Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Cung Biến

Tam hoàng tử Lý Hằng Vũ sinh ra từ Trân mỹ nhân, mẫu thân sinh nở cùng ngày gặp nạn, xuất huyết quá nhiều mà chết, sau đó được Hoàng hậu bế về nuôi dưỡng, trở thành con nuôi của Hoàng hậu, cũng là người theo đuôi bên Thái tử.

Truy tìm nguồn gốc đến cuối cùng, dù không có câu trả lời chắc chắn, cũng trở thành đáp án duy nhất chính xác.

Mà điều càng khớp với suy đoán chính là, trước đó không lâu, Liên Vân để lại cho nàng một tờ giấy, trên đó nói rõ, là Ngô Như Sinh kêu nàng bôi nhọ Thu Triệt.

Nàng từng thấy Ngô tướng lén lút cùng tam hoàng tử gặp mặt.

Điều này càng xác minh suy đoán của Thu Triệt.

Từ đó về sau, mỗi lần quay đầu nhìn lại, Thu Triệt đều có thể thấy rõ ràng rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, nay đều có giải thích rõ ràng.

Lý Hằng Vũ giả heo ăn thịt hổ, chôn xuống không ít quân cờ, mà Thôi Văn Thân chính là quân cờ đầu tiên.

Thu Triệt từng phân tích, trong kinh thành phong vân chao đảo, là vì sau màn có một bàn tay độc thủ vẫn luôn nhắm vào nàng.

Trước kia nàng không hiểu vì sao, hiện tại đại khái cũng minh bạch —— Lý Hằng Vũ thấy được tính uy hiếp của nàng, muốn bóp chết cơ hội phát triển của nàng, thậm chí không tiếc hợp tác cùng người Nam Di.

Có ai hiểu biết bí mật trong cung sâu hơn hắn chứ?

Rất hiển nhiên, chuyện Hoàng Hậu cùng Viên Phù vụng trộm yêu đương, là do hắn tiết lộ ra ngoài.

Viên Phù là được hắn cứu về.

Hắn cùng Ngô tướng có quan hệ hợp tác —— điểm này Thu Triệt đã cùng Ngô Dịch Khởi nghiệm chứng qua, ngay hai ngày trước, Ngô Dịch Khởi truyền tin cho nàng, nói quả thật tìm được một phong thư mà tổ phụ hắn chưa kịp thiêu hủy, trong đó có ghi chép lui tới cùng tam hoàng tử.

Trước khi Thu Triệt đi thu săn, Lý Hằng Vũ cũng đã sai Ngô tướng ra mặt, đi khuyên can Hoàng đế.

Lúc đó Thu Triệt khí thế quá mạnh, Hoàng đế cảm thấy nàng không thể kiểm soát, vì thế âm thầm liều lĩnh, lại hợp tác với Ngô tướng một lần nữa.

Viên Phù được Hoàng đế thả vào, chỉ là có lẽ lúc ấy Hoàng đế cũng không biết rõ rốt cuộc mình thả ai vào.

Nhưng Lý Hằng Vũ liên tiếp ra tay, liên tiếp đều không đạt được mục đích.

Hiện tại xem ra, sớm từ khi Lý Thanh Ngô nói với nàng về việc thời thơ ấu bị tam hoàng tử âm hại, nàng đã nên coi người này là đối tượng hoài nghi trọng điểm.

Loại người từ nhỏ đã vì leo lên mà cái gì cũng dám làm, trưởng thành chỉ càng thêm đáng sợ.

Một khi hoài nghi rơi lên người hắn, Thu Triệt lập tức nhờ Dương Cừu hỗ trợ, tra ra được rất nhiều điều.

Chẳng hạn, xuất thân của mẫu thân tam hoàng tử.

Chẳng hạn, căn cứ vào một số manh mối để lại có thể suy đoán, trước kia khi Lan Trân mang thai tam hoàng tử, Thôi Văn Thân cũng đã từng ân ái với Lan Trân.

Cho nên, Thu Triệt nói tam hoàng tử là nhi tử của Thôi Văn Thân —— điều này cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Nhưng Lan Trân đã mất nhiều năm, rất nhiều chuyện đã không cách nào khảo chứng, nói nhiều như vậy, cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Bất quá nhìn biến hóa biểu tình của Thôi Văn Thân, tựa hồ hắn cũng đã nghĩ tới điều gì.

Lan Trân cuối cùng là loại người nào, thật đúng là khó mà nói chắc.

...... Đương nhiên, hiện tại nàng không có chứng cứ cho chuyện này, tự nhiên không thể nói thẳng trước mặt Thôi Văn Thân.

Không chỉ không thể nói, còn phải làm ngược lại, giả vờ như nàng có chứng cứ trong tay.

"Thôi đại nhân không muốn biết, vì sao ta lại nói tam hoàng tử là huyết mạch của ngươi sao?"

Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, ánh mắt Thôi Văn Thân nhìn nàng liền nhiều thêm vài phần cảnh giác và dò xét.

"Ta muốn biết...... Ngươi liền sẽ nói sao?"

"Điều đó tất nhiên không có khả năng," Thu Triệt lập tức nói, "Không bằng thế này, ta nói cho ngươi biết vì sao, nhưng ngươi buông kiếm xuống, chúng ta ngồi xuống hảo hảo trò chuyện một chút, thế nào?"

Thôi Văn Thân trầm mặc, nhưng vẫn chưa buông tay: "Điều kiện trao đổi này, có chút không hợp lý a, Thu đại nhân."

Thu Triệt mở bàn tay không cầm đao, chớp mắt xuống: "Thôi đại nhân có vấn đề gì, đương nhiên cũng có thể hỏi ta a." Tuy rằng nàng không nhất định sẽ trả lời.

Nàng tin Thôi Văn Thân hẳn là có rất nhiều điều muốn hỏi nàng.

Nhưng Thôi Văn Thân do dự một lúc, lại khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu: "Hắn có phải nhi tử ta hay không, cũng không trở ngại ta giết ngươi."

Mũi kiếm áp sâu thêm một tấc, sau cơn đau nhói, có giọt máu theo đường cong xương quai xanh tinh xảo của nàng chảy xuống.

Thu Triệt không nhanh không chậm, phảng phất như không hề cảm thấy, thần sắc nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi xác định?"

Ngữ khí này, giống hệt lúc nàng hỏi Thôi Văn Thân: "Ngươi xác định người cứu ngươi chính là Lan trân?"

Thôi Văn Thân hơi nheo mắt: "Ngươi lại muốn nói gì?"

Lý trí bảo hắn Thu Triệt này người, biết cách nói, đen có thể nói thành trắng, vô lý có thể nói thành có lý.

Để nàng nói tiếp, mình nhất định sẽ bị đối phương thuyết phục.

Nhưng tình cảm lại thúc giục hắn: Cứ để nàng nói tiếp đi.

Thu Triệt lười biếng cười nhẹ: "Ta đoán trong lòng ngươi nhất định nghĩ rằng, nếu tam hoàng tử điện hạ là hài tử của ngươi, vậy thì giúp hắn cũng không tính là giúp kẻ ngoài, dứt khoát đã làm thì làm đến cùng, giết ta kẻ biết bí mật này, lại giúp hắn thượng vị làm tân hoàng, ngươi còn có thể đường đường chính chính mà phụ tá hắn —— có phải hay không?"

Biểu tình trên mặt Thôi Văn Thân hơi giật giật, không nói gì.

Thu Triệt coi như hắn thừa nhận.

Nàng ý vị sâu xa nói: "Nhưng Thôi đại nhân a, ngươi cho rằng, ta nếu đã biết thân phận của hắn, lại không có người khác biết sao?"

"...... Còn ai biết chuyện này?"

"Ngươi chưa từng nghe nói sao?" Thu Triệt vô tội nói, "Ta cùng trưởng công chúa tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt —— ta biết chuyện, lẽ nào không nói cho nàng?"

"A, đương nhiên," Thu Triệt lại nói, "Ngoài nàng ra, ta còn có không ít thuộc hạ và đồng minh đều biết......"

Sắc mặt Thôi Văn Thân dần trở nên âm trầm khó khống chế, mũi kiếm càng ép xuống: "Ai?"

"Thôi đại nhân đây là đang uy hiếp ta?"

Thu Triệt liếc mắt nhìn lưỡi kiếm kề cổ, nhạt cười, lại ngẩng đầu nói: "Ngay cả chưa xác định có phải nhi tử mình hay không, mà đã để tâm như vậy?"

"Ngươi có thể thử xem, trước khi ngươi giết ta, cây đao trong tay ta có thể cắt đứt cổ họng ngươi trước hay không."

"......"

Hai bên rơi vào trầm mặc.

"Thế này đi, ta lại cho Thôi đại nhân một lựa chọn." Thu Triệt thực ra đã có chút mất kiên nhẫn —— thời gian kéo càng lâu, những người trong thành càng nguy hiểm.

Nhưng nàng vẫn cần phải kiềm chế tính tình, chậm rãi nói: "Chúng ta đều thối lui một bước, ta nói cho ngươi biết còn ai biết chuyện này. Ngươi chỉ cần thả ta rời đi, thế nào?"

"Ngươi không sợ ta biết rồi sẽ giết bọn họ sao?"

"Giết được hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi."

Ngụ ý là, cho dù Thu Triệt nói ra, Thôi Văn Thân cũng chưa chắc có thể giết chết bọn họ.

Hắn hít sâu một hơi.

Hồi lâu, Thôi Văn Thân rút về bàn tay nắm kiếm đã có chút cứng đờ.

"Nói."

"Kỳ thật a......"

Thu Triệt liếm môi dưới, đồng thời thu hồi lưỡi đao, âm cuối hơi kéo dài.

Liền ở lúc Thôi Văn Thân tập trung tinh thần nghe nàng muốn nói điều gì, nàng bỗng nhiên vung tay áo, từ trong tay áo rơi ra một mảnh dược vật dạng bột trắng.

Thôi Văn Thân không kịp phòng bị, lỡ hít vào hai ngụm, lập tức lấy tay che miệng mũi, phản ứng nhanh chóng nâng kiếm ——

Nhưng đã muộn.

Tay chân hắn trong nháy mắt trở nên mềm yếu, cơ hồ toàn thân vô lực, kiếm trong tay đừng nói nâng lên, ngay cả giữ cho vững cũng khó. Đồng thời, một thanh nhuyễn kiếm hàn quang lạnh thấu xương đã kề lên cổ hắn từ phía sau.

A Nguyệt từ bóng tối bước ra, phía sau là mười mấy tên nữ tử thân hình tương tự, đều là nữ tử hộ thành đội thân thủ lưu loát, âm thầm từ trong rừng trúc lặng lẽ xuất hiện, lặng yên không một tiếng động mà đứng một bên.

A Nguyệt cung kính cúi đầu, gọi nàng: "Đại nhân."

Thân hình cầm kiếm của Thôi Văn Thân lảo đảo, nhẹ "xuy" một tiếng, từ kẽ răng phun ra một ngụm máu.

Hắn kỳ thật sớm biết có người tới, nhưng ỷ vào võ công cao cường, nghĩ rằng không ai có thể tới gần, cũng không đem nhóm người này để vào mắt.

Không ngờ lại bị Thu Triệt quang minh chính đại tính kế một phen.

"Ngươi dám chơi ta?"

"Không không không," Thu Triệt cười cười, lười biếng nói, "Điều này gọi là dùng trí mà thắng. Là Thôi đại nhân làm người quá thẳng thắn, không biết linh hoạt mà thôi."

Chậc.

Nếu để Dương Cừu nghe nàng nói như vậy, lại còn trước mặt người khác nói ra loại lời này, chỉ sợ trong lòng khinh thường nàng đến tận trời.

Rốt cuộc kẻ trước nay cứng nhắc, dốt nát không biết linh hoạt, vốn chính là nàng.

Thôi Văn Thân nói: "Ngươi hạ dược gì cho ta?"

Thu Triệt búng tay: "A, chỉ là loại nhuyễn cốt tán bình thường...... thêm một chút độc dược Nam Di làm người chậm rãi mất đi võ công —— ngươi biết đó, phu nhân ta là hậu duệ Nam Di, nàng ở phương diện này vẫn luôn rất có thiên phú."

Thôi Văn Thân: "......"

Thu Triệt cười đến nhu hòa.

Nhưng Thôi Văn Thân lại từ gương mặt nàng thấy được hai chữ "mang thù".

Hắn trầm mặc một lát, cảm nhận trong cơ thể công lực nhanh chóng trôi đi, biết lời nàng nói không phải giả.

Ngay sau đó nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Rất giống như có loại cảm giác: cứ để mặc, cùng lắm thì giết ta, ngươi có thể làm gì được.

Thu Triệt thư giãn sau cuộc giằng co với Thôi Văn Thân đã có chút mệt mỏi, tạm thời không để ý đến hắn, quay nhìn A Nguyệt: "Các ngươi sao tới đây?"

A Nguyệt liếc mắt Thôi Văn Thân bên cạnh, uyển chuyển nói: "Trưởng công chúa điện hạ chỉ thị."

Thực ra là các nàng đang canh gác ở cửa thành, nghe thấy tiếng còi chim cảnh giới từ trong thành truyền ra, lúc này mới biết trong thành có chuyện, Thu Triệt nguy hiểm, liền vội vàng từ doanh địa đuổi đến đây ——

Cái còi này vốn rất thực dụng, từ lúc còn ở biên cảnh đã từng phổ cập trong đội nương tử quân, thậm chí có người chuyên học cách dùng chim làm trạm canh gác, hầu như ai cũng có một con.

Thu Triệt nhạy bén bắt được điều gì đó từ lời nàng: "Trong thành đã có chuyện?"

A Nguyệt lắc đầu: "Không rõ. Nhưng tín hiệu là phát ra từ cửa thành. Tối nay tuy có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng chúng ta có lệnh bài của tuần thành vệ, cửa thành vẫn có thể xuất nhập. Chỉ là Ngọc Nghiên lại chọn truyền tín hiệu, chứ không tự mình ra ngoài."

Tín hiệu đó, chính là tiếng còi chim.

Trong lúc mấy người trò chuyện, Thôi Văn Thân vẫn ngồi một bên, dáng ngồi ngay ngắn như đả tọa, nhắm hai mắt, không nói một lời.

Thu Triệt chuyển ánh mắt nhìn về phía hắn.

"Không cần nhìn ta." Thôi Văn Thân lạnh lùng nói, "Ta sẽ không nói."

"A." Thu Triệt ngừng một chút, "Thôi đại nhân hiểu lầm rồi, ta cũng không phải muốn hỏi ngươi biết cái gì. Tình huống trong thành, ta đã đoán được."

Lông mi Thôi Văn Thân khẽ run.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, ngẩng mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy bốn chữ to: "Làm sao có thể?"

"Sao lại không thể?" Thu Triệt thấy đã hiểu biểu tình của hắn, lại cười, xoay đao hoa, một lần nữa nhét dao khắc vào tay áo, "Ta biết nhi tử ngươi...... à không, chủ tử của ngươi, muốn làm trò gì."

"Mang chúng ta vào thành, ta có thể suy xét thả ngươi một mạng."

......

Trong kinh thành, Thu Triệt đã đi.

Lý Thanh Ngô nhanh chóng phản ứng, bỗng nhiên đứng dậy.

"Lập tức sai Ngọc Nghiên đi tìm phò mã, nếu tìm được, nhất định phải bảo hộ an toàn cho phò mã. Nếu không tìm được, hoặc vì ngoài ý muốn không thể ra khỏi thành, thì lập tức phát tín hiệu cho hộ thành đội, sai các nàng đi tìm." Nàng nói nhanh dồn dập, giao phó Phục Linh, "Ngươi đưa nương ra Dạ Minh Thành lánh nạn trước, bảo Ngọc Minh thông tri Dương đại nhân cùng mọi người trong thành hội hợp."

"Điện hạ," Phục Linh mơ hồ cảm thấy chuyện lớn đã xảy ra, ngây ngốc nghe xong, vội vàng giữ chặt nàng, "Vậy còn ngài?"

"...... Ta có việc trọng đại."

Lý Thanh Ngô buông sổ sách trong tay, khẽ lẩm bẩm: "Tới quá nhanh...... So với dự đoán, nhanh mấy ngày."

"Bình Ấp còn ở trong cung, ta phải đi đón nàng."

Lý Thanh Ngô thấy Phục Linh vẻ mặt hoảng hốt, dừng một chút, vỗ vỗ tay nàng: "Cũng có lẽ chỉ là ta lo xa. Nhưng phòng bị trước vẫn hơn."

"Điện hạ." Phục Linh có chút bất an, "Nhất định phải đi sao?"

"Bình Ấp là muội muội ta," Lý Thanh Ngô thấp giọng, nhưng kiên định nói, "Ta đã đáp ứng Từ Hiền phi, phải bảo vệ nàng bình an."

Phục Linh biết tính tình nàng, tuy vẫn bất an, chỉ có thể buông tay, khó khăn nói: "Vậy điện hạ, nhất định phải bảo trọng. Thuộc hạ sẽ chờ ngài ở Dạ Minh Thành."

"Giao cho ngươi." Lý Thanh Ngô cười, "Ta tin ngươi có thể làm được."

Phục Linh hốc mắt có chút nóng, mạnh mẽ gật đầu.

"Thuộc hạ đi cùng ngài." Phù Phong từ mái hiên hành lang nhảy xuống, đi tới bên cạnh Lý Thanh Ngô.

Lý Thanh Ngô không nói gì, suy nghĩ một chút, xoay người vào phòng, lấy ra cây cung tiễn mà Thu Triệt từng đưa cho nàng.

Từ khi chế tạo xong đến nay đã hơn một năm, Lý Thanh Ngô không ngừng luyện tập, không một ngày lơi lỏng.

Hiệu quả khả quan, giờ nàng bắn mười mũi trúng chín, xứng danh thiện xạ.

Bởi vì bất tiện khi mang theo, sau khi bắc chinh trở về, Thu Triệt đặc biệt cải tạo cho nàng một phen.

Hiện tại cây cung này có cơ quan co duỗi, thu nhỏ chiều dài thậm chí có thể bỏ thẳng vào túi tay áo, tùy lấy tùy dùng, rất nhanh và tiện.

Lý Thanh Ngô ngón tay khẽ vuốt hoa văn tinh xảo trên cánh cung, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài kinh thành, che giấu nỗi lo lắng trong mắt.

Trong lòng nàng yên lặng nói.

Hy vọng lần này, ta sẽ không cần phải dùng đến ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com