Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1. Gặp


Em gái, mỗi ngày em bán ở đây sao? Nhiêu tiền?" Một gã đàn ông ngồi trong lô ghế nói, làm cho người xung quanh cười vang.

Ngô Nhã Nghiên kẹp thuốc lá quay đầu lại, phun ra một làn khói nhẹ, thấy một cô gái mặc váy ngắn đứng cạnh bàn, xem trang phục hẳn là nhân viên quảng cáo bán rượu trong quán. Chỉ có điều, sườn mặt cô thoạt nhìn mới chừng hai mươi tuổi, còn rất trẻ.

Ngậm thuốc lă hút một ngụm, ả nhàm chán nhìn đám người kia. Đàn ông thời nay thật là càng ngày phẩm chất càng tệ, coi đáng khinh là hài hước sao?

Cô bé này hẳn là mới tới, trước giờ ả chưa từng gặp qua. Tuy hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn cười nói, "Dạ quý khách, 298 đồng."

"Tiện nghi như vậy? Có quý hơn chút không? Mạnh hơn chút!" Gã đàn ông cười sờ mông cô.

"Còn có 588 và 888 đồng ạ." Cô gái dịch sang bên cạnh, miễn cưỡng cười đáp.

"Hả? Còn có đắt hơn à, vừa rồi sao không nói? Bộ thấy anh em không mua nổi sao? Hả?" Gã đàn ông giả vờ tức giận, đặt mạnh cái ly trên tay lên bàn, "Vậy em tính bao nhiêu? Đêm nay mấy anh bao em được không?" Lời này thật quá đáng, vậy mà mấy người bàn kia còn há mồm cười được.

Nam thanh niên ngồi cạnh Ngô Nhã Nghiên nghe không nổi nữa, vẫy tay với cô gái kia, "Em gái, cho anh hai bình 298."

"Dạ, quý khách chờ một lát." Cô gái cầm bộ đàm bấm hồi lâu mới liên lạc được bên quầy, lại nói vài câu với bàn kia, rồi mới đến chỗ mấy người Ngô Nhã Nghiên.

Ngô Nhã Nghiên ngồi một bên cười cười, đêm nay cô bé này vận khí không tốt, vừa ra khỏi hang sói bên kia, giờ phỏng chừng lại sắp rơi vào miệng hổ của mấy tên đàn ông này. Ả biết, đám người ngồi đây, không ai là đèn cạn dầu.

"Đêm giao thừa còn phải đi làm, thật vất vả nha, bạn trai có lo lắng không?" Nam thanh niên vô cùng ôn hòa quan tâm hỏi.

Cô gái cười, hơi thẹn thùng vén tóc ra sau tai, "Dạ không sao."

Ngô Nhã Nghiên nâng ly, từng ngụm nhỏ nhấp rượu, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn cô. Nhóc con này vừa ngây ngô vừa ngoan hiền, tuy cực lực phòng bị, nhưng hoàn toàn không thấm vào đâu, làm Ngô Nhã Nghiên cảm thấy thật buồn cười. Cô bé rõ ràng không hợp với nơi này.

"Em biết uống rượu không?" Ngô Nhã Nghiên cũng nổi hứng muốn trêu đùa cô, nâng cằm hỏi.

Cô gái hơi bất ngờ nhìn Ngô Nhã Nghiên, nhấp nhấp môi, "Dạ, không quen uống lắm."

"Không biết uống, tới bán rượu cái gì." Gã trai cạnh Ngô Nhã Nghiên cười to.

"Em uống một ly, chị mua một bình, loại đắt nhất." Ngô Nhã Nghiên nâng ly hướng về phía cô gái.

Cô gái có chút khó xử, gã trai ngồi cạnh Ngô Nhã Nghiên lấy một ly rỗng, đổ đầy rượu đưa tới trước mặt cô.

Cô gái nhìn ly, không muốn uống, nhưng lời Ngô Nhã Nghiên lại làm cô động tâm. Cô do dự, cái ly liền treo lơ lửng, không khí có chút xấu hổ.

Gã trai cầm ly oán giận nói, "Em gái, có cần không cho mặt mũi như vậy không? Em không biết tụi anh muốn uống một ly với chị Nhã Nghiên khó thế nào đâu." Dứt lời lại đẩy đẩy ly rượu ra trước.

Ngô Nhã Nghiên không nói gì, bắt chéo chân, một tay kẹp thuốc lá, một tay nâng ly rượu, ngửa đầu đảo hết vào bụng, sau đó nhướng mày vươn ly không về phía cô gái.

Ngô Nhã Nghiên khoát tay lên lưng ghế sofa, cười hút thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái.

Cô gái không cách chối từ, đành phải miễn cưỡng nâng chén, vừa uông một ngụm nhỏ đã nhăn mày, hệt như chất lỏng trong miệng là độc dược vậy, hao hết sức lực mới nuốt xuống.

Phỏng chừng cô hoàn toàn chưa từng uống rượu, Ngô Nhã Nghiên vốn định buông tha cô, nhưng đám đàn ông đồng hành dường như hứng thú rất cao, "Chị Nhã Nghiên uống một ly, em uống một ngụm, rượu này mua lỗ chết."

Người này môt lời người kia một câu, cô gái không chịu nổi, đành phải cố nén uống hết nguyên ly rượu, một tên đàn ông còn đưa mâm trái cây qua, cầm một miếng muốn đút cho cô. Cô che miệng trốn đi, bị rượu sặc đến nước mắt chực tuôn trào.

"Hầy, xem em thật khó khăn, em uống với anh một ly, anh mua năm bình." Một tên khác cười hì hì rót rượu cho cô.

Ngô Nhã Nghiên ngồi một bên xem náo nhiệt. Đúng lúc này, gã trai bên cạnh ghé sát tai ả nói, "Hai người bọn họ chắc đang chờ nhặt xác* rồi."

*Nhặt xác: Chuốc rượu cho người ta say rồi dẫn vào khách sạn, nạn nhân thường là phụ nữ.

Ngô Nhã Nghiên nhướng mày nhìn xung quanh, ngay cả em gái bán rượu trong tiệm cũng làm sao? Gã trai tiếp tục dán lên, nhẹ giọng nói, "Đêm nay giao thừa, cô ấy là người mới, ai mà quan tâm, cả quán đều bận túi bụi. Hai người họ ra ngoài chơi, vậy chúng ta..." Tay gã trai thuận thế đưa tới đùi trong của Ngô Nhã Nghiên.

Ngô Nhã Nghiên nhếch môi cười, ghé bên tai gã, nhỏ giọng không biết nói gì, hai người cười ái muội.

"Bộp" một tiếng vang lên hấp dẫn lực chú ý của Ngô Nhã Nghiên. Tuy hoàn cảnh tương đối ồn ào, nhưng ả vẫn nhìn về phía tiếng động. Cô bé kia quả nhiên không biết uống rượu, chỉ hai ly vào bụng liền hơi không đứng thẳng nổi, cô đỡ bàn, đầu rũ rất thấp.

Trước giờ Ngô Nhã Nghiên không quan tâm bọn họ đùa giỡn thế nào, nhưng cô bé ngốc nghếch này lại khiến ả chú ý.

Cổ áo sơmi cô để mở hai nút, cả người lung lay chực đổ, hai tên đàn ông đỡ lấy cô, ra vẻ vô cùng quan tâm.

Người trong quán bar rất nhiều, đều đang chờ đếm giờ sang năm, không khí trong tiệm cũng bị xào tới lửa nòng, hoàn toàn không ai chú ý đến cô gái bị chuốc rượu trong góc này.

Tửu lượng Ngô Nhã Nghiên không tồi, giờ phút này chỉ hơi say, liếc nhìn cô gái, hỏi gã trai bên cạnh, "Cứ chơi như vậy, lỡ như sau khi người ta tỉnh đi tố cáo mấy đứa cưỡng gian thì sao?"

Gã trai cười uống ngụm rượu, "Lần nào cũng không qua đêm, chơi xong liền đi, chạy đâu tìm người? Là tự bọn họ đi theo, cưỡng gian cái gì, không phải đều là hai bên tình nguyện cùng nhau chơi sao?" Nói xong lại ghé sát vào, thầm thì bên tai Ngô Nhã Nghiên, "Vả lại, con gái không phải đều là nói một đằng nghĩ một nẻo sao? Thật ra trong lòng cũng rẩt sướng chứ gì."

Ngô Nhã Nghiên khẽ nhíu mày, không tán đồng bọn họ làm vậy, nhưng cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Đi chơi sao? Quan trọng nhất chính là vui vẻ.

Hai tên kia đỡ cô gái chuẩn bị rời đi, còn ra dấu V với mấy người Ngô Nhã Nghiên. Ngô Nhã Nghiên không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng ả cứ cảm thấy cô bé kia khoảnh khắc rời đi gắng gượng ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt mờ mịt hiện ý cầu cứu, sau đó mới hoàn toàn mất ý thức.

"Này, từ từ." Ngô Nhã Nghiên đứng dậy đuổi theo hai tên kia.

Bọn họ khó hiểu nhìn ả, Ngô Nhã Nghiên ngậm thuốc lá, vươn tay tiếp cô gái, "Hai đứa đi tìm người khác chơi đi, bé này đêm nay cho chị."

"Sao vậy? Chị Nhã Nghiên giờ muốn chơi khẩu vị nặng à? Có phải Tiểu Tân càng ngày càng bất lực không, làm chị đổi tính chơi con gái rồi." Hai tên đàn ông trêu ghẹo.

"Cút." Ngô Nhã Nghiên trừng bọn họ một cái, cũng không nhiều lời, ôm cô gái nhét vào xe mình. Ả ngồi ổn rồi mới duỗi tay xoa xoa mắt cá chân, mang giày cao gót còn làm chuyện thể lực nặng như vậy, đúng là lần đầu tiên.

Cô gái ngã vào ghế sau, không an ổn cau mày, Ngô Nhã Nghiên thật sợ cô nôn trên xe mình.

Đã đoạt được người từ tay bọn kia rồi, nhưng kế tiếp làm sao bây giờ? Cũng không thể để em ấy ngủ trong xe một đêm được, càng không thể đem về nhà mình. Ngô Nhã Nghiên vừa nhấc đầu, liền thấy một khách sạn cuối phố gần quán bar, lập tức lái xe qua.

Thật vất vả kéo cô gái vào phòng, ném cô lên giường. Ngô Nhã Nghiên mệt đến hư thoát, ngồi bên mép giường, đốt cây thuốc lá hút hai lân lau mồ hôi trên trán, "Mình mẹ nó thật là Bồ Tát sống mà."

Cô gái uống say không khóc cũng không quậy phá, thật an tĩnh. Ngô Nhã Nghiên thầm may mắn, nếu gặp phải dạng người say rượu liền nổi điên như con bạn thân mình, ả chắc chắn trực tiếp quăng cô ra khỏi phòng.

Ngồi trên mép giường hút thuốc, Ngô Nhã Nghiên mỏi mệt không buồn nhúc nhích, dứt khoát ngã người lên giường, một tay kê đầu, tỉ mỉ đánh giá cô bé trước mặt.

Tuy có trang điểm, nhưng nhìn thế nào cũng thật trẻ, 18 tuổi sao? Cô bé nằm nghiêng, làm cổ áo sơmi rộng mở hơn một ít, Ngô Nhã Nghiên câu ngón tay kéo cổ áo cô thăm dò bên trong, "Lớn như vậy, hẳn hơn 18 rồi."

-----

Dany: Xin hỏi thánh học đâu ra trò xem ngực đoán tuổi vậy?

Bà Nghiên không phải người tốt lành gì, nói chung là tra. Em gái thoát hang sói, tránh miệng hổ, giờ lại vào đầm rồng...

Gặp những trường hợp như trên thì cứ mạnh dạn từ chối nhé, lấy lý do đang giờ làm việc, lúc từ chối vẻ mặt mình thoải mái không gây hấn với ai thì chúng nó không có cớ làm khó. Ờm, chắc chả ai cần lời khuyên này nhưng mà kệ, tính bạn bị thích lảm nhảm.

Đang tự hỏi nhân sinh mình làm cái quái gì thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com