Chương 60 ( Tâm đầu ý hợp)
Cù Tân Cương nghĩ, bông hoa trà này có cành hoa thì sẽ rất tuyệt, vậy có thể cấm vào cốc nước, nhưng là một bông hoa rụng, làm sao có thể có cành.
Trái phải đều không nghĩ ra biện pháp, cô nhấc điện thoại lên trả lời tin nhắn.
“Người ta tặng cho tớ a."
Thời điểm đăng tin trên trang, cô đã bật vị trí, vị trí của cô được hiển thị bên dưới ảnh.
Lâm Trân Trân nhìn thấy vị trí, tiếp tục hỏi.
"Cậu một mình trở về Tây Lâm sao."
Kỳ thực thời điểm cao trung, Cù Tân Cương đã không thường xuyên trở về Tây Lâm, chỉ là trong số bạn học là người Tây Lâm, cho nên cô cũng thỉnh thoảng nhắc đến.
Thời điểm nhị lão Đàm gia qua đời, cũng có không ít người trong giới biết chuyện.
Đàm gia đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng, chỉ là về sau không có thay đổi mới, không theo kịp xu hướng hiện đại.
Lâm Trân Trân đương nhiên biết chuyện này, khi biết tin hai vị lão gia lần lượt qua đời, còn vài lần gọi điện thoại đến cho Cù Tân Cương, hai người gọi điện nói rất nhiều, thời điểm đó Cù Tân Cương nghĩ, trước kia bản thân nếu như bồi bên cạnh ông bà ngoại liền tốt rồi.
Trong khách sạn, Cù Tân Cương cầm lấy điện thoại, gõ chữ một hồi lâu.
"Không phải đi một mình, đi cùng Phó Bá Đông a."
"Phó Bá Đông cùng cậu trở về Tây Lâm? Hai người... trở về thăm mộ sao, trong ký ức của tớ, dường như là vào thời gian này."
Cù Tân Cương đánh máy.
"Uh, vừa đi một chuyến đến nghĩa trang, ngày mai lại đến đó lần nữa."
Tên của Lâm Trân Trân cứ hiện lên "đang gõ chữ", giống như có một bài luận dài nào đó muốn xuất bản.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới gửi tin nhắn đến, không phải bài luận dài, mà chỉ là một dòng chữ.
"Phó Bá Đông rất tốt, có thể vừa mới bắt đầu, chúng ta đều không quá hiểu rõ cô ấy."
Có phải không, Cù Tân Cương nghĩ, lúc đầu cô không
hiểu rõ Phó Bá Đông, cũng không hiểu được bản thân.
Lâm Trân Trân tiếp tục nói.
“Người giống như Phó Bá Đông, cũng không biết có phải người hay quan tâm người khác không.”
Cù Tân Cương ngẩng ngơ một lúc, cảm thấy lời nói của Lâm Trân Trân quá mức cố ý, tựa như đang ám chỉ điều gì, đáy lòng khẽ bị trầy xước.
Cũng không nên che dấu Lâm Trân Trân, trong lòng Cù Tân Cương nghĩ.
Sau khi nhận ra điều này, cô trong lòng phấn khởi, lần đầu tiên bởi vì muốn chia sẻ niềm vui mà có chút bất an.
Nhưng cô vẫn do dự một lúc, mới gõ những lời tâm sự.
"Tớ cùng Phó Bá Đông đang yêu nhau a."
Lâm Trân Trân một lúc lâu không có trả lời, thậm chí tin nhắn cũng không có nhập, như thể đang chết lặng vậy.
Cuộc trò chuyện này, giống như Lâm Trân Trân đột nhiên bắn pháo sáng, Cù Tân Cương ngư lôi đáp lại, bằng một tiếng nổ, lần lượt những làn sóng nối tiếp nhau.
Tin nhắn được gửi đi thành công, Cù Tân Cương đột nhiên cảm thấy bản thân bài tỏ quá đột ngột, nhưng lúc này đã không thể thu hồi lại.
Lâm Trân Trân thực sự nhìn đến ngây ngốc.
"Hai người là nghiêm túc sao?"
"Ừh."
"..."
"Tớ đã sớm cảm thấy hai người có gì đó không ổn rồi, Phó Bá Đông đối với cậu quá tốt."
Cù Tân Cương muốn nói, thời điểm Lâm Trân Trân nhận ra điều gì đó, cô cùng Phó Bá Đông tựa hồ vẫn chưa chính thức yêu nhau.
Đại khái mối quan hệ của cô cùng Phó Bá Đông, đã có dấu hiệu từ rất lâu trước đó. Cô là người trong cuộc, cư nhiên là bị mờ mắt, nhưng người ngoài lại là nhìn rất rõ ràng thấu đáo.
Ngay thời điểm cô cùng Phó Bá Đông ký hợp đồng, mối quan hệ giữa họ đã không hề đơn thuần nữa.
Lâm Trân Trân tiếp tục nói.
"Xem ra Phó Bá Đông cũng có sẽ người để quan tâm."
Cù Tân Cương vội vàng liếc nhìn về phía phòng tắm, tai có chút nóng, vội vàng gõ phím.
"Cũng ổn mà."
“Vậy cậu có thực sự thích cô ấy chứ?”
Nhìn thấy câu hỏi này, Cù Tân Cương căn bản không có chút do dự, ngón tay cử động, trả lời: "Ừm".
"Thật tốt, cậu đã có người yêu thích, đã có người bận tâm."
Lâm Trân Trân tựa hồ đang bảo lưu, có cái gì đó nói chưa rõ ràng.
Cù Tân Cương rất nhanh đã minh bạch.
"Cho dù không có bận tâm, tớ sẽ không lại leo lên cầu Lâm Giang nữa."
“Đừng nói những điều đáng sợ như vậy nữa.”
“Vậy tớ sẽ không nói nữa.”
"Tớ cũng muốn có người để yêu thích, cũng muốn có người yêu thích mình."
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại thêm một câu nữa.
"Chính là có một chút muốn yêu đương rồi.”
Cù Tân Cương mang những lời chúc gửi đi, sau khi trả lời tin nhắn, nhìn thấy Phó Bá Đông từ phòng tắm đi ra.
Phó Bá Đông không biết từ đâu lấy được một chiếc hộp nhỏ, lúc đi ra vẫn còn cầm chiếc khăn lau nước trên chiếc hộp.
Khoảng cách có chút xa, Cù Tân Cương nheo mắt, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Lúc mới trở về xin lại từ một cô bé, chị nhìn thấy cô bé đựng kẹo trong chiếc hộp khá đẹp, dùng nó để đặt hoa trà của em vào sẽ rất phù hợp." Phó Bá Đông đặt chiếc khăn trở lại bồn rửa, mang chiếc hộp đi đến.
Cù Tân Cương nhìn đến hoa trà trắng được đặt trên bàn, lại nhìn hộp kẹo trong tay Phó Bá Đông: “Cô bé bao lớn.”
“Chừng bốn, năm tuổi.” Nói xong, Phó Bá Đông giơ tay ra hiệu: “Đại khái cao đến đây.”
Cù Tân Cương khó có thể chấp nhận sự việc Phó Bá Đông muốn món đồ vật từ một cô bé: “Chị thế nào lại không biết xấu hổ a.”
Phó Bá Đông cười nói: “Chị đổi hai chiếc bánh pudding với cô bé.”
Cư nhiên là tác phong làm việc của Phó Bá Đông, Cù Tân Cương nghĩ, đây là trao đổi, đúng là một việc doanh nhân sẽ làm.
Hộp kẹo nhỏ khá đẹp, vẫn là được chạm khắc cùng tráng men, nhìn có vẻ khá nặng.
Phó Bá Đông cúi người, nhặt bông hoa trà trắng trên bàn lên, cẩn thận bỏ vào hộp.
Kích thước vừa phải, không quá chật chội.
Cù Tân Cương nắm tay Phó Bá Đông nói: “Liền như vậy đi, trước không cần đậy lại.” Cô muốn sau khi trở về, nghĩ một chút biện pháp muốn lưu giữ hoa trà.
Phó Bá Đông đặt nắp sang một bên, liền như vậy để hoa trà trong hộp khô đi: "Lúc muốn trở lại, bên trong hộp có chút dơ, có kẹo ở bên trong, không ít đã bị chảy ra."
"Khó trách tắm lâu như vậy." Cù Tân Cương nói.
Trời vẫn còn sớm, Phó Bá Đông hỏi: “Buổi chiều sẽ đưa chị đi dạo ở đâu?”
Đối với Tây Lâm, Cù Tân Cương không quá quen thuộc, vắt óc nghĩ ra vài địa điểm để chơi.
Cô do dự một lúc rồi thì thầm: "Hay là, em đưa chị đến nơi em đã từng sống nhìn xem.”
Phó Bá Đông gật đầu đồng ý.
Thực sự chỉ có thể xem là nơi cô đã từng sống, bởi vì ông bà ngoại hiếm khi sống trong ngôi nhà ở đó, cũng đã được bán từ lâu.
Cù Tân Cương từ vali lấy ra khăn quàng cổ mà Minh Tinh đã đan cho họ, quàng xong mới đi ra khỏi khách sạn.
Thực tế quần áo của Phó Bá Đông không hợp với chiếc khăn quàng cổ cho lắm, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ nhận lấy, thậm chí còn nhìn vào gương trong thang máy một lúc.
Trước cửa khách sạn có không ít taxi, hai người bắt taxi đến đó. Sau khi đến nơi, Cù Tân Cương phải đi vòng vài vòng mới tìm được đường, rất lâu không có đến nơi này, chỉ có thể dựa vào ký ức trước kia.
Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây không được xây dựng trong khu biệt thự, cách xa thành phố sầm uất, thậm chí không có con đường lên xuống, quanh co một vòng, một đoạn đường đều là những ngồi nhà riêng lẻ thưa thớt, khu vực xung quanh rất yên tĩnh.
Phó Bá Đông nhìn xung quanh, leo lên những bật thang, mới nhìn thấy vị trí ngôi nhà.
Ngôi nhà đã có chút cũ kĩ, có sân riêng, cửa sân không đóng, bên trong rất sạch sẽ, trong có vẻ dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Là ở đây sao?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương nhìn vào bên trong một lúc, nếu bức tường bên ngoài của ngôi nhà không thay đổi, cô khó có thể nhận ra được, nói với vẻ hoài niệm: “Ừ, trước kia khi trở về, bà ngoại trải những tấm thảm cỏ ngoài sân vườn rất đẹp mắt, bà sẽ mang cho em những chiếc bánh quy mới nướng.”
Phó Bá Đông cười nói: “Còn gì nữa.”
Cù Tân Cương hồi tưởng về quá khứ: “Sự chênh lệch độ cao giữa các tòa nhà ở đây rất lớn, tầm nhìn từ trên cao rất tốt. Em khi đó sẽ chạy trốn dưới gầm cầu thang, để cho ông đi tìm em, bà ở từ trên sân thượng nhìn thấy vị trí của em, sẽ lặng lẽ thông báo cho ông về vị trí của em.
Phó Bá Đông tưởng tượng một chút, cảm thấy đứa nhỏ bị hai người lớn trêu chọc có chút đáng thương, đột nhiên nhớ đến chuyện khi còn nhỏ Cù Tân Cương đến nhà cũ chơi cùng cô, khi đó cô bận rộn việc riêng, bằng mọi cách đánh lừa, để Cù Tân Cương bị cháy nắng.
Cô càng nghỉ càng cảm thấy thật đáng tiếc, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều.
Phó Bá Đông trầm mặc hồi lâu, rũ mắt xuống, đột nhiên nói: "Thời điểm đó em đi nhà cũ Phó gia, nếu như chị một lòng chơi với em, không đi làm việc khác, liệu sau này có khác hay không?"
Cù Tân Cương vẫn đang nhìn căn nhà đó, nghe được câu nói liền quay người lại, anh quay người lại, đôi mắt long lanh: “Cũng có thể ở bên nhau sao?”
Phó Bá Đông dừng một chút, sau đó đáp: "Có thể."
"Vậy quá trình liền không quan trọng." Cù Tân Cương nói.
Phó Bá Đông đột nhiên muốn lại hôn Cù Tân Cương, Cù Tân Cương luôn rộng lượng, có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng cô biết, Cù Tân Cương không mạnh mẽ đến thế.
May mắn……
May mắn đã bị cô giữ trong lòng bàn tay.
Cổng sắt của sân đang mở, trên bãi cỏ có vài chuồng cún, một con cún con đột nhiên chạy ra, hướng giầy Cù Tân Cương ngửi ngửi.
Cù Tân Cương hạ mắt, nhìn thấy con cún con dưới chân mình đang điên cuồng vẫy đuôi, căn bản không xa lạ.
Cún con không sợ người nhìn trông thật ngu ngốc, cô cúi xuống chạm vào nó, cún con bất ngờ nhảy lùi lại, vẫy vẫy cái đuôi, rồi lại lắc đầu chạy đến ngửi ngửi tay cô.
"Thích không?" Phó Bá Đông cũng ngồi xổm xuống nhìn.
Cù Tân Cương gật đầu, “Trước kia muốn nuôi một con, nhưng luôn cảm thấy không thể chăm sóc tốt được, cho nên luôn không có nuôi.”
Phó Bá Đông đưa tay ra chạm vào mũi cún con: "Vậy hiện tại có thể chăm sóc tốt sao"
Cù Tân Cương quay đầu nhìn cô: “Hiện tại cũng không được, em còn có rất nhiều việc cần làm.”
"Việc gì?"
Cù Tân Cương nói: “Nghiêm túc làm một sinh viên đại học.”
Phó Bá Đông không biết nên cười hay khóc.
Bên trong sân còn có một con cún lớn đang gọi, cún con vui vẻ quay người chạy về.
Cù Tân Cương nhìn thêm một chút mới xoay người: “Trước kia ông bà có không ít nhà ở Tây Lâm, trong tất cả những ngôi nhà, ngôi nhà nay khiến cho em có nhiều ấn tượng nhất. Thực sự vốn dĩ vẫn còn một nơi, nhưng sau đó lại có vấn đề về nguồn vốn, cũng bán đi rồi,” Cô đi xuống bậc thang, thở dài một hơi.
Phó Bá Đông nhẹ nhàng hỏi: “Trở về sao?”
Cù Tân Cương gật đầu, “Đi cáp treo qua sông, em vẫn còn chưa từng được ngồi.”
"Như thế nào lại không ngồi."
Cù Tân Cương thì thầm: “Có chút sợ độ cao.”
Tòa tháp so với mặt nước khá cao, những người sợ độ cao nếu ngồi lên thật sự sẽ run rẫy.
Phó Bá Đông bồi Cù Tân Cương đi một chuyến cáp treo, thời điểm cáp treo sắp rồi khỏi điểm xuất phát, Cù Tân Cương ôm chặt lấy cánh tay Phó Bá Đông, không dám nhìn xuống.
Phó Bá Đông nhịn không được bật cười: “Không dễ dàng gì mới đến đây ngồi một lần, không nhìn ra ngoài xem xem?"
Ánh mắt Cù Tân Cương chỉ dính chặt trên người Phó Bá Đông, nắm cánh tay mỗi lúc một chặt hơn, ánh mắt cũng trở nên rất căng thẳng.
"Đừng như vậy nhìn chị a." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương cũng không biết nên tập trung sự chú ý vào đâu, liền đặt lên người Phó Bá Đông, môi mím chặt, gần như ngừng run rẫy.
Phó Bá Đông tiến tới hôn cô ấy.
Cù Tân Cương không cử động, chỉ nhung mắt lại, lông mi rung rung, cảm thấy ánh sáng vì hôn hôn.
Ngày thứ hai họ đến nghĩa trang một lần nữa, ngày hôm đó vẫn ở lại Tây Lâm, trong thời gian dự kiến trở về Lĩnh Dương.
Thời điểm trở lại Lĩnh Dương, Cù Tân Cương quên mất Minh Tinh vẫn ở trong nhà, vừa bước vào cổng, nhịn không được liền cùng Phó Bá Đông ôm nhau.
Côm lấy eo của Phó Bá Đông, cầm nâng lên một chút, đôi môi mềm mại chạm vào tai Phó Bá Đông.
"Trở về rồi sao?”
Cách đó không xa nghe được thanh âm Minh Tinh vang lại.
Cù Tân Cương bất ngờ dừng lại, từ từ bỏ bàn tay đang ôm eo của Phó Bá Đông ra.
Nhưng vẫn chưa rút lại kịp, tay đã bị giữ chặt.
Phó Bá Đông nắm lấy tay cô ấy, trả lời lại Minh Tinh.
Tim của Cù Tân Cương đập liên hồi, bất lực nhìn Minh Tinh bước ra tới.
Minh Tinh cũng không ngạc nhiên, chỉ là nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, đùa giỡn nói: “Ở Tây Lâm cũng xem phim kinh dị sao?”
Cù Tân Cương nắm chặt những ngón tay trong lòng bàn tay, dáng vẻ như thể muốn giữ khoảng cách với Phó Bá Đông, nhưng cánh tay bị giữ chặt, vậy còn gì là khoảng cách.
"Không có."
Minh Tinh quay người: “Hai người chen vào cửa cũng không quá lạnh, đóng lại cửa đi.”
Phó Bá Đông cười cười.
Cù Tân Cương nhận ra, Minh Tinh quả nhiên đã biết.
Minh Tinh không có nói rõ, nhưng trên bàn ăn lại gấp thức ăn cho Cù Tân Cương, thái độ đã rất rõ ràng mà bộc lộ.
Sau khi trở lại Liêm Thành, Phó Bá Đông cũng không nhàn rỗi, đi một chuyến đến công ty mới trở lại Lĩnh Dương, sau đó lại cùng Cù Tân Cương ra ngoài hẹn hò.
Xe chạy tới bãi biển, cuối cùng hai người bắt tàu cao tốc ra đảo.
Hòn đảo đã được tư nhân thuê, dùng để tổ chức các bữa tiệc rượu theo yêu cầu.
Thực tế khi trở về Trung Quốc, không có ai mời Cù Tân Cương đi uống rượu nữa, chủ nhân bữa tiệc rượu này là của Tống Thần, cũng bởi vì do Tống Thần tổ chức, cho nên Phó Bá Đông mới lấy hai thiệp mời.
Cù Tân Cương lúc mới nhìn thấy thiệp mới có chút ngẩn người, những lời mời như vậy trước đây không phải là hiếm có, nhưng lại được Phó Bá Đông trao tận tay, tựa hồ có chút khác lạ.
Phó Bá Đông nói là lấy ở chỗ Tống Thần, Tống Thần không có gì làm, đã thuê một hòn đảo nhỏ bên cạnh Liêm Thành.
Cù Tân Cương nhận thức Tống Thần, nói đến mới nhớ Phó Bá Đông tài khoản ban đầu mà cô ấy dùng để xem phát sống trực tiếp cô, không phải lấy từ Tống Thần sao.
Nhưng Cù Tân Cương giữ thiệp mời, do dự chưa quyết định.
Phó Bá Đông nói: “Không việc gì, danh sách khách mời chị đã xem qua.”
Như vậy Cù Tân Cương mới vui vẻ nhận lời.
Trên đảo, có nhân viên phát mặt nạ cho khách mời đến, ánh đèn rực rỡ từ xa, có rất nhiều nhân vật, kể cả nam nữ, đều xinh đẹp cùng quyến rũ.
Phó Bá Đông đeo mặt nạ lên, toàn bộ gương mặt sắc sảo của cô bị che lại, khí chất của cô sau khi đeo mặt nạ đã bớt đi nhiều, nhưng càng trở nên bí ẩn, mái tóc xoăn của được tạo kiểu thành nếp sóng rõ ràng hơn.
Cù Tân Cương đưa tay vào chiếc lông vũ màu đen trên mặt nạ của Phó Bá Đông.
"Chị chưa từng có cơ hội đến nơi như vậy, em đưa chị đi.” Phó Bá Đông nửa phần mặt trên bị che đi, đôi môi khép mở lại trở nên đặc biệt xinh đẹp.
"Được." Cù Tân Cương trong lòng hung phấn: “Vậy chị nắm tay em.”
Phó Bá Đông nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô ấy.
Tiến vào bữa tiệc, Phó Bá Đông theo sát, nắm lấy tay Cù Tân Cương không buông.
Cù Tân Cương đưa rượu đã thử cho Phó Bá Đông, đột nhiên có cảm giác như đang thử độc.
Cô nhìn Phó Bá Đông nhấm mép ly rượu, như thể hai người họ đang hôn nhau ở nơi công cộng.
Bữa tiệc rượu chỉ dành cho giới trẻ, luôn sẽ có nhiều cách vui chơi mới mẻ cùng táo bạo.
Cù Tân Cương sau khi gia nhập lại liền lập tức tách ra, cô không muốn để Phó Bá Đông một mình nhám chán.
Phó Bá Đông rõ ràng đang đứng trong đám đông, giống như muốn hòa nhập, nhưng lại không biết làm sao.
Cù Tân Cương biết, Phó Bá Đông như vậy hẳn là chưa từng có ai nhìn thấy qua.
Cô có thể cảm nhận được, Phó Bá Đông đang cố gắng bước vào thế giới của cô, tương lai của cô, Phó Bá Đông đều mang tất cả những thứ đốt đẹp đến cho cô.
Vì vậy Cù Tân Cương….
Cù Tân Cương lại có chút muốn khóc, khóe mắt không được mặt nạ che phủ hoàn toàn đã dần đỏ lên.
Mọi cảm xúc đều được rượu khuếch đại, mong muốn nhanh chóng khiến bản thân mình tốt hơn.
Phó Bá Đông đưa tay chạm vào mắt cô, có chút chán ghét nói: "Cái mặt nạ này thật sự là bất tiện."
"Cũng ổn a." Cù Tân Cương chỉnh sửa lại mặt nạ, lại đưa Phó Bá Đông đi nếm rượu, một bên ngắm nhìn những nam nữ đeo mặt nạ đang nhảy múa trên sân khấu.
Cô cũng có hứng thú, cũng kéo Phó Bá Đông chen vào, lơ đi đối với những người tiến đến bắt chuyện.
Cũng có người mời Phó Bá Đông uống rượu, Phó Bá Đông rất lạnh lùng mà nhếch lên khóe miệng, chỉ vào Cù Tân Cương nói: "Ngươi cần hỏi em ấy."
Mùi rượu nồng nàn, Cù Tân Cương cảm thấy có chút chóng mặt, hừ một tiếng, nắm lấy tay Phó Bá Đông nói: “Chị ấy có bạn gái rồi.”
Cô lại tiếp tục nói: “Là tôi”.
Kỳ thực tửu lượng của Cù Tân Cương cũng không tệ đến vậy, chỉ là muốn làm điều gì đó khi say.
Cô ghé sát vào tai Phó Bá Đông, nhỏ giọng nói: “Bồi em chơi đàn.”
"Hả?" Phó Bá Đông hỏi: “Quay về chơi sao??”
Cù Tân Cương chỉ vào cây đàn piano không dùng đến ở phía xa, bên ngoài đám đông, cây đàn piano có vẻ cô đơn, “Chính là ở đây, em muốn chơi đàn ở đây.”
Phó Bá Đông nhìn qua, nói: "Thật sự muốn ở đây?"
“Muốn.” Cù Tân Cương nói.
Bởi vì ánh mắt Cù Tân Cương quá sáng, Phó Bá Đông có thể nhìn ra được người trước mặt đang giả vờ say. Cô không trả lời, nhưng vẫn là dẫn Cù Tân Cương tiến tới, ngồi chiếc ghế bên cạnh cây đàn piano.
Cù Tân Cương ngồi xuống bên cạnh, chơi theo điệu nhạc khiêu vũ.
Khi di chuyển các phím, bị tấu hưởng khổng lồ tựa hồ như hai người họ đang công khai sự chiếm hữu của nhau.
Những nam thanh nữ tú ăn diện sang trọng cũng đang nhìn về hướng phát ra thanh âm, tiếng ồn đột nhiên dừng lại.
Hai người ngồi chơi đàn rất tập chung, đôi lúc nhìn những phím đàn, đôi lúc lại đưa mắt nhìn nhau, đến nhìn nhau cũng trông tâm đầu ý hợp như vậy.
Hai người họ giống như trời sinh một đôi chim yến nhưng lại bay xa nhau, bay qua sông núi, theo gió vượt tuyết, cuối cùng trờ về bên nhau xây dựng tổ ấm.
=Kết thúc chính văn=
#Chờ xem chương ngoại truyện nhé!loveu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com