7.
Lúc Bùi Tùng Khê tìm thấy Úc Miên thì nàng đang đứng nơi lề đường bên ngoài trường học, bên cạnh còn có một dì mang băng tay màu đỏ cùng một người mặc đồng phục cảnh sát.
Cô đỗ xe sát vào lề đường, hạ kính cửa sổ xe xuống thì nghe thấy đứa nhỏ đang nói chuyện với cảnh sát:
"Con tên là Úc Miên. "Úc" trong "鬱" sum suê tươi tốt, "Miên" trong "綿" liên tiếp không ngừng. Sau khi tan học các bạn học đều đi về phía cổng trường, con cũng đi về phía đó. Lúc ra khỏi trường rồi, xe...... xe chỉ dừng lại một chút thì đã đi mất. Con bèn đi về phía trước một đoạn rồi bị lạc đường."
Thái độ của dì đeo băng tay đỏ rất thân thiện. Dì ấy mới vừa kiểm tra tình hình vệ sinh của khu phố xong thì đứa bé này đi theo phía sau lên tiếng xin dì giúp đỡ. Dì ấy đáp ứng ngay lập tức, chỉ là bản thân cũng không biết đây là con cái nhà ai đi lạc nên dứt khoát gọi điện báo với cảnh sát khu vực.
Cảnh sát khom người xuống hỏi chuyện nàng:
"Vậy nhà của con ở đâu, con có biết không?"
Úc Miên ngửa đầu, biểu tình mê man:
"Nhà con...... Con không biết ạ."
Dì đeo băng tay đỏ tỏ vẻ rất bất mãn:
"Cha mẹ con quá bất cẩn, không có ý thức bảo vệ an toàn cho con gì hết. Con đi học rồi phải không? Sao lại không thuộc địa chỉ nhà cơ chứ? Số điện thoại con có biết không? Dì sẽ giúp con gọi điện thoại cho người nhà."
Úc Miên ngơ ngẩn:
"Con cũng không biết......"
Điều này khiến cho vị cảnh sát kia lâm vào khó khăn:
"Con đi học rồi có đúng không? Có phải học ở ngôi trường ở phía trước không, giáo viên của con tên gì?"
Úc Miên đỏ mặt cúi đầu:
"Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học...... Thực xin lỗi ạ!"
Bấy giờ Úc Miên tựa một đoá bồ công anh đang đong đưa trong gió, yếu ớt mềm mại, gió thổi qua liền có thể tan biến.
"Miên Miên."
Úc Miên giật mình, vội ngẩng đầu nhìn xung quanh. Lúc trông thấy có chiếc xe đang dừng ở ven đường, nàng đồng thời cũng thấy Bùi Tùng Khê đang bước nhanh về phía mình.
Nàng chớp chớp mắt, vừa mừng vừa sợ chạy tới ôm chặt lấy chân Bùi Tùng Khê:
"Dì Bùi!"
Bùi Tùng Khê khom lưng, thanh âm cũng nhỏ nhẹ hơn:
"Ngoan, trước tiên buông dì ra đã."
Úc Miên cho rằng mình đã làm cô không vui bèn ngơ ngác buông tay ra. Nàng không nghĩ tới cô liền vòng tay qua vai và ôm nàng vào lòng:
"Dì tới muộn rồi."
"...... Không muộn nha."
— Chỉ cần người tới là được rồi.
Dì đeo băng tay đỏ nhịn không được răn dạy Bùi Tùng Khê một trận:
"Cô là người nhà của đứa nhỏ này sao? Ý thức của các người cũng quá kém rồi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà tan học lại không có ai tới đón con bé."
Chú cảnh sát cũng gật đầu:
"Hỏi địa chỉ nhà và số điện thoại mà cô bé cũng không biết. Bây giờ ngoài đường có rất nhiều kẻ xấu, các vị làm phụ huynh thì phải chú ý đề cao cảnh giác."
Bùi Tùng Khê rũ mắt, hơi hơi gật đầu:
"Cảm ơn hai vị. Tôi đã biết."
Đứa nhỏ ghé vào trên vai nàng rồi thực ngoan ngoãn vẫy tay với hai người họ, ngọt ngào cười rộ lên:
"Con cảm ơn chú cảnh sát, cảm ơn dì!"
Bùi Tùng Khê ôm nàng lên xe và đặt nàng ở trên băng ghế sau:
"Con ngủ một chút đi."
Úc Miên lắc đầu:
"Con không buồn ngủ ạ."
"Ừ...... Vừa rồi con có sợ không?"
"Con không sợ......" Úc Miên sụt sịt, "Thật ra là có một chút. Nhưng mà con biết, nếu đi lạc thì phải tìm chú cảnh sát cho nên mới không sợ nữa."
Thanh âm Bùi Tùng Khê trầm thấp:
"Con thật thông minh, Miên Miên."
Nếu như con bé không lanh lợi như vậy, rất có thể đã băng qua dòng xe cộ tấp nập nơi đầu phố, có thể đã bị người ta lừa gạt, thậm chí là bị xe đâm trúng. Bùi Tùng Khê không dám nghĩ tiếp.
Xe dừng lại, Bùi Tùng Khê liếc qua ghế phía sau, thì ra Úc Miên đã ngủ từ lúc nào. Cô mở cửa xe, ôm đứa bé ra ngoài. Hàng mi dài của đứa bé tựa như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, nàng mơ màng nói mớ:
"Dì Bùi."
Bùi Tùng Khê vuốt vuốt lưng nàng đáp:
"Dì đây."
Bùi Chi Viễn chờ ở phòng khách, hắn vừa nghe thấy tiếng cổng lớn mở ra liền nhảy dựng lên từ trên sofa, giày còn chưa kịp mang thì đã vội vàng chạy ra ngoài: "Dì!"
Hắn nhìn đến Úc Miên đang nằm trong ngực Bùi Tùng Khê, "oa" một tiếng lại khóc:
"Nàng không có bị làm sao chứ?"
Bùi Tùng Khê khẽ xoa gương mặt hắn:
"Thôi. Mau vào trong lau nước mắt đi, không khóc nữa."
Bùi Chi Viễn nước mắt lưng tròng gật đầu:
"Dì không giận con sao?"
Bùi Tùng Khê có chút bất đắc dĩ:
"Ừ. Con vào trong đi."
Bùi Chi Viễn dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, cô không biết nên trách mắng hắn như thế nào. Cô ôm Úc Miên tiến vào phòng khách, Bùi Lâm Mậu thấy bộ dạng nước mắt tèm lem trên mặt con trai mình thì hơi nhíu mày trách cứ:
"Trẻ con không hiểu chuyện thôi, em cần gì phải mắng hắn?"
Sắc mặt Bùi Tùng Khê lạnh nhạt, cô làm như không nghe thấy mấy lời hắn nói rồi lướt qua phòng khách đi lên lầu.
Khi cô vừa đặt Úc Miên lên trên giường, đứa trẻ liền tỉnh, còn mơ màng hỏi cô:
"Dì Bùi, đây là ở đâu vậy?"
"Phòng của dì."
"Ơ?"
Bùi Tùng Khê để cặp sách nhỏ của nàng sang một bên:
"Đêm nay con sẽ ngủ ở đây."
Đôi mắt Úc Miên sáng long lanh, hỏi lại:
"Thật vậy sao? Con có thể ngủ cùng người ư? Thật vậy chăng?"
Bùi Tùng Khê thấy bộ dáng cao hứng của nàng, khóe môi lộ ra nhàn nhạt ý cười: "Thật."
Úc Miên hứng khởi đến độ muốn lăn lộn ở trên giường Bùi Tùng Khê một hồi, nhưng lại không dám làm càn. Đôi mắt nàng cười đến híp lại, nhìn giống như vầng trăng cong cong:
"Con vui quá đi!"
— Nàng không biết vì sao dì Bùi lại đối xử với mình tốt như vậy, nàng chỉ biết như vậy thực hạnh phúc!
— Nàng đúng là một đứa trẻ dễ cảm thấy thoả mãn.
Bùi Tùng Khê nghĩ thầm.
Đúng lúc này, bụng Úc Miên khẽ kêu rầm rì khiến cho nàng có chút thẹn thùng che nó lại:
"Xin...... Thực xin lỗi."
Bùi Tùng Khê không nói gì, cô nhấc máy điện thoại ở đầu giường, kêu người hầu đưa cơm lên phòng.
Rèm cửa màu xanh lam trong phòng chỉ kéo ra một nửa, ánh dương cuối ngày le lói chiếu vào phòng làm cho gương mặt Bùi Tùng Khê lộ ra một vẻ đẹp sâu sắc, ôn nhu đan xen lạnh nhạt.
Sau khi tỉnh lại, Úc Miên cũng không dám tiếp tục nằm ở trên giường Bùi Tùng Khê. Nàng mang giày vào xong ngồi ở mép giường.
"Dì Bùi......"
"Ừm?"
"...... Con có thể xin số điện thoại của người không?"
Bùi Tùng Khê trầm mặc, cô nhìn nàng không nói chuyện. Úc Miên uể oải cúi đầu, nàng nhỏ giọng nói:
"Con sợ về sau đi lạc thì sẽ không có ai tìm thấy con."
Bùi Tùng Khê do dự một chút rồi gật đầu:
"Dì sẽ viết số điện thoại vào một tờ giấy. Con bỏ nó vào hộp bút của mình là được."
"Thật vậy sao! Dì Bùi, người thật tốt!"
Úc Miên là một đứa bé thẳng thắn nhưng cũng vô cùng tinh tế và nhạy cảm. Nàng rất thích cười và vô cùng dễ dàng thấy thỏa mãn, đôi mắt trong veo hồn nhiên khi cười lại cong lên hệt như vầng trăng non.
Người hầu rất nhanh đã mang đồ ăn vào, trên bàn đều là những món mà nhà bếp đã cất công chuẩn bị riêng, có trứng xào cà chua, canh tôm cùng rau xào.
Úc Miên ngồi ở trên ghế đung đưa chân, nàng đưa đôi đũa cho Bùi Tùng Khê:
"Dì Bùi, chúng ta cùng nhau ăn có được không?"
"Ừ, ăn thôi nào."
Nhưng sau đấy Bùi Tùng Khê gần như không ăn được miếng nào. Cô bận rộn gắp đồ ăn cho Úc Miên, cô gắp bao nhiêu, đứa nhỏ liền ăn bấy nhiêu, mà lại còn ăn rất ngon miệng. Nhưng có đôi khi, Úc Miên chỉ cắn cái muỗng rồi giương đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, đến khi bắt gặp phải ánh mắt của cô thì mới cúi đầu và ngoan ngoãn ăn một miếng cơm thật to. Cuối cùng, đồ ăn đều bị nàng ăn sạch sẽ.
Úc Miên sau khi ăn no thì vô cùng vui vẻ, nhưng nàng lại không dám cười ra tiếng nên đành phải nhịn xuống.
Sau bữa ăn, Bùi Tùng Khê còn có công việc phải xử lý. Úc Miên liền chạy về phòng mình lấy một cuốn truyện cổ tích đem tới rồi ngồi ở mép giường nghiêm túc đọc. Trong lúc làm việc, Bùi Tùng Khê thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng một cái.
— Thật là một đứa trẻ tươi sáng. Cũng không biết là đang xem cái gì mà nàng cười vui vẻ như vậy.
Đôi khi bị Bùi Tùng Khê nhìn thấy, Úc Miên lại cố gắng nhịn cười, như thể sợ cô phát hiện ra mình đang cười. Bùi Tùng Khê quay đầu, giả vờ không để ý đến nàng nữa. Nhưng trên bàn của cô lại có một chiếc gương, và lúc cô lén nhìn qua gương, Bùi Tùng Khê phát hiện Úc Miên chỉ đang nhìn bóng dáng của cô, rồi sau đó che miệng, trộm cười.
Đêm nay trăng thanh gió mát. Vì bấy giờ đã là cuối mùa hạ nên cái nóng đã dần tan hết, khí trời có phần lạnh lẽo.
Đến lúc tắt đèn đi ngủ, Úc Miên có chút khẩn trương dựa vào người Bùi Tùng Khê. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng trong bóng tối có rất nhiều quái vật đang ẩn nấp. Từ ngày dọn đến đây ở, mỗi khi phải ngủ một mình, nàng đều sẽ mở đèn ngủ.
Bùi Tùng Khê nhận ra sự sợ hãi của cô bé nên bèn chậm rãi đưa tay qua, chạm đến sau cổ nàng rồi dời tay đi xuống, mềm mại vuốt ve phía sau lưng nàng. Úc Miên nghe thấy giọng nói tinh khiết thoáng qua bên tai:
"Ngủ đi, Miên Miên."
Úc Miên khẽ ừ một tiếng, song lại nhịn không được khẽ cười.
— Nàng quá hạnh phúc rồi! Nếu nàng có thể ở bên người Bùi Tùng Khê cả đời thì tốt quá!
Sự sợ hãi trong lòng Úc Miên nhanh chóng bị Bùi Tùng Khê xua tan. Nàng dựa vào cô, hô hấp dần dần chậm lại rồi thiếp đi.
Đứa bé cuộn tròn thân thể lại như con tôm nhỏ và theo bản năng dựa vào cánh tay người bên cạnh. Cả khuôn mặt nàng cũng vùi vào lòng người kia, khoảng cách giữa hai người bọn họ thực sự rất gần. Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở của đứa trẻ vang lên đều đều.
Một đêm ngon giấc.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com