Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59 ( Hoa trà trắng)

Phó Bá Đông trở về phòng, ngẩng đầu nhìn thấy Cù Tân Cương đang nằm trên tấm ga trải giường mới.

"Vừa định trở lại đúng lúc nhìn thấy mẹ chị." Phó Bá Đông nói.

Cù Tân Cương không biết tại sao: "Hở?"

Phó Bá Đông bình tĩnh nói: "Chị mang ga trải giường ném vào máy giặt, mẹ nghe thấy thanh âm, đã đi qua nhìn một chút."

Nhắc tới Minh Tinh, Cù Tân Cương liền có chút bất an, cô vẫn không biết nên đối mặt Minh Tinh thế nào, nếu như muốn thú nhận mối quan hệ cô cùng Phó Bá Đông, cô cảm thấy...

Minh Tinh có thể sẽ đuổi cô ra ngoài.

Phó Bá Đông không nóng lòng, rõ ràng một thân đồ ngủ cũng không quá chỉnh tề, nhưng lại rất bình tĩnh: "Mẹ hỏi chị em đang ở đâu, chị nói em đang nằm trên giường."

Cù Tân Cương trố mắt nhìn: "Dì ấy không có hỏi em nằm trên giường nào sao?"

Phó Bá Đông thở dài, cố ý không giải thích rõ ràng, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Cù Tân Cương, "Me hỏi chị là làm sao lại biết."

"Vậy chị nói như thế nào a?" Cù Tân Cương trong lòng bị chèn ép.

Phó Bá Đông nằm xuống nói: "Chị không trả lời, em vì cái gì muốn giấu mẹ, là chị đáng xấu hổ sao?"

"Không phải." Cù Tân Cương phủ nhận.

Cô làm sao sẽ cảm thấy Phó Bá Đông đáng xấu hổ, nếu thực sự phải lựa chọn giữa cô và Phó Bá Đông ai sẽ là người đáng xấu hổ, dường như...

Dường như chỉ có thể là cô.

"Suy nghĩ gì vậy." Phó Bá Đông nhìn thấu vẻ thất vọng trên mặt Cù Tân Cương, dùng ngón trỏ ấn lên cằm cô, ép cô phải mở miệng, "Em không biết Minh Tinh a di của em yêu thích em rất nhiều, e rằng mẹ đang nóng lòng muốn có thêm một đứa con gái nữa."

"Thật sao?" Cù Tân Cương nhìn thẳng vào Phó Bá Đông.

"Thật sự."

Cù Tân Cương xoay người, đột nhiên vui vẻ trở lại, cô hy vọng người nhà Phó Bá Đông đều sẽ thích cô.

Cô... thực sự muốn đưa Phó Bá Đông về gặp người nhà của mình, nhưng dường như đã không còn ai để gặp mặt.

Nghĩ về điều này, cô không kiềm được mà nghĩ đến ông bà ngoại ở Tây Lâm.

Tây Lâm cùng Liêm Thành khoảng cách có chút xa. Năm đó thời điểm Đàm gia đang ở giai đoạn hưng thịnh, mới từ Tây Lâm chuyển đến Liêm Thành.

Trong ấn tượng của Cù Tân Cương, mỗi lần đi Tây Lâm đều phải mất một thời gian dài ngồi xe.

Thời điểm còn bé, đường đi không dễ dàng, thời điểm đó Tây Lâm cũng không có ga xe lửa, luôn phải ngồi xe trên đường gập ghềnh suốt mấy tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.

Mỗi lần Đàm Tiểu Lục trở về, đều bị say xe nghiêm trọng, bởi vì cần thời gian để thích nghi, cho nên luôn sẽ ở lại Tây Lâm vài ngày mới trở về Liêm Thành.

Về sau hai vị lão gia Đàm gia cũng không thường xuyên trở về Tây Lâm, Đàm Tiểu Lục lại một lòng bên cạnh Cù Trúc, Cù Tân Cương cũng không còn thường xuyên đến đó nữa. Càng về sau, cũng liền một năm mới trở về một lần, chỉ là vì trở về thăm một ông bà ngoại.

"Nếu như trở về Tây Lâm, trước tiên nên thu dọn hành lý." Cù Tân Cương nói.

Phó Bá Đông chống cằm nhìn cô, mái tóc dài xoăn xõa xuống gối của Cù Tân Cương.

Phó Bá Đông nhiệt tình hỏi: "Muốn đi mấy ngày?"

"Ba ngày nha." Cù Tân Cương đang nằm, hơi hơi đứng dậy, áo ngủ trên người lỏng lẻo, bờ vai trắng nõn có thể được nhìn thấy mơ hồ giữa sợi tóc.

Chiếc chăn lụa được cuộn tròn ở cuối giường, ga trải giường không được trải cẩn thận nên có chút lộn xộn.

"Em có thể đi lâu một chút, bất luận bao lâu, chị đều có thể sắp xếp được thời gian dành cho em." Phó Bá Đông nói.

Cù Tân Cương cảm thấy ba ngày là đủ, không hơn không kém, đi tới đi lui cũng sẽ không vội vàng.

Phó Bá Đông nghiêng người hôn lên vai cô, xuyên qua mái tóc, ngay cả nụ hôn cũng trở nên tinh tế khéo léo.

Cù Tân Cương vai cùng cổ có hơi co lại, vô cớ cảm thấy có chút ngứa ngáy. Cô mỉm cười, quay lại đưa đôi môi mềm mại của mình về phía đối phương.

Vừa mới tắm xong, toàn thân Cù Tân Cương tựa như tràn ngập hương thơm.

Phó Bá Đông mím môi, dùng một ngón tay đưa đến cổ áo Cù Tân Cương: "Áo vẫn là để chị mặc cho em nha."

Cù Tân Cương đơn giản giơ tay lên, cổ tay áo rộng rãi trống trải đến mức trượt xuống khuỷu tay, hai cánh tay vòng qua cổ Phó Bá Đông, thì thầm nói: "Hay là chị cởi ra cho em đi."

Ánh mắt long lanh, đôi mắt đỏ rực cháy bỏng, thiêu đốt đến tận đáy lòng Phó Bá Đông.

Kỳ thực Cù Tân Cương nói không tự nhiên như vậy, nhưng cô biết rõ Phó Bá Đông muốn làm cái gì.

Những lời nói do do dự dự của cô giống như một loại quyến rũ, rất trong sáng, thuần khiết như làn nước trong vắt, những chính là đang quyến rũ.

Cho nên Phó Bá Đông đưa tay vào chiếc váy ngủ rộng rãi của Cù Tân Cương, nhưng bởi vì Cù Tân Cương cố tình siết chặt chân mình mà dừng lại.

Cù Tân Cương lại cười: "Chị làm sao lại như vậy, em vừa mới tắm thôi."

"Em học hư rồi." Phó Bá Đông xác định.

Cù Tân Cương ngồi trên đùi Phó Bá Đông, xuyên qua tấm vải chạm vào eo Phó Bá Đông, còn kéo tay Phó Bá Đông nắm lấy, đặt trên môi mà cắn nhẹ.

Làm quá phận, sẽ bị phạt.

Khi Cù Tân Cương nghiêng người cắn vào xương quai xanh của Phó Bá Đông, hai tay đã bị trói bằng da mềm, đôi mắt cũng bị che lại.

Trước đây khi bị trói tay và mắt bị che lại, cô luôn cảm thấy sợ hãi, bây giờ...

Thật bất ngờ mong chờ nó.

Cô biết được dục vọng của Phó Bá Đông sẽ đạt đến đỉnh điểm do đôi mắt đỏ của cô, mái tóc ướt, thanh âm thút thích như sắp khóc nhưng lại không khóc được vì kìm nén, vô hình, dường như hiểu rõ được sự khao khát của Phó Bá Đông, cô rốt cuộc cảm nhận được cùng một loại ham muốn, đồng thời thưởng thức như mật ngọt.

Cô rên rỉ xin tha, không nghĩ đến Phó Bá Đông lại ép cô khóc, khóc đến cuối cùng, đến rên rỉ đều không rên rỉ nổi.

Ngày hôm sau, Minh Tinh quả nhiên dậy rất sớm, bà hẹn gặp bạn cũ, muốn đi đến những nơi chưa từng đi qua.

Thời điểm đi ngang qua cửa phòng của Phó Bá Đông, Minh Tinh dừng lại một bước, sau đó, chiếc cốc đột nhiên rời khỏi tay bà, rơi xuống tấm thảm.

Chiếc cốc bất ngờ rơi xuống, rõ ràng bàn tay bà vô thức nơi lỏng ra, chiếc cốc mới rơi xuống.

Tấm thảm dày, chiếc cốc không bị vỡ, nhưng lại va vào cửa, phát ra tiếng động thật lớn.

Phó Bá Đông đã ra khỏi nhà, trái phải không ngừng lo lắng, vẫn là đến công ty nhìn xem.

Cho nên trong phòng nếu như không có người, vậy chỉ có thể là Cù Tân Cương.

Thời điểm mở cửa, Cù Tân Cương vẫn còn đang buồn ngủ, đôi mắt mơ màng, ánh sáng mờ ảo. Khi cô mở cửa va phải Minh Tinh, giật mình tỉnh táo.

Khoảnh khắc đó, cô đóng bang ngay tại chỗ, ngay cả bàn tay đang dụi mắt cũng bất động, tự hỏi bản thân nên đối phó như thế nào.

Chiếc cốc nằm trên thảm, không còn nước, cho nên trên thảm không có dấu vết bị ướt.

Cù Tân Cương nhìn thấy Minh Tinh nên đã cúi người xuống, cầm lấy chiếc cốc lên trước: "Minh Tinh a di."

"Làm ồn đến con sao?" Minh Tinh cầm lấy cốc nước về phía mình, bà mặc bộ đồ màu trắng, chiếc khăn choàng trên vai cũng có màu trắng nhạt, nhìn rất ôn nhu.

Cù Tân Cương lắc đầu, ý nghĩ dâng trào như mây, không biết giải thích như thế nào về việc mình từ trong phòng Phó Bá Đông đi ra.

Minh Tinh không hỏi, chỉ cười nói: "Ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm."

Cù Tân Cương không có xem thời gian khi tỉnh dậy, xét theo quần áo của Minh Tinh, nhìn cũng không giống là thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa cô hiện tại đã tỉnh dậy rồi, làm sao có thể ngủ lại được.

"Không ngủ nữa a, Minh Tinh a di, dì đi ra ngoài sao?"

Minh Tinh gật đầu, "Có hẹn với bạn, cung sắp đến thời gian ra ngoài rồi a."

Cù Tân Cương bất an, chính là sợ Minh Tinh hỏi đến,trái phải suy nghĩ, tìm lấy một cái lí do: "Tối hôm qua xem phim kinh dị, có chút sợ hãi, liền đến chỗ của chị Bá Đông."

"Ồ."Minh Tinh không mấy ngạc nhiên, vuốt vuốt mái tóc nói: "Vậy tối nay vẫn sợ sao."

Câu hỏi quá cố ý, khiến cho Cù Tân Cương không biết trả lời như thế nào.

Cô cảm thấy bản thân giống như đang bị trói vào một cái giá hành hình, vấn đề thật nan giải.

Nhưng Minh Tinh chỉ nhếch lên khóe môi cười: "Cũng không phải là sợ hãi mới có thể ở bên nhau, đúng hay không?"

Cù Tân Cương bất an gật đầu.

Minh Tinh hạ mắt xem đồng hồ, sau đó ngước mắt lên, nói chuyện một cách dịu dàng: "Phải đi rồi."

"Minh Tinh a di đi cẩn thận." Cù Tân Cương đứng trước cửa, không tự nhiên chỉnh lại chiếc áo ngủ, hậu tri hậu giác mới phát hiện đây là chiếc áo ngủ của Phó Bá Đông.

Thời điểm Minh Tinh đi xuống cầu thang, quay người lại nói: "Mặc quần áo cẩn thận, đừng để cảm lạnh."

Cù Tân Cương nắm lấy cổ áo một chút, rồi nhanh chóng đáp lại.

Dường như Minh Tinh đã biết điều đó, nhưng lại có vẻ bà ấy vẫn không phát hiện ra điều gì.

Thời điểm đi Tây Lâm, bởi vì Minh Tinh có sắp xếp khác, không có cùng nhau đi, nhưng là đặt một bó hoa, bảo Cù Tân Cương giúp đỡ mang qua bên đó.

Minh tinh nghịch những bông hoa: "Các con đi cùng nhau nha, thay mặt mẹ nói lời chào."

Cù Tân Cương có một chút cảm nhận, đại khái Minh Tinh đã nhìn thấy điều gì đó.

Khi lên xe, Cù Tân Cương mới nói đến sự việc lần trước Minh Tinh đánh rơi chiếc cốc, có chút do dự: "Minh Tinh a di có phải hay không đã biết."

Xe do Phó Bá Đông lái, trên đường cao tốc, xe vừa nhanh vừa ổn định.

"Em như thế nào lại lo lắng như vậy."

Cù Tân Cương cảm thấy, Minh Tinh có lẽ hy vọng Phó Bá Đông có thể lập gia đình riêng, liền giống như bà cùng Phó Văn Vịnh.

Phó Bá Đông nhìn về phía trước, khi tiến vào khu vực phục vụ mới dừng xe, quay người nói: "Em cảm thấy nếu như Minh Tinh a di em biết, bà sẽ nghĩ như thế nào."

Cù Tân Cương không biết.

"Em không cần lo lắng." Phó Bá Đông tháo kính râm xuống.

Nhiệt độ có vẻ ấm hơn một chút, hôm nay ánh nắng cũng rất đẹp, chiếu vào trong xe, làm những lọn tóc xoăn của Phó Bá Đông có chút vàng.

"Vạn nhất dì ấy tức giận thì làm thế nào." Cù Tân Cương lo lắng bất an.

Phó Bá Đông cười nói: "Vậy em nghĩ biện pháp, dỗ dành bà."

Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông một lúc, cô biết Phó Bá Đông hiếm khi làm những công việc theo cảm xúc, hầu hết thời gian, Phó Bá Đông luôn có phương pháp, chuẩn bị kĩ lưỡng.

Cho nên Phó Bá Đông sẽ không nói chuyện vớ vẩn, có lẽ Minh Tinh thật sự đã đoán được cái gì, chỉ là bà không nói rõ ràng, cũng không tức giận.

"Nếu như mẹ thật sự tức giận, chị..." Phó Bá Đông không tiếp tục nói.

Cù Tân Cương mím môi, như tự nói nhỏ với chính mình: "Bằng không chị còn có thể cùng em bỏ trốn."

"Có thể." Phó Bá Đông đồng ý.

"Õh?"

Nghỉ ngơi một lát, Phó Bá Đông lái xe ra khỏi khu phụ vụ, dùng bộ mặt tinh tế lạnh lùng, nét mặt giống như không có gì hưng phấn nói: "Đi thôi, đi bỏ trốn."

Phía xa bầu trời trong xanh, con đường thẳng tắp như đi đến tận cùng bầu trời.

Sau khi ông bà ngoại mất, Cù Tân Cương đã có nhiều lần một mình trở về đều là ngồi tàu cao tốc, hiện tại ngồi trong xe Phó Bá Đông, cô mới nhận ra đường đã thay đổi nhiều đến như vậy.

Đã xây dựng đường cao tốc, con đường không còn gập gềnh như thời thơ ấu, khoảng cách đoạn đường dường như đã rút ngắn được một nửa.

Đến Tây Lâm đã ba giờ chiều, cửa nghĩa trang đang mở, thủ tục cũng không phức tạp, Cù Tân Cương liền rất nhanh chóng tìm thấy được phần mộ mà những năm tháng trước đó đã đến thăm.

Hai vị được chôn cất cùng nhau, như vậy bồi nhau, mới sẽ không cô đơn.

Cù Tân Cương lấy bó hoa do Minh Tinh đặt cô đã giúp mang đến, đặt chúng trước bia mộ, hình ảnh trên bia mộ còn rất rõ nét, có thể nhìn thấy dáng vẻ trước khi mất của hai người.

Cô ngồi trước bia mộ bất động nhìn một lúc, đầu gối bắt chéo, chiếc váy kéo lê trên mặt đất.

Phó Bá Đông đứng sau lưng Cù Tân Cương, cô cúi người đặt bó hoa trên tay xuống.

Cù Tân Cương nhìn tấm ảnh trên bia mộ, cư nhiên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, nửa ngày mới nói được lời chào.

Lần này sau khi về nước, thực ra đã nghĩ đến việc đến Tây Lâm sớm, nhưng đã bị trì hoãn bởi một số việc, thời điểm đó cô có rất nhiều điều ủy khuẩt muốn nói, hiện tại có vẻ như không còn ủy khuất như vậy nữa, cho nên có một số việc chuyển biến không còn cần thiết như vậy.

Một lúc lâu sau, cô nhìn bức ảnh của Cù Trúc, trong lòng đột nhiên có ý xấu, rất hy vọng nếu có thể gặp nhau ở thế giới bên kia, người đã làm việc sai trái sẽ bị đền tội nặng nề.

Buộc tội Cù Trúc xong sẽ đến lượt Đậu Linh Phương, Cù Tân Cương lại lầm bẩm nói về chuyện của bản thân, nói đến Phó Văn Vịnh, Minh Tinh, thời điểm nhắc đến Phó Bá Đông, cô dừng lại một cách rõ ràng.

Phó Bá Đông hạ mắt nhìn cô, qua một lúc, cũng thoải mái ngồi xổm bên cạnh Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương cụp mắt, nửa mặt giấu trong cổ áo nhung, mơ hồ nói: "Chị ấy rất tốt, con rất yêu thích."

Phó Bá Đông trầm mặc hồi lâu, nhìn ảnh chụp của hai vị lão gia trên bia mộ, nghiêm túc nói: "Con sẽ không khiến cho Cương Cương không vui."

Cù Tân Cương đưa tay xoa xoa bia mộ, mắt cong cong nói: "Con hiện tại rất vui vẻ."

"Phải chân thành một chút, nếu không ông bà sẽ không tin." Phó Bá Đông nói.

Cù Tân Cương diễn đặt một cách hoàn hảo, đúng lúc định nói, mới cảm thấy dường như Phó Bá Đông đang trêu chọc cô, mím môi trừng mắt với đối phương.

Vừa nhìn xong, cô nhẹ nhàng đảo mắt, dùng đôi bàn tay lạnh nhẹ vào mặt Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông không trốn tránh, "Làm sao vậy?"

"Nhìn lầm rồi." Cù Tân Cương thấp giọng nói: "Em lo lắng ông bà ngoại sẽ cảm thấy chúng ta không đủ hòa hợp."

"Vẫn không đủ hòa hợp?"

Cù Tân Cương lỗ tai nóng bừng, nói: "Vậy đã quá đủ rồi."

Tây Lâm không lớn, cũng tính là một thành phố thịnh vượng, nhưng từ nghĩa trang thành thành phố, nhưng vẫn là mất hết nửa tiếng.

Đặt phòng khách sạn ở Lâm Giang, Cù Tân Cương mang hành lí lên lầu, mở cửa chờ Phó Bá Đông.

Cô ngồi ở cửa sổ kính nhìn xuống, bên dưới là một chiếc chăn lụa mềm mại, tấm kính được đánh bóng, như thể trước mặt không có sự che chắn nào, có thể rơi từ trên không xuống bất cứ lúc nào.

Cánh đột nhiên đóng lại.

Cù Tân Cương trông chờ Phó Bá Đông sẽ tới, vội vàng quay lại, nhìn thấy Phó Bá Đông một tay để ở phía sau lưng, giống như đang giấu đồ vật gì.

Chiếc váy đen nhẹ lay động khi cô bước đi, giống như mặc một thân hải đường đen.

Phó Bá Đông rất bình tĩnh, che giấu rất kĩ, thật khó để người khác bất gặp điểm sai sót nào.

Cù Tân Cương chốngtay lên cửa sổ, ngồi xếp bằng, giày nằm lung tung trên mặt đất: "Giấu cái gì a?"

"Ở ngoài khu vườn hoa nhìn thấy được, nó tình cờ rơi xuống." Phó Bá Đông im lặng mỉm cười, giống như rất thần bí, khi đến gần, đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một bông hoa cài trắng cài lên tai Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương vẫn chưa thấy rõ, chỉ cảm nhận lỗ tai có một chút nặng, vội vã đưa tay lấy nó xuống.

Là cả một bông hoa trà trắng, hoa trà khi lụi tàn sẽ kết thúc bằng việc cả bông đều rụng xuống, rất quyết đoán, rất thoải mái.

Cù Tân Cương cẩn thận cầm nó trong tay, "Thật đẹp."

Phó Bá Đông ngồi nghiêng hỏi: "Buổi tối đi dạo ở đâu?"

Cù Tân Cương đối Tây Lâm không quá thân thuộc, làm sao có thể biết được.

"Trước kia khi buồn chán, sẽ làm cái gì a." Phó Bá Đông đưa tay nghịch những cánh hoa trà trong lòng bàn tay Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương ngước mắt lên, cảm thấy Phó Bá Đông biết rõ nhưng vẫn hỏi, cho nên chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Bá Đông, cũng không nói lời nào.

"Cũng đưa chị đi xem thử?" Phó Bá Đông lấy hoa trà khỏi tay Cù Tân Cương, nắm lấy tay cô ấy, hôn vào lòng bàn tay ấy.

Tân Cương đồng ý: "Được, nếu như chị không thích, chúng ta liền sẽ rời đi."

Phó Bá Đông buồn cười nhìn cô ấy nói: "Nếu là em yêu thích chị cũng muốn yêu thích." Liền nghe khá vô lý.

Một lúc sau, Phó Bá Đông đi vào phòng tắm, Cù Tân Cương cầm bông hoa trà trắng bên cạnh lên, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Lâm Trân Trân là người đầu tiên bình luận.

"Tặng cho tớ sao, tặng hoa trà trắng coi như một lời tỏ tình."

Cù Tân Cương ngẩn người, nhìn về phía phòng tắm, bông hoa trong lòng bàn tay dường như trở nên nặng nề. Sau đó cô nhìn quanh, cố gắng tìm thứ gì đó, mang hoa gói lại.

Cô ấy minh bạch, không cần dựa vào những thứ khác, cô ấy liền có thể minh bạch--

Nhận thức Phó Bá Đông, từ đầu không phải là đều bất hạnh của cô.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bhtt#gl