Chương 24 : Điện hạ là đang đói bụng?
Long Khánh Đế mấy năm nay say mê tu tiên, hiện đang muốn xây trong cung một tòa Dẫn Tiên Lâu, cao chín tầng, ý nghĩa cửu cửu quy nhất. Vì việc này, quốc khố cũng trở nên căng thẳng, nhiều lần xin bạc từ Hộ Bộ đều bị thoái thác.
Khi nghe Mộ Dung Thanh nói câu kia, trên mặt Long Khánh Đế thoáng hiện nụ cười hài lòng.
Phía dưới, Phương Cảnh sao có thể không biết việc tu tiên đối với hoàng đế quan trọng thế nào. Hắn lập tức dập đầu tỏ lòng trung thành nói:
"Đã là cho bệ hạ kiến lâu sở dụng, dù rơi đầu vi thần, vi thần ngày mai cũng muốn dâng bạc lên bệ hạ."
Thẩm Ngọc thong thả hỏi:
"Phương đại nhân trong phủ tại sao lại có nhiều bạc như vậy? Tối qua mới vừa cầm mười hai vạn lượng đưa cho tiêu cục, ngày mai lại có thể lấy ra tám vạn lượng nữa. Không biết Phương đại nhân làm nghề gì mà bạc nhiều đến thế, cũng nên làm gương cho hậu bối, tránh để người ta nghi ngờ."
Lời Thẩm Ngọc vừa thốt ra, Mộ Dung Thanh liền ngước mắt nhìn nàng, quả nhiên không đoán sai, công chúa điện hạ đang chờ đúng chỗ này.
Phương Cảnh quỳ trên đất, mồ hôi lạnh túa ra. Hỏng rồi, vừa rồi hắn chỉ lo lấy lòng bệ hạ, vì để tránh tội nên mới vội vàng nói ngày mai có thể đưa bạc, không ngờ lại sơ suất như vậy.
Mười hai vạn lượng kia vốn là nhị hoàng tử đầu tư để kiếm lời, ngọc thạch cũng được vận đến phủ nhị hoàng tử, chỉ chờ tìm người mua giá cao. Còn tám vạn lượng này là tiền riêng của hắn, định sau việc sẽ nói cho nhị hoàng tử biết để được trợ cấp. Hắn còn lập được công lớn, bảo vệ chức quan, về sau nhị hoàng tử lên ngôi cũng không quên hắn. Không ngờ cuối cùng lại thua ở đây.
Long Khánh Đế nhận được tám vạn lượng bạc, trong lòng đang vui, vô thức thiên vị về phía Mộ Dung Thanh, giận dữ nói:
"Nói, ngươi tiền từ đâu mà ra, rốt cuộc đã tham bao nhiêu bạc?"
"Bệ hạ, lão thần, lão thần..." Phương Cảnh lắp bắp nửa ngày cũng không nói được nguyên do. Một quan viên tam phẩm mà trong phủ lại có tới hai mươi vạn lượng bạc, quả thật không bình thường.
"Nếu dám che giấu trẫm, trẫm tru di cửu tộc ngươi!" Long Khánh Đế thấy hắn ấp úng càng thêm giận.
"Bệ hạ, bệ hạ minh giám, lão thần oan uổng. Mười hai vạn lượng kia, thật là nhị hoàng tử điện hạ cho lão thần." Lúc này Phương Cảnh bất chấp tất cả, trước hết giữ mạng quan trọng hơn.
Thẩm Ngọc cùng Mộ Dung Thanh đã sớm biết là chuyện của nhị hoàng tử, nhưng không ngờ lần này có thể lôi được hắn vào. Dù sao việc giao dịch này diễn ra tại phủ thị lang, nhị hoàng tử không trực tiếp xuất hiện. Hai người liếc nhau, đáy mắt thoáng hiện một tia vui mừng khó nhận ra.
"Nói năng hồ đồ, lại còn dám lôi nhị hoàng huynh vào." Mộ Dung Thanh giận dữ nói:
"Phụ hoàng, người này ăn nói bậy bạ, còn dám giáo biện."
"Bệ hạ, bệ hạ minh giám, lão thần nói đều là sự thật." Phương Cảnh dập đầu liên hồi, chỉ mong nhị hoàng tử ra mặt cứu mạng hắn.
Lúc này sắc mặt Long Khánh Đế âm trầm đến mức có thể nhỏ nước. Chỉ nghe một tiếng "bang", một cái ly ném thẳng vào đầu Phương Cảnh.
"Làm càn, còn dám hồ ngôn loạn ngữ! Kéo hắn xuống, cách chức, gia sản sung công toàn bộ."
Bên ngoài, Vũ Lâm Vệ lập tức tiến vào, lôi Phương Cảnh mặt xám như tro ra ngoài.
Mộ Dung Thanh nhìn về phía Long Khánh Đế trên thượng tọa, sắc mặt người vẫn nặng nề. Nàng cất giọng:
"Phụ hoàng, đều là nhi thần không phải, đã làm phụ hoàng phiền lòng."
Long Khánh Đế xua tay:
"Chiêu Hoa và phò mã là người chịu ủy khuất, sao có thể trách các con. Trẫm không ngờ lão Nhị lại tham lam đến thế. Trẫm giao Hộ Bộ cho hắn quản, mỗi năm bao nhiêu thuế ruộng, ắt cũng có chỗ rơi vào tay hắn. Hắn lại làm ra loại việc hạ bậc này, thật khiến trẫm thất vọng."
Mộ Dung Thanh nhẹ giọng:
"Nói miệng không bằng chứng, có lẽ người nọ chỉ vu khống nhị hoàng huynh."
Long Khánh Đế hừ lạnh:
"Rốt cuộc có phải thật hay không, phái người đến phủ lão Nhị tra một lượt sẽ rõ. Phương Cảnh kia cũng không dám bịa đặt bừa bãi."
Trong lòng Mộ Dung Thanh rối bời. Một giọng nói vang lên trong tâm trí nàng nhắc nhở: đây là cơ hội tốt để phụ hoàng nghiêm trị lão Nhị, ít nhất khiến hắn lung lay căn cơ, thậm chí có thể khiến hắn mất hết Hộ Bộ. Nhưng lý trí lại kéo nàng lại, bảo nàng không nên mạo hiểm.
Cảm xúc và lý trí dây dưa, Mộ Dung Thanh đầy mặt rối rắm. Rơi vào mắt Long Khánh Đế, ông tưởng nàng cũng đang khó xử như mình.
Nàng vừa định mở miệng, Thẩm Ngọc đặt tay lên tay nàng, đưa chén trà qua:
"Điện hạ, uống miếng nước cho nguôi giận."
Long Khánh Đế trên cao nhìn hai vợ chồng nhỏ tương tác, trong lòng có chút hài lòng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ông nhớ đến thuở trẻ của mình.
"Trẫm vừa nghĩ lại," Long Khánh Đế chậm rãi nói, "lão Nhị mẫu phi dù sao cũng quản lục cung, trẫm sẽ không trực tiếp động đến hắn. Dưới tay hắn, nguồn gốc ngọc thạch chưa rõ, không bằng phạt hắn bồi tám vạn lượng bạc, lại để hắn đến xin lỗi phò mã, thế nào?"
Lòng Mộ Dung Thanh lạnh lẽo. Quả nhiên, phụ hoàng sao có thể vứt bỏ một hoàng tử do chính tay mình nâng đỡ? Huống chi tam hoàng tử còn có cữu cữu là đại tướng quân Tưởng Thông Võ, phụ hoàng vốn thích kiềm chế cân bằng, không bao giờ để một bên độc chiếm thế lực.
Chỉ một câu của phụ hoàng, những rối rắm trong lòng nàng vừa rồi đều thành trò cười.
"Phụ hoàng anh minh," Mộ Dung Thanh thuận lời, "nhị hoàng huynh thân phận tôn quý, tự nhiên không tự mình đi kiểm tra hàng hóa. Ai biết được giá trị bao nhiêu, hơn nửa là bị Phương đại nhân che mắt."
Long Khánh Đế đã sớm có kết luận, lời nàng chỉ hợp ý ông. Quả nhiên, vừa nghe xong, ông gật đầu hài lòng:
"Chiêu Hoa nói có lý."
Đáng thương Phương Cảnh, tưởng rằng kéo nhị hoàng tử ra sẽ giữ được nửa chức quan, không ngờ cuối cùng gia sản cũng mất, về sau gia đình chỉ còn nước uống gió Tây Bắc.
Thẩm Ngọc lúc này đứng lên, chậm rãi nói:
"Phụ hoàng, đã xoay vần hồi lâu, ngài cũng mệt rồi. Vi thần xin cùng điện hạ về phủ trước, không dám quấy rầy phụ hoàng thanh tu."
Long Khánh Đế xua tay, ra hiệu cho hai người lui xuống.
Mộ Dung Thanh bái biệt phụ hoàng, cùng Thẩm Ngọc ra ngoài, lên xe ngựa rời cung. Gương mặt nàng lúc này lạnh như sương.
Lần này chỉ làm lão Nhị nhận lỗi. Nếu người bị cường mua là thương nhân bình thường, chẳng phải oan ức không nơi kêu, ngay cả mười hai vạn lượng cũng không có.
Thẩm Ngọc thấy vậy an ủi:
"Điện hạ không cần uể oải. Vốn dĩ chúng ta không hề trông mong có thể kéo nhị hoàng tử xuống, lần này đã là thu hoạch ngoài ý muốn." Nàng dừng một chút, khẽ nói thêm:
"Hơn nữa, lô ngọc thạch kia sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề."
Mộ Dung Thanh xoay chiếc vòng tay trên cổ tay, đáy mắt lóe lên tia lạnh lùng:
"Phò mã nói đúng. Lần này là bổn cung nóng vội. Phụ hoàng không dễ dàng động đến lão Nhị và lão Tam."
Thẩm Ngọc khẽ gật đầu, thấy gương mặt nàng mang theo mỏi mệt, liền nhẹ giọng hỏi:
"Điện hạ chắc là đói bụng rồi? Vi thần về phủ sẽ làm cho điện hạ chút gì đó ngon miệng nhé?"
Từ lúc chạng vạng đã vào cung, lại còn phải khóc lóc, diễn trò một hồi, tự nhiên chưa kịp dùng bữa tối. Bị nàng vừa hỏi, Mộ Dung Thanh mới cảm thấy trong bụng quả thật có chút đói khát.
Nàng liếc mắt nhìn phò mã, người đang giả bộ làm một vị thê tử dịu dàng chăm lo. Nghe nàng dùng giọng điệu như việc nhà mà hỏi mình có đói bụng không, trong lòng Mộ Dung Thanh không khỏi dâng lên một tia cảm giác vừa kỳ quái vừa khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com