CHƯƠNG 34
Tạm biệt Quý Lĩnh với Thủ Nhất, Khúc Kỳ trở lại phòng tắm, tắm rửa xong ôm lấy mèo đen mệt mỏi nhảy lên giường.
Cô vùi đầu vào tấm nệm êm ái và ngáp dài mãn nguyện. Trải qua mấy ngày trời núi rừng hoang vu không có điều kiện để tắm rửa, ăn uống đầy đủ chứ đừng nói đến việc ngủ và thức dậy một cách tự nhiên.
Nghĩ đến Thịnh Tây Chúc cũng giống cô đều bên trong bí cảnh, hai người khéo khi còn ở cùng một nơi, nghĩ thế toàn thân cô nổi da gà, ngủ cũng không nỡ ngủ.
Chợp mắt mơ thấy một con quái vật cao lớn độ khoảng mấy tầng lầu, những xúc tu trong suốt giống như Medusa đang lơ lửng, nó ôm trọn Khúc Kỳ trong lòng hành động vuốt ve và cào cấu như mèo, cuối cùng chơi chán há miệng to như chậu máu nuốt chửng cô.
Thật đáng sợ, ngày suy nghĩ đêm có chút mộng, quá kinh khủng.
Cô sẵn sàng đổi mười cân thịt của mình để không mơ về Thịnh Tây Chúc!
Vừa nghe đến tiếng ngáp, mèo đen trong ngực bỗng nhiên cảnh giác ngồi thẳng lên, con mắt màu vàng óng một mực nhìn chằm chằm cô.
Khúc Kỳ ngái ngủ khẩy tai của nó: "Sao thế?"
Chẳng biết tại sao, dạo gần đây mèo này thấy cô buồn ngủ đều rất khẩn trương. Đôi tai nhỏ của mèo đen giật giật "Meo."
Khúc Kỳ đọc được trong mắt nó một tia lo lắng không thể nhận ra, trấn an nói:
"Yên tâm đi, đã nhiều ngày rồi ta không mơ thấy người đó."
Ai nha, thật là tiểu dấm bao.
Điều cô không biết mèo đen lo lắng là giấc mộng Nam Kha xảy ra rất ngẫu nhiên, tùy ý vào một đêm ngủ say, hoặc là buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, có thể lúc chợp mắt thôi.
Chỉ cần cổ độc phát tác, cho dù có thổi mười chiếc kèn bên tai, người trúng cổ cũng không thể tỉnh lại. Mỗi một lần phát tác, mộng ngày càng kéo dài.
Cho đến một ngày, người trúng cổ vào cổ sẽ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ và không thể tỉnh dậy.
Cả buổi không nghe thấy Khúc Kỳ nói chuyện, mèo đen ngẩng đầu. Cứ như vậy mất một lúc, Khúc Kỳ ngủ thiếp đi, miệng hơi hé mở, nước bọt trong suốt đọng lại trên môi.
Mèo đen nhìn Khúc Kỳ một hồi, di chuyển sát đến cánh tay nàng ngồi xuống. Nó dùng đuôi cuộn tròn một góc nệm, giúp Khúc Kỳ dịch dịch chăn mền, sau đó bản thân nằm xuống cuộn tròn thành một quả bóng, nhắm mắt ngủ một giấc.
Một người và một con mèo ngủ đến tận bình minh. Sáu giờ sáng, Khúc Kỳ mở to mắt, ngồi ở trên giường duỗi người. Cô đã lâu không ngủ, bụng no đến mức không nhịn được kêu lên:
"Phê quá!"
Mèo đen ngồi ngồi xổm sang một bên, lặng lẽ liếm lông. Nhìn bộ dáng của nha đầu, đêm qua giấc mộng Nam Kha không có phát tác.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhịp nhàng. Giọng nói nhiệt tình của Thủ Nhất vang lên:
"Đồ nhi ngoan, tỉnh rồi sao?"
Khúc Kỳ có chút kinh ngạc, mèo đen lập tức ngẩng đầu lên. Sư phụ hôm nay đến sớm như vậy?
Khúc Kỳ vội vàng khoác kiện áo, một bên chải tóc một bên mở cửa. Lão thái thái chính đứng ở ngoài cửa, ăn mặc chỉnh tề, chỉ đội một chiếc mũ nón, để lộ mái tóc ngắn màu xám:
"Sư phụ sao tới đây?"
Thủ Nhất cười nói: " Không phải hôm qua nói Tô Phù Vãn khi dễ ngươi sao, đi, ta mang ngươi trút giận đi."
Khúc Kỳ: "!"
Sư phụ ngài hiệu suất này không khỏi quá cao!
Sáng sớm ra đi bóc phốt, sao có thể không gọi người khác tới tham gia náo nhiệt?
Cô hỏi mèo đen: "Meo meo ngươi đi không?"
Đáp lại, mèo đen nhảy lên và nhảy nhẹ lên vai cô "Meo."
"Nha, mèo con cũng ở đây?"
Thủ Nhất cười như trước đó đồng dạng đưa tay đi đùa mèo, "Thật đáng yêu."
Mèo đen nhìn nàng một cái, ánh mắt không có hứng thú dời đi. Thủ Nhất tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Tính tình còn rất kiêu ngạo."
Khúc Kỳ quay người khóa cửa lại: "Sư phụ, quý sư đệ đâu?"
Thủ Nhất: "Hai ta đi là được, sư đệ ngươi vội vàng sửa nhà."
Khúc Kỳ hồi nhớ lại một đống nhà bị sập, đồng tình nói: "... Sư đệ, cực khổ."
Hai người một con mèo đi về phía nơi ở Tô Phù Vãn. Thân là chưởng môn chi đồ, đoàn sủng nữ chủ, chỗ ở Tô Phù Vãn có điều kiện tốt nhất trong Vong Tích phong.
Con đường đi dạo quanh co với những cây cột chạm khắc có thể mơ hồ được nhìn thấy qua tấm rèm hạt của lối đi dạo, với những con sóng trắng như tuyết cuồn cuộn và những chú chim bay dọc bờ biển.
Đây không phải là ngôi nhà bên bãi biển trong mơ sao?
Phòng cô đang ở mặc dù điều kiện cũng không tính kém đi, nhưng so với ngôi nhà trước mặt cứ như hàng tặng kèm....
Khúc Kỳ không khỏi chua chát nói"Mình một chút cũng không muốn nó."
Chỉ có mèo đen nghe xong quay đầu nhìn thấy đôi tai nhỏ của nó lại run lên.
Trong phòng đầu, Hạ Chi Dao, Nguyễn Đường đang chăm sóc Tô Phù Vãn đang nằm yếu ớt trên giường.
Hạ Chi Dao bưng bát canh thuốc đến bên giường, nhẹ nhàng nói:
"Tô sư muội, đến giờ uống thuốc."
Tô Phù Vãn liếc nhìn chiếc bát lớn trong tay, cau mày nhìn trong bát tràn ngập mùi hắc nồng nặc, chê nhíu lên lông mày. Hạ Chi Dao nhìn ra nàng không quá tình nguyện, đổi phương pháp, lấy ra hai miếng mứt, cười nói:
" Uống xong thuốc, mứt này ta cho muội"
Tô Phù Vãn vẫn không tình nguyện, nàng rất ghét thứ gì đắng, đặc biệt là thuốc bắc, nhưng lại thích ngọt, ăn vặt thì rất là ham.
Nàng đang do dự thì Nguyễn Đường nhanh chóng bước tới, cẩn thận đỡ Tô Phù Vãn ngồi dậy từng chút một: "Sư muội, tới."
Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo: "Nha, uống thuốc đâu?"
Ba người quay lại, thấy Thủ Nhất cùng Khúc Kỳ đứng ở cửa, không khỏi ngẩn người.
"Thế nào không uống?"
Khúc Kỳ cười nói, "Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi!"
Tô Phù Vãn: "..."
Nàng thầm mắng một tiếng xúi quẩy, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười ôn hòa. nhẹ nhàng thì thầm: "Thủ Nhất trưởng lão cùng Khúc sư tỷ sao hai người tới đây?"
Hai người kia liền vội cúi đầu: "Trưởng lão."
Vị này bình thường vẫn luôn thoát ẩn thoát hiện ở Vong Tích phong, rất ít người tiếp xúc với nàng.
Thủ Nhất chỉ thẳng vào Tô Phù Vãn, nói với Khúc Kỳ: "Đi, cho nàng bạt tai."
Mọi người kiểu: "..."
Tô Phù Vãn cười lớn nói: "Trưởng lão thực biết nói giỡn."
"Sư phụ, đừng quá thô lỗ, chúng ta phải thật văn minh."
Khúc Kỳ vẻ mặt nhỏ nghiêm túc chậm rãi nói, "Tô sư muội, ta tới đây để giải quyết ba việc. Công bằng, công bằng, ta nhấn mạnh đặc biệt công bằng!"
Đám người: "..."
Thủ Nhất nhìn Tô Phù Vãn ngồi ở giường, cười như không cười nói:
"Nghe nói ngươi khi dễ đồ nhi nhà ta?"
Tất cả đều sửng sốt, Hạ Chi Dao cùng Nguyễn Đường hai mắt kinh ngạc trừng lớn. Tô Phù Vãn sắc mặt trắng nhợt:
"Trưởng lão, chỉ sợ là có hiểu lầm gì đó?" Hỏng bét, nàng cố ý ném chệch kiếm chẳng nhẽ bị Khúc Kỳ phát hiện?
Khúc Kỳ hốc mắt đỏ bừng: "Hiểu lầm? Ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn! Tô sư muội, lương tâm của ngươi không cắn rứt sao?"
Còn mèo đen thì trơ mắt nhìn tiểu cô nương lén lút rút tay vào nhéo lấy cái đùi rồi lại thò tay ra gạt nước mắt.
" Ngươi quá đáng sợ, ngươi cầm lấy thần binh bỏ chạy lấy người, bỏ mặc ta một mình trong hắc tổ!"
Đám người cạn lời.
Tô Phù Vãn: "?"
Cô ta vậy mà còn diễn được? Không không, nàng không cho phép cô ta múa rìu qua mắt thợ!
Xuất thân chính quy ngành diễn xuất, ả ta suy nghĩ cẩn thận một phen, nước mắt giả tạo nhanh chóng rưng rưng ở hai bên mắt:
"Sư tỷ hiểu cho ta, ta đây chưa bao giờ muốn hại ngươi. Ta hiểu rằng muội oán giận ta không kịp cứu muội, nhưng Phù Vãn thực sự lúc đó thân bất do kỷ..."
"Ta vốn tưởng mọi người đến thăm ta, không ngờ tới để hưng sư vấn tội, xem ra là ta tự mình đa tình."
Hạ Chi Dao bắt gặp dáng vẻ đối phương lê hoa đới vũ*, nhu nhược thút thít nỉ non, trong lòng mềm nhũn không đành lòng liền giải thích:
"Trưởng lão, Tô sư muội luôn tốt bụng và chu đáo, không thể nào ân đền oán trả."
*Lê hoa nhất chi xuân đới vũ, tức cành hoa lê đẫm hạt mưa xuân, chỉ dáng vẻ Dương quý phi khi khóc trước quân vương. -> Túm lại mấy ả biết mình đến khóc thôi cũng đẹp, cái kiểu khóc nũng nịu làm ng khác mủi lòng á =))
Thủ Nhất lại nói: "Đồ đệ ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, chưa bao giờ nói dối sư phụ. Nàng nói khi dễ, đó chính là khi dễ."
Khóe mắt Khúc Kỳ rưng rưng: "Sư phụ!"
Có thể chỗ!
Nguyễn Đường nhìn Khúc Kỳ một lúc, rồi quay qua nhìn tiểu sư muội, nhất thời lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Nàng không muốn tin là tiểu sư muội làm chuyện xấu, nhưng lại thấy Khúc Kỳ không có lý do để nói dối...
Tô Phù Vãn cắn môi, nghiêng mặt qua với vẻ mặt chán nản:
"Nếu trưởng lão nói như vậy, Phù Vãn giải thích như thế nào cũng vô ích. Không quan trọng, Khúc sư tỷ nghĩ như vậy thì ta xin lỗi, vậy ta nói xin lỗi theo ý muốn của các ngươi đi."
Nàng âm thầm đắc ý chơi bài lấy lui làm tiến, bộ dáng bị oan uổng mới là chính mình. Người nào hay sĩ diện một chút, chỉ sợ xấu hổ không nói nên lời.
Thủ Nhất thản nhiên nói: "Ân hảo, ngươi nói xin lỗi đi."
Khúc Kỳ: "Tốt lắm tốt lắm, nói xin lỗi đi!" Cảnh giác nữ chính chơi chiêu lấy lòng!
Tô Phù Vãn: "..."
Thế nào không bấm cạm bẫy ra bài! Không phải nói là coi là sao?
Nàng không biết, Thủ Nhất môn quy chính là "Người tiện hợp nhất", cùng nó mỗi lần nghĩ lại bản thân, không bằng hào phóng chỉ trích người khác.
Tô Phù Vãn thấy hai người da mặt cực dày, sợ mình không chiếm được tiện nghi, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói:
"... Xin lỗi tỷ."
Thủ Nhất ai một tiếng: "Ngươi nhìn chằm chằm mặt sàn là đang xin lỗi ai đây?"
Tô Phù Vãn chợt nhìn Khúc Kỳ, ánh mắt nặng nề như muốn ăn tươi nuốt sống:
"Khúc sư tỷ, thật có lỗi!"
Khúc Kỳ cười hả hê. Chuyện vui còn ở phía sau, Thủ Nhất nhấc thanh kiếm lên, ngón tay búng nhẹ nhàng lên thân kiếm phát ra một tiếng coong.
Nàng nói: " Đến thần binh ngươi còn dùng không nổi, hay là cho đồ nhi ta đi. Dù sao kiếm của nàng tại vì ngươi mà vỡ nát."
Tô Phù Vãn trợn mắt hốc mồm. Chưa gì đã cướp đồ rồi, đây khác nào hai tên cướp hay xã hội đen đâu?!
Hạ Chi Dao: "Cái này... Sợ là không hợp lý lắm?"
Thủ Nhất: "Chuyện nhỏ? Dù ngươi muốn gọi lão tử Thiên Vương, thì thần binh ta vẫn phải đoạt lấy."
Dứt lời, nàng ném thanh kiếm cho Khúc Kỳ:
"Đồ nhi, ngươi dùng thử xem hợp với mình không."
Khúc Kỳ rút kiếm ra, chỉ thấy thân kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng ngọc bích, mũi kiếm có phần lạnh lẽo và tỏa sáng như một vì sao.
Đôi mắt cô sáng lên: "Hảo kiếm!"
Nhìn thần binh vừa vặn nằm trong tay Khúc Kỳ, Tô Phù Vãn tức muốn nổ cả mắt.
Dựa vào cái gì?
Nó hút máu của nàng, ngược lại trong tay Khúc Kỳ không hề có động tĩnh?
Lẽ nào một con nhân vật pháo hôi được thần binh ưng hơn cả nhân vật chính?
Hệ thống: "Kí chủ, xin chú ý quản lý biểu cảm."
Tô Phù Vãn: "Bọn họ cướp đi kiếm của ta, ta làm sao bình tĩnh được?"
Hệ thống: "Kí chủ, về sau người càng nhiều cơ hội thu hoạch lợi khí thần binh, không cần vì một một cái không thể dùng được mà tức giận."
Tô Phù Vãn trong mắt lộ ra vẻ hung dữ:
"Ta không quan tâm! Không ai có thể lấy đi những gì của ta!"
Thủ Nhất nhìn Khúc Kỳ lộ ra vẻ phấn khích, liền gật đầu:
"Thích là được, kiếm này chúng ta liền cầm đi."
Tô Phù Vãn nhìn các nàng, cất giọng lạnh lùng nói:
"Trưởng lão cứ thế mà đoạt đồ vật người khác, không sợ đồ đệ báo lên chưởng môn sao?"
Ánh mắt mèo đen lóe lên. Thủ Nhất nghe vậy, thần sắc cổ quái:
"Ha ha, kia ngươi cứ việc đi bẩm báo."
Dứt lời, nàng kéo vai Khúc Kỳ, vui tươi hớn hở nói:
"Đồ nhi, chúng ta đi."
Tô Phù Vãn hai tay nắm chặt lại, nhìn bóng lưng hai người nghênh ngang rời đi. Sư đồ lưu manh được cả đôi, quả thực khinh người quá đáng!
Thù này, ta nhớ!
Hạ Chi Dao cùng Nguyễn Đường nhìn nhau, nhỏ giọng nói:
"Tô sư muội, bây giờ ngươi thân thể không tốt, đừng tức giận."
Tô Phù Vãn giật lấy bát lớn từ tay nàng, ngẩng đầu nuốt ực cả bát. Ả phải cố gắng hết sức để hồi phục cơ thể và đợi vết thương lành hẳn, đi đánh lại con pháo hôi kia!
Hạ Chi Dao vui vẻ lấy mứt hoa quả, dỗ nói: "Tô sư muội thật lợi hại."
Tô Phù Vãn nhìn nàng, nói: "Không cần, hai tỷ ra ngoài đi."
Dứt lời, ả ta nằm xuống, nghiễm nhiên vẫn còn rất tức giận. Hạ Chi Dao cùng Nguyễn Đường thấy thế, đặt mứt hoa quả lên bàn rón rén lui ra khỏi phòng, đóng lại cửa.
Ra khỏi phòng, Nguyễn Đường hạ giọng: "Sư tỷ, ngươi cảm thấy chuyện này nên tin ai?"
Bên nào cũng cho bên đó đúng, nàng vẫn thấy điểm gì đó kỳ quặc, Tô Phù Vãn phản ứng so với thường lệ rất kỳ quái.
Hạ Chi Dao nói chắc như đinh đóng cột:
"Đương nhiên là tin Tô sư muội. Ta nhận thức nàng nhiều năm, đạo của nàng như thế nào ta hiểu rõ nhất."
Nguyễn Đường do dự nói: "... Nhưng ta thấy Khúc Kỳ không giống là nói dối."
Hạ Chi Dao đánh giá sắc mặt của nàng, nhẹ giọng trêu chọc: "Sao ta cảm giác Tứ sư muội gần đây quan tâm Khúc sư muội lạ thường nha."
Gương mặt Nguyễn Đường xinh đẹp nóng lên, nửa xấu hổ nửa buồn bực giận:
"Làm sao lại như vậy? Luận sự mà thôi! Ta tự nhiên là tin Tô sư muội."
Hạ Chi Dao ôn hòa cười cười, ánh mắt nhìn về phía trong phòng: "Thế này cực kỳ tốt nhất."
Khúc Kỳ vuốt ve Mê hoặc, hớn ha hớn hở rút kiếm ra rồi tra kiếm vào cả dọc đường đi. Đây chính là Mê hoặc – thần binh được nữ chính sử dụng để đánh bại phản diện đây nha!
Truyền thuyết nói một khi xuất ra kiếm ý cực kì lạnh thấu xương, một khi đã bị đâm vết thương rất khó khép lại. Ngay cả tốc độ hồi phục thường ngày đáng kinh ngạc của Thịnh Tây Chúc cũng phải mất vài ngày mới lành hoàn toàn.
Mèo đen thấy Khúc Kỳ hưng phấn quá đà, không khỏi trầm mặc.
Thủ Nhất hào phóng nói: "Đồ nhi, ta lấy lại công đạo cho ngươi như vậy, hả giận chưa?"
Khúc Kỳ giơ ngón tay cái lên: "Sướng a, ngài quả nhiên là cao thủ!"
Thủ Nhất cười ha ha: "Không sai, ngươi vui vẻ là được."
Lão thái thái ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Đã trưa rồi, ta phải đi."
Khúc Kỳ: "Sư phụ lại phải đi xa?" Linh mạch lại bị hỏng sao?
Vẻ mặt Thủ Nhất bình tĩnh ẩn một tia phức tạp, bàn tay duỗi ra vỗ đầu Khúc Kỳ, than nhẹ nói: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ a. Ngươi ngoan ngoãn ở tại Vong Tích phong, lần sau vi sư trở về mang lễ vật cho ngươi."
"Bình thường chơi với tiểu đệ cùng bạn mới của ngươi nhiều một chút, tiểu hài tử phải vui vẻ lớn lên, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung, không cần thiết."
Mèo đen tựa đầu Khúc Kỳ, như có điều suy nghĩ híp híp mắt.
Bạn mới?
Khúc Kỳ nghĩ thầm, ý là nói Boss meo sao?
Nàng phụ họa nói: "Sư phụ nói phải, ta nhất định mỗi ngày ra ngoài đi dạo."
Thủ Nhất gật đầu đồng ý, sau đó nhìn cô nói:
"Mùa thu sắp đến, lần sau ta về mang cho ngươi hai bộ y phục đi. Nữ hài qua mười bảy tuổi, không thể mặc y như nam tử như vậy."
Khúc Kỳ nhìn lão thái thái một bộ makeup "lão" như vậy, khéo léo từ chối:
"Không được sư phụ, ta có phong thấp, ngươi phẩm vị quá triều."
Thủ Nhất: "......"
Cáo biệt sư phụ, Khúc Kỳ trở về phòng ngủ ngủ trưa. Thừa dịp lúc cô đang ngủ, mèo đen nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ.
Thịnh Tây Chúc đứng tại dưới bóng cây trước bí cảnh Vân Sinh, nhìn chằm chằm vào lối vào cách đó không.
Nhiều đệ tử đã trở về đảo Bồng Lai an toàn, tụ năm tụ ba tụ tập cùng một chỗ, hữu kinh vô hiểm lẫn nhau tám chuyện về sự tình trong đó.
Giọng nói Tạ Hạc Hành từ phía sau truyền đến: "Tới rất đúng lúc."
Thịnh Tây Chúc khẽ nói: " Đệ tử Kết Hải lâu đều rút lui?"
Tạ Hạc Hành: "Ân, ngươi muốn động thủ liền làm đi."
Thịnh Tây Chúc xòe bàn tay ra, ánh sáng màu tím sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay đang mở của nàng. Đây chính là tiên dược nguyên đan trong cơ thể của bí chủ, một khi bóp nát, toàn bộ bí cảnh liền sụp đổ tức thì.
Thịnh Tây Chúc quay đầu, nhìn thẳng đôi mắt Tạ Hạc Hành vàng rực:
"Ngươi xác định giải dược giấc mộng Nam Kha ở Tây Hoài?"
Tạ Hạc Hành cười một tiếng: "Lừa ngươi làm gì? Hai ta bây giờ là trên một thuyền. Lúc trước không phải nói rồi sao, ngươi thay ta đi phá hủy linh mạch, ta nói cho ngươi thuốc dẫn ở nơi nào, phân công rõ ràng, già trẻ không gạt."
Thịnh Tây Chúc lạnh lùng dò xét hắn. Có lẽ là vì trước đây nàng đã phải chịu quá nhiều sự phản bội và không muốn dễ dàng tin tưởng người khác. Dù là biết Tạ Hạc Hành cùng nàng là đồng loại, nàng vẫn như cũ khó cùng hắn thành thật với nhau.
"Ta ngược lại là buồn bực, tại sao ngươi lo lắng cho nữ nhân nhân loại đó?"
Môi mỏng Tạ Hạc Hành câu lên, cười đến ý vị thâm trường,
"Trần gian đều nói Yểm cùng nhân loại không đội trời chung, thù sâu như biển, giờ đến chỗ ngươi, hận không thể mỗi ngày đều dính trên người người ta."
Hắn vẫn nhớ rõ ngày gặp Thịnh Tây Chúc ở Hắc tổ, nàng ôm nữ hài bị thương trong ngực, thần sắc giống như ác quỷ trong Địa ngục leo ra, trong mắt phun trào cảm xúc điên cuồng cố chấp.
Tạ Hạc Hành cá cược nàng ta biến bí cảnh thành địa phủ chỉ trong nháy mắt, bắt con khỉ đá trên con đường luân hồi và đập nát nó tan vào hư vô.
Thịnh Tây Chúc:
"Ngươi đâu khác gì, một tay che chở đám đệ tử nhân loại của Kết Hải lâu."
Nụ cười Tạ Hạc Hành chợt tắt, nói: "Ta cũng chỉ là nhận ủy thác của người khác thôi."
Thịnh Tây Chúc trào phúng: "Đó cũng là nhân loại nhờ."
Nàng cố ý nhấn mạnh nói to hai từ "nhân loại" này.
Tạ Hạc Hành im lặng nói: "Được được được, hai ta đều thầm thương nhân loại!"
Thật sự là thua với nàng ta.
Hắn lại hỏi: "Nữ nhân kia có biết ngươi là Yểm sao?"
Thịnh Tây Chúc tĩnh lặng, nói: "Không biết."
Tạ Hạc Hành thở dài: "Khuyên ngươi sớm một chút thẳng thắn với nàng. Nếu bị người thân cận luôn lừa dối, cảm giác không dễ chịu."
Thịnh Tây Chúc ánh mắt trầm xuống, không có trả lời. Nàng không có ý định thảo luận những chuyện này, tung tung nguyên đan màu tím trong tay, nói:
"Ta đivào bí cảnh một chuyến, đi trước."
Tạ Hạc Hành giật mình nói: "Ngươi muốn vào mới bóp nát nó?"
Thịnh Tây Chúc: "Ân, dẫn mấy lão già đó ra."
Tạ Hạc Hành khẽ giật mình, rất nhanh kịp phản ứng:
"Ngươi động thủ với trưởng lão Vấn Kiếm tông?"
Thịnh Tây Chúc: "Ân, bọn chúng sẽ không xuất hiện cho đến khi chúng nghĩ mình đã chiến thắng."
Vấn Kiếm tông có thể nhịn đến trường vị trí cũ, không có chỗ nào mà không phải là nhân tinh.
Biết bản thân không đối phó được Yểm, tuyệt sẽ không dễ dàng chủ động.
Chỉ sợ bọn chúng đã sớm giăng thiên la địa võng, chực chờ nàng bước vào bẫy rập.
Vậy tại sao nàng không cho bọn chúng một "Cơ hội".
Tạ Hạc Hành bội phục chắp tay: "Một đường thuận phong."
Nữ nhân này dám dùng bản thân làm mồi nhử, hung ác đâu có kém.
Thịnh Tây Chúc biến mình hòa vào bóng tối của nắng chiều như đàn cá bơi trong nước, hướng về Vân Sinh.
Giữa trưa nắng hừng hực, nàng đứng trên đỉnh núi quan sát núi non, sông ngòi, chim trời, cá dưới nước trong bí cảnh, trăm năm tựa như trong nháy mắt. Từ lần đầu tiên, là thiếu niên hăng hái bước vào nơi này, cho đến bây giờ hồi tưởng lại, chớp cái đã nhiều thế hệ trôi qua.
Thịnh Tây Chúc vuốt ve nguyên đan màu tím vỏ sần sùi, hai ngón tay nhẹ nhàng nghiền nát. Bụi mịn trượt khỏi ngón, theo gió tán đi. Trong chốc lát, tiếng gió rung chuyển, thiên địa lật đổ.
Trong sảnh chính sự, sắc mặt ba người đều biến sắc.
Sắc mặt Hoài Lộc tái nhợt: "Không ổn, có người muốn hủy diệt bí cảnh!"
" Cảnh giới Bí chủ cao thâm, đệ tử bình thường khó có thể chiến thắng... Chỉ sợ lại là Yểm kia đang làm quái."
Tử Dận cắn răng nói, " Nó muốn hãm hại các đệ tử không một ai được sống!"
"Nó còn trong bí cảnh, vậy chúng ta nắm được mấy phần thắng."
Tĩnh Thù suy nghĩ nói, "Vài ngày trước, ta đã ở bí cảnh bày trận hạ cửu thu hồn, chỉ cần dụ nó bước vào mắt trận, có thể trói buộc hành động của nó, nhân cơ hội đó bắt giữ!"
Hoài Lộc nghiêm túc: "Nhưng bí cảnh Vân Sinh sắp sụp đổ, nếu thất bại sợ là táng thân trong đó..."
Tử Dận xung phong, tràn đầy phấn khởi nói:
"Để ta đi! Ta đã muốn so tài với người đó từ lâu rồi!"
Tĩnh Thù nhìn hắn thật sâu: "Hảo, chỉ cần dụ nó tới mắt trận là được, chớ ham chiến. Luận thực lực, ba người chúng ta cùng tiến lên chưa chắc đánh bại được nó."
Tử Dận: "Ngươi yên tâm, ta tâm lý nắm chắc."
Dứt lời, hắn vung lên trọng kiếm, nhảy lên tốc tới trung tâm bí cảnh. Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên giọng nói nội lực của Tĩnh Thù:
" Lối ra bí cảnh sẽ bị đóng lại trong một nén nhang. Xin hãy nhanh chóng rời đi. Xin đừng...!"
Chưa gì bên trong bí cảnh Vân Sinh vang lên một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thiên địa. Bầu trời đầy mây đen, sấm sét, sấm sét, những vòng xoáy khổng lồ và những cơn gió cuồn cuộn dữ dội, như thể cả thế giới đã bị hút vào túi của nó. Một vực thẳm sâu phun trào trên mặt đất giống như một cái miệng đầy máu khổng lồ, và cả con người lẫn quái vật đều không thể tránh khỏi việc nuốt chửng nó trong phút chốc.
Thịnh Tây Chúc đứng trên đỉnh núi nhìn xuống những người ở địa ngục bên dưới, cảm thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tột độ đã vượt qua cõi địa ngục và lan tận bầu trời phía trên khu vực này.
Lực lượng liên tục không tràn vào cơ thể, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt thoải mái và hài lòng. Mọi cảm xúc tiêu cực đều là dưỡng chất tốt nhất cho Yểm.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng binh khí vang ầm đặt trên mặt đất, rồi kéo lê đến cực kỳ chậm rãi và đầy sát khí. Tử Dận ngừng lại, trọng kiếm như xé không khí đánh xuống!
Thịnh Tây Chúc không quay lại, một cái bóng to lớn nhanh chóng từ mặt đất hiện ra, nhận đòn mà không để lại dư lực một kích.
Tử Dận nhìn xem kia bóng người đen ngòm đang ngọ nguậy, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Chẳng trách hắn không thể nhìn được bản tướng Yểm, cái đồ chơi này mẹ nó quá là quái đản!
Hảo quái, để ông đây nhìn một chút!
Thịnh Tây Chúc đứng người lên, quay đầu quét mắt nhìn hắn một cái. Nàng ngạo mạn cười một chút: "Sao là ngươi, Tĩnh Thù không dám tới a."
Tử Dận lạnh giọng nói: " Ta đủ sức đối phó ngươi!"
Mưa gió gào thét, sấm sét vang dội, hai người chiến đấu như ánh sáng. lửa, năng lượng kiếm xuyên thấu không ngừng đâm thủng màn mưa.
Thịnh Tây Chúc cố tình đổ nước và hoàn toàn giả vờ theo bước chân mình đến giữa một con lạch. Xung quanh suối có sương mù dày đặc, bóng Tử Dận lúc ẩn lúc hiện.
Thịnh Tây Chúc dừng bước. Mặt nước dưới chân bị hạt mưa làm nhăn nheo, những đợt sóng ở giữa nhấp nhô, phóng ra một bóng đen khổng lồ dị dạng và điên cuồng hình dạng cột nước đang uốn éo. Nàng nhướn mày, vọng hướng lên bầu trời:
" Trận cửu chuyển đoạt hồn?"
Một giây sau, một đạo trọng kiếm xuyên qua sương mù hung hăng đánh xuống!
Thịnh Tây Chúc con ngươi thu nhỏ lại. Nàng như diều bị đứt dây bình thường chìm vào dưới nước, dòng máu màu vàng óng ở trong suối nước chậm rãi chảy ra.
Tử Dận rút đi trọng kiếm, cười khinh thường:
"Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, hóa ra chỉ có thế."
Hắn cúi xuống tóm lấy một chiếc xúc tu đen nhầy nhụa trong nước. Tử Dận khịt mũi, quay mặt: "Thật ghê tởm."
Hắn vung những xúc tu như nhổ củ cà rốt, lôi con Yểm ra khỏi nước. Cơ thể của nó vẫn được buộc bằng tơ vàng cửu chuyển Đoạt Mệnh trận, trông như đang hấp hối và không còn sức lực để chống trả.
Tử Dận ném nó qua vai, đang muốn khiêng đi. Hắn hoàn toàn quên mất Tĩnh Thù đã dặn hắn không được ham chiến, mà tràn đầy tự tin đi ra ngoài.
"Phốc phốc."
Âm thanh đó như thể có thứ gì đó xuyên qua. Tử Dận dừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn xúc tu dài ba tấc trên ngực đang đâm vào tim mình.
Trong nháy mắt Linh phủ bị kích phá, hắn ọe ra một ngụm máu đen. Sau lưng truyền đến một giọng nói giống tiếng người chẳng phải người, giống như một ngôn ngữ cổ đã tồn tại từ trăm năm trước, rợn cả tóc gáy, quái dị hoang đường.
"Kim Lâu Yến cùng Thiên Cơ kính ở nơi nào." Tử Dận khàn cả giọng: "Ngươi đừng hòng biết."
Âm thanh như có thứ gì đó đang bò qua từng tấc da thịt phát ra từ sau đầu. lạnh và nhớp nháp, khiến người ta không rét mà run. Mà vật kia rất nhanh chóng dừng lại trước mắt hắn, những xúc tu sắc nhọn của nó cách hắn có chút xíu. Thật khó để tưởng tượng đây là loại quái vật gì.
"Ba điều tiên đoán là gì."
Tử Dận lông mao dựng đứng, hàm răng run rẩy, đối không biết sợ hãi nhảy lên tới đỉnh phong. "Ta, ta không nói cho ngươi..."
Giây sau xúc tu hung hăng đâm vào hai mắt hắn, xuyên qua nguyên cái đầu, Tử Dận rên rỉ, chậm rãi quỳ xuống.
"Ta nói! Ta nói... Điều thứ nhất là, trăm năm trước đại chiến Tiên Ma, nhân tộc tất bại, mà Nhân Gian giới chắc chắn sinh linh đồ thán..."
Hắn nuốt yết hầu, thống khổ nói, "Nếu muốn, nếu muốn cứu vớt Nhân Gian, chỉ có lấy Chí Tôn Kiếm Cốt rèn thành Dạ Vũ Kiếm tốt nhất thế giới, mới có thể tiêu diệt Ma tộc!"
"... Dạ Vũ ở nơi nào." Tử Dận run rẩy lắc đầu: "Cái này, cái này có chưởng môn biết, ta thật không biết. Chưởng môn cùng Thiên Cơ kính ở nơi nào, cũng chỉ có Tĩnh Thù biết, ta cùng Hoài Lộc, chỉ nghe hắn chỉ đạo..."
"Còn lại hai tiên đoán kia?"
"Điều thứ hai là..." Tử Dận dừng một chút, bỗng nhiên bị một luồng linh khí mạnh mẽ đánh trúng, miệng phun bọt trắng, toàn thân run lên, nhất thời không thở nổi!
Cách đó không xa, Tĩnh Thù đứng lặng yên ở sương mù, ánh mắt lạnh lùng:
"Đã dặn ngươi không được ham chiến, vì sao không nghe."
Ngàn xúc tu màu đen buông ra dư ôn còn tại thi thể, như quỷ mị nhào về phía lão giả râu bạc trắng!
Xúc tu đánh hắn đến vỡ vụn thành những đốm sáng màu xanh sáng chói.
"Lại là nguyên thần hóa thân."
Thịnh Tây Chúc cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tử Dận nằm rạp trên,
"Ngược lại cũng lòng dạ ác độc."
--
Khúc Kỳ bị đánh thức bởi sương mù. Khi cô mở mắt ra, khói bốc lên ngoài cửa sổ chính, xộc thẳng vào mũi khiến cô khó ngửi. Khúc Kỳ loạng choạng mở cửa ra thì thấy toàn bộ Vọng Tích Phong bên ngoài đều chìm trong biển lửa!
Khúc Kỳ: "???"
Tại sao mỗi ngày thức dậy tôi đều có cảm giác như có gì đó sai sai, như kiểu bỏ lỡ chương nào cuốn tiểu thuyết này?
Cô nhanh chóng quay lại tìm kiếm Boss meo trong làn khói nước mắt dày đặc:
"Meo meo? Meo meo em ở đâu —— "
Ngoài cửa sổ, một bóng đen mềm mại nhào vào lòng cô: "Meo!"
Khúc Kỳ ôm nó hướng phía ngoài chạy đi: "Lửa cháy, chúng ta đi mau!"
Ngọn lửa núi dữ dội đang hoành hành trên đình. Tòa nhà đẹp đẽ một thời đã biến thành một đống đen xám. Những tiếng hét không ngừng vang vọng bên tai.
Khúc Kỳ cúi xuống, nhanh chóng nhảy về phía trước và chạy về phía bãi biển, cuối cùng thở phào, quay người nhìn ngọn lửa lan khắp Vong Tích phong.
Cô ôm chặt Boss meo mặt ngây thơ vô số tội, vẫn sợ hãi nói:
"Nơi này không an toàn, chúng ta phải rời đi."
Mèo đen ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, biến thành nữ nhân hắc y dáng người yêu điệu. Thịnh Tây Chúc: "Muốn đi đâu."
Khúc Kỳ mê mang nói: "Không biết, nhưng luôn cảm giác tiếp tục ở lại đây, sẽ bị Đại ma vương tấn công."
Thịnh Tây Chúc nhíu mày: "Ngươi nói Đại ma vương, đến tột cùng là ai."
Khúc Kỳ trầm tư một lát, vẫn là quyết định cảnh cáo Boss meo ngây thơ.
"Meo meo, ngươi về sau gặp phải nữ nhân tên Thịnh Tây Chúc, nhất định quay đầu bỏ chạy luôn, biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com