Chương 127
Edit: phuong_bchii
_________________
Từ sau cuộc họp nghị quyết, Hạ Y Ninh và Tần Thế Hiền liên lạc ít đi rất nhiều, liên lạc có hạn cũng chỉ giới hạn trong thỉnh thoảng điện thoại liên lạc hoặc là ở một số trường hợp không thể không chạm mặt gặp nhau.
Cho dù trong giai đoạn chuẩn bị cho công ty mới, cũng không thấy Tần Thế Hiền gọi điện thoại tới an ủi, càng miễn bàn đã trợ giúp thực tế gì. Hiện tại đột nhiên ân cần nói muốn tổ chức tiệc chúc mừng nàng, quả thật khác thường.
Hạ Y Ninh dùng bút máy trong tay nhẹ nhàng chọc mặt bàn, nghiền ngẫm dụng ý của Tần Thế Hiền, giọng nói không lộ sơ hở: "Chú Tần khách sáo rồi, cháu chẳng qua chỉ là nghỉ việc rồi mới tìm việc làm, không cần hao tâm tổn trí như vậy."
"Y Ninh cháu đừng tự coi nhẹ mình, mấy ngày nay người có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như vậy cũng không nhiều, huống chi cháu còn là con gái."
Nghe được luôn vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện giới tính, Hạ Y Ninh theo bản năng liền nhíu mày. Nhưng mà nghe giọng nói này của ông ấy, còn cảm thấy mình đang khen nàng?
Lực Hạ Y Ninh chọc mặt bàn gia tăng chút ít, cố ý hỏi: "Vậy bữa cơm đêm nay ngoại trừ chú Tần, còn có những người khác sao?"
"Ha ha, một mình chú làm sao đủ náo nhiệt, còn có trưởng phòng Lưu và mấy vị lãnh đạo ủy ban."
Vừa nghe bố trí này, Hạ Y Ninh liền nhớ tới chuyện lúc trước muốn cầu xin trưởng phòng Lưu chuyện đi lại cho Hạ Lang Ngôn, trong lòng khó chịu càng ngày càng rõ ràng.
Thấy nàng không đáp lời, Tần Thế Hiền cảm thấy kỳ lạ, thúc giục một tiếng: "Y Ninh, đêm nay chắc cháu rảnh nhỉ?"
"Ở đâu ạ?"
Tần Thế Hiền nghe nàng hỏi địa điểm, lo lắng vừa rồi chợt lóe lên biến mất, cười nói: "Ở nhà hàng Lâm Lang."
Hạ Y Ninh nghe vậy cười, trả lời ông ấy: "Thật đúng là trùng hợp, đêm nay cháu cũng đặt một bàn ở nhà hàng Lâm Lang. Mời mấy vị lãnh đạo trong thành phố cảm ơn sự ủng hộ của họ đối với việc cháu chuẩn bị cho công ty mới, vừa lúc cũng mời cục trưởng Giang."
Tần Thế Hiền mới vừa còn cười đắc ý tự nhiên cứng đờ: "Vậy sao? Thật trùng hợp."
"Cho nên lời mời tối nay sợ là không đi được, nếu chú Tần không ngại, đến lúc đó có thể tới tụ họp một chút."
Hôm nay Hạ Y Ninh mời tiệc tối đều là lãnh đạo, ông ấy trước đó lại không nhận được lời mời, nếu thật sự da mặt dày đi tham gia náo nhiệt, khẳng định nhận được đánh giá không biết điều.
"Cháu đã có sắp xếp, vậy lần sau hẹn lại."
Phẫn nộ cúp điện thoại, tâm trạng Tần Thế Hiền cũng rất không tốt. Ông ấy lập tức gọi điện thoại cho trưởng phòng Lưu, tự nhiên nhận được một trận trách cứ của đối phương.
"Lão Tần, ông đang làm gì vậy? Để ông tổ chức một bữa tiệc, ông tự tin nói dễ như trở bàn tay. Kết quả bây giờ mọi người không mời được, ngược lại còn bảo cô ấy mời cục trưởng Giang trước!"
Trưởng phòng Lưu nghe được cục trưởng Giang đêm nay ở nhà hàng Lâm Lang có xã giao, vốn định làm một "cuộc gặp tình cờ", như vậy ý tứ thăm dò cũng sẽ không rõ ràng như vậy. Không ngờ bữa tiệc thất bại, người mở tiệc chiêu đãi cục trưởng Giang lại chính là Hạ Y Ninh.
Ngàn tính vạn tính, duy chỉ không tính đến Hạ Y Ninh sẽ chủ động xuất kích.
Tần Thế Hiền bị trưởng phòng Lưu nói đến co rút lông mày nhưng cũng không tìm được lời giải thích nào khác, chỉ có thể thở dài: "Đợi thêm khoảng thời gian nữa tìm cơ hội khác xem."
Trưởng phòng Lưu bình tĩnh nhắc nhở: "Tôi thấy ông đừng coi thường cô ấy, cũng đừng cảm thấy cô ấy có thể bị ông dễ dàng đắn đo."
**
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Thế Hiền, Hạ Y Ninh hòa hoãn một hồi mới tiêu hóa hết sự khó chịu trong lòng. Tần Thế Hiền và trưởng phòng Lưu thân thiết như vậy, hơn nữa gần đây Tần Ích San nắm giữ quyền quản lý thực tế ở tập đoàn Tân Hạ, thấy thế nào cũng cảm thấy lúc trước tái cơ cấu giống như một âm mưu.
Khoảng cách xuất phát đến nhà hàng Lâm Lang còn có chút thời gian, nàng gọi điện thoại cho Khương Nghiêm.
Điện thoại rất nhanh đã được nhận, nghe được giọng nói thanh thản lười biếng của đối phương, trong lòng Hạ Y Ninh tựa như bị lông vũ vuốt ve qua lại, vừa ngứa vừa thoải mái.
"Vừa mới ngủ dậy à?"
Khương Nghiêm dụi dụi mắt, ngồi tựa vào đầu giường: "Buổi trưa vừa nộp bản thảo, nên ngủ một lát."
Mấy ngày nay Khương Nghiêm vội vàng vẽ bản thảo, ngoại trừ trước khi ngủ ôm nàng hôn nhẹ, hai người cũng không còn vận động gì khác. Hạ Y Ninh nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, rất đau lòng, hoàn toàn không làm phiền cô.
Nghe cô nói buổi trưa cuối cùng cũng nộp bản thảo, Hạ Y Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Nghe giọng nói này của cô đoán chừng buổi chiều hẳn là ngủ cũng không tệ lắm: "Vậy tối nay em chuẩn bị ăn cái gì?"
"Tùy tiện nấu bát mì là được."
Hạ Y Ninh đã sớm nói với cô đêm nay có xã giao không về nhà ăn cơm, Khương Nghiêm hiện tại buồn ngủ chưa hết cũng không có khẩu vị gì. Bữa tối của một người tốt nhất là đuổi đi, cũng bớt lo bớt sức.
"Vậy em ăn nửa bát là được."
"Tại sao?"
Tiếng cười của Hạ Y Ninh từ trong điện thoại truyền ra: "Chờ chị trở về ăn khuya với em."
Khương Nghiêm cũng cười: "Là kiểu ăn khuya mà em hiểu sao?"
Đầu kia có tiếng ngưng trệ, Khương Nghiêm có thể tưởng tượng ra Hạ Y Ninh híp mắt xấu hổ.
"Nếu em cứ khăng khăng nói là kiểu ăn khuya này, cũng không phải không được."
Sau khi nói xong, hai người đều cười một trận. May mắn là gọi điện thoại, ai cũng không nhìn thấy biểu tình không đứng đắn trên mặt người kia.
Chờ sau khi nói nhảm một hồi, Hạ Y Ninh đột nhiên hỏi: "Đêm nay em có rảnh không? Nếu có thì đến nhà hàng Lâm Lang đón chị."
"Chị không phải nói mời đều là lãnh đạo, cụ thể khi nào kết thúc không xác định sao."
"Đúng vậy, nhưng đột nhiên muốn em tới đón."
Trong lời nói của nàng lộ ra vài phần mềm mại, Khương Nghiêm im lặng cong môi, xốc chăn lên chuẩn bị xuống lầu.
"Được, chị muốn em đi đón đương nhiên được. Khoảng mấy giờ?"
Hạ Y Ninh ở trong lòng đánh giá thời gian, cho cái phạm vi đại khái: "Khoảng 9 giờ đi. Hoặc là chị gửi tin nhắn cho em trước nửa tiếng?"
"Được, vậy em chờ tin của chị."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghiêm cảm thấy Hạ Y Ninh có chút kỳ lạ, ví dụ như đột nhiên bảo cô đi đón, phản ứng khác với bình thường.
Cô cũng không nghĩ nhiều, rất vất vả mới vẽ xong bản thảo, phải nắm chắc thả lỏng một chút. Đợi lát nữa tắm rửa ăn cơm xong lại ra ngoài đi đón Hạ Y Ninh, về phần nàng hôm nay tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chờ gặp mặt hẳn là sẽ biết.
Bữa tiệc đêm nay ở nhà hàng Lâm Lang, ngay từ đầu là không mời được cục trưởng Giang, nhưng biểu hiện của Hạ Y Ninh ngày đó ở tiệc mừng công tái cơ cấu để lại ấn tượng không tệ cho đối phương. Cộng thêm mấy vị anh em lãnh đạo đơn vị khác mở miệng, ông ấy cũng đồng ý cùng tới.
Hạ Y Ninh dẫn theo hai vị đồng nghiệp khác trong công ty đến phòng trước, xác nhận tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng mới dám thả lỏng một chút. Mấy vị hôm nay mời đến đều là trong lúc chuẩn bị cho công ty mới đã được không ít lãnh đạo bộ phận có liên quan ủng hộ và cổ vũ, đương nhiên nàng cũng biết rõ đây coi như là chính sách nâng đỡ.
Tiêu chuẩn tiêu dùng đêm nay khống chế rất chuẩn xác, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào vượt chỉ tiêu, dùng chính danh nghĩa cá nhân của Hạ Y Ninh.
Chờ mấy vị lãnh đạo đều đến, Hạ Y Ninh cũng không có quá nhiều nịnh nọt, sau khi chân thành biểu đạt lòng biết ơn liền nói chút kế hoạch tương lai.
Cục trưởng Giang phát biểu không nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người rất coi trọng ý kiến của ông ấy. Không chỉ bởi vì chức vụ của ông ấy, cũng bởi vì ông ấy đến Kinh Thành, ở phương diện giải thích chính sách cách Kinh Thành gần hơn một chút.
Chủ nhiệm Cát của phòng tuyên truyền tìm cho Hạ Y Ninh một chủ đề: "Tiểu Hạ,thành phố thực ra rất coi trọng lĩnh vực truyền thông và mong muốn tận dụng nguồn lực của khu vực tư nhân để đa dạng hóa. Tuy nhiên, ngành này có những đặc thù riêng, nên không thể dễ dàng mở cửa. Nếu muốn phát triển sự nghiệp trong lĩnh vực này, có những giới hạn không thể lơ là, không thể tùy tiện vượt qua."
Hạ Y Ninh uống một ngụm nước trái cây, thẳng thắn nói: "Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tuy rằng kinh nghiệm thực tế của tôi trong ngành này không tính là nhiều, nhưng sai lầm mang tính nguyên tắc tuyệt đối sẽ không cũng tuyệt đối không dám phạm. Dù sao vết xe đổ của ba tôi và bác cả đang ở trước mắt, nếu tôi còn dám mạo hiểm đi dây thép, tự nhiên cũng phải đi theo vết xe đổ của bọn họ."
Hạ thị tại sao bị tan rã, mọi người đang ngồi trong lòng đều rõ ràng, nhưng nguyên nhân bên ngoài quả thật là sự thật anh em Hạ Lang Hành ngày xưa phạm tội bị lật ra. Đối với Hạ Y Ninh mà nói, đây không thể nghi ngờ là một vết sẹo trong lòng, cho dù kết vảy hôm nay lấy ra trước mặt mọi người nói lại một lần nữa, cũng vẫn sẽ đau.
Cục trưởng Giang chậm rãi mở miệng: "Tôi rất tán thưởng Tiểu Hạ tỉnh táo, ở trước mặt cám dỗ bất kể là làm ăn cũng được hay là chúng ta làm lãnh đạo cũng được, đều rất dễ dàng bị lạc đường. Có chút sai lầm thường thường chính là ở mỗi một lần đối mặt lựa chọn thời điểm đều chọn sai mới có thể gây thành, không chỉ có là Tiểu Hạ, chúng ta cũng nên thời khắc tỉnh táo."
Ông ấy vừa lên tiếng, những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Cục trưởng Giang cũng uống một ngụm nước trái cây, hôm nay trên bàn cũng không có mang rượu lên, bởi vì có không ít lãnh đạo nữ, hơn nữa Hạ Y Ninh cũng không có chủ động gọi rượu. Thiếu mùi rượu, bầu không khí ngược lại đặc biệt nhu hòa, đang ngồi đầu óc cũng đều vẫn duy trì tỉnh táo.
"Nhưng chỉ có quyết tâm là không đủ, trên chính sách có thể ủng hộ chúng tôi khẳng định đều sẽ tận lực giúp đúng chỗ, nhưng Tiểu Hạ cô cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào chính sách giải quyết vấn đề thị trường cho cô, muốn có sức mạnh cũng phải dám liều mạng, cô phải biết rằng thành phố thật ra rất kỳ vọng vào cô."
Mấy năm gần đây Hải Thành cố ý giúp đỡ nữ doanh nhân trẻ tuổi, nhưng từ sau khi Thẩm Chi Băng rời khỏi giới kinh doanh, vẫn chưa từng xuất hiện người có thể thật sự nâng cao lá cờ. Hạ Y Ninh trải qua tái cơ cấu phá sản xí nghiệp gia tộc, sau đó lại lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp, bản thân đã có tính đề tài nhất định.
Nếu nàng có thể lấy lại vị thế và đạt được thành công mới trong kinh doanh, nàng sẽ trở thành một hình mẫu ở mức độ nào đó.
Hạ thị phạm sai lầm, mặc kệ quy mô doanh nghiệp lớn bao nhiêu, nên điều chỉnh và sửa chữa quy phạm liền kịp thời ra tay. Mà Hạ Y Ninh dùng phương thức đứng đắn từ nhỏ làm lên, cũng sẽ không bởi vì sai lầm của gia tộc mà không cho nàng bất cứ cơ hội nào.
Đây cũng là tín hiệu mà lãnh đạo thành phố Hải Thành muốn truyền đạt tới thị trường, vừa gõ hồi chuông cảnh báo, cũng cho hy vọng.
Hạ Y Ninh đương nhiên nghe hiểu được ám chỉ trong lời nói của các lãnh đạo: "Tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này, cũng hy vọng có thể cho mọi người thấy, nhà họ Hạ tuy rằng đã từng phạm sai lầm, nhưng biết sai có thể sửa."
Không khí trong bữa tiệc lại thoải mái hơn, chủ nhiệm Cát xem cũng coi như người quen Hạ Y Ninh nhất, mỉm cười nói: "Mọi người có phát hiện ra không, tâm trạng Tiểu Hạ bây giờ thật sự rất tốt."
Co được dãn được, nói tiếp dễ dàng, thật muốn làm được hơn nữa làm tốt cũng không phải chuyện dễ dàng. Sự khiêm tốn của Hạ Y Ninh cũng không phải mấu chốt, mấu chốt chính là nàng thản nhiên tiếp nhận thất bại trước đây, mà lại chân chính tràn đầy hy vọng đối với tương lai.
Những lãnh đạo này nhìn qua không ít người, trạng thái này của Hạ Y Ninh tuyệt đối không phải giả bộ.
"Thật ra không phải công lao của một mình tôi, nếu như không có nửa kia cường lực ủng hộ, tôi có thể cũng rất khó điều chỉnh lại nhanh như vậy."
"Thời gian trước trên tin tức còn có tin hai người bất hòa, hiện tại xem như đã làm hòa rồi?"
Hạ Y Ninh không có uống rượu, lại hiếm khi đỏ tai. Nàng mím môi, dùng giọng điệu kiêu ngạo không tự biết nhưng rất rõ ràng nghiêm túc giải thích: "Đều là truyền thông bịa đặt mà thôi, lúc tôi hoang mang và bất lực nhất, đều là cô ấy cho tôi sức mạnh."
Lời này, thần thái này, hoàn toàn chính là bộ dáng được tình yêu tẩm bổ rất mỹ mãn. Bộ dáng Hạ Y Ninh như vậy, đúng là làm cho những người này đến trung niên, kích tình dần dần mất đi các lãnh đạo có chút hâm mộ, cũng có chút ghen tị.
Cục trưởng Giang ý vị thâm sâu nhìn nàng: "Tình cảm ổn định là tốt nhất, gia đình không có lo lắng mới có thể tập trung cho sự nghiệp, hơn nữa tương lai cũng không dễ dàng gây ra scandal thái quá gì."
Hạ Y Ninh luôn miệng nói phải, trước khi tiễn bọn họ rời đi cũng nói Khương Nghiêm ở bên ngoài chờ nàng, càng rước lấy một trận cười thâm ý khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com