Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 : phu thê hai người bàn kế

Chương 27: Vợ chồng hai người bàn kế

"Điện hạ, xin hãy nghe vi thần trình bày."
Thẩm Ngọc đưa cho Mộ Dung Thanh một tờ giấy ghi chép dày đặc những ý tưởng cùng kế hoạch làm ăn.

Mộ Dung Thanh nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc dần tăng. Trên giấy liệt kê hàng chục loại món ăn, thức uống mà nàng chưa từng nghe tới, trong đó còn có cả loại trà sữa, trà hoa quả tươi mà hôm nay nàng đã nếm thử. Ngoài ra còn có một loạt ý tưởng về các món điểm tâm cho Bách Hoa Lâu.

"Điện hạ, vi thần định mở ra con đường kinh doanh cao cấp."
Thẩm Ngọc thấy ánh mắt nàng lấp lánh, thầm nghĩ quả nhiên, bất kể ai cũng yêu tiền, kể cả công chúa.

"Cao cấp là như thế nào?" Mộ Dung Thanh tò mò hỏi.

"Điện hạ thử nghĩ xem, trong kinh thành này, ai nhiều tiền nhất? Chính là quan lại quyền quý và gia đình nhà giàu. Họ chịu bỏ bạc, nên vi thần sẽ mở một tửu lâu sang trọng bậc nhất, vừa có món ăn đặc biệt, vừa có phục vụ chu đáo."
Thẩm Ngọc khẽ cười, "Phục vụ chính là cách hầu hạ khách. Còn món ăn, đều là những sáng chế độc nhất vô nhị của vi thần, trong kinh thành tuyệt đối không có nhà thứ hai."

Mộ Dung Thanh nghe, hai mắt sáng hơn.
Thẩm Ngọc tiếp tục lấy ra một bộ bài và một bộ mạt chược bằng gỗ.

"Đây lại là cái gì?" Mộ Dung Thanh chỉ vào hỏi.

"Đây là trò chơi giải trí. Đến lúc mở hội sở, những thứ này sẽ tạo sự mới lạ thu hút khách. Đương nhiên, vì thần cần điện hạ giúp đỡ để quảng bá. Lợi nhuận kiếm được, vi thần sẽ chia cho điện hạ một nửa, vì vốn ban đầu là dùng bạc của điện hạ."

Mộ Dung Thanh nghe nhắc đến chuyện dùng bạc của mình, lập tức cau mày. Nàng nhớ tới số tiền mười vạn lượng bạc mình đã đầu tư, trong lòng không khỏi xót xa.

"Phò mã, ngươi làm ăn sao lại dùng bạc của bổn cung?"

Thẩm Ngọc mỉm cười giải thích:
"Điện hạ chớ vội, nghe vi thần nói. Điện hạ đã góp vốn vào tiêu cục và xưởng rèn, số bạc đó hiện trong tay vi thần. Ông ngoại đã giao toàn quyền cho vi thần quản lý, nên vi thần có quyền xoay chuyển. Điện hạ yên tâm, ba tháng nội, vi thần nhất định khiến điện hạ thu về gấp bốn lần.

Hơn nữa, lần này Phương thị lang bị cách chức, mẫu thân vi thần sẽ lấy lại quyền quản lý và của hồi môn. Trong đó có nhiều thôn trang và cửa hàng, sản xuất ra thịt, trứng và nhiều nguyên liệu khác. Vi thần sẽ tận dụng những thứ này, chi phí sẽ giảm đáng kể."

Ba tháng kiếm mười vạn lượng bạc?
Mộ Dung Thanh nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, trong lòng khó tin.

Thẩm Ngọc vẫn chưa nói hết: nếu áp dụng cách thu phí như thời hiện đại, tửu lâu và hội sở sẽ hái ra tiền. Thậm chí Bách Hoa Lâu – nơi người ta chỉ biết đến một hoa khôi, tại sao ta không lập cả bảng xếp hạng?

Tam viện trong Bách Hoa Lâu các cô nương không chỉ biết ca múa hầu khách, mà còn có thể thể hiện tài nghệ, như tự tay điều hương, vẽ quạt, thêu túi thơm. Những thứ này hoàn toàn có thể thiết lập thành cơ chế khen thưởng, dựa vào thành tích mà tích điểm. Hiện đại có nhiều cách tổ chức hoạt động, nơi này cũng có thể áp dụng tương tự.

Mộ Dung Thanh lúc này hơi hối hận vì đã để Uy Xa tiêu cục dính vào, vốn chỉ định lợi dụng tiêu cục vận chuyển vài món hàng, thuận tiện bán đặc sản từ các nơi để kiếm lời. Không ngờ tiền chưa kiếm được, Thẩm Ngọc đã đánh chủ ý lên bạc của nàng.

“Bổn cung làm sao biết phò mã trong ba tháng có thể làm ra bốn lần số bạc? Chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói của phò mã? Bổn cung bỏ ra đều là bạc thật đấy.” Mộ Dung Thanh bĩu môi, giọng lạnh nhạt.

“Điện hạ đừng nóng vội, mấy ngày tới, điện hạ hãy để vi thần tổ chức một buổi ngắm hoa yến. Vi thần sẽ mời vài vị nam nhân, còn điện hạ mời một số phu nhân cùng tiểu thư đến dự. Đến lúc đó, điện hạ nhìn thấy tận mắt, sẽ rõ kết quả.” Thẩm Ngọc nói rất tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán.

Nàng còn đưa ra nhiều ý tưởng mới, khiến Mộ Dung Thanh nghe xong cũng thấy hứng thú, không khỏi gật đầu đồng ý.

Thẩm Ngọc thấy nàng thuận theo liền nhân cơ hội nói tiếp: “Điện hạ, vi thần còn cần một gian bếp riêng.”

“Bếp?” Mộ Dung Thanh hơi ngạc nhiên. Phủ công chúa chỉ có hai chủ tử, cần thêm bếp làm gì?

“Vi thần muốn thử làm món mới. Tất cả các món này cần được chỉ đạo trực tiếp để đầu bếp nấu ra đúng ý. Vi thần còn nghĩ ra vài loại bánh với hương vị khác nhau, đến lúc điện hạ mở yến tiệc sẽ có thể dùng tới.”

Thẩm Ngọc đã lên kế hoạch, từ bánh trung thu nhân mặn, nhân thịt, đến nhiều loại điểm tâm độc đáo, đều là điều ở đây chưa từng thấy.

Vừa nghe đến chuyện có thể thử món mới, trên mặt Mộ Dung Thanh lập tức nở nụ cười chân thật, còn đầy mong chờ. Lần trước lẩu và trà sữa khiến nàng vẫn còn nhớ mãi.

“Chuyện này dễ thôi, ta lập tức bảo người chuẩn bị. Ngày mai ngươi có thể dùng. Trong phủ không thiếu phòng trống, chỉ cần thêm bếp lò là được.”

Mộ Dung Thanh khi vui vẻ thì xưng “ta”, khi lạnh nhạt thì lại nói “bổn cung”. Giờ phút này nàng đang vui, Thẩm Ngọc cũng không cần khách khí.

Hai người cứ thế bàn bạc, từ yến tiệc cho đến việc kinh doanh Bách Hoa Lâu. Thẩm Ngọc còn đề ra chế độ khảo hạch, không chỉ bồi dưỡng một hoa khôi, mà mọi cô nương đều có cơ hội nổi bật. Đạt thành tích sẽ được thưởng, thu nhập cao hơn, thậm chí có cơ hội chuộc thân.

Ngược lại, ai thu nhập kém nhất sẽ phải rời khỏi. Mỗi tháng đánh giá một lần. Các cô nương còn được khuyến khích làm đồ thủ công như túi thơm, quạt, con dấu... bán kèm cho khách. Ai muốn có đồ đặc biệt có thể đặt làm riêng – giá đương nhiên cao hơn.

Một loạt kế hoạch triển khai khiến Mộ Dung Thanh nghe xong cảm thấy nếu mình là khách quen Bách Hoa Lâu cũng sẽ bị moi sạch hầu bao. Nghĩ đến tương lai doanh thu, công chúa điện hạ không khỏi tràn đầy chờ mong.

Nàng lập tức bảo Hải Đường mang bút mực tới, Thẩm Ngọc nói đến đâu, Hải Đường ghi lại đến đó.

Nàng lại gọi Hải Đường mang bút và mực đến, Thẩm Ngọc vừa nói, Hải Đường vừa ghi chép cẩn thận.

Mộ Dung Thanh nghe say mê đến mức trong lòng dâng lên một cảm giác “chỉ hận gặp nhau quá muộn”. Lúc này khi nhìn Thẩm Ngọc, ánh mắt nàng đã giống như đang nhìn thấy vàng bạc sáng lấp lánh.

Hải Đường thấy biểu cảm của điện hạ nhà mình, kinh ngạc mở to mắt, cảm giác rõ ràng giữa điện hạ và phò mã đột nhiên toát ra vài phần ý tứ như phu thê ân ái.

Ngay cả Từ Lãng đứng ngoài cửa, người vốn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cũng lộ ra một chút cảm xúc khác lạ.

Cuối cùng, sau khi Thẩm Ngọc trình bày xong, Mộ Dung Thanh lập tức sai Từ Lãng suốt đêm đưa thư cho Đông nương, bảo nàng từ ngày mai bắt đầu sắp xếp mọi việc.

Bách Hoa Lâu vốn đã là một trong những thanh lâu đứng đầu kinh thành, sau khi trải qua sự cải tổ của Thẩm Ngọc, chẳng bao lâu liền nhảy vọt thành đại thanh lâu số một, vững vàng giữ vị trí dẫn đầu. Nhưng đó là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com