Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 126 : đề cử Yên Ổn hầu

"Bệ hạ, vi thần từng có thời gian du ngoạn đến vùng Tây Nam."

"Tế Châu cùng các châu huyện lân cận, tuy rằng xa xôi, nhưng khí hậu lại ấm áp hơn kinh thành nhiều. Nơi đó trồng lúa nước, một năm thu hoạch hai vụ. Còn có nhiều sản vật đặc biệt, tài nguyên phong phú, chỉ tiếc giao thông khó khăn, rất khó vận chuyển ra ngoài."

"Nếu giờ có thể mở đường thông thương, bệ hạ chính là phụ mẫu tái sinh của dân chúng nơi ấy. Bọn họ nhất định sẽ ca ngợi bệ hạ là minh quân nhân đức."

Thân Cảnh vừa nói vừa quan sát sắc mặt Long Khánh Đế, quả nhiên thấy hoàng đế hơi lộ vẻ vui mừng.

Hắn liền nói tiếp:

"Hiện giờ thông thương đã gần kề, quân đóng tại Tế Châu chỉ là quân thường trực, nhiều lắm cũng chỉ vài nghìn người. Trọng điểm lúc này là lựa chọn võ tướng trấn thủ nơi ấy. Phải là người biết đánh trận, biết lãnh binh. Chỉ cần trông giữ nghiêm ngặt, thì Đại Càn ta còn sợ gì Hung Nô? Cho dù bọn chúng ở ngay sát biên giới, cũng không dậy nổi sóng gió."

Mọi người trong ngự thư phòng nghe vậy đều bàn tán xôn xao, không ngừng gật đầu đồng ý.

Long Khánh Đế thấy thế, liền ho khẽ một tiếng:

"Thân ái khanh nói có lý. Vậy chư vị ái khanh thấy nên phái ai đi thì thích hợp?"

Từ Giới đang chờ lời này. Nghe hoàng đế hỏi, lập tức đứng ra:

"Bệ hạ, lão thần có một người đề cử. Người này dưới trướng có ba ngàn binh sĩ, lại từng lập chiến công hiển hách. Lão thần tiến cử Yên Ổn Hầu đảm nhiệm chức đồng phụng, trấn thủ Tế Châu."

Bành Hóa và Thân Cảnh đều sững sờ.

Hai người họ vốn đã nhận chỉ thị từ Mộ Dung Thanh, chuẩn bị tiến cử võ tướng thân tín của Yên Ổn Hầu. Không ngờ Từ Giới lại đi trước một bước, đích thân đề cử Yên Ổn Hầu.

Bành Hóa nghĩ đến ân oán năm xưa giữa Từ Giới và Yên Ổn Hầu, không khỏi cảm thán - hà tất phải ép người đến đường cùng.

Yên Ổn Hầu vốn là Tư sử Tuần thành ở kinh thành. Chỉ vì không chịu thần phục phe Nhị hoàng tử, nên bị Từ Giới ép điều đi trông coi Hoàng lăng.

Chức vụ Tư sử Tuần thành đó sau này mới rơi vào tay Quảng Bình Hầu - cha của Thẩm Ngọc.

Đến khi mẫu thân Thẩm Ngọc bị trọng thương qua đời ở chùa Hoàng, Quảng Bình Hầu phải về lo tang sự. Bành Hóa khi ấy là Thượng thư Bộ Lại, liền đề cử một chủ sự Lục phẩm sang thay thế trấn giữ chức vụ này, để Quảng Bình Hầu rảnh tay quay về Bộ Lại tìm chức khác.

Tất cả đều nằm trong sắp xếp của Mộ Dung Thanh.

Tư sử Tuần thành nắm trong tay 5000 binh mã, có quyền tuần tra cả ngày lẫn đêm - vô cùng quan trọng.

Còn việc trông coi Hoàng lăng, tuy là chức vụ rảnh rỗi, nhưng ít nhất vẫn ở gần kinh thành, thi thoảng cũng có chút lợi lộc nhỏ.

Nhưng nếu phải đi trấn thủ Tế Châu, đó tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Không chỉ xa rời kinh thành, mà còn là nơi hẻo lánh. Có mấy ai là thân vương, hầu tước mà lại cam tâm đến nơi khổ cực ấy làm quan?

Bành Hóa lặng lẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Từ Giới ra mặt tiến cử thế này, cũng là giúp họ bớt được không ít công sức.

Yên Ổn Hầu nghe xong thì sửng sốt vài giây, rồi cười khổ:

"Từ đại nhân, bản hầu năm nay đã gần năm mươi. Lúc này rời kinh đi xa, chẳng phải là muốn chết già ở Tế Châu rồi sao?"

Long Khánh Đế nghe vậy, nét mặt liền tối lại.

Từ Giới thấy vẻ không vui của hoàng đế, không khỏi thầm mắng - tên thô lỗ này, mở miệng là nói đến chết, thật chẳng biết suy nghĩ.

---

Hắn đề xuất như vậy, đương nhiên là đã nghiền ngẫm thấu đáo tâm ý của Long Khánh Đế mới dám mở miệng. Nếu không phải không còn đường lui, bệ hạ sớm đã tống cổ hắn ra ngoài rồi, làm gì có chuyện còn được giữ lại đến hôm nay?

Chỉ trách ngươi, đi cưới thư đồng của Hoàng hậu nương nương. Thời vận không tốt, còn biết trách ai?

"Hầu gia nói đùa rồi, đây là vì Đại Càn mà tận trung." Khóe miệng Từ Giới mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi nói tiếp,
"Đại Càn có trung thần lương tướng như hầu gia, đúng là phúc lớn của quốc gia. Chẳng lẽ hầu gia không muốn chia sẻ nỗi lo cùng bệ hạ?"

Cái mũ này úp xuống, Yên Ổn Hầu lập tức cứng họng.

Tuy chuyện cầm binh đi trấn thủ Tế Châu đã được hắn cùng phu nhân và điện hạ sớm bàn bạc ổn thỏa, nhưng giờ thật sự rơi xuống đầu hắn theo cách này, lại là bị gạt bỏ, bị đẩy đi xa, trong lòng hắn quả thật không dễ chịu.

Đám văn thần bốc mùi kia, lúc giở trò âm hiểm thì một chiêu chuẩn xác, đến khi cần đánh Hung Nô, lại chẳng thấy ai có tác dụng gì.

Lúc này Yên Ổn Hầu chỉ hận không thể vác 49 cân đại đao ra, cái đầu tiên chém xuống chính là Từ Giới.

"Từ đại nhân không cần nói hươu nói vượn! Bản hầu đương nhiên nguyện ý vì bệ hạ phân ưu. Nhưng nước Đại Càn là của bệ hạ, không phải của Từ đại nhân!"

Yên Ổn Hầu giọng điệu cứng rắn nói tiếp,
"Bệ hạ còn chưa mở miệng, đến lượt ngươi đứng ở đây ba hoa sao?"

Yên Ổn Hầu xuất thân tướng môn, cả nhà đều là võ tướng, đọc sách không nhiều. Trước kia từng miễn cưỡng thi đỗ một suất tú tài, sau lại dứt khoát nhập ngũ theo đường quân công.

Một phen lời nói này khiến Từ Giới bị nghẹn họng, trừng mắt mà không biết phản bác thế nào.

"Bệ hạ, lão thần chẳng qua là công bằng xét việc. Yên Ổn Hầu dưới trướng có ba ngàn binh mã, lại từng trực tiếp giao chiến với Hung Nô mấy trận. Có hắn trấn thủ Tế Châu, Hung Nô tất không dám dễ dàng xâm phạm!"

Từ Giới quỳ xuống, nghiêm mặt dâng lời,
"Hơn nữa, Yên Ổn Hầu ngươi lấy quân công phong hầu, giờ lại định cởi giáp về quê sống yên thân?"

Hắn không dám gánh nổi cái mũ Long Khánh Đế tự mình ban cho. Huống chi bây giờ bệ hạ đã không còn là vị hoàng đế trẻ tuổi mới đăng cơ năm đó.

Nếu không, Từ Giới cũng đã chẳng dám mạnh tay cải cách khoa cử, từng bước ép lên đầu thế gia vọng tộc.

Yên Ổn Hầu cười lạnh, cũng quỳ xuống nói:
"Bệ hạ, tuy thần không thích cách nói của Từ đại nhân, nhưng thần nguyện vì Đại Càn mà tận trung, vì bệ hạ mà dốc sức!"

Nghe đến đây, những người khác trong ngự thư phòng không khỏi âm thầm thở dài - đây rõ ràng là bị ép phải nhận mệnh.

Ai mà muốn tới nơi cằn cỗi ấy? Bao nhiêu quân lương, binh phí đều phải chờ Hộ Bộ phê ngân sách, không có khoản thu từ địa phương, càng chẳng giống như châu huyện bình thường còn có chủ quan tự lo được một phần.

Phùng công công đứng bên nhìn Long Khánh Đế cứ liên tục dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong lòng cũng than thở - người có chút liên hệ với tiền triều, bệ hạ sao có thể giữ lại bên mình được?

Dù hiện tại Hoàng hậu nương nương đã không còn, chỉ còn công chúa điện hạ là ruột thịt duy nhất, bệ hạ vẫn như cũ chẳng hề yên tâm.

Phát hiện bản thân đang nghĩ quá xa, Phùng công công vội thu hồi suy nghĩ.

"Đống khanh một lòng trung thành, trẫm biết rồi." Long Khánh Đế gật đầu,
"Đã như vậy, trẫm phong khanh làm Trấn Tây Tướng quân, chính nhị phẩm. Mang binh đi giữ Tế Châu quan. Binh mã bản địa Tế Châu cũng do khanh điều động. Còn lại vài nghìn quân chưa đủ..."

Long Khánh Đế thoáng lộ vẻ khó xử,
"Phải điều từ đâu mới tốt đây?"

"Bệ hạ, thuộc hạ hiện có ba nghìn quân, quân trấn thủ Tế Châu có năm nghìn, còn thiếu hai nghìn người nữa, thần có thể chiêu mộ từ các châu huyện phụ cận. Làm như vậy thì trên đường đi cũng bớt tiêu hao lương thảo."

Yên ổn hầu nói.

Long Khánh đế trong lòng cảm thấy yên tâm không ít, mỉm cười nói:
"Cứ theo lời Đống khanh, nếu dễ dàng chiêu mộ, có thêm một hai nghìn người cũng không phải không thể."

Đại Càng là chính quyền mới lập, binh lực vốn không nhiều. Sau nhiều năm giao tranh với tiền triều, đến nay đã hơn hai mươi năm kiến triều, mới dần dần có thêm một thế hệ trưởng thành.

Dưỡng quân vốn là việc cực kỳ tốn kém, chỉ riêng mười vạn đại quân trấn thủ Thiên Môn quan đã tiêu tốn bạc vô số mỗi năm. Làm hắn vô cùng đau đầu, nhưng không thể không nuôi.

"Đa tạ bệ hạ long ân."
Yên ổn hầu mừng rỡ, đây là thu hoạch ngoài dự liệu - có thể vượt chỉ tiêu.

Dù quân số có nhiều thêm chút, chỉ cần không ghi vào sổ sách, thì ai mà biết? Chỉ cần điện hạ nuôi nổi là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com