Chương 22: Máy tán gái di động*
*: Nguyên văn là [一个行走的撩妹机], do mình khôngtìm được từ nào phù hợp hơn nên đành để vầy luôn.Mà ý trên mặt chữ chắc mấy chế cũng hiểu, khỏi cầngiải thích haBởi vì lúc trước Tiểu Ái xảy ra bất trắc mà rút khỏicuộc chơi giữa chừng, ban tổ chức lại hi vọng NhượcDuẫn và Bunny có thể tuyên truyền và chụp lại phâncảnh đầu tiên một lần nữa. Vì vậy, hôm nay Ấn Hànvẫn mặc chiếc áo khoác mũ màu đen như cũ, theogiao hẹn chuẩn bị xong xuôi đi đến trường quay. Mấynhiếp ảnh gia đều muốn Bunny bỏ ra chiếc khẩutrang, nhưng vì biết chuyện này có lẽ hoàn toàn không có khả năng nên đã dứt khoát yêu cầu Bunny cứ mặc như ngày thường.
ʺSao vậy, cô căng thẳng quá hả?ʺ
Bunny ngồi cứng nhắc trên chiếc ghế salon do bị người nhiếp ảnh gia yêu cầu, mặc dù đeo khẩu trang nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, chỉ là cơ thể lại thành thật ngồi đó không dám nhúc nhích. Trong lòng Ấn Hàn thật sự là khổ sở không dứt, lúc trước thấy Tiểu Ái chụp hình còn hơi khó hiểu với biểu cảm của cô bé, lúc này mình ngồi giữa ma trận nhiếp ảnh, nào là tấm phản quang và đủ loại camera bao vây bọn họ, tuy Ấn Hàn vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nhưng mà lúc này cũng có chút không thoải mái.
ʺBunny à, đừng chỉ ngồi thụ động một chỗ, nắm tay Nhược Duẫn đi, hai người là chị em tốt chứ đâu phải người xa lạ gì nha.ʺ
Nhiếp ảnh gia hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên từ sau cái máy ảnh, cứ ngồi cứng nhắc một chỗ còn gì là mỹ cảm nữa chứ?Nắm tay? Ấn Hàn ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ, hay quá ha, nắm tay, nắm tay, nhưng mà làm sao nắm đây?
ʺNhanh lên.ʺ Nhược Duẫn thật không chịu nổi Bunny cứ lằng nhà lằng nhằng như thế, nắm lấy cái tay vẫn còn chần chừ kia, mười ngón xen vào nhau rất tự nhiên. (Editor: Làm chồng kiểu gì mà để vợ chủ động thế kia =.=")
ʺThả lỏng người ra, đừng căng thẳng, cứ coi như là chụp ảnh bình thường đi.ʺ
Nhược Duẫn vẫn giữ ý cười trên mặt, khẽ nói. Không giống như bàn tay luôn lạnh buốt của mình, tayNhược Duẫn rất ấm áp, có thể cảm nhận rõ ràng vếtchai do đàn guitar lưu lại.
ʺTốt, rất tốt, cứ thế đừng nhúc nhích, kéo cái khẩutrang xuống một chút, đúng rồi, lộ đôi mắt của cô ralà được, ừ, rất tốt.ʺ
Ấn Hàn trái lại cũng không phải người õng ẹo gì, mặcdù không quen đèn flash lóe lên trước mắt nhưng vẫncố cắn răng, cố gắng để đôi mắt mình nhìn vui vẻ mộtchút. Nhược Duẫn cũng rất tự nhiên hướng dẫn choBunny, liên tục thay đổi tư thế và biểu cảm, cố gắngđể bầu không khí giữa hai người bộc lộ ra cảm xúcvui vẻ hài hòa.
ʺCut! Tổ 1 kết thúc!ʺ
Nhiếp ảnh gia xem lại vài tấm ảnh đã chụp, đúng làtiến bộ rất nhiều so với ban đầu. Có điều tuy Bunnyđã cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ hoạt bát sáng sủa,nhưng lại bị bộ quần áo đen từ đầu tới chân và cáikhẩu trang chướng mắt kia giảm đi vài phần. Biểuhiện của Nhược Duẫn tất nhiên là xuất sắc, nhưng dopartner không phối hợp nên luôn có cảm giác sự hoạtbát vui vẻ đó không được ăn ý cho lắm.
Nhiếp ảnh gia vẻ mặt hơi nghiêm túc, ông chú cột tóccon đuôi ngựa[1] này cũng là người nóng tính:
ʺDẫn cô ấy đi thay đồ khác đi, coi như muốn làm hiệpsĩ che mặt, kính nhờ chí ít cũng phải trang điểm mắt,khẩu trang cũng thay cái khác kute hơn chút chứ, cáibộ dạng âm u như người chết này ai mà nhìn chonổi!ʺ Cơn nổi nóng của nhiếp ảnh gia hơi lớn, tổ chếtác cũng bị nóng nảy theo
ʺBunny, nếu không. . .ʺ
ʺỪm.ʺ Tuy Ấn Hàn cứng đầu nhưng cũng không phảingười bốc đồng, cái bộ dạng này của mình đúng là sẽảnh hưởng đến chụp ảnh, nếu như ban tổ chức đã chophép mình đeo khẩu trang, vậy mình cũng phảinhượng bộ một chút
Buổi chụp hình tạm thời dừng lại, Ấn Hàn cầm bộquần áo ban tổ chức đã cố ý chuẩn bị sẵn, đóng cửaphòng lại thay quần áo. Nhược Duẫn moi cái khẩutrang từ túi xách của mình ra, chống cằm cẩn thậnnghiên cứu một phen, ừm, tuy là cái khẩu trang nàycó hình nhân vật anime, nhưng chắc người chín chắnnhư cô ấy sẽ không từ chối đi.
Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn thấy tiểu trợ lý ʺVương tửʺvội vàng đi đến phòng thay quần áo của Bunny.
ʺSao thế?ʺ Nữ vương giữ chặt tay nàng, ʺNhiếp ảnhgia bảo Bunny đi chụp lại.ʺ Vương Tử khó được bịnghệ sĩ nhà mình hỏi thăm, tất nhiên một năm mộtmười* trả lời.
*: Nói rõ ràng, biết gì nói nấy.
ʺĐể tôi đi cho.ʺ ( Editor: Chế Duẫn bảo vệ trinh tiếtcho chồng ghê gớm )
Ngẫm lại Bunny ở phòng chờ thay quần áo đã lâu,Nhược Duẫn quyết định cầm khẩu trang, tự mình quaxem một chút.
ʺCộc cộc.ʺ
ʺ Chị vào được không?.ʺ
Dè dặt vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, NhượcDuẫn nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng thay quần áo. Hả?Bunny đâu rồi? Nhược Duẫn vừa định quay đầu, lạibị chiếc áo khoác mũ rộng màu đen dịu dàng bao lại,mũ to lập tức trùm lên mái đầu nho nhỏ của nữ thần.
ʺA.ʺ Nhược Duẫn hơi bất ngờ, vừa muốn tránh thoátlại bị một đôi tay ấn xuống bả vai.
ʺĐừng nhìn lén mà, em vẫn chưa thay xong đâu.ʺ ẤnHàn nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu nữ thần nhà mình,cười lẩm bẩm nói.
ʺỒ, xin lỗi, chị tưởng em không trả lời. . .ʺ
ʺKhông cần nói xin lỗi, chị đứng yên một chỗ là được.ʺ
Ấn Hàn đương nhiên không biết mặt nữ vương đạinhân giờ này đang đỏ bừng, sau khi chắc chắn NhượcDuẫn sẽ không quay đầu, tiếp tục xột xoạt mặc quầnáo vào. Trong căn phòng thay đồ nho nhỏ, tiếng độngnhư vậy thật là rất mờ ám, mặc dù nữ vương đạinhân cho rằng mình là một thanh niên ba tốt* đủchính trực, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩmiên man, vừa nghĩ tới Bunny cách mình không tớimột mét đang thay quần áo, ʺThình thịch, thình thịch,thình thịch.ʺ Tim Nhược Duẫn liền bắt đầu khôngkiềm chế được mà đập nhanh.
*: Ba tốt là "đạo đức tốt", "học tập tốt","sức khỏe tốt".
"Đem khẩu trang cho em sao?ʺThời điểm còn đang hoảng hốt, Ấn Hàn đã nhẹ nhàng đưa tay lấy khẩu trang màu vàng nhạt trên ngón tayNhược Duẫn.
ʺHả? Ừm .ʺ Nhược Duẫn bị bàn tay mát lạnh của ẤnHàn chạm vào, sực tỉnh lại từ trong bong bóng màuhồng, đúng rồi, rõ ràng mình đến đưa khẩu trang mà,sao lại quên mất tiêu, nữ vương đại nhân hơi ảo nãogõ gõ đầu mình.
ʺĐừng đánh vào đầu, sẽ đau đấy.ʺ
Ấn Hàn vừa đeo khẩu trang vào đã thấy hành độngtự ngược theo thói quen của Nhược Duẫn, đừng nóilà trùm mũ lâu quá, đại não thiếu oxi mới làm hànhđộng đó nha, Ấn Hàn có chút bất đắc dĩ, vội vàngnắm chặt cái tay đang ʺTự ngượcʺ từ phía sau, mộtbên kéo xuống cái mũ rộng đang trùm kín đầu nữthần.
ʺPhù phù.ʺ
Khó khăn được giải phóng ra ngoài nữ vương đạinhân vừa thở mạnh, vừa lấy tay bụm mặt, sau khichắc chắn là mặt mình không còn đỏ nữa, NhượcDuẫn mới lén lút quay lại. Vừa xoay người đã bịkhuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho giật mình
ʺLàm gì đó ~ʺ Nhược Duẫn không tự giác lộ ra âmthanh nũng nịu, khẽ đẩy vai Bunny, cái tên này, gầnđây luôn luôn dọa mình, nữ vương đại nhân hơi phẫnnộ.
Có điều, Bunny ăn diện lên thì thật đẹp mắt nha,Nhược Duẫn kinh ngạc. Cô nhóc luôn mặt áo khoácmũ rộng màu đen lúc này lại mặc áo khoác mũ màuxám, đeo khẩu trang hoạt hình màu sáng, tuy vẫn nhét tóc vào nón như cũ, trên mặt cũng chỉ lộ đôi mắtnhưng phối hợp với dáng cao như cô ấy, cộng thêmbộ dạng lưu manh thọc tay vào túi quần, lại có chútmị lực trung tính.
Dáng vẻ như vậy của Bunny mặc dù rất lạ lẫm, nhưngtrái lại Nhược Duẫn không chút nào chối bỏ.Ấn Hàn từ phòng thay đồ bước ra lập tức hấp dẫnánh mắt của người khác, so với bộ dáng luôn mặc áokhoác đen che che đậy đậy điệu thấp, cách ăn mặcnày lại triệt để phát ra khí chất đặc hữu của cô, quầnáo đơn giản, trong lưu manh mang theo tinh thầnphấn chấn của thanh niên.
Ấn Hàn đương nhiên không biết mình đã trở thànhmột cái ʺMáy tán gái di độngʺ, tự xem nhẹ tiếng xì xàobàn tán trong trường quay, hơi cứng nhắc đứng giữama trận máy ảnh.
ʺVừa nãy bảo cô thay đồ lại thật là quyết định chínhxác, tỉ lệ dáng người đẹp như vầy, đương nhiên phảicó quần áo phù hợp tôn lên.ʺ Ông chú cột tóc đuôingựa đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Bunny, hiện tạinhìn bộ dạng này là có thể chụp ảnh rất tốt.
Tổ thứ hai chụp hình chuẩn bị đạo cụ tiến hành trênbậc tâng cấp, Ấn Hàn theo yêu cầu ngồi lên bậc tângcấp thứ ba, thả lỏng đôi chân dài của mình trên mặtđất.ʺCố gắng thân mật hơn chút.ʺ Khác biệt so với lúcđầu, nhiếp ảnh gia không còn chỉ trỏ này nọ nữa, chỉlà luôn giơ camera chụp ảnh đúng lúc.
Ấn Hàn không biết sự tự tin của ông chú này ở đâura, nhưng cũng may là không còn xấu hổ như lúc đầu.Thân là người chụp ảnh, Ấn Hàn đối với bố cục chụp toàn phần tất nhiên là nắm rõ, biết tư thế nào chụpđẹp, góc độ nào của Nhược Duẫn càng lộ khí chất củanàng.
Tùy ý đạp chân trái trên bậc thang, vỗ vỗ bắp đùi củamình, Ấn Hàn ra hiệu cho Nhược Duẫn ngồi lên, mặcdù hơi bất ngờ với chuyện Fan ruột nhà mình giốngnhư biến thành một người khác, nhưng là một ca sĩchuyên nghiệp, Nhược Duẫn rất tự nhiên dựa vào,vòng tay qua bả vai Bunny.
ʺTốt, rất tốt, giữ nguyên tư thế này, đúng rồi, biểucảm mạnh mẽ một chút.ʺ
Ông chú nhiếp ảnh gia hơi kích động chỉnh chế độchụp tự động liên tiếp, dáng vẻ này của hai ngườikhiến người ta như sôi lên, thật là quá tuyệt vời. ẤnHàn thả lỏng sự khó chịu trong lòng, dần dần bìnhtĩnh, chụp ảnh trở nên càng thuận lợi, dù sao đã phốihợp sáu năm, tuy không đến mức cực kỳ thân mậtnhưng độ ăn ý không thua bất cứ người nào.
Buổi chụp hình rất nhanh đến khâu cuối cùng, mụctiêu đặt ra là hai người tay nắm tay chạy về phíatrước, cuối cùng nhảy bật lên một cái rồi dừng lại.Động tác rất đơn giản, nhưng Ấn Hàn lại nhíu nhíumày.
Vì để hiệu ứng được tốt hơn dáng vẻ thướt tha củaNhược Duẫn khi mặc váy dài, stylist phối cho nàngmột đôi cao gót màu đỏ tinh tế, lúc nãy chụp hìnhkhông có yêu cầu kĩ thuật gì khó nhưng bây giờ phảicó hành động chạy nhảy, Fan ruột như Ấn Hànđương nhiên lo lắng nữ thần nhà mình sẽ bị trật chân.
ʺKhông sao đâu, chị mang cao gót vẫn còn quay phim được đấy.ʺ
Nhược Duẫn nhìn ra sự lo lắng của Bunny, hơi bôngđùa an ủi, Nhược Duẫn rất chắc chắn, Ấn Hàn làmpartner đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa.
ʺ!ʺ
Ấn Hàn nắm tay Nhược Duẫn, tự nhiên nhìn flycamđang bay trước mặt, chạy tới vị trí chỉ định, hai ngườiăn ý nhảy lên, hiệu quả không tệ, nhưng nhiếp ảnhgia vẫn yêu cầu lặp lại mấy lần.
ʺOK, một lần cuối cùng nữa thôi, chúng ta sẽ kếtthúc!ʺ
Quả nhiên, lúc trước lo lắng là không sai. Vào lần cuốicùng nhảy lên rơi xuống, Ấn Hàn rõ ràng cảm giácđược dưới chân Nhược Duẫn nghiêng một cái, thânthể hơi lung lay, trong lòng giật mình, vội vàng vịnNhược Duẫn, để nàng tựa vào người mình.
ʺChân chị. . .ʺ
ʺKhông sao.ʺ Sắc mặt Nhược Duẫn trong nháy mắthơi tái nhợt, nhưng khó khăn che dấu lại, nhẹ nhàngđẩy Ấn Hàn ra, làm bộ tự nhiên đi lại vài bước.
ʺNhưng mà. . .ʺ Ấn Hàn còn muốn nói tiếp gì đó, cuốicùng vẫn bị nữ thần nhà mình né tránh .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com