Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95


“Đứa nhỏ kia xảy ra chuyện gì?” Lòng Lan Phong lộp bộp, bước chân cũng ngừng lại. Trong đầu lập tức hiện lên ý niệm: “Nếu đứa nhỏ kia xảy ra chuyện, đứa này…” Lan Phong không dám suy nghĩ tiếp, bà có chút hối hận không lập tức đồng ý đề xuất muốn đi C thị của Thư Cầm.

Vừa nghe Thư Cầm la lớn, Mạt Ngôn không dám chậm trễ, nhanh chóng nói: “Thư Cầm, La Quyên ở phòng ICU trong bệnh viện, nàng trúng độc than, hiện tại còn hôn mê.” Doãn Mộ Tuyết đứng bên cạnh Mạt Ngôn nghe xong cũng khẩn trương không ít.

Tay Thư Cầm bắt đầu run rẩy, mu bàn tay nổi gân xanh bởi vì ngón tay dùng sức quá mức nên phá lệ bắt mắt. Một lúc lâu, Thư Cầm mới lầm bầm lầu bầu nỉ non: “Là mình hại em ấy, mình đã hại em ấy…” Bỗng nhiên Thư Cầm giống như phát điên thét to ‘A’ một tiếng, hai tay hất toàn bộ đồ trên bàn, cả người ngã ngồi trên mặt đất, tay bị đồ trang trí cắt trúng, tùy ý để máu theo đó chảy ra. Tại sao cô lại quên, La Quyên đã từng bị tổn thương, tâm hồn vốn rất yếu đuối không thể nào tiếp nhận những lời tàn nhẫn đó.

Cuộc gọi đột ngột bị cắt ngang, Mạt Ngôn nhanh chóng gọi lại, truyền đến âm thanh báo bên kia không liên lạc được. Mạt Ngôn gọi rất nhiều lần vẫn không được. Ngoài trừ số điện thoại thì cô không biết Thư Cầm đang ở đâu, hoàn toàn không biết thông tin gì khác. Ngẫm lại, bây giờ tình hình La Quyên mới quan trọng nhất đối với bạn mình.

Quay đầu cảm thấy có lỗi nhìn nhìn Doãn Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, xin lỗi em, không thể đón năm mới cùng em. Chị phải trở về C thị tới bệnh viện xem La Quyên thế nào. Thư Cầm ngu ngốc đó cũng không biết ra sao.”

Doãn Mộ Tuyết theo sát mở miệng: “Em cùng chị trở về.” Quay đầu nói với Tôn Ý Như cách đó không xa: “Mẹ giúp con chăm sóc Điềm Điềm vài ngày. Bạn tụi con nằm viện, tình huống khá nguy kịch nên con và Ngôn Ngôn trở về C thị.”

Tôn Ý Như từng nghe Doãn Mộ Tuyết đề cập đến Thư Cầm, nãy giờ cũng nghe Mạt Ngôn nói, bà không có phản đối nhưng trên mặt vẫn lộ chút ngượng nghịu. Tôn Ý Như không biết làm sao giao phó với Tôn Đạo Nghĩa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Doãn Mộ Tuyết ăn tết ở nhà. Hơn nữa vừa rồi bà không thể nào đoán được biểu tình trên mặt lão gia tử, điều này rất khó xử.

Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Mạt Ngôn và Doãn Mộ Tuyết, Tôn Ý Như thở dài cười cười an ủi hai người: “Đi đi, bạn hai con cát nhân tự nhiên có thiên tướng, khẳng định không có việc gì. Yên tâm giao Điềm Điềm cho mẹ, mẹ sẽ thay hai con giải thích với ông ngoại.”

Hai người lên phòng vội vàng thu dọn hành lý đi xuống lầu, nhìn nhìn cửa thư phòng đóng chặt. Mạt Ngôn vẫn quyết định bước qua gõ cửa, lập tức có âm thanh truyền ra “Mời vào” Mạt Ngôn đẩy cửa bước vào trong.

“Lão gia tử, có người bạn xảy ra chuyện, bây giờ con phải lập tức trở về C thị. Quấy rầy hai ngày xin ông bỏ qua. Hôm nay con về trước, sau này sẽ sắp xếp về thăm ông và dì.” Mạt Ngôn giải thích đơn giản, đang chuẩn bị xoay người hướng cửa đi thì nghe Tôn Đạo Nghĩa nói vọng theo: “Tiểu Tuyết… Cũng đi với con? Ông nghiêm túc cảnh cáo, con bé quay về mà mất sợi lông nào, ta sẽ tìm con hỏi tội.”

Mạt Ngôn còn đang buồn bực chuyện của Thư Cầm, không có thời gian suy nghĩ ý tứ trong lời Tôn Đạo Nghĩa. Chỉ dạ một tiếng, bật thốt lời thề son sắt: “Ông yên tâm, con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.” Thấy Tôn Đạo Nghĩa không nói gì, Mạt Ngôn gật đầu đi ra ngoài.

Doãn Mộ Tuyết vội vàng dặn dò tiểu tử kia, thấy Mạt Ngôn đi ra cửa, mới nhớ tới phải tạm biệt Tôn Đạo Nghĩa một tiếng. Bay thẳng đến thư phòng, thò đầu vào nói Tôn Đạo Nghĩa đang ngồi đó thở dài: “Ông ngoại, con cùng Mạt Ngôn đi C thị, hai ngày nữa trở về. Điềm Điềm ở nhà bồi ngoại và mẹ. Tới nơi con sẽ gọi điện thoại cho ông.”

Tôn Đạo Nghĩa bất đắc dĩ phất phất tay, ai… Đời này không biết tạo nghiệp gì, vất vả lắm mới tìm được cháu ngoại, mà nàng lại muốn ở cùng nữ nhân. Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn Đạo Nghĩa liền thấy đau đầu, chẳng lẽ mình già rồi sao? Hiện giờ càng lúc càng không nhìn rõ thế đạo.

Tính thêm hai bảo vệ, tổng cộng có bốn người, nếu đến C thị cũng là đêm khuya. Trên đường từ Tôn gia đến sân bay, Mạt Ngôn đã liên lạc được với La đổng, sau khi biết sơ lượt tình hình của La Quyên, lập tức thử gọi Thư Cầm lần nữa, nhưng điện thoại cô vẫn trong tình trạng tắt máy. Điều này làm Mạt Ngôn càng thêm sốt ruột muốn thật nhanh tới bệnh viện vì cảm thấy có thể gặp bạn mình ở đó.

Máy bay đáp xuống, bốn người trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện trung tâm. Vừa chạm chân tới gần phòng chăm sóc đặc biệt, Mạt Ngôn thấy mẹ La Quyên ngồi ở lối đi rơi lệ, mặt La Ngọc Long u sầu đứng bên cạnh, phía bên kia cũng có bốn người lớn tuổi âm thầm gạt nước mắt, cô nghĩ chắc ông bà nội và ông bà ngoại của nàng.

Mạt Ngôn và Doãn Mộ Tuyết còn chưa tới gần, La Ngọc Long đã nhìn thấy hai người lập tức bước tới ngăn trước mặt Mạt Ngôn, có thể nhìn rõ hắn đang cực lực khống chế bản thân: “Mạt tổng, có thể nói cho tôi biết, Thư Cầm xấu xa đó đang ở đâu không?” Nhắc đến tên Thư Cầm, mặt La Ngọc Long đỏ bừng giống như núi lửa sắp phun trào.

Mạt Ngôn thấy thế, nhanh chóng vươn tay vỗ vỗ bả vai La Ngọc Long trấn an: “La đổng đừng có gấp. Bây giờ quan trọng là La Quyên, bác sĩ nói thế nào? Tình hình có chuyển biến tốt hơn không? Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng liên lạc với Thư Cầm, nhất định nghĩ biện pháp dẫn cậu ấy tới gặp ngài, ngài thấy được không?”

Nghe Mạt Ngôn khuyên, La Ngọc Long thoáng bình tĩnh. Nhìn mấy người gạt lệ trước phòng ICU cách đó không xa, nam nhân ngoài năm mươi như La Ngọc Long mắt cũng đỏ lên, run rẩy lấy trong túi ra một thứ giống như phong thư, nắm trong tay nghẹn ngào nói với Mạt Ngôn: “Mạt tổng, tôi biết quan hệ giữa Mạt tổng và Thư Cầm rất tốt. Nhưng La Ngọc Long tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.”

Tại Thư gia, Lan Phong ở ngoài cửa nghe âm thanh đồ đạc rơi vỡ liên tục, tiếp theo không còn bất cứ tiếng động gì. Hiểu tính tình Thư Cầm, Lan Phong lắc lắc đầu xuống chính sảnh, có chút bất đắc dĩ nhìn linh vị Thư Hạo Hùng, những năm gần đầy mỗi ngày nói chuyện với linh vị Thư Hạo Hùng đã trở thành thói quen của bà.

Người làm chuẩn bị xong bữa tối, Lan Phong không nhìn thấy bóng dáng Thư Cầm, vì thế hỏi người bên cạnh: “Tiểu thư đâu?” Không nhận được đáp án, Lan Phong lo lắng lên phòng Thư Cầm lần nữa, ra lệnh thủ hạ phá cửa, tình cảnh bên trong làm bà hoảng sợ. Nhưng bên ngoài vẫn không đổi sắc, đầu tiên đập vào mắt Lan Phong là mặt Thư Cầm đầy nước mắt ngồi dưới đất, bên cạnh là vũng máu đỏ tươi.

“Lấy hòm thuốc lại đây.” Sốt ruột phân phó người bên cạnh rồi bước nhanh đi qua nắm chặt tay đang còn chảy máu của Thư Cầm. Người làm nhanh chóng đưa hộp thuốc tới. Sau khi băng bó xong, ngoài dự đoán, Lan Phong tát mạnh con gái ‘Ba’ một tiếng vang lên rất rõ: “Cái đồ vô dụng, Lan Phong sao lại sinh ra một đứa không có tiền đồ như con. Không phải con rất bản lĩnh sao? Dám ở sau lưng mẹ tính toán, mà giờ không biết tự mình nghĩ biện pháp? Mẹ có nói không cho con đi không?”

Nói xong, cũng không quản Thư Cầm chưa kịp phục hồi tinh thần cùng đám người sửng sốt bên cạnh, giơ tay nhìn đồng hồ, lập tức cầm điện thoại bấm dãy số: “Lão Vương, lập tức giúp tôi sắp xếp một người đi C thị ngay, bây giờ chắc không còn chuyến bay. Tôi biết khó xử, không phải chuyện khó tôi sẽ không tìm ông, trước bán cho tôi một ân tình, như vậy được rồi chứ?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng không chừa đường thương lượng.

Cúp điện thoại, nhìn Lạc Thành Hải: “Kêu người giúp tiểu thư dọn hành lý, ngươi đem người này ném qua chỗ lão Vương cho ta.” Nói xong, Lan Phong ra khỏi phòng không thèm quay đầu nhìn lại. Bà không biết lần này Thư Cầm đi rồi còn trở về bên cạnh mình không? Lan Phong nghĩ đến đây, tâm giống như bị dao nhỏ rạch một đường. Nhưng nếu bây giờ không cho Thư Cầm đi, e con gái sẽ hận bà cả đời, đối với mình khách khí như người xa lạ, vất vã lắm mới quan hệ mẹ con gần lại, bà không muốn xa cách lần nữa. Sau khi Thư Hạo Hùng qua đời, Lan Phong chưa bao giờ ở ngoài phòng ngủ của mình mà khóc, nhưng khoảng khắc ra khỏi phòng Thư Cầm, giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.

Thư Cầm mơ hồ được Lạc Thành Hải dìu lên xe, đưa đến chỗ lão Vương trong miệng Lan Phong, lại bị người nhét vào trực thăng, xung quanh không còn ai, cô mới áp lực khóc rống lên. Cô sợ, rất sợ, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, càng khiến nỗi sợ hãi tăng lên gấp đôi. Khi Mạt Ngôn báo tình trạng La Quyên, cả người Thư Cầm như lâm vào mộng, ngã ngồi dưới đất, trong đầu vang vọng những lời tàn nhẫn đã nói với La Quyên. Thư Cầm sợ La Quyên cứ như vậy rời xa mình, cô sợ sau này chỉ một mình sống trong ký ức. Vừa sợ, vừa hối hận…

Thư Cầm được xe quân dụng đưa tới bệnh viện, lúc này đã rạng sáng. Hỏi đường tới phòng ICU, lúc gần đến, chân giống như đeo chì, không thể nào bước tiếp.

“Ngôn Ngôn, chị nhìn bên kia có phải Thư Cầm hay không?” Doãn Mộ Tuyết khẽ chạm cánh tay Mạt Ngôn nhỏ giọng nói, sợ âm thanh quá lớn kích động đến La Ngọc Long đang rất tức giận.

Mạt Ngôn theo ánh mắt Doãn Mộ Tuyết nhìn qua, quả nhiên là Thư Cầm. Mạt Ngôn nhìn mọi người trong La gia cách đó không xa, thấy không ai chú ý bên này, mới đứng lên nhanh chân kéo Thư Cầm tới lối cầu thang, đè thấp âm thanh hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Cậu với La Quyên sao lại ra nông nổi này?”

Thư Cầm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm chặt tay Mạt Ngôn: “Mạt Ngôn, là mình hại em ấy, là mình… Mình không nên nói dối em ấy. Nếu La Quyên xảy ra chuyện gì, mình phải làm thế nào?” Thư Cầm là người ngạo khí như tuyết, giờ phút này lại lộ ra yếu đuối mà Mạt Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy.

Vốn dĩ còn muốn tìm hiểu cụ thể giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Thư Cầm, Mạt Ngôn tạm thời dẹp bỏ ý nghĩ này, bất quá phía La Ngọc Long, cần phải cho ông cái công đạo.

--------------------------------- 

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, nói hôm nay có thể càng này chương, hoàn toàn là cái ngoài ý muốn… Hắc hắc, lão Đại đi công tác, đi làm thời điểm lặng lẽ mã chữ nổi, về nhà lại tiếp viết điểm, mã hảo một chương liền bật người đóng sầm đến đây…

Nói, hôm nay tọa nhẹ quỹ thời điểm, đụng phải thật khá thật khá một mỹ nữ… Oa, lúc ấy thiếu chút nữa liền chảy nước miếng. ( Uy, chú ý một chút hình tượng ). hình tượng thần mã tích không là trọng điểm nha, mấu chốt là ma ngươi thời gian thật dài cũng chưa gặp qua như vậy xinh đẹp mỹ nữ, nhịn không được nhìn nhiều vài lần mà thôi. Chính là vốn là cách nàng có năm thước khoảng cách, sau lại thật sự nhượng ta tiểu dịch bước dịch đến cách nàng chỉ có thập đến ly mễ xa khoảng cách… Ta nói rõ, đã muốn rất xa nha… Hắc hắc, gần gũi hít sâu hút khí, thao, mặt sau đại thúc có thể cách chúng ta xa một chút hết giận sao? Ngươi không biết ngươi miệng thối vị cái qua mỹ nữ mùi thơi của cơ thể nha…. Ta khóc… Không ngửi được… ( Ngửa đầu nhìn trăng sáng ) không biết ngày mai còn có thể đụng vào đến nàng đâu??



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com