Chương 58 ( Con làm sao biết được)
Cơn nghiện của Phó Bá Đông không hề thay đổi, chỉ là tìm ra cách để trút bỏ cơn nghiện, nguồn gốc ham muốn.
Cù Tân Cương bị hôn ướt sũng, nghĩ đến Minh Tinh còn ở dưới lầu, không nhịn được đưa tay che lấy đôi môi của Phó Bá Đông.
Màu son ban đầu thoa lên môi Phó Bá Đông, đã bị thoa lên cằm và má của họ, giống như màu đỏ của hoa.
Cù Tân Cương che lấy đôi môi Phó Bá Đông nói: “Đừng hôn nữa, Minh Tinh a di vẫn còn bên dưới.”
“Vẫn còn gọi là Minh Tinh a di sao?” Phó Bá Đông đôi môi bị che lấy, thanh âm lấp bấp.
Không gọi Minh Tinh a di, vậy gọi là cái gì?
Mặt Cù Tân Cương đỏ bừng, chỉ nhìn chằm chằm, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Phó Bá Đông lại hôn lên lòng bàn tay cô, cảm giác ẩm ướt mềm mại nhẹ nhàng, Cù Tân Cương không nhịn được mà rút tay lại.
Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông là đang cố ý, nhanh chóng cúi người xuống, chui ra khỏi khăn quàng cổ, sau đó quấn chiếc khăn quanh cổ Phó Bá Đông.
Chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ Phó Bá Đông, Cù Tân Cương kéo nó lên một chút, che đi đôi môi đầy mê hoặc của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông nói: “Em cảm thấy như vậy chị liền không hôn được em sao?”
Cù Tân Cương cảm thấy có chút khó chịu: “Đừng để Minh Tinh a di biết, em sợ dì sẽ tức giận.”
Những lời này giống như đang yêu đương vụn trộm, Phó Bá Đông có ý định hành động, cho nên nghiêng người nói: "Có gì đáng tức giận, là mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ."
Cù Tân Cương vốn muốn lùi lại, tránh để Phó Bá Đông lại muốn làm một chút gì đó, nhưng đã dừng lại sau khi nghe được lời này.
Dường như đây quả thực không phải là một mối quan hệ đáng xấu hổ, cô cũng không muốn mối quan hệ của mình cùng Phó Bá Đông trở nên đáng xấu hổ.
Phó Bá Đông cười hắc hắc: "Cho nên không có gì đáng lo ngại, chị sẽ tìm biện pháp nói cho mẹ biết, bảo đảm mẹ sẽ không tức giận."
"Thật sao?" Cù Tân Cương kiên định nhìn cô ấy.
"Ừm."
Phó Bá Đông cởi chiếc khăn quàng cổ quấn hai vòng rồi cất lại vào hộp quà xinh đẹp. Cô nghiêng người, lợi dụng sự phân tâm của Cù Tân Cương, lại hôn cô ấy bằng toàn bộ sức lực của mình.
Trước mặt Phó Bá Đông, Cù Tân Cương nhất hướng chiếm hữu. Giới hạn của cô, dường như không bao giờ cần phải được kiểm tra.
Cù Tân Cương không chỉ để Phó Bá Đông hôn, còn nhe răng tóm lấy môi dưới của cô ấy, cắn một chút, như muốn trả thù.
Người đến người đi một lát, thời điểm dừng lại, Phó Bá Đông nhìn vết son trên miệng cùng cằm của Cù Tân Cương, không khỏi hạnh phúc, “Giống như đứa bé vừa mới ăn xong.”
Nói xong, Phó Bá Đông im lặng vài giây, rất bất lực mà cong lên khóe môi.
Cù Tân Cương giơ mu bàn tay lên, tùy ý lau trên mặt, đôi mắt đen sáng ngời, “Lại cười cái gì a?”
"Sinh viên đại học, nhanh tốt nghiệp nha." Phó Bá Đông cười nói.
Cù Tân Cương nghe được ý tứ của Phó Bá Đông, lại cảm thấy bản thân lại bị khi dễ rồi. Cô cong mắt cười, vai hơi run, cười không kiềm chế.
“Còn cười à?”
Cù Tân Cương nói chuyện không thể trôi chảy, “Chỉ có chị mới được phép cười, em không thể cười sao?”
Phó Bá Đông bất lực, như đang thông đồng, chỉ tùy tiện nấm lấy mái tóc đang bị chiếc khăn quàng quấn lấy.
Cù Tân Cương ngừng cười, chăm chú nhìn Phó Bá Đông, nhỏ giọng nói: "Phó tổng sự nghiệp thành công, độc thân xinh đẹp, nổi tiếng như vậy, em cũng muốn tốt nghiệp sớm một chút."
"Phó tổng?"
Cù Tân Cương thay đổi lời."Tiểu Lương".
Phó Bá Đông đưa tay lau đi vết môi trên cằm cô: "Không cần tốt nghiệp sớm, nổi bật cũng vô dụng, đã âm thầm tiếp quản rồi."
Cù Tân Cương không thể không đắt ý.
Phó Tiểu Lương tốt như vậy, người khác đều không có, chỉ có cô mới có.
Một lúc sau, cô hỏi: “Hai ngày nữa, chị có thể cùng em đi Tây Lâm không?”
"Tây Lâm?"
Cù Tân Cương gật đầu: “Òh, đi thăm mộ ông bà ngoại.”
"Vậy chị cùng với em đi." Phó Bá Đông nói.
Hai người một lúc lâu mới xuống lầu, Minh Tinh tựa hồ không có gì ngạc nhiên: "Lưu di đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, xuống trễ chút nữa, thức ăn liền sẽ nguội lạnh a."
Phó Bá Đông không quan tâm, "Trên bàn có một tấm sưởi ấm, sẽ không bị nguội."
Minh Tinh không còn cách nào khác đành phải thuận miệng nói: “Liền là con thông minh.”
Phó Bá Đông có một chút dừng lại, có một chút ngẩn người nhìn Minh Tinh.
Trước khi xuống lầu, cô đi rửa mặt, nếu như với khuôn mặt tô son như vậy, đúng là rất giống đứa trẻ mới ăn xong.
Thiếu những nét trang điểm sang trọng, Phó Bá Đông trông không trưởng thành cho lắm, cùng với Minh Tinh một chỗ, vẫn sẽ là một đứa trẻ.
Cù Tân Cương cũng quay lại, trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ nghe Minh Tinh nói chuyện với Phó Bá Đông bằng giọng điệu trìu mến như vậy.
Minh Tinh......
Minh Tinh luôn đối với Phó Bá Đông rất yên tâm, hy vọng Phó Bá Đông sẽ trưởng thành, nhưng cũng hy vọng Phó Bá Đông sẽ không tự lập như vậy.
Rất nhiều lần, Minh Tinh trước mặt Cù Tân Cương bộc lộ cảm xúc thật của mình, bà rất nhiều lần trước mặt Phó Bá Đông tìm cảm giác được làm một người mẹ, nhưng Phó Bá Đông quá tự lập và thông minh, dường như không cần thêm người đồng hành.
Phó Bá Đông không cần thiết, bắt nguồn từ lâu, không ai có nhiều thời gian rảnh để bồi cô ấy, dần dần, cũng không cần thiết nữa.
Cho nên, thời điểm Minh Tinh đối mặt với Phó Bá Đông, sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông chắc hẳn là rất cần, bởi vì thời điểm Minh Tinh nói xong, khóe miệng Phó Bá Đông hơi cong lên một chút.
Phó Bá Đông không giỏi thể hiện cảm xúc, có thể cô ấy quá dè dặt, lại có đôi khi quá thẳng thắn.
“Vậy con sẽ xem như là mẹ đang khen con a,” cô nói.
Minh Tinh vốn bởi vì bản thân đã dùng lời nói không hay lại hổ thẹn, thời gian dài không chăm lo con cái, đến mức không biết làm như thế nào để cùng con của mình chung sống. Nhưng Phó Bá Đông đã mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong bữa ăn, Phó Bá Đông gửi một tin nhắn đặc biệt, thông báo trong hai ngày sẽ không đến công ty, muốn dành thời gian bồi Minh Tinh.
Cô vừa điềm tĩnh gửi tin nhắn, Minh Tinh liền nói: “Buổi tối liền phải ra ngoài, trong hai ngày này có hẹn một số bạn cũ đã lâu không gặp, lần trước đến Liêm Thành không có cơ hội liên lạc, hiện tại mới có thời gian nghỉ ngơi.”.
Cù Tân Cương nhìn thấy trên tay Phó Bá Đông cầm điện thoại dừng lại.
Trong ấn tượng, Phó Bá Đông hiếm khi xem điện thoại di động trong lúc ăn, trừ phi là có cuộc gọi quan trọng gọi đến.
Cù Tân Cương chớp mắt, không nói gì.
“Mẹ có kế hoạch gì trong chuyến đi?” Phó Bá Đông đẩy điện thoại ra.
Minh Tinh chậm rãi nói: “Là bạn học cao trung, dự định đi đến những nơi trước đây đã từng đi, dự định ban đầu… còn có ba của con, chỉ là đã mất quá nhiều thời gian không thể thực hiện, hiện tại mới có thời gian rãnh rỗi, mẹ thay ông ấy đi nhìn ngắm.”
Từ lời nói của Minh Tinh, Cù Tân Cương nghe nói, hai người dường như đã quen nhau từ thời cao trung.
Tính qua, Minh Tinh cùng Phó Văn Vịnh đã ở bên nhau ít nhất ba mươi năm.
Cù Tân Cương vô thức nhìn về phía Minh Tinh, chỉ thấy Minh Tinh hạ mắt xuống, trong mắt mang theo rất nhiều sự hối hận cùng hổ thẹn.
Người bệnh là Phó Văn Vịnh, Ming Tinh vẫn là cảm thấy mình mắc nợ.
Bởi vì nhắc đến Phó Văn Vịnh, Phó Bá Đông cảm thấy có chút mất mát, im lặng một lúc, cô mới hỏi: “Con đưa mẹ đến đó.”
"Không cần, mẹ sẽ tự mình lái xe, như vậy sẽ thuận tiện hơn." Minh Tinh ngước mắt lên nhìn Phó Bá Đông, bà nhận ra sự thất vọng của Phó Bá Đông, bà nói thêm: "Muốn đi cùng nhau không.”
Phó Bá Đông cười nhẹ: “Mọi người là hẹn gặp bạn cũ, mang theo con sẽ không thoải mái.”
Minh Tinh bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy con hãi cùng Cương Cương ra ngoài đi chơi đâu đó, sao có thể suốt ngày buồn chán ở trong nhà?”
Cù Tân Cương bỗng nhiên thẳng lưng, cắn nhẹ đầu đũa.
Cho nên Phó Bá Đông vẫn là có thời gian rãnh rỗi, sau khi Minh Tinh đi ra ngoài, cô mới thành thật: “Thật ra đã chủ động đặt trước hồ bơi ở suối nước nóng, chính là nơi chị đã đưa em đến lần đó, không nghĩ đến mẹ chị lại có sự sắp xếp của riêng mình.”
Lưu a di đang dọn bàn, cười nói: “Nếu như đã đặt rồi, vậy ngài có thể cùng Cương Cương đi.”
Dì Trần đồng ý: "Cũng đúng lúc nghĩ ngơi thư giãn."
Nhắc đến suối nước nóng, Cù Tân Cương không khỏi nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, nếu như không phải cô không nhìn lén một chút, lớp giấy giữa cô cùng Phó Bá Đông sẽ không bao giờ bị xé bỏ.
Phó Bá Đông quay người lại hỏi: “Đi không?”
Cù Tân Cương bất đắc dĩ đành phải đồng ý: “Vậy thì đi thôi.”
Khi hai người đến nơi, lại là chủ trang viên đã đích thân bước ra chào đón.
Chủ trang viên vẫn mặc bộ vest Trung Quốc, đầu tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, khi nhìn thấy Cù Tân Cương, anh ấy nói: “Hôm đó khi tôi xem TV, trong một chương trình đã nhìn thấy cô, có vẻ như phản hồi rất tốt, cả hai màn trình diễn của cô đều đẹp cả mặt âm thanh lẫn hình ảnh, tất cả đều tốt.”
Kì thực đối với kết quả của chương trình, Cù Tân Cương cũng không quá để tâm, nhưng khi chủ trang viên nói ra những lời này, cô vẫn là có chút vui vẻ.
Chủ trang viên diện mạo cùng cách cư xử, dường như nhìn chỉ biết dùng bút vẩy mực, có vẻ như sự đánh giá của anh ấy là vô cùng đáng giá..
"Đã bị loại a." Cù Tân Cương có chút bất đắc dĩ nói.
Chủ trang viên lắc đầu: “Một số thí sinh còn trên sân khấu, có thể không nổi tiếng bằng cô, cũng có thể không làm tốt hơn cô.”
Anh ấy dừng lại, không khỏi lại nhắc đến Mạnh Tử Linh: "Thí sinh mà Tử Linh hợp tác ở số trước không được ưng ý, cô ấy phàn nàn với tôi qua điện thoại, sau đó còn khen ngợi cô."
Cù Tân Cương dừng lại, không thể tưởng tượng được Mạnh Tử Linh lại phàn nàn. Cô không thoải mái nói: “Những thí sinh có thể ở lại đều rất xuất sắc, nếu tiến xa hơn, họ cũng sẽ có”.
Phó Bá Đông không chút che đậy nắm lấy tay cô, vẻ mặt bên ngoài không thay đổi, nhưng thực ra là nhẹ nhàng câu lấy ngon tay áp út, trông không giống việc mà một người nghiêm túc sẽ làm.
Con đường núi làm bằng đá non, hai đầu gió thỏi, lòng bàn tay Phó Bá Đông ấm áp.
Cù Tân Cương rụt cổ vào chiếc cổ áo rộng, nắm lấy tay Phó Bá Đông, những ngon tay đan xen vào nhau, trông rất tình cảm.
Phó Bá Đông để cho cô nắm chặt, hai tay bước đi có chút đung đưa.
“Tử Linh còn nói, rất mong đợi lần sau có thể cùng cô hợp tác.” Chủ trang viên quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại không hạ xuống, cho nên cũng không chú ý tới hai người nắm tay nhau.
Cù Tân Cương không khỏi khựng lại, muốn giấu hai tay ra sau lưng, nhưng bị Phó Bá Đông từ trái phải kéo ra không thể trốn tránh, đành phải giả vờ bình tĩnh: “Có lẽ không thể đợi được nữa, tôi... có kế hoạch khác."
"Phát triển nơi khác?" Chủ trang viên có chút kinh ngạc.
Cù Tân Cương gật đầu, tay thẳng hơn một chút, nhanh chóng liếc nhìn Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông gật đầu: “Em ấy còn phải đi học, sau này có thể không nhất thiết phải đi theo hướng này.”
Chủ trang viên cảm tiếc nuối cho em gái mình: "Thật đáng tiếc, bất quá như vậy cũng tốt, cũng không nhất thiết phải là con đường dẫn đến cái chết, liền tính như đang dành thời gian thử nghiệm đúng sai."
Phó Bá Đông đồng ý: “Chỉ cần còn tài nguyên, liền vẫn có thể cố gắng.”
Lần này, chủ trang viên không đi cùng chúng tôi quá lâu, lần trước đến anh ấy đã đưa đi tham quan một vòng, đi xuống phía dưới cũng không có gì thú vị.
Suối nước nóng lần trước chưa được ngăm, lần này đã được sử dụng tới rồi, chỉ là nó khác với những gì Cù Tân Cương tưởng tượng.
Ít nhất, trong tưởng tượng tắm suối nước nóng, không nên ngồi trực tiếp trên đùi Phó Bá Đông, những lọn tóc xoăn buông xõa của Phó Bá Đông được cô vén lên, cô cảm thấy đang bị khiêu khích, vòng chân quanh eo cô, kéo chiếc khăn tắm của đối phương ra.
Da thịt Phó Bá Đông đỏ bừng, không phải do tuyết trên núi, mà là cành mận rơi rụng vào mua đông. Cô nâng cằm Cù Tân Cương, liên tục hôn lên, “Quấn nó lại cho chị.”
"Em không." Cù Tân Cương mơ hồ đáp lại, ôm lấy bả vai Phó Bá Đông, rũ mắt cười kiêu ngạo, đôi vai trần trắng như lông bồ câu, đôi môi bị hôn đến đỏ là những vết son loang trên tấm lụa trắng, bức tranh chứa đựng những ham muốn thầm kín cùng vô thức.
Cô đột nhiên không nhận ra, mình lại khơi dậy ham muốn kiểm soát từ sâu trong lòng của Phó Bá Đông.
Nhìn thì có vẻ như Phó Bá Đông muốn kiểm soát cô, nhưng thực chất là Phó Bá Đông đã mất kiểm soát cô.
Cô cùng Phó Bá Đông, đã cố gắng và lại mắc sai lầm, trải qua nhiều lần thử sai lầm, họ ngày càng trở nên phù hợp hơn, thậm chí căn bệnh trong tim dường như sinh ra là dành cho nhau.
Cho nên lần này ngâm mình trong suối nước nóng không lâu, lại vội vã trở về Lĩnh Dương, chiếc chăn lụa được trải gọn gàng biến thành những gợn sóng trắng lăn tăn, tiếng thở mơ hồ, nhớp nháp còn đọng lại khó mà phân biệt.
Cù Tân Cương cắn đầu ngón tay của Phó Bá Đông, nơi được xoa nhẹ đùa nghịch trở nên ẩm ướt.
Thời điểm Minh Tinh quay về, Phó Bá Đông đang cho ga trải giường đã thay vào máy giặt. Khi cô từ trong phòng giặt đồ bước ra, tình cờ nhìn thấy Minh Tinh đang tiến đến.
Phó Bá Đông đi chân trần, bước đi rất nhẹ nhàng, mái tóc xoăn rải rác trên vai có vẻ hơi lộn xộn, ngay cả chiếc áo ngủ cũng có vẻ như được mặc vội vàng, thắt lưng cũng không được buộc chặt.
Thời điểm tình cơ bắt gặp Minh Tinh, cô dừng lại một chút: "Mẹ, mẹ về rồi."
Ánh mắt Minh Tinh tựa hồ rất kiềm chế, chỉ dao động trong giây lát, bà bình tĩnh nói: “Mẹ nghe thấy bên này có tiếng động, còn tưởng là Lưu di hoặc Trần di đang giặt đồ.”
“Không phải, là con.” Phó Bá Đông nói.
Minh Tinh có chút phàn nàn: “Có thể để ngày mai bảo Lưu di giặt, đã giữa đêm không nghỉ ngơi cho tốt, sao lại bận tâm như vậy?”
Phó Bá Đông cười nói: "Mẹ trở về muộn như vậy, còn chê bai con phiền toái."
"Mẹ không giống, mẹ rãnh rỗi không có việc gì làm, ngày mai con không phải đến công ty sao?" Minh Tinh đưa tay chỉnh lại cổ áo ngủ của Phó Bá Đông.
Minh Tinh không cao, bởi vì đã lo lắng quá nhiều trong những năm qua, vẫn là có hơi gầy.
"Hai ngày này đều sẽ không đi, vốn là dự định bồi mẹ, cho nên đã sắp xếp thời gian." Phó Bá Đông rũ mắt nói.
“Con làm sao lại không nói sớm.” Minh Tinh trầm giọng phàn nàn.
Phó Bá Đông lắc đầu, "Không có gì, gần đây cũng có việc gì cần đích thân con làm."
“Nếu con nói trước, mẹ cũng sẽ hẹn mọi người lần sao lại gặp.” Minh Tinh nhẹ nhàng thở dài.
“Đừng, mọi người lâu như vậy mới gặp mặt một lần.” Phó Bá Đông đóng cửa phòng giặt lại, ngăn chặn âm thanh quá lớn.
"Sau này cơ hội còn rất nhiều, con không giống vậy, mẹ cũng không biết bao lâu mới có thể có thời gian nghĩ ngơi." Minh Tinh giơ tay vuốt tóc Phó Bá Đông, vén lọn tóc xoăn trên má cô ra sau tai, rồi nói: "Thư giãn một chút, không cần quá căng thẳng."
Phó Bá Đông phủ nhận: “Con không căng thẳng.”
Một lúc sau, Minh Tinh lùi lại một bước, ánh mắt rất ôn nhu, có vẻ rất hợp lý: “Cảnh đêm ở Liêm Trung vẫn rất đẹp, mẹ đã nhìn thấy, coi như bố con đã tận mắt nhìn thấy, mẹ cùng bạn bè đã hẹn với bạn, buổi sáng lại đi thêm một lần, vẫn còn một số nơi chưa có đi đến.”
"Vâng."
Minh Tinh khoanh tay trước người: “Cương Cương ngủ rồi sao?”
“Nằm ở trên gường.” Phó Bá Đông bình tĩnh nói.
Minh Tinh tựa hồ đang nói đùa: "Con làm sao biết được."
Phó Bá Đông không trả lời, chỉ nhếch lên khóe miệng mỉm cười.
Im lặng một lúc, Minh Tinh xua tay nói: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com