61.
Úc Miên hoàn thành xong bài tập vẽ cuối cùng, bức tranh rất đơn giản, mô tả một chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn có kiểu dáng mộc mạc và thanh lịch được đeo trên một đoạn cổ tay trắng nõn, nhưng tổng thể bức tranh trông vẫn còn hơi trống rỗng.
Tống Tâm Dao tới gần xem xét bức tranh của nàng rồi góp ý:
"Bố cục có chút vấn đề, chỗ này em nên cân nhắc bỏ thêm một vài chi tiết gì đó vào."
Cô ấy vừa định đặt bút chỉnh sửa thì Úc Miên đã ngăn lại và mỉm cười cự tuyệt:
"Không cần. Em rất thích bức tranh này nên không muốn sửa đổi gì."
"... Ồ. Được thôi. Đúng rồi, từ ngày mai trở đi, em sẽ không đến đây nữa, đúng chứ?"
Úc Miên bắt đầu thu thập cọ vẽ lại:
"Đúng rồi. Cảm ơn cô Tống ạ, cảm ơn cô đã chỉ dạy em suốt quãng thời qua. Sau này có dịp thì gặp lại nhé."
Tống Tâm Dao còn chưa kịp nói dứt lời thì thấy nàng đã chạy đi ra ngoài, cô ấy vốn muốn đuổi theo nhưng lại bị một học sinh khác vịn lại hỏi chuyện nên chỉ đành dừng chân, nhìn thiếu nữ đi mất.
Bùi Tùng Khê đang đứng chờ bên ngoài lớp phác họa. Cô vừa đến, tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện, trông như đang gấp gáp xử lý công việc.
Úc Miên chạy về phía cô, khi nàng vừa đến trước mặt cô thì cuộc gọi kia cũng đúng lúc bị cúp máy, nàng hết sức tự nhiên quàng lấy tay cô:
"Con đã nói rồi mà. Nếu dì bận quá thì không cần đến đón con đâu. Dì có thể yên tâm về con một chút... không được sao?"
"Úc Miên, đợi một chút."
Bọn họ dừng bước, Tống Tâm Dao đuổi lại đây và đưa một ly trà sữa cho Úc Miên:
"Cô mới vừa đặt cho tất cả mọi người một ly, em quên cầm này."
Úc Miên mỉm cười nói 'không cần' với cô ấy, nàng quơ quơ cái ly trong tay:
"Em không quen uống trà sữa, chỉ uống nước thôi. Cô Tống, không biết còn có việc gì nữa không?"
"À... Đúng rồi," Tống Tâm Dao do dự một chút và nói,
"Về chuyện người mẫu lần trước chúng ta nói, tôi đã liên hệ xong xuôi, chừng nào thì em có thời gian rảnh?"
Úc Miên như sững lại, gần như bị đóng băng tại chỗ. Nàng không ngờ rằng chuyện lần trước mình chỉ vô tình nhắc đến một cách qua loa, vậy mà cô ấy thực sự đã để tâm và tìm người mẫu nhân thể giúp nàng.
Nàng có chút xấu hổ:
"Xin lỗi, bây giờ em tạm thời vẫn chưa cần đến."
Tống Tâm Dao ngẩn người:
"Hả? Vì sao? Chẳng phải em rất hứng thú với ký hoạ nhân thể à? Hiện tại em vẫn chưa nắm vững kiến thức nền về cấu trúc và tỷ lệ cơ thể người, nên nhân vật vẽ ra sẽ dễ bị lệch hoặc thiếu tự nhiên. Nhưng chỉ cần học qua một lần thôi, sau này em sẽ thấy dễ dàng hơn rất nhiều."
Úc Miên biết những gì cô ấy nói là đúng, nhưng vẫn muốn cự tuyệt:
"Em thật sự cảm ơn cô, em rất xin lỗi vì đã làm phiền cô. Chuyện đó sau này em sẽ suy xét lại, trước mắt thì em chỉ muốn tập trung vào vẽ tĩnh vật."
Tống Tâm Dao vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục dò hỏi:
"Nhưng nếu em bỏ qua cơ hội này, lần sau..."
"Cảm ơn." Bùi Tùng Khê lạnh nhạt ngắt lời cô ấy.
"Về phần người mẫu nhân thể, nàng sẽ có những lựa chọn khác tốt hơn trong tương lai."
Úc Miên ngẩng đầu nhìn người kia, mím môi và mỉm cười. Rõ ràng trước đấy lúc nói giỡn, cô còn ngượng ngùng, sao bây giờ nói chuyện với người khác thì lại đường hoàng như vậy.
Nàng biết Bùi Tùng Khê cố tình nói như vậy, chỉ là nghe thấy những lời đó, tâm trạng của nàng không khỏi trở nên vui sướng.
Tống Tâm Dao hoàn toàn im bặt.
Vừa rồi cô đã lựa chọn phớt lờ nữ nhân ở bên cạnh Úc Miên, hiện tại mới nhìn đến cô ấy, cô bất chợt ngừng thở... Ngũ quan người ấy tinh xảo hệt như được đao búa tỉ mỉ điêu khắc, mặt mày lạnh lùng xuất trần, đôi mắt trong trẻo và bình thản tựa mặt hồ tĩnh lặng, trên người mặc chiếc áo khoác màu xanh đen phối với một bộ váy liền áo nhạt màu hơn ở bên trong, triển lộ ra dáng người cao gầy yểu điệu. Toàn thân của người kia từ trên xuống dưới quả thực không có chỗ nào khiến cho ai khác có thể bắt bẻ được.
Cho nên người mẫu tốt hơn vừa mới được đề cập... Chính là, chính là cô ấy sao?
Kia... Xác thật là như vậy.
Thậm chí nếu xét từ góc độ thẩm mỹ thì đúng thật là hoàn mỹ... Cô không có cách nào để phản bác cô ấy.
Bùi Tùng Khê cúi đầu và mỉm cười nhìn Úc Miên:
"Được rồi, con tạm biệt giáo viên đi."
Úc Miên tươi cười gật đầu rồi vẫy tay với Tống Tâm Dao:
"Em chào cô ạ."
Tống Tâm Dao miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, vẫy tay lại với nàng:
"Hẹn gặp lại nhé."
Cô nhìn thấy trong đôi mắt thiếu nữ ngập tràn sự ỷ lại, và cuối cùng cũng hiểu được cảm giác động tâm của mình bắt nguồn từ đâu — bởi vì mỗi lần nàng ngẩng đầu nhìn bạn, ánh mắt ấy tựa như trong đáy lòng, trong thế giới của nàng, chỉ có một mình bạn.
Nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra... có lẽ đó chỉ là ảo giác. Thiếu nữ ấy, hẳn đã nhìn người phụ nữ này bằng ánh mắt đó suốt một thời gian dài rồi.
Sự thẳng thắn, chân thành, tin tưởng, quyến luyến—thì ra tất cả đều chỉ dành riêng cho người này mà thôi.
Buồn cười làm sao, cô lại từng ngộ nhận mọi thứ.
—
Buổi tối sau khi về đến nhà, Úc Miên gọi điện cho Kỷ Dĩ Nhu.
Vì không nỡ khiến cô thất vọng, nàng đã do dự suốt cả ngày hôm qua. Thế nhưng, cũng không thể để người khác chờ đợi quá lâu, sớm muộn gì cũng phải đưa ra câu trả lời.
Khi điện thoại được kết nối, nàng cất giọng có phần áy náy:
"Chị Dĩ Nhu, em xin lỗi... Em đã nói với dì Bùi rồi, chỉ là dì ấy..."
"Không đáp ứng sao?"
Úc Miên thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang vì cảm giác bất lực khi không thể giúp gì được cho cô ấy:
"Dì Bùi nói... mối quan hệ giữa dì ấy và chị Ôn vốn không tốt, dì ấy ưa chị ấy. Giờ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của đã là nương tay rồi. Dì ấy thật sự không có lý do gì để phải mạo hiểm nhiều như vậy để giúp chị Ôn..."
Phía đầu dây bên kia, Kỷ Dĩ Nhu không nhịn được mà bật cười:
"Vừa rồi cô ấy đã gọi cho Chu Nhiên và nói nguyện ý hỗ trợ."
"Ồ!"
Úc Miên kinh ngạc thốt lên, giọng nói bất giác trở nên rạng rỡ và hào hứng:
"Thật vậy ư!"
Kỷ Dĩ Nhu nghiêm túc đáp:
"Đúng thế. Cô ấy quả thực là cưng chiều em."
Thiếu nữ vui sướng phì cười:
"Dì Bùi lúc nào cũng như vậy. Chị không biết đâu, lần đầu nhìn thấy em, dì ấy đã lạnh mặt sai quản gia đưa em đi, sau này vẫn là cho phép em ở lại."
Kỷ Dĩ Nhu cũng cười theo:
"Cảm ơn em, Miên Miên... Chị cũng chưa từng nghĩ đến..."
Chưa từng nghĩ cô bé lại nghiêm túc ghi nhớ lời thỉnh cầu của mình, càng không ngờ bản thân đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nàng đối với Bùi Tùng Khê... Thật khó tin rằng một người phụ nữ luôn lạnh lùng, hờ hững và lý trí trên thương trường như cô ấy, lại có thể vì nàng mà làm đến bước này.
Úc Miên cầm điện thoại trong tay, vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa cười nói:
"Em cũng không ngờ tính cách của người này lại kiểu muộn tao như thế. Thôi không nói nữa, em đi tìm dì ấy đây!"
Lúc này, Bùi Tùng Khê đang ở trong thư phòng xem tài liệu. Úc Miên gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng theo một ly sữa bò:
"Con vào nhé!"
"Sao vậy, trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ à?"
Cô mỉm cười nhìn Úc Miên, đồng thời thuận tay thu dọn đống tài liệu đang bày bừa trên bàn.
Úc Miên không để ý đến hành động của cô, nàng tươi cười đi tới, đưa ly sữa bò tới trước mặt:
"Chị Kỷ vừa gọi điện cho con, nói dì đã đồng ý giúp đỡ rồi. Sao dì không nói với con?"
Bùi Tùng Khê khẽ nhướng mày:
"Vậy nếu đã biết rồi, con còn muốn nói gì nữa?"
Úc Miên hếch cằm, nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ vừa xinh xắn vừa tinh nghịch:
"Con rất vui!"
Bùi Tùng Khê cúi đầu bật cười, giọng nói dịu dàng:
"Miên Miên, con thật dễ dàng cảm thấy hạnh phúc."
Cô cười một lúc, rồi sắc mặt bỗng nghiêm túc hơn một ít:
"Chỉ còn lại nửa học kỳ trước khi kỳ thi đại học diễn ra. Con đã quyết định được chưa, muốn đi du học hay là học ở trong nước?"
"Con còn chưa quyết định được... Gần đây cũng không có nghĩ về chuyện này. Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Cô giơ tay lên xoa đầu nàng:
"Được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Úc Miên quay người bước đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạ lạ. Dì Bùi hôm nay hơi khác thường, như thể đang có điều gì đó muốn nói nhưng lại chọn im lặng.
Nhưng nàng cũng không nghĩ gì sâu xa:
"Vậy con trở về phòng đây, dì cũng phải nghỉ ngơi sớm nhe."
Thư phòng lần nữa trở nên yên tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm trầm đục như mực, có vài ngôi sao điểm xuyết ở phía trên, có tiếng thở dài khe khẽ vang lên giữa không trung.
Lần trước đã do dự bỏ lỡ, lần này lại một lần nữa...
Còn phải bỏ lỡ bao nhiêu lần nữa... cô mới có thể nói cho Miên Miên biết sự thật ấy.
—
Thời gian dần tiến tới học kỳ cuối cùng của năm 3 cao trung, áp lực học tập tăng lên gấp bội.
Ngay cả những học sinh có thành tích xuất sắc như Úc Miên và Đào Nhượng cũng bị bài tập chất chồng đến mức không thở nổi, mỗi ngày đều phải luyện đề đến tận hơn hai giờ sáng mới được nghỉ ngơi. Áp lực học tập của Cảnh Tri Ý và Lương Tri Hành thì lại càng nặng nề hơn — từ khi lên cao trung, họ phải cạnh tranh với học sinh mũi nhọn đến từ khắp tỉnh, nên việc chen chân vào top 10 toàn khối gần như trở nên vô cùng khó khăn. Chỉ có Hứa Tiểu Nghiên vẫn vô tư không lo âu, bởi đã lên kế hoạch du học từ sớm nên gần như không chịu áp lực nào về việc học.
Sau kỳ khai giảng, một bài kiểm tra quan trọng được sắp xếp ngay trước kỳ nghỉ Thanh Minh. Học sinh lớp 12 bị đống bài tập hành cho khổ sở, ai nấy đều mặt mày ủ rũ, xách cặp rời khỏi phòng thi mà không hề có chút háo hức nào trước kỳ nghỉ sắp tới.
Trong đầu Úc Miên vẫn còn vương vấn một câu hỏi hóc búa về vật lý liên quan đến cơ học và từ trường tổng hợp — hai chiếc xe hơi va chạm vào nhau, sau đó...
Có tiếng còi xe hơi vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Nàng định thần lại rồi nhấc bước chân sang bên cạnh vài bước.
Hứa Tiểu Nghiên hôm nay xin nghỉ không có đến lớp, Cảnh Tri Ý và Lương Tri Hành tham gia lớp luyện thi toán, Đào Nhượng thì đang kiểm tra hội học sinh. Hôm nay nàng hiếm khi cô đơn lẻ bóng, chuẩn bị một mình đón xe buýt về nhà.
Nhưng cho dù nàng đã nép sát vào lề đường, chiếc xe kia vẫn cố chấp bám theo, thi thoảng còn bóp còi, cho đến khi nàng hoàn toàn dừng bước, nó mới chịu dừng lại.
Cửa xe mở ra, một nam nhân với kiểu tóc vuốt ngược xuống xe trước, hắn ta vòng qua bên kia xe và mở cửa. Từ trong xe, một đôi chân mang giày cao gót màu bạc hiện ra, chủ nhân theo sau chậm rãi bước ra khỏi buồng xe.
Cô ấy mặc một chiếc váy thanh lịch màu tím nhạt, tay đeo găng da đen bóng, khoé môi khẽ cong khi ánh mắt dừng lại trên người Úc Miên. Lúc này, chiếc kính râm đen mới được tháo xuống, để lộ một khuôn mặt mang vẻ đẹp trí thức và ưu nhã. Thoáng có dấu vết năm tháng vương trên khóe mắt, nhưng lại càng làm nổi bật khí chất cao quý và vẻ điềm đạm, thong dong nơi cô.
Khoảnh khắc ấy, Úc Miên sững người, ánh mắt không rời khỏi nữ nhân đang bước về phía mình. Mỗi bước chân kia như gợi lên một lớp ký ức mơ hồ, cảm giác quen thuộc chầm chậm dâng lên trong lòng.
Chỉ đến khi người ấy dừng lại trước mặt, đứng yên lặng mỉm cười, nàng mới khẽ cất giọng, mang theo chút nghi hoặc và dè dặt:
"Xin hỏi... cô quen con sao?"
Người phụ nữ xa lạ gật đầu:
"Cô đến đây là để gặp con. Hiện tại con có thời gian trò chuyện với cô một chút không?"
Úc Miên cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi khẽ đáp:
"Theo lẽ thường, con không nên đi cùng người lạ. Nhưng... con nghĩ, con đã từng gặp cô rồi."
"Con vẫn còn nhớ sao?", Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng đầy ôn nhu, xen lẫn chút bối rối và hoài niệm:
"Khi con theo cha mẹ rời đi, lúc đó còn nhỏ xíu... Con còn nhớ chứ?"
Úc Miên khẳng định với giọng điệu cực kỳ chắc nịch:
"Cô biết con."
"Đúng vậy, cho nên con có nguyện ý nói chuyện với cô một chút không?"
Úc Miên quay đầu nhìn về phía chân trời, hoàng hôn vẫn chưa buông hẳn, ánh chiều tà nhẹ nhàng trải dài đến tận chân mây, khung cảnh ấy giống hệt ngày đầu tiên nàng đặt chân đến nhà họ Bùi.
Quỹ tích đan xen của thời gian dường như đang chậm rãi trôi ngược trở lại.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên, bình thản như mặt nước tĩnh lặng:
"Tất nhiên."
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com