Chương 60: Con đường sát khí
Bạch Nguyệt Ly chỉ khẽ liếc về phía này một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi. Phục Nhan cũng không để tâm, thu ánh mắt về như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đã yên vị trong vầng sáng bảo vệ do Lâm trưởng lão tạo ra. Lúc này, Bạch Nguyệt Ly mới quay lại nói gì đó với hai vị trưởng lão, sau đó Từ trưởng lão khẽ giơ tay, ra hiệu cho con Phong Cưu Thú phía dưới:
"Xuất phát."
Trong khoảnh khắc, Phong Cưu Thú (Linh thú hình chim, mang thuộc tính gió) vỗ cánh, mang theo tất cả đệ tử lao vút vào biển mây. Núi non của nội môn chỉ trong chớp mắt đã bị bỏ lại phía sau.
Phần lớn các đệ tử lần đầu tiên được cưỡi linh thú bay xa như vậy, không khỏi tò mò đưa mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng, vừa hồi hộp vừa thích thú. Tuy là lần đầu tiên ngồi lên Phong Cưu Thú, Phục Nhan lại không có biểu hiện gì đặc biệt. Nàng lặng lẽ nhìn biển mây cuồn cuộn, lắng nghe tiếng gió rít bên tai, cảm nhận được tốc độ bay kinh người của linh thú.
Nàng thầm nghĩ: Không trách Lâm trưởng lão lại dựng lên màn sáng bảo vệ. Với tốc độ này, nếu tự thân vận khí để chống đỡ, e rằng chưa đến nơi đã kiệt sức. Nếu bị các tông môn khác nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi như vậy, chẳng phải sẽ thành trò cười sao?
Nhờ có lớp sáng ấy, mọi người trên lưng linh thú vẫn thoải mái như không có gì xảy ra. Ai nấy đều mang vẻ háo hức, dường như đang chờ mong được tỏa sáng trong đại hội ba năm một lần.
Chặng đường tuy nhanh, nhưng để đến được Phong Lăng Tông, vẫn cần gần nửa ngày phi hành. Trong khi các đệ tử khác còn đang mãi mê thưởng ngoạn phong cảnh Bắc Vực, Phục Nhan đã lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển thân pháp luyện thể.
Cảnh tượng ấy khiến một số người không khỏi thán phục:
"Phục sư tỷ thật quá chuyên tâm rồi! Ngay cả lúc này cũng không quên tu luyện..."
"Đúng là thiên tài nào cũng phải khổ luyện mới có được thành tựu như vậy. Mình cũng phải cố lên!"
"Ây da, không thể để rớt hạng được, thôi cũng ngồi xuống tu luyện một chút vậy!"
Dưới ảnh hưởng từ Phục Nhan, hơn phân nửa số đệ tử cũng bắt đầu ngồi xuống điều tức. Từ trưởng lão thấy vậy, gật gù vui vẻ, truyền âm cho Lâm trưởng lão: "Đúng là lớp trẻ có chí khí. Thủy Linh Tông tương lai phải nhờ vào bọn họ rồi."
Lâm trưởng lão đáp lời: "Nhất là con bé tên Phục Nhan kia, ngộ tính tốt, cơ duyên đủ, lại chịu khó. Nếu được bồi dưỡng thêm ba năm nữa, ta tin nó sẽ là trụ cột lớn của tông môn."
Hai vị trưởng lão đồng lòng gật đầu, ánh mắt cùng dừng lại nơi Phục Nhan đang tĩnh tọa. Sau lưng họ, Bạch Nguyệt Ly cũng thoáng nhìn qua, dường như trong lòng đã có sẵn sự khẳng định dành cho Phục Nhan.
Sau nửa ngày phi hành, đoàn người cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Phong Lăng Tông hiện ra dưới làn mây.
Khác với Thủy Linh Tông chỉ có ba ngọn núi cao sừng sững, Phong Lăng Tông được xây dựng trải rộng trên hàng loạt dãy núi trập trùng liên miên, nhìn từ xa chẳng khác gì một vùng sơn thủy hữu tình, khí thế hùng vĩ.
Lâm trưởng lão ra hiệu cho Phong Cưu Thú hạ thấp dần độ cao. Ngay khi Phục Nhan mở mắt, nàng cũng đứng dậy, ánh mắt nhìn xuống dưới.
Trên một đỉnh núi rộng lớn phía trước, cổng lớn của Phong Lăng Tông hiện lên rõ ràng. Bảng hiệu treo lơ lửng bằng vàng, từng nét khắc toát lên vẻ uy nghi, khí phách.
Phía dưới, ba đệ tử mặc nghi trượng của Phong Lăng Tông đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy Phong Cưu Thú hạ xuống, họ lập tức bước lên hành lễ:
"Chúng đệ tử Phong Lăng Tông cung nghênh trưởng lão cùng các đạo hữu Thủy Linh Tông đến tham dự đại hội. Không đón tiếp từ xa, mong được lượng thứ."
Lâm trưởng lão và Từ trưởng lão khẽ gật đầu, rồi quay lại dặn mọi người: "Đến nơi rồi, ai nấy xuống đi."
Mọi người lần lượt nhảy xuống khỏi Phong Cưu Thú, sau khi ổn định, Từ trưởng lão đưa tay huýt sáo, Phong Cưu Thú lập tức bay vút lên, theo đường cũ trở về.
Ba đệ tử nghi trượng liền tiến lên, lễ phép nói: "Chỗ ở cho quý tông đã được sắp xếp xong. Kính mời chư vị đi theo chúng ta."
Rất nhanh, họ được đưa đến một ngọn núi thanh tĩnh, cây cối xanh mướt, suối róc rách quanh co, chim hót véo von. Một khung cảnh thanh nhàn như chốn bồng lai.
"Đúng là tiên cảnh nhân gian!"
"Linh khí nơi này cũng quá sung túc rồi! Nếu ở đây tu luyện lâu dài, chắc chắn tiến bộ không ít!"
Khu vực nghỉ chân được bố trí các căn nhà gỗ nhỏ hoặc trúc ốc, rất sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Đệ tử các tông môn có thể tự do lựa chọn chỗ ở, không bị hạn chế.
Một trong ba đệ tử Phong Lăng Tông lên tiếng:
"Trong thời gian đại hội diễn ra, chư vị có thể tự do ở lại nơi này, nghỉ ngơi, thăm thú cũng được. Mai sẽ là lễ mở màn. Chúng ta xin cáo lui."
Mọi người nhanh chóng tản ra tìm nơi ở. Phục Nhan không vội, mà thong thả bước đi quan sát.
Bất chợt, nàng thấy Bạch Nguyệt Ly một mình rẽ trái lên một ngọn núi nhỏ. Không suy nghĩ nhiều, Phục Nhan liền lặng lẽ đi theo, chọn một nhà gỗ ở ngay gần bên.
Hai người, một trái một phải, cách nhau một sân nhỏ — tựa như láng giềng.
Phục Nhan bước vào nhà, nơi ở đã được quét dọn sạch sẽ, thơm tho mùi cỏ hoa. Một khoảng sân nhỏ phía trước còn có cả một vườn hoa nở rộ.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nàng vừa mới định đi tìm Bạch Nguyệt Ly, thì bất ngờ thấy có đệ tử Phong Lăng Tông đến mời nàng ấy đi dự hội giao lưu.
Nghe loáng thoáng vài câu, Phục Nhan liền hiểu: đây là buổi trà đàm dành cho những thiên tài hàng đầu từ các môn phái — nơi để trao đổi, giao lưu, nhưng thực chất là thăm dò nhau trước đại hội.
Dù trong lòng hiểu rõ mục đích, nhưng đã là "bề nổi đại diện tông môn", thì không thể từ chối.
Thấy Bạch Nguyệt Ly rời đi, Phục Nhan chỉ nhún vai, xoay người trở về phòng. Nhưng lúc này, luồng hắc khí trong khí hải bỗng chấn động, khiến nàng khựng lại.
Đã lâu rồi nó không có động tĩnh — từ sau lần nuốt chửng yêu thú trong trận thú triều. Vậy mà giờ đây, nó lại bất ngờ chỉ hướng, dẫn nàng đi.
Không chút do dự, Phục Nhan quay lại, rời khỏi sân nhà, men theo con đường nhỏ dẫn xuống núi.
Phục Nhan lặng lẽ men theo lối mòn dưới chân núi, vừa đi vừa cảm nhận sự lay động ngày càng mãnh liệt của luồng hắc khí trong khí hải.
Lúc này trong Phong Lăng Tông, đệ tử các tông môn đã tới đông đủ, ai cũng lo chuẩn bị cho đại hội ngày mai, nên việc một người đi dạo một mình cũng không làm ai chú ý. Dù có lướt ngang qua vài nhóm người, Phục Nhan vẫn giữ bộ dáng thong dong, không để lộ sơ hở.
Rất nhanh, nàng đi tới giữa hai ngọn núi lớn — nơi được bao quanh bởi đá tảng và rừng thưa. Phía trước là một lối đi u ám như hầm đá, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từng cơn lờ mờ.
Trên một phiến đá lớn trước lối vào có khắc ba chữ:
Sát Ý Lộ.
Ngay lúc này, luồng hắc khí trong người Phục Nhan chấn động dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, khiến nàng không thể không để tâm.
Phía trước, đã có không ít đệ tử các tông môn đứng tụ tập. Một đệ tử nghi trượng của Phong Lăng Tông đang đứng trên bục đá, cao giọng giới thiệu:
"Chư vị đạo hữu, nơi này là Sát Ý Lộ — nơi mà Phong Lăng Tông chúng ta dùng để rèn luyện tâm trí. Chắc hẳn nhiều vị đã từng nghe danh."
Phục Nhan đứng ở phía xa, nghe thấy câu nói này liền hơi nheo mắt lại. Trong ký ức từ quyển sách gốc, nàng từng đọc qua đoạn này. Sát Ý Lộ là một trong những nơi đặc biệt nhất của Phong Lăng Tông, nơi từng phong ấn một cánh tay của mãnh thú thượng cổ — thứ mang sát khí ngút trời, mạnh mẽ chẳng kém gì cường giả cảnh giới địa tiên.
Dù đã qua nhiều năm, sát ý trong cánh tay kia vẫn không tan hết, dần dần thẩm thấu ra ngoài, tạo thành lối đi này — mỗi bước đi vào là một lần tâm trí bị xé rách.
Nơi đây chỉ dành cho người có ý chí vững vàng, nếu không sẽ bị sát ý làm loạn tâm, thậm chí trở nên điên dại.
Phục Nhan thầm gật đầu. Nàng nhìn sâu vào bên trong — luồng hắc khí dường như càng phát ra hưng phấn mãnh liệt, như bị nơi nào đó bên trong hút lấy.
"Ra là ở chỗ đó..." — nàng lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên kiên định.
"Chư vị đạo hữu, hôm nay Phong Lăng Tông đặc cách mở cửa Sát Ý Lộ cho các vị tham gia thử thách. Nhưng xin nhớ, đi càng sâu, sát ý càng mạnh. Nếu là lần đầu, đừng miễn cưỡng bước quá ba trăm bước." — đệ tử nghi trượng tiếp lời, nhắc nhở mọi người.
Ngay sau đó, có vài người lên tiếng:
"Chỉ là một cánh tay mãnh thú đã chết cả nghìn năm, làm sao sát ý còn mạnh như vậy?"
"Ta không tin lắm. Cứ thử đi xem."
Phục Nhan thấy vậy cũng không chần chừ. Nàng lặng lẽ bước về phía lối vào, không nói một lời, chỉ khẽ hít sâu rồi bước một bước.
Bước đầu tiên, không có gì khác lạ.
Bước thứ mười, nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo thấm vào da thịt, như có ai đó đang đứng sau lưng quan sát.
Bước thứ một trăm, sát ý bắt đầu đậm đặc hơn. Một số đệ tử xung quanh đã bắt đầu đổ mồ hôi trán, thân thể run nhẹ, ánh mắt dao động.
Bước thứ ba trăm, không ít người đã phải quay đầu rút lui. Phục Nhan vẫn tiếp tục đi, dáng vẻ điềm tĩnh như nước hồ thu.
Từ xa, trên sườn núi đối diện, một tòa đình nghỉ bằng gỗ lim lặng lẽ nép mình giữa rừng trúc. Nơi đó, các thiên tài hàng đầu của các môn phái đang tụ hội trà đàm.
Bạch Nguyệt Ly ngồi im lặng bên góc đình, tay cầm chén trà, ánh mắt hờ hững. Nàng vốn không thích những buổi trò chuyện vô nghĩa thế này, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng một vài câu khách sáo.
Đúng lúc ấy, có người nhìn xuống Sát Ý Lộ phía dưới, thốt lên:
"Ơ, có người đã đi được hơn tám trăm bước rồi!"
Câu nói khiến mọi người trong đình đột ngột im lặng.
Bạch Nguyệt Ly nhướng mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ. Ánh mắt nàng vừa chạm đến thân ảnh đang tiến vào sâu bên trong Sát Ý Lộ — đôi mắt thoáng động lại.
Phục Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com