Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 133 : Đi biên trấn

Chờ đến khi Mộ Dung Thanh và đoàn người của Thẩm Ngọc đi đến trọng trấn biên tái gần Tế Châu và không xa Vô Châu, trong kinh thành đã truyền đến tin tức: Trịnh gia vì buôn lậu muối mà bị bắt trọn ổ.

Trong lúc thẩm vấn, Trịnh Sĩ Trung một mực khẳng định là do Từ gia sai hắn làm. Hắn cũng không phải kẻ ngu, biết rằng chỉ có Từ gia mới có khả năng cứu được hắn.

Buôn lậu muối là trọng tội, bất kể triều đại nào. Huống hồ kho hàng kia lại lớn như vậy, đủ để chu di cửu tộc.

Long Khánh đế nhìn thấy tin này thì hết sức vui mừng — đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối đầu. Từ gia ông đã muốn động từ lâu, đáng tiếc vẫn chưa có cớ thích đáng.

Trịnh gia giờ lại dâng lên một nhược điểm lớn như vậy. Trên mặt Long Khánh đế cũng hiện lên ý cười.

Ban cho Trịnh gia chút ân điển — không tru di cửu tộc, chỉ lưu đày cả nhà, tịch thu toàn bộ gia sản. Nghĩ đến quốc khố có thể lại thêm một khoản lớn, nụ cười trên mặt ông càng sâu hơn.

Còn về phần Từ gia, thì để Từ thủ phụ cáo bệnh hồi hương an hưởng tuổi già. Tuổi đã cao, làm nguyên lão hai triều, cũng nên được nghỉ ngơi rồi.

Mộ Dung Thanh đọc tin, trong lòng cười càng chân thật thêm vài phần.

Chỗ dựa của lão nhị, lão nhị hắn sống được cũng không bao lâu nữa. Còn lại chỉ có lão Tứ và lão Ngũ.

Xét về xuất thân, hai người đó cũng không đáng sợ. Còn lại, chỉ có Vũ Lâm Vệ là mối lo duy nhất. Về phần đại tướng quân Vũ Lâm Vệ mà Long Khánh đế mới đề bạt, gã họ Hoàng kia, hiện giờ cũng đang suy sụp.

Còn bản thân nàng, đã âm thầm an bài người vào vị trí trung lang tướng của Vũ Lâm Vệ. Vị trí đại tướng quân thì chỉ còn cần một cơ hội nữa.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mộ Dung Thanh nhẹ nhõm hẳn đi. Ba châu Tây Nam đều nằm trong lòng bàn tay nàng, trong kinh cũng để lại người của mình.

Chuyện cuối cùng cũng đã thấy hiệu quả. Không uổng bao nhiêu năm nhẫn nại và cố gắng.

“Điện hạ, kế tiếp người định đi đâu?” Thẩm Ngọc hỏi.

Hiện tại chuyện của Từ gia đã xử lý xong, nhưng Mộ Dung Thanh còn chưa nói kế hoạch tiếp theo.

“Ba châu đất phong bên kia đã có mẫu hậu và mẫu thân ngươi xử lý, tạm thời không cần chúng ta nhúng tay.” Mộ Dung Thanh nói. “Ta tính đi Bắc Kim, đến Lương Châu — nơi Đại Càng và Hung Nô giao giới — xem tình hình.”

“Bắc Kim?” Thẩm Ngọc cau mày. “Bắc Kim, Nữ Chân và Hung Nô đánh nhau triền miên bao năm, chưa lúc nào yên ổn. Nếu đến đó, chỉ e nguy hiểm.”

“Bắc Kim nhân thời loạn nội triều trước kia, mới tách ra khỏi Hung Nô.” Mộ Dung Thanh nói. “Nhiều năm qua sống vô cùng gian nan. Ta muốn đến xem xét tình hình. Bắc Kim trước cũng là một phần Hung Nô, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Huống hồ, Lương Châu giáp Tế Châu, khoảng cách không xa. Nếu có vấn đề gì, Yên Ổn hầu có thể điều binh tiếp viện. Giờ hắn vừa trưng binh xong, đã có hơn một vạn binh mã.”

“Lần này từ Trịnh gia lấy mười vạn lượng bạc, định dùng làm quân phí. Hầu phu nhân có thư báo rằng đã gặp mẫu hậu. Các chuyện còn lại có mẫu hậu xử lý, chúng ta không cần lo.”

Về hiểu biết lịch sử Đại Càng, Bắc Kim, Hung Nô, dĩ nhiên Mộ Dung Thanh rõ hơn Thẩm Ngọc. Nàng đã quyết, thì chỉ cần theo là được.

Cả đoàn người mua ít hàng hóa, cải trang làm thương đội, đi về phía Lương Châu.

Sau khi Hung Nô và Nữ Chân phân chia chiếm lĩnh thảo nguyên phía bắc, vùng giao giới giữa ba thế lực thường xuyên nổ ra xung đột nhỏ và chiến tranh.

Biên trấn cư dân cũng thường xuyên vì những chuyện này mà tổn thất tài vật và sinh mạng.

Tuy biên trấn có nhiều châu huyện, nhưng quân đóng chỉ tập trung ở các thành trấn lớn, không thể trải quân khắp toàn tuyến biên giới.

Còn một ngày nữa là đến Lương Châu. Gần Lương Châu có một dãy núi nhỏ liên miên gọi là núi Lao. Phụ cận dãy núi này có một vài thôn xóm, cũng có trồng trọt đồng ruộng, nhưng không phải đất tốt. Rất nhiều người vẫn phải vào núi tìm kế sinh nhai.

Đoàn người Mộ Dung Thanh không đến thôn xóm tá túc mà dựng trại nghỉ tạm ở vùng phụ cận bên ngoài thôn.

Thẩm Ngọc quen tay lấy tập giấy nhỏ và bút than của mình ra, ghi chép những điều thấy được dọc đường, tiện thể vẽ sơ địa hình. Mộ Dung Thanh thì xếp bằng ngồi luyện công trên tấm đệm.

Thẩm Ngọc nhìn tức phụ nhà mình, lại không nhịn được muốn ôm một cái, nhưng bị Mộ Dung Thanh lườm cho một cái, đành thành thật nằm lên giường chờ nàng ngủ cùng.

Thẩm Ngọc trong lòng không khỏi kêu khổ, cảm thấy mình thật sự quá đáng thương!

Tức phụ như hoa như ngọc mỗi ngày ở trước mặt, vậy mà chẳng có cơ hội đụng tay đụng chân. Ai bảo mình là một con gà yếu đây? Một chút công phu cũng không có, tức phụ chỉ cần một ngón tay là chế ngự được mình rồi.

Nàng cảm thấy, mình lúc này đã có thể hiểu tâm trạng bất đắc dĩ của phò mã thời xưa.

Công chúa điện hạ không gọi thị tẩm, dù phò mã có ý, cũng chỉ đành nhịn xuống – như nàng hiện tại.

Mộ Dung Thanh một lòng luyện công, nói rằng sắp đến biên cảnh, cực kỳ nguy hiểm, không thể lơi là, càng không thể chìm đắm trong sắc dục.

Từ sau đêm ở chùa Hoàng, tuy Mộ Dung Thanh vẫn ngủ cùng giường với mình mỗi đêm, nhưng số lần thân mật lại ít đi hẳn.

Nàng mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, đến tối thì đã mệt nhoài, đâu còn sức mà thân thiết gì.

Thẩm Ngọc cảm thấy mình sắp thành khuê phòng oán phụ đến nơi. Rất vất vả mới tu thành chính quả, vậy mà vẫn phải thủ canh chay qua ngày.

Một bên rên rỉ trong lòng, một bên chờ công chúa luyện công xong, chờ mãi rồi ngủ quên.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Ngọc bước ra khỏi lều trại, thấy Tử Lăng đang dẫn ám vệ diễn luyện binh pháp và thực chiến.

Nhìn sắc trời thì biết mình đã dậy trễ. Nàng không thấy Mộ Dung Thanh đâu trong lều trại.

Thấy số hộ vệ đi theo cũng ít đi vài người, nàng bèn hỏi:
“Điện hạ đâu rồi?”

Tử Lăng đáp:
“Vừa nãy điện hạ nhận được cấp báo, đã lên núi Lao rồi.”

Thẩm Ngọc nhíu mày:
“Sao Từ công công không đi cùng? Địa thế nơi đây phức tạp, người điện hạ mang theo lại không nhiều.”

Lúc này một hộ vệ khác nói:
“Điện hạ bảo chờ phò mã gia tỉnh, sẽ lên núi cùng.”

Tử Lăng cũng nói:
“Điện hạ căn dặn thuộc hạ chờ phò mã tỉnh thì cùng người lên núi.”

Thẩm Ngọc nghe xong, lông mày lại cau lại – đã đặc biệt căn dặn như vậy, e là trên núi có chuyện rồi. Nếu không thì đã chẳng cần cố ý sắp xếp người đi theo mình cùng lên.

“Đã vậy thì lập tức xuất phát, đi tìm điện hạ.” Thẩm Ngọc nói. “Từ công công ở lại, để lại một bộ phận người canh giữ doanh địa.”

Từ Lãng vừa nghe gọi liền bước nhanh đuổi theo. Nhưng Thẩm Ngọc vì lo lắng an nguy của Mộ Dung Thanh nên không chờ Từ Lãng đi cùng, mà dẫn theo mấy hộ vệ đi trước lên núi.

Đi được một đoạn, Thẩm Ngọc đột nhiên dừng bước.

“Có mùi máu tươi.”

Mấy hộ vệ đi theo lập tức trở nên căng thẳng, tay đều đặt lên chuôi đao, cảnh giác nhìn bốn phía.

Chỉ riêng hộ vệ dẫn đường là vẻ mặt không đổi, rất bình tĩnh nói:
“Phò mã gia, phía trước trong khe núi, điện hạ đang ở đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com