôm nay chính là đi cũng phải cho ta quay trở về Niệm Hàn lâu!

Ha ha ha ha cảm tạ đại bảo bối nhìn đến nơi này oa ( khom lưng )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com