CHƯƠNG 6
"Ai, Lý Tử Nghiên." Giữa trưa, Vương Kỳ thần bí hề hề dúi vào tay Lý Tử Nghiên một món đồ khi đang ở góc căng tin. "Cái này cho cậu."
Nhìn chiếc chìa khóa vòng hình quả bóng rổ bình thường trong tay, Lý Tử Nghiên hơi nhíu mày: "Đây là cái gì? Sinh nhật tớ chưa đến mà?"
"Cậu ngốc à, sinh nhật cậu tớ cũng chẳng bao giờ tặng cái này đâu." Vương Kỳ giơ tay đấm nhẹ vào đầu cô, rồi đứng nhón chân thì thầm bên tai: "Đây là thẻ thang máy đó, không chỉ vậy, nó còn mở được tất cả các cửa trong trường nữa."
Lý Tử Nghiên cảm thấy khó tin nhưng biết cô bạn thân này sẽ không lừa mình, bèn hỏi: "Cậu lấy cái này từ đâu ra?"
"Cậu có biết Thịnh Nam lớp bên cạnh không? Thằng nhóc hay chơi game cùng tớ ấy." Vương Kỳ giải thích.
"Ừm, tớ nhớ rồi. Chính là cậu nhóc từng giúp cậu gánh team, còn đứng ra trả đũa mấy đứa chơi gian lận bắt nạt cậu, đúng không?" Lý Tử Nghiên gật đầu, lập tức nhớ ra những gì Vương Kỳ từng kể.
"Đúng rồi đấy." Không muốn nhắc lại chuyện đen tối xưa cũ, Vương Kỳ vội gật đầu lia lịa: "Cậu biết máy tính của nó siêu đỉnh mà. Hôm trước tụi tớ vừa chơi game vừa than phiền mỗi ngày leo cầu thang mệt quá, nó bảo chỉ cần tớ kiếm được một cái thẻ của thầy cô, nó có thể copy ra một cái giống y chang. Thế là..."
Lý Tử Nghiên kinh ngạc nhướng mày, nhìn kỹ chiếc chìa khóa trong tay.
"Tớ hỏi nó làm thêm vài cái, vì tớ biết có mấy con dê béo trong trường sẵn sàng trả tiền để có thứ này." Vương Kỳ khoe khoang móc từ túi ra đủ loại thẻ giả dạng móc khóa, cười toe toét: "Coi như tớ tặng miễn phí cho cậu đi! Nhìn xem, tớ còn chọn hình quả bóng rổ cho cậu nữa, tớ chu đáo chưa!"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của bạn thân, Lý Tử Nghiên cố nhịn cười: "Đủ rồi đấy, nhưng cẩn thận đừng để bị bắt nhé."
"Đương nhiên rồi, hàng hiếm mới quý chứ." Ánh mắt Vương Kỳ sáng rỡ, bản năng thương nhân trời sinh của cô nàng lộ rõ mười mươi: "Hơn nữa, tớ chỉ đưa cho những người nếu bị bắt cũng sẽ không bán đứng tớ thôi."
"Sao cậu chắc chắn tớ sẽ không bán đứng cậu?" Lý Tử Nghiên giả bộ ném chiếc chìa khóa lên xuống, nói đùa: "Biết đâu tớ thật sự sẽ đi báo cáo cậu?"
Vương Kỳ trợn mắt, cũng không chịu thua: "Thế thì tớ chỉ còn cách mách mẹ cậu, nói cậu bắt nạt tớ."
Lý Tử Nghiên bật cười, cất chiếc chìa khóa vào túi: "Đáng tiếc, tớ thật sự không thể phản bội cậu."
Hai đứa tiếp tục cãi nhau chí chóe trong căng tin, mãi đến khi sắp hết giờ nghỉ trưa mới đứng dậy rời đi.
Tháo túi cát trên đùi xuống, Lý Tử Nghiên ngã vật ra đất, xoa bóp chân với vẻ mặt đau khổ.
Thực sự rất muốn càu nhàu vài câu, nhưng nhìn đồng đội xung quanh ai cũng nằm bẹp dí không buồn nhúc nhích, cô cũng đành im lặng.
"Dựa... Tớ... Tớ muốn... Chó kéo tớ đi..." Chương Ninh, người vừa bị ép chạy năm vòng sân mà không cần đeo túi cát, quỳ sụp xuống đất, miệng lảm nhảm: "Tớ... Hình như thấy thiên đường rồi..."
"Huấn luyện viên... Có phải gần đây... Thất tình không..." Trương Khả nhăn nhó nuốt viên kẹo glucose rồi tu nước liên tục, thở hổn hển: "Bằng không... Sao lại... Điên cuồng thế này?"
Ngay cả La Tư Dĩnh và Thẩm Mộng Trừng – hai người vốn ít phàn nàn nhất – cũng đang rên rỉ đau đớn khi kéo giãn vai sau buổi tập ném rổ ba điểm.
Một đám nữ sinh nằm la liệt trên sàn, chỉ có vị huấn luyện viên đầu trọc cầm còi đứng cạnh, mặt mày tỉnh bơ, thậm chí còn có chút phấn khởi.
"Hai tuần nữa là trận đấu đầu tiên, đối thủ là Ngọc Hoa cao trung." Ông gõ gõ bảng điểm danh trong tay, dặn dò: "Dù thực lực của họ chỉ thuộc tầm trung trong giải đấu, nhưng lần này là sân nhà của chúng ta, đồng thời cũng là trận đấu đầu tiên trong mùa vận động của trường. Các em tuyệt đối đừng chủ quan."
Mấy cô gái thực sự rất muốn đáp lại vài câu với vị huấn luyện viên lắm lời này, nhưng ai cũng mệt đến mức không mở miệng nổi.
Ông huấn luyện viên đầu trọc tự mình độc thoại với không khí suốt năm phút, cuối cùng mới lưu luyến thổi còi giải tán.
Vừa nãy còn nằm bẹp dí trên sàn, Lý Tử Nghiên bỗng bật dậy như cá chép lật mình, kéo dậy mấy đồng đội đang rên rỉ, rồi đẩy đẩy kéo kéo dẫn cả đám vào phòng thay đồ.
"Ê, tớ tắm chung vòi hoa sen với cậu được không?" Chương Ninh thò đầu vào, hỏi Lý Tử Nghiên đang xoa xà phòng: "Các phòng khác đều đầy rồi."
"Ờ, được thôi." Lý Tử Nghiên nghiêng người nhường chỗ, hai người tự nhiên thay phiên nhau tắm rửa.
Dù Chương Ninh luôn thẳng thắn tuyên bố rằng cô chỉ có hứng thú với bạn gái mình, nhưng theo cách nói của cô, những người khác trong mắt cô chỉ là "mấy khối thịt di động" mà thôi.
Hơn nữa, trong đội bóng vốn đã thân thiết và thành thật với nhau, trừ mấy thành viên mới chưa quen thì mọi người trong phòng thay đồ đều chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Mỗi lần tập xong, ai cũng chỉ nghĩ đến việc mệt muốn chết và muốn ăn cơm thật nhanh.
Hai người tắm xong, chẳng ai còn hơi sức mà nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch rồi thay đồ thật nhanh.
Tắm vòi sen xong, mười ba cô gái xuất hiện ở căng tin. Như thường lệ, họ bá đạo chiếm một dãy bàn dài, từng người tản ra đi mua cơm ở các quầy.
Khi Lý Tử Nghiên – người đứng đầu hàng dài nhất – cầm được phần ăn yêu thích của mình và trở lại bàn, hầu hết các thành viên trong đội đã ngồi xuống. Cô cũng chẳng để ý, cứ thế ngồi vào chỗ trống bên cạnh, đối diện là Chương Ninh.
"Mộng Trừng tỷ vừa nói với tớ, hôm nay hình như có chuyện muốn thông báo." La Tư Dĩnh vừa uống nước trái cây vừa nói.
"Ể? Vậy chị ấy đâu?" Chương Ninh nghi hoặc, ngẩng cổ nhìn quanh. "À, tới rồi."
Thẩm Mộng Trừng bưng khay đồ ăn, phía sau là Hạ Nhu, mỉm cười với đồng đội: "Không phiền chứ? Chị dẫn theo bạn cùng ngồi nhé?"
Mọi người lắc đầu.
"Không sao không sao, có chỗ thì cứ ngồi thoải mái." Chương Ninh hào phóng đáp lời.
Nhìn Thẩm Mộng Trừng vòng qua chỗ ngồi của Chương Ninh, Lý Tử Nghiên chủ động kéo ghế bên cạnh ra, nhướng mày nói: "Chào học tỷ, hy vọng chị đừng ghét bỏ tụi em ồn ào quá."
Giọng điệu đùa cợt rõ ràng, cô cố gắng làm cho người bên cạnh cảm thấy thoải mái hơn.
Hạ Nhu khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhàng ngồi xuống sau khi chỉnh váy gọn gàng: "Đương nhiên là không rồi." Rồi nàng quay sang Lý Tử Nghiên, người vừa giúp điều chỉnh chỗ ngồi, nói lời cảm ơn.
"Chuyện nhỏ thôi mà." Lý Tử Nghiên nhún vai, quay lại tiếp tục ăn cơm sườn heo của mình.
Người bên cạnh tuy vừa kết thúc buổi tập, gương mặt vẫn đỏ hồng, hơi thở gấp gáp, nhưng lại toát lên mùi hương xà phòng sạch sẽ. Điều này khiến Hạ Nhu không khỏi chú ý đôi chút.
"À, đúng rồi." Khi hầu hết mọi người đã ăn gần xong, Chương Ninh quay sang hỏi Thẩm Mộng Trừng: "Chị hôm nay không phải có chuyện muốn nói à?"
"Ôi trời, suý thì quên." Thẩm Mộng Trừng cười cười, rồi cúi người nhìn cả nhóm đồng đội: "Cuối tháng này, vào Chủ nhật, buổi tối chị tổ chức tiệc sinh nhật. Tất cả mọi người đều nằm trong danh sách mời, nếu rảnh thì đến chơi nhé."
"Á!" Lý Tử Nghiên, người lúc nãy còn đang cắm cúi ăn cơm, đột nhiên hoàn hồn, ngoan ngoãn giơ tay lên như thể đang báo cáo với giáo viên: "Em đi, em đi! Chị Thẩm Mộng Trừng, em nhất định sẽ đến!"
Cô nghĩ đến bữa tiệc năm trước với đồ ăn ngon, thức uống tuyệt vời, và vô số món tráng miệng, không kìm được mà chảy nước miếng.
"Đi chứ, sao lại không đi." Chương Ninh và những đồng đội khác xác nhận bằng ánh mắt, giọng điệu thoải mái: "Sinh nhật đại đội trưởng mà, đội bóng chắc chắn toàn thể ủng hộ."
"Được, thời gian và địa điểm cụ thể chị sẽ đăng trong nhóm chat sau." Thẩm Mộng Trừng làm dấu OK với mọi người, rồi quay sang Lý Tử Nghiên ngồi đối diện, cười tủm tỉm: "Tiểu Tử Nghiên, năm nay ít nhất mặc cái áo có cổ nhé."
"Ô... Biết rồi, biết rồi."
Nhìn vẻ mặt vừa cười vừa mang chút đáng sợ của học tỷ, Lý Tử Nghiên chột dạ đáp lại: "Năm trước là ngoài ý muốn mà..."
Nghe hai người đối thoại, Hạ Nhu nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Mộng Trừng năm trước sinh nhật, em mặc gì đặc biệt à?"
Miệng vẫn còn đầy cơm, Lý Tử Nghiên cố nuốt xuống, rồi vẻ mặt khó xử nhìn quanh, cuối cùng ghé tai Hạ Nhu, hạ giọng kể: "Năm trước em vừa học xong tiết cưỡi ngựa rồi mới đến. Lúc thay đồ xong, tiện tay sờ con ngựa, ai ngờ nó phun nước miếng lên người em."
"Lúc đó, trong balo chỉ còn mỗi bộ đồ thể dục... Mà em lại sợ trễ, nên..."
Khi Lý Tử Nghiên vội vàng trình bày, cô chợt nhận ra tất cả mọi người đều ăn mặc lộng lẫy, chỉ có mình cô như một con gà con xám xịt lạc giữa đàn thiên nga.
Nếu không phải trong tay vẫn cầm tấm thiệp mời, Lý Tử Nghiên đoán mình thậm chí không thể vào cửa. Cuối cùng, cô chỉ biết ngồi im một góc buồn bã ăn đồ ăn.
Nghe câu chuyện ngốc nghếch này, Hạ Nhu bật cười khẽ: "Khó trách năm trước dự tiệc, chị chẳng có ấn tượng gì về em." Nhìn học muội đang nhíu mày hút lon nước trái cây đã cạn khô, nàng chỉ vào hộp sữa bò chưa mở trước mặt: "Em muốn uống không?"
"Hả?"
Kinh ngạc trước sự tốt bụng của học tỷ, Lý Tử Nghiên buông lon nước bị mình hút méo mó, gãi gãi trán: "Được sao? Chị chắc chứ?"
"Ừ, chị không uống đâu." Hạ Nhu giúp cắm ống hút rồi đưa hộp sữa cho cô: "Em giúp chị uống đi."
Miệng cảm ơn rối rít, Lý Tử Nghiên ngậm ống hút, liếc nhìn Hạ Nhu đang ngồi bên cạnh.
Sao tự nhiên hôm nay chị này lại tỏa sáng đến vậy, giống như thêm vài phần rực rỡ nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com