Chương 55 ( Đặc quyền )
Thời điểm Phó Bá Đông trở lại, Cù Tân Cương đang trên mạng tìm kiếm visa..
Trong căn phòng được sơn màu hồng, cô liên tục bấm tắt mở trang web, tập trung đến mức nhận ra đó không phải là đang phát sóng trực tiếp.
Ít nhất trong buổi phát sóng trực tiếp, cô ít nhiều sẽ nói vài lời trước ống kính, thay vào đó là cau mày, lại lo lắng.
“Đến giờ ăn cơm rồi.” Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Phó Bá Đông.
Cù Tân Cương theo bản năng đóng trang web lại, quay người lại bắt gặp ánh mắt của Phó Bá Đông, lỗ tai bắt đầu nóng bừng. Bước chân của Phó Bá Đông quá nhẹ nhàng, khiến cho cô căn bản không chú ý đến bên ngoài cửa có người đến.
“Trở về làm sao lại không nói một tiếng?”
“Đây không phải đã nói rồi sao?” Phó Bá Đông mở cửa, thân hình vẫn là mặc trang phục sang trọng, chiếc váy màu xám luôn là quá nghiêm túc, nhưng cổ áo sơ mi hơi hé mở một chút, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp.
Như thể Phó Bá Đông đã trở thành một người hai mặt, một mặt cô tràn đầy tình cảm lại không thể kiểm soát được khao khát, chỉ khi ở trước mặt Cù Tân Cương sẽ hoàn toàn bộc lộ.
Cù Tân Cương nhanh chóng thả chân xuống ghế, co ngón chân lại, tìm kiếm đôi giày bị đá ở đâu đó trên nền đất hơi lạnh.
Thời điểm cô ấy tìm kiếm, Phó Bá Đông tiến lại gần, từ phía sau đưa tay ra, cầm lấy con chuột.
Thời điểm Cù Tân Cương ngẩng lên, phần gáy phía sau suýt chạm vào cằm Phó Bá Đông, cô đột nhiên dừng lại, cong lưng nói: “Em tìm thấy chiếc dép của mình rồi.”
Phó Bá Đông click chuột, chọn dòng tiêu đề màu tím, hiển nhiên trang wed mà Cù Tân Cương vừa truy cập đã được mở lại.
Cù Tân Cương vội vàng nói: “Em chỉ là không quá hiểu.”
“Vậy tại em không hỏi chị?” Phó Bá Đông lướt qua một chút, đóng lại trang web đang mở ra.
“Em không biết chị có phải hay không đang bận.” Cù Tân Cương còn thiếu một chiếc dép vẫn chưa tìm thấy, liền xỏ một chiếc vào chân trái, dùng chân phải trần bước lùi về ghế.
Khóe môi Phó Bá Đông cong lên, "Liền tính là chị đang bận, em cũng có thể gửi tin nhắn cho chị, làm phiền chị, đây chính là đặc quyền của em."
Cù Tân Cương ngỡ ngàng, đây mới thực sự cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người Phó Bá Đông lần lượt thực hiện lời hứa của mình.
"Đây là loại đặc quyền gì?" Cô cố ý hỏi.
"Em nói xem?"
Cù Tân Cương không lên tiếng.
Phó Bá Đông trêu chọc: "Là em hỏi chị, hỏi chị hy vọng giữa chị và em là mối quan hệ như thế nào, hiện tại phủ nhận rồi sao?"
Cù Tân Cương làm sao có thể phủ nhận được, câu nói này nghe thật xấu hổ, cô giống như chơi vui rồi liền trở mặt không biết người.
“Em không có ý đó.” Cô ngập ngừng.
"Vậy em nói, là loại đặc quyền gì?"
Cù Tân Cương không phải không có chấp nhận, chỉ là ngượng ngùng mở lời, nếu như cô không chấp nhận được, vậy thì tối qua cô ấy cũng sẽ không chủ động phát ra... một loại mời nào đó.
Vì thế Phó Bá Đông dựa vào, phía sau lưng ghế. Mái tóc buông thả quét qua vai Cù Tân Cương, rất thân mật, mái tóc của họ đan xen nhau giống như hôm qua.
Cô nói: “Là đặc quyền của bạn gái”.
‘Bạn gái’ Cù Tân Cương phải mất một lúc mới tiêu hóa được câu nói đó, hít một hơi nhẹ, ngay cả cuống lưỡi cũng tê dại, “Nhưng như vậy không ổn chút nào.”
“Vạn nhất chị chính là thích như vậy.” Phó Bá Đông đóng trang tìm kiếm lại.
Cô nói chuyện một cách tự nhiên, lại giống như vô cùng cố ý, mang mọi quy tắc của bản thân phá vỡ.
Cù Tân Cương đưa tay qua bên hông ghế đặt trên đệm ngồi, cảm nhận như mình đang ở trong tác phẩm của Cù Tân Cương.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được những lời như vậy từ Phó Bá Đông, cũng không thể quở trách Phó Bá Đông, chỉ có thể nói một cách khô khan: “Làm sao có thể?”
"Không được sao." Phó Bá Đông thở dài.
"Làm sao có thể không được." Cù Tân Cương lỗ tai đỏ bừng, lại cúi đầu tìm dép.
Ánh mắt Phó Bá Đông lại rơi vào màn hình máy tính: “Nóng lòng đi học trở lại rồi sao?”
Cù Tân Cương lắc đầu: "Không vội, không phải đã nói năm học sau lại đi sao, chỉ là em nhãn rỗi không có việc gì làm, có chút lo lắng."
Phó Bá Đông suy nghĩ một chút: “Vậy chị sẽ tìm việc làm cho em.”
"Hả?" Cù Tân Cương rất dễ dàng nghĩ sai, bởi vì mối quan hệ giữa cô cùng Phó Bá Đông, bắt đầu từ lúc cô về nước, liền... không phải như vậy đơn thuần.
Cô sẽ cảm thấy, Phó Bá Đông tìm việc cho cô đỡ nhàm chán, là cùng cô ấy một chỗ, ví dụ như trên một tấm nệm êm ái, sử dụng một số thủ thuật mới mà cô chưa từng thấy trước đây, nói một số lời mà cô chưa từng nghe qua.
Nhưng Phó Bá Đông lại khá thoải mái nói: “Ngày mai, kỳ thực chị đã dự tính việc này từ lâu.”
Cù Tân Cương không biết tại sao, nhưng Phó Bá Đông lại giữ bí mật suy nghĩ của mình, như thể muốn tạo cho cô chút bất ngờ.
Phó Bá Đông buông con chuột ra, từ trên ghế cúi xuống, lấy ra chiếc dép mà Cù Tân Cương không tìm được: “Mang vào.”
Cù Tân Cương co ngón chân lại, xỏ chân vào dép, đi theo Phó Bá Đông xuống lầu.
Lưu a di nhìn thấy hai người họ xuống lầu, liền mở nắp thức ăn ra trước: “Nhanh ăn thoi, nếu không một lát nữa lại nguội mất.”
Cô cởi tạp dề ra, vì nó ám mùi dầu, cho nên đã ném vào giỏ, lấy chiếc tạp dề mới sạch sẽ ra khỏi tủ, treo trong bếp.
Cù Tân Cương ngồi xuống hướng mắt liếc nhìn, nhìn thấy Lâm Trân Trân gửi tin nhắn đến.
"Sắp phát sóng rồi!"
Cù Tân Cương dừng một lúc, mới nhận ra, đúng là chương trình đó sắp được phát sóng.
Cô cư nhiên, bởi vì quá bận tâm đến một số việc……tình yêu cùng sự thân mật, đã quên mất buổi ra mắt chương trình.
Cù Tân Cương liếc nhìn thời gian trên điện thoại, thấy chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là chương trình sẽ bắt đầu.
"Làm sao vậy?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương lẩm bẩm một hồi mới nói: “Sắp bắt đầu phát sóng rồi.”
Phó Bá Đông cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại có hàm ý nói: "Nếu không em cho rằng chị trở về sớm là vì cái gì a.”
Cù Tân Cương nhấp một ngụm canh, cúi đầu nhìn sợi mì đung đưa, “Em cho rằng chị trở về bồi em.”
Thời điểm nói chuyện, cô vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ, sợ Lưu a di sẽ nghe thấy.
"Oh." Phó Bá Đông chậm rãi nói: "Là bồi em, chị sớm trở về để cùng em xem.”
Cù Tân Cương cắn thìa, thận trọng liếc mắt nhìn Lưu a di.
Lưu a di ngồi ở đầu kia chiếc bàn dài, rất nghiêm túc ăn uống, như không nghe thấy gì.
Ở khoảng cách gần như vậy, nếu Lưu a di không bị phân tâm, bà sẽ nghe thấy được rõ ràng.
Cù Tân Cương bởi vì sự thẳng thắn của Phó Bá Đông mà cảm thấy khô khan , lại bởi vì chương trình sắp bắt đầu phát sóng cho nên có chút buồn.
Dù biết việc bị loại là điều tất yếu, thật ra cô cũng không nên lo lắng, nhưng vẫn là vắng mặt.
Phó Bá Đông nhìn cô, vén mái tóc che khuất tầm nhìn của mình ra, “Không nguyện ý cùng chị xem sao.”
Cù Tân Cương do dự: “Hay là đừng xem nữa?”
“Nhưng mà chị muốn xem.” Phó Bá Đông tựa hồ đang xin ý kiến, trong ánh mắt ôn nhu, tràn ngập mong đợi khó có thể dò xét.
Cù Tân Cương rất dễ bị mê hoặc, đặc biệt là khi nhìn thấy một mặt của Phó Bá Đông hiếm khi được bộc lộ, rất dễ dàng bị thuyết phục: "Vậy thì xem a."
Phó Bá Đông cảm thấy tóc hơi rối, quay người nói: "Lưu a di, lấy dây buộc tóc cho tôi."
Lưu a di vừa định đứng dậy, Cù Tân Cương chớp mắt, tháo chiếc dây buộc tóc trên cổ tay, đưa đến bên Phó Bá Đông.
Dây buộc tóc treo trên ngón tay có màu hồng, rất tinh tế, vẫn là thời điểm Cù Tân Cương vừa mới dọn đến, Phó Bá Đông đã bảo Lưu a di chuẩn bị.
“Không cần đi lấy nữa.” Phó Bá Đông nhận lấy của Cù Tân Cương, tùy tiện đem tóc buộc lại, “Lát nữa cùng nhau xem, em thích ăn gì nói Lưu a di chuẩn bị.”
Cù Tân Cương đẩy bát canh ra, dùng nĩa chọc vài cái vào miếng cá nướng, như để trả thù: “Vậy em muốn ăn khoai tây chiên.”
“Được.” Thật hiếm thấy, Phó Bá Đông không như vậy từ chối đồ chiên.
Cù Tân Cương nghĩ, xem thì xem thực sự cũng không việc gì, cô không xem, cũng sẽ có những người khác xem.
Lưu a di ở một bên cười thầm: “Ở nhà không có khoai tây chiên, sẽ gọi người giao tới, ngoài ra sẽ lấy thêm những món khác, có gà viên chiên, người trẻ tuổi thường thích ăn.”
Cù Tân Cương trong tiềm thức nhìn Phó Bá Đông, muốn biết dược người trẻ tuổi mà Lưu a di nhắc đến có bao gồm Phó Bá Đông hay không.
Phó Bá Đông ngồi thẳng, không ý kiến gì.
Người giao hàng đến đúng giờ, trong thời gian thỏa thuận liền giao đến.
Lưu a di nhận được đồ vật sau đó tiến vào phòng bếp, còn Phó Bá Đông lên lầu, bật máy chiếu trên gác mái, mang rèm cửa đều kéo lại, bật một ngọn đèn sàn rất mờ.
Gác mái không được sử dụng thường xuyên, nhưng Lưu a di vẫn không quên dọn dẹp, nhìn thoáng qua vẫn sạch sẽ ngăn nắp.
Phó Bá Đông nhấc chiếc đệm trên ghế sofa lấy xuống, ngồi trên thảm cầm điều khiển từ xa, chờ chương trình phát song.
Cù Tân Cương khoanh chân ngồi xuống, nhìn bốn phía, "Làm sao còn muốn ở đây xem, chi bằng xuống lầu."
“Thời điểm em ghi hình chị không thể đến phim trường, như vậy sẽ hấp dẫn hơn.” Phó Bá Đông kéo chăn ra khỏi ghế sofa, đắp lên chân Cù Tân Cương.
Đôi chân được che phủ, nhưng Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông là muốn mạng cô.
Bởi vì Phó Bá Đông quá ôn nhu, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Phó Bá Đông ngả người ra sau, lưng tựa vào ghế sofa, hai chân mặc quần tây duỗi thẳng trên thảm, lộ ra mắt cá chân có chút gầy.
Một thân trang phục sang trọng có chút không phù hợp với tư thế ngồi của cô, mái tóc được buộc lên một cách tùy tiện bị vén ra phía sau một cách lộn xộn.
Cù Tân Cương căn bản đã rất rụt rè, trong lòng nghĩ vẫn là không nên nhìn, nhưng ánh mắt của cô không kiềm được mà nhìn đến Phó Bá Đông, luôn cảm thấy Phó Bá Đông dường như vì cô mà hùa theo, biến thành rất tùy ý.
Phó Bá Đông ngồi không quá thoải mái, liền đổi tư thế ngồi vài lần, đơn giản cởi một cái cúc áo.
Trên gác mái ánh sáng mờ nhạt, hình ảnh chiếu không sáng lắm.
Cù Tân Cương trộm nhìn Phó Bá Đông trong ánh sáng mờ nhạt, không thể tiến lại gần một chút.
Phó Bá Đông liếc mắt nhìn điện thoại, nói: "Vẫn còn hai mươi phút nữa."
Thời điểm Cù Tân Cương muốn nói điều gì đó, nhìn thấy Phó Bá Đông tắt điện thoại di động, màn hình điện thoại di động vốn hiển thị thời gian đột nhiên tối đen.
“Làm sao lại tắt máy rồi?” Cô hoang mang.
Phó Bá Đông đặt điện thoại lên sofa: “Là điện thoại công việc, thời điểm xem chương trình, chị không muốn có người đột nhiên gọi đến.”
"Nếu như là việc rất quan trọng thì sao?" Cù Tân Cương không khỏi quay đầu lại.
"Nhưng hiện tại là thời gian tan làm." Phó Bá Đông tự nhiên nói.
Đây không phải phong cách thường ngày của Phó Bá Đông, có đôi khi, Phó Bá Đông đêm khuya vẫn nghĩ về email làm thế nào để trả lời.
Cù Tân Cương nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là đặc quyền của bạn gái sao.
Đôi mắt của Phó Bá Đông hơi cong, khóe miệng hơi nhếch lên, lại giống như đang mưu tính điều gì đó.
Cùng lúc đó, Cù Tân Cương liền nhìn thấy Phó Bá Đông cong ngón tay.
Cù Tân Cương mặc một chiếc váy ngủ rất mỏng, đắp chăn ở chân. Lông mi rung rinh của cô dường như vô hình trong bóng tối, đôi tai đỏ rực cũng được giấu kín, bởi vì biết được Phó Bá Đông không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, vì vậy cô không chút do dự nghiêng người tới.
Phó Bá Đông dường như lại phát nghiện, chậm rãi mím môi lại, khẽ hé môi lại phát ra thanh âm nhỏ nhẹ.
Cảm giác mềm mại, ẩm ướt lướt qua.
Cù Tân Cương đôi môi bị hôn nhẹ vài lần, không còn đến gần hơn nữa, tựa hồ người làm điều này đang mắc phải một ranh giới nào đó.
Như vậy... rất thoải mái, nhưng không thỏa mãn.
Sự việc tối hôm qua, cô cảm giác cơn đau nhói dữ dội của mình đã đột phá, trái tim đập nhanh không kịp để mở rộng, cho nên sẽ dễ dàng bị ham muốn lấn át.
Cù Tân Cương nghĩ đến bên trong tủ của Phó Bá Đông chứa nhiều đồ vật khác nhau, có thể đoán được, Phó Bá Đông thời điểm nào sẽ sử dụng.
Hơi thở của cô nóng lên, mò mẫn cởi vài cúc áo sơ mi của Phó Bá Đông, còn mang chiếc áo khoát màu sẫm của Phó Bá Đông cởi ra.
Cô không sợ Phó Bá Đông tức giận, bởi vì... đây là đặc quyền của cô.
Phó Bá Đông đầu tóc rối bời, nhưng lại nhàn nhã nhìn cô ấy: "Một lát nữa chương trình phát sóng không muốn xem nữa sao?"
Cù Tân Cương bình tỉnh lại, vội vàng thu tay lại.
Nhưng cổ tay của cô đã bị giữ lại, những ngón tay muốn thu lại liền bị ấn chặt dưới vạt áo sơ mi của Phó Bá Đông mà cô đang mở.
Dưới lòng bàn tay, kết cấu của lụa tuyết thật khác biệt.
Ấm áp, mềm mại.
Hai tay Cù Tân Cương bị giữ lại, chăn đắp ở chân bị Phó Bá Đông vén lên, ngón tay thon dài thẳng tắp chạm vào xương mắt cá chân của cô.
Phía dưới chăn, chiếc váy ngủ bị vén lên đến đầu gối.
Cù Tân Cương nghĩ, Phó Bá Đông rất nhanh sẽ có thể chạm phải cái gì, nếu như cô ấy không khép hai chân lại với nhau.
Tầng dưới, Lưu a di đã vắt xong nước trái cây, đặt ít đồ ăn nhẹ lên khay, bước lên gác mái.
Khi bước lên bật thang gác mái, phát ra âm thanh cót két.
Tiếng bước chân của Lưu a di có vẻ hơi nặng nề, bên trong cánh cửa có thể nghe thấy rõ ràng.
Cù Tân Cương lùi lại, nhanh chóng rút bàn tay đang bị giữ lại, siết chặt tấm chăn đắp ở chân.
Phó Bá Đông mỉm cười, thu tay lại, đóng lại cổ áo đang mở, nhưng lại không có cài nút, chỉ là đơn giản che lại.
Lưu a di gõ cửa: “Tiểu thư, đồ ăn vặt cùng nước uống đã được mang lên.”
"Vào đi." Phó Bá Đông nói.
Thời điểm Lưu a di vào cửa, hởi khựng lại vì khoảng cách giữa hai người trong phòng quá xa. Bà cúi đầu đặt khay xuống, lại nói: “Quá tối, ảnh hưởng đến mắt.”
"Không sao." Phó Bá Đông nói.
Lưu a di không nói gì, quay người đi xuống lầu.
Cù Tân Cương vùi mặt vào đầu gối, có chút xấu hổ: “Chị cũng không sợ Lưu a di nhìn thấy sao.”
"Lại không phải chuyện gì xấu hổ." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương ngẩn người, nhìn thẳng vào Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông dường như đã tiếp nhận khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vì cơn nghiện d*c vọng đó.
Đúng vậy, Phó Bá Đông rất bình tĩnh, cô đã tiếp nhận.
Cù Tân Cương "Õh" một tiếng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Đến giờ, sau cú nhấp chuột tập đầu tiên sẽ được phát sóng.
Phó Bá Đông liền như vậy bấm vào, không cho Cù Tân Cương thời gian chuẩn bị.
Chương trình bắt đầu với phần thử giọng, kéo dài nửa tháng chỉ đọng lại trong vòng mười phút, khuôn mặt của thí sinh được chọn sẽ được bắt trọn thật kĩ từng khoảnh khắc, còn có giọng hát được thu rõ ràng.
Trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi, Cù Tân Cương đã nhìn thấy bản thân, nhân vật đeo mặt nạ trong video trở nên có chút kỳ lạ.
Cô chậm rãi liếc nhìn Phó Bá Đông, vẻ mặt của Phó Bá Đông không thay đổi, như thể không hề nhận ra điều gì.
Cù Tân Cương có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng rút lại khi nghe thấy Phó Bá Đông nói: “Là em.”
“Thật đáng tiếc ngày đó chị không thể đi cùng em.” Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương quay đầu lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Chị bảo Trình Bích đi cùng em, Trình Bích ngày hôm đó hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều báo cáo cho chị."
“Uh.” Phó Bá Đông mỉm cười, “Vậy xem như chị cũng có tham gia.”
Trong cảnh tiếp theo, các thí sinh bị che mặt lần lượt xuất hiện, thực sự không có nhiều cảnh quay của các thí sinh không được chọn, nhưng Cù Tân Cương trong số đó vẫn rất nổi bật.
Giữa những người xa lạ, mỗi cử động của Cù Tân Cương dường như rất vụng về, từ trong ra ngoài luôn là bộc lộ sự yếu đuối.
Cù Tân Cương rất nhanh kéo chăn lên, che đi tầm nhìn, quay đầu nhìn Phó Bá Đông, như thể chỉ cần nhìn Phó Bá Đông, cô liền sẽ biết mình trông như thế nào trên màn hình.
Phó Bá Đông rất chăm chú nhìn: “Đến lượt em hát.”
Đó là vòng đầu tiên, dưới ánh đèn Cù Tân Cương có một chút nhợt nhạt. Cô không nhìn vào ống kính, cầm mirco thật chặt, chiếc tai nghe mang có chút giống chiếc vay cá.
Sau khi xử lý hậu kỳ, một số khuyết điểm của cô đã được che đi, có vẻ như do quá căng thẳng nên gần cuối hơi thở hơi ngắn, trông càng yếu ớt hơn.
Nhưng có lẽ là do phong cách của bài hát, liền giống như bản gốc cũng là như vậy, lại bởi vì bộ dáng của cô xinh đẹp, vì vậy mọi điểm sai mọi người cũng không nhìn ra.
Ở vòng thi đó, các thí sinh bị loại không hề tỏ ra tiếc nuối, mà rời sân khấu với nụ cười và cái vẫy tay.
Phó Bá Đông không có cẩn thận quan sát, thời điểm MC đang nói, không kiên nhẫn mà bỏ qua, tốc độ nhanh chóng bị đẩy về phía trước.
“Chị làm sao lại bỏ qua rồi?” Cù Tân Cương đưa tay giật lấy điều khiển từ xa.
Phó Bá Đông khá vô tội, tự nhiên nói: "Nhưng chị chỉ muốn xem em."
“Em muốn xem hết tất cả.” Cù Tân Cương siết chặt điều khiển từ xa.
"Em đầu đều không ngẩng lên, chị còn tưởng rằng em không muốn xem a." Phó Bá Đông ngồi gần hơn, nói: "Vậy em cho trở lại a.”
Nói xong, cô chỉ đơn giản đưa tay ra ấn ngón tay của Cù Tân Cương trên điều khiển từ xa, hướng dẫn cô điều chỉnh thời gian trở ngược lại chương trình.
Sau khi điều chỉnh thời gian, Cù Tân Cương đặt điều khiển từ xa lên chăn, bởi vì điều chỉnh, có một số phân đoạn bị gián đoạn. Cô không biết mình sẽ xuất hiện ở giây phút nào, vì vậy cô cảm thấy video một tiếng lại kéo dài hơn.
Trong chương trình, hoàn thành bốc thăm, cô cùng Mạnh Tử Linh đang thảo luận về bài hát trong phòng piano, rõ ràng phải mất hai mươi bốn giờ chuẩn bị, nhưng video chỉ mất mười phút để giới thiệu từ đầu đến cuối.
Sau đó hai người cùng lên sân khấu hát, so sánh số phiếu bầu, cô tiếc nuối rời sân khấu.
Trong hai vòng thi, cảnh quay của cô kết thúc.
Cù Tân Cương nguyên lai cũng không quá muốn xem, đặt biệt là thời điểm cảnh quay đến cô Mạnh Tử Linh song ca, cô thậm chí còn không dám nhìn Phó Bá Đông.
Nhìn thấy bản thân rời sân khấu, cô nghiêng đầu úp mặt vào đầu gối, đôi mắt ngấn nước, “Tôi đã lâu không chạm vào đàn piano, liền…tất cả dựa trên trí nhớ, cho nên rất xa lạ."
“Thế là em đã làm khá tốt rồi.” Phó Bá Đông hỏi: “Vẫn muốn xem sao?”
Cù Tân Cương lắc đầu, không muốn xem nữa.
Phó Bá Đông tắt máy chiếu, nghiêng người đối mặt với Cù Tân Cương, "Xem xong có suy nghĩ gì, muốn tiếp tục ca hát trên màn ảnh không?"
Kỳ thực Phó Bá Đông có chút ích kỷ, cô thật không muốn Cù Tân Cương gật đầu.
Cù Tân Cương không khỏi nghiêng đầu, khuôn mặt áp vào cô ấy, mím môi, ánh mắt*** nhìn sang một bên.
Qua một lúc, cô nghiêng người quay sang, nhìn thẳng vào mắt Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông không hề né tránh, chỉ là ngồi yên, cho phép cô ấy nhìn xem.
Đối với tương lai, Cù Tân Cương đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng bởi vì Cù gia, cô thực sự làm điều gì đều không quá thích hợp.
Cô dường như cái gì cũng thiếu, cho nên sau khi ghi hình xong cũng đã suy nghĩ rất lâu, ban đầu muốn nhanh chóng kiếm tiền, chẳng hạn tiếp tục phát sóng trực tiếp. Nhưng hiện tại, cô lại nghĩ dường như cái gì cũng không thiếu nữa.
Ngọn đèn sàn mờ nhạt, nhưng đôi mắt của Phó Bá Đông lại sáng long lanh, ánh mắt ôn nhu lại không thiếu lý trí và có vẻ rất tập trung.
Cù Tân Cương đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
Cô muốn một lần thử năng lực, muốn cho cô cùng Phó Bá Đông nhìn vào sẽ phù hợp với nhau hơn.
#Đôi lời của tui
.Đổi xưng hô cho nó tình cảm nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com