Chương 21: Chị sẽ hối hận
Edit: phuong_bchii
________________
Khương Nghiêm đương nhiên rõ ràng đêm nay căn bản không phải ngày tốt cảnh đẹp gì, lại càng không phải hỉ sự nhân gian. Chỉ là bận rộn cả ngày vất vả thở ra liền nghe được câu hỏi như vậy, giống như khẩn cấp đuổi cô đi, đổi lại tâm trạng ai cũng sẽ không tốt.
Cô xoay người nhìn Hạ Y Ninh, trong ánh đèn mờ tối, thần sắc trên mặt đối phương khiến người ta không thể nhìn rõ. Nhưng ngữ khí là vô cùng gượng gạo và lạnh nhạt, tựa hồ còn mang theo phòng bị nhè nhẹ, điều này làm cho Khương Nghiêm cảm thấy không quá thoải mái.
"Chị sắp xếp em ngủ chỗ nào thì em ngủ chỗ đó, dù sao nơi này cũng không phải nhà của em."
Cô trả lời dứt khoát lưu loát, giống như cũng không kỳ vọng qua đêm ở đây. Trong lòng Hạ Y Ninh lộp bộp một chút, câu trả lời này không giống với dự đoán của nàng.
Nàng cho rằng Khương Nghiêm sẽ nhân cơ hội ở lại, dù sao đêm nay có lý do danh chính ngôn thuận như thế. Nếu như nàng không nghe thấy Khương Đạt Minh nói, có lẽ nàng sẽ cảm thấy một tia thưởng thức đối với thái độ này của Khương Nghiêm, nhưng mà lúc này lại càng cảm thấy dối trá.
"Em phân rõ cái này vậy thì không còn gì tốt hơn." Hạ Y Ninh chỉ phòng đối diện phòng, "Phòng kia là dành riêng cho em, trong khoảng thời gian này em sẽ ngủ ở đó."
Khương Nghiêm thuận theo sự trông cậy của nàng đi qua, thật đúng là cửa đối cửa, xem ra đã sớm có chuẩn bị. Đã có tin tức, cô cũng lười ở lại chỗ này làm người ta chán ghét, xã giao một ngày cô không thể chờ đợi được muốn đi tắm nước nóng.
Khi cô xoay người đang muốn rời đi, lại bị Hạ Y Ninh gọi lại: "Chờ một chút."
Khương Nghiêm quay đầu lại, chờ nàng nói ra yêu cầu khác. Tuy có không kiên nhẫn, nhưng cũng không có phát tác.
"Em không thể đi qua đó nhanh như vậy, chờ mọi người ngủ hết rồi em mới đi."
Đêm nay bên trong căn bản không có người nhà họ Hạ, nếu mọi người, chỉ là người giúp việc ở lại phụ trách chăm sóc hai người. Khương Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu, cảm khái cuộc sống "Hợp đồng ở rể" này thật không dễ chịu, ngay cả ngủ cũng phải tránh mọi người.
Khương Nghiêm ngồi xuống sô pha cách cửa không xa, nhìn đồng hồ: "Vậy em đợi thêm nửa tiếng nữa."
Hạ Y Ninh thấy cô dường như không có ý định ở lại, hơi thở phào nhẹ nhõm. Nàng không muốn tối nay trở mặt với Khương Nghiêm, dù sao sau đó còn phải tiếp tục hợp tác diễn kịch. Nhưng lời Khương Đạt Minh còn văng vẳng bên tai, nàng lại muốn nhìn xem Khương Nghiêm ngụy trang sâu cỡ nào.
"Em có suy nghĩ muốn vào Hạ thị đảm nhiệm chức vụ gì không?"
Khương Nghiêm xoa mi tâm, nhịn xuống cơn buồn ngủ, tùy ý nói: "Tùy đi."
Cô không trông cậy vào Hạ Y Ninh vớt chỗ tốt, nhưng đây là lúc trước đã nói, cô cũng không muốn làm mất mặt nàng.
"Không nghĩ đến kế hoạch nghề nghiệp hay phát triển tương lai của mình sao?"
Khương Nghiêm ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy Hạ Y Ninh có chút kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên nhắc tới chuyện này, trước đó cũng không thấy nàng để ý qua những chuyện này.
"Em không biết nhiều về Hạ thị, trước đó cũng không có nhiều kinh nghiệm, cho nên để mọi người sắp xếp thì thích hợp hơn."
"Loại chức vụ hành chính, em có thể chấp nhận không?"
Loại hành chính? Đây chẳng phải là siêu nhàn sao? Lại không cần cuốn vào lục đục với nhau ở nơi làm việc, còn có thể vui vẻ làm nghề phụ, nghe cũng không tệ lắm.
"Có thể chứ, em cảm thấy rất tốt."
Hạ Y Ninh ngẩn ra, trình độ tiếp nhận của Khương Nghiêm nhanh hơn nàng dự đoán rất nhiều, tựa hồ không chút do dự liền đồng ý.
Loại hành chính rõ ràng chỉ là lãnh tiền trên danh nghĩa mà thôi, điều này hoàn toàn không phù hợp với chỉ thị và quy hoạch của Khương Đạt Minh. Hạ Y Ninh nghe rất rõ ràng, Khương Đạt Minh liên tục nhắc nhở: "Sau khi kết hôn em phải nắm chắc, sớm ngày tiến vào tầng quản lý trung tâm của Hạ thị, phải nhớ tranh thủ nhiều tài nguyên cho nhà họ Khương."
Nàng không biết Khương Nghiêm có lấy lùi làm tiến hay không, cũng không biết cô nói có phải trái lương tâm hay không. Nhưng nếu Khương Nghiêm tự mình đồng ý, thì Hạ Y Ninh sẽ không cho cô cơ hội phản pháo, thuận thế nói: "Vậy ngày mai tôi nói với ba một tiếng, cuối tuần em chuẩn bị nhậm chức đi."
"Nhanh vậy hả?"
Khương Nghiêm nghĩ vất vả lắm mới xong hôn lễ, cuối cùng cô cũng có thời gian lên kế hoạch một chút chuyện của mình, ai ngờ lại phải đi làm.
"Nhanh sao? Hay là em muốn đi sau khi hưởng tuần trăng mật?"
Tuần trăng mật của hai người bị hoãn lại. Bởi vì gần đây công ty có khởi động một hạng mục quan trọng, Hạ Y Ninh đã theo rất lâu, nàng không hy vọng ở thời điểm cuối cùng bởi vì tuần trăng mật mà bỏ lỡ.
Đi sớm đi muộn tựa hồ cũng không có quá nhiều khác biệt, Khương Nghiêm nghĩ đến nếu như cô không nhậm chức, nhà họ Khương bên kia phỏng chừng cũng sẽ mãnh liệt thúc giục.
"Được rồi, vậy tuần sau em sẽ đi."
Nghe ra ngược lại có chút miễn cưỡng, Hạ Y Ninh nhìn vẻ mặt Khương Nghiêm trước sau thản nhiên, trong lòng có chút bội phục sự bình tĩnh của cô. Nếu như Khương Nghiêm không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ nhìn phần ung dung này, ngược lại có hi vọng chân chính giúp nàng một tay.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hạ Y Ninh lại cùng cô hàn huyên chút chuyện công việc, Khương Nghiêm tựa hồ vẫn luôn mất tập trung, trả lời có chút qua loa. Điều này trong mắt Hạ Y Ninh lại giống như là lảng tránh, hiển nhiên là chột dạ.
Nàng nhìn Khương Nghiêm, lạnh lùng nói: "Khương Nghiêm, ngoại trừ ăn nhậu chơi bời với đám bạn của em, em hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện khác sao?"
Nghe ra ý khác trong lời nói, Khương Nghiêm lấy lại tinh thần nhìn nàng.
"Chị nói vậy là có ý gì?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, sau này vào Hạ thị, đừng để người ta khinh thường."
Khương Nghiêm cảm thấy tranh luận với một người hoàn toàn không hiểu mình là chuyện vừa buồn cười vừa nhàm chán, nhưng Hạ Y Ninh khinh thường cô như vậy, quả thực làm cho người ta chói tai.
"Hiện tại chị ra phán đoán như vậy, không khỏi có chút độc đoán. Người em còn chưa đi, chị dựa vào cái gì mà nói em không được chứ?" Ngữ khí Khương Nghiêm vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là một câu cuối cùng này rõ ràng cao giọng, hiện ra cô không cam lòng và ấm ức.
"Người khác phán xét thế nào, vẫn là nên xem chính mình thể hiện cái gì."
Nói thêm gì nữa, sợ là sẽ cãi nhau. Khương Nghiêm nhìn thời gian rất vất vả sắp đến, không muốn gây ra động tĩnh lớn để tránh chậm trễ cô trở về phòng.
Cô đứng lên sửa sang lại lễ phục, ngước mắt nhìn về phía Hạ Y Ninh: "Một ngày nào đó, chị sẽ hối hận về đêm nay."
Khương Nghiêm nói chính là Hạ Y Ninh sẽ hối hận hôm nay độc đoán nông cạn đánh giá cô, Hạ Y Ninh lại cho rằng cô nói chính là chuyện đêm nay đuổi cô đến phòng khách ngủ. Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Khương Đạt Minh bảo cô sớm giải quyết Hạ Y Ninh xong hết thảy đều dễ làm, trong lòng cũng là từng trận không thoải mái.
Khương Nghiêm hạ thấp bản thân theo đuổi nàng bốn năm, nàng cũng chưa từng có chút rung động nào, hiện giờ thoả thuận hôn nhân dài nhất cũng không quá ba năm, Hạ Y Ninh hoàn toàn không lo lắng mình có dao động hay không. Hơn nữa đã biết mưu đồ của nhà họ Khương, nàng làm sao có thể lại cho cô cơ hội.
Điểm này cô vẫn nắm chắc, đối mặt với sự tự tin của Khương Nghiêm, cô cũng có chút chắc chắn: "Yên tâm, đến ngày tận thế tôi cũng không hối hận."
Lời nói cũng thật tràn đầy, tính cách Khương Nghiêm không phải hùng hổ dọa người, sẽ không ép nàng thề. Nhưng trong lòng cô cũng không chịu thua, nghĩ một ngày nào đó sẽ chứng minh nàng đã sai. Hiện tại cãi nhau không hề có ý nghĩa, tương lai dựa vào thành tích nói chuyện mới có sức thuyết phục nhất.
Cuối cùng cũng trôi qua nửa giờ, Khương Nghiêm cũng không quay đầu lại đi đến phòng đối diện.
Nghe tiếng đóng cửa, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
**
Ngày hôm sau hai người thức dậy rất sớm, cùng nhau xuống lầu ăn sáng. Mới vừa đi vào nhà hàng, liền thấy cả nhà đều ở đây, tựa hồ là đặc biệt chờ sau tân hôn của hai người.
Trên mặt những người khác đều là vui mừng, chỉ có mẹ Hạ nhìn qua rất bình thản. Khương Nghiêm đối người nhà họ Hạ hiểu biết không sâu, chào hỏi xong liền cùng Hạ Y Ninh sánh vai ngồi xuống, yên lặng ăn.
Chiều nay cô phải đến cửa hàng cũ một chuyến, giáp mặt cảm ơn ông chủ Tiền vất vả ngày hôm qua. Tuy rằng mỗi vị khách chỉ có một phần đồ ăn vặt, nhưng tổng số cũng không ít. Ông chủ Tiền kiên trì không chịu nhận thêm thù lao, phần ân tình này cô nhất định phải trả.
So với hôm qua ở tiệc cưới, hôm nay thái độ của người nhà họ Hạ tương đối lãnh đạm. Khương Nghiêm cũng không muốn nhân cơ hội nịnh bợ, vì thế sau khi bữa sáng kết thúc mọi người liền tản đi.
Mẹ Hạ gọi hai người lại, nói vài lời dặn dò. Nghe được Khương Nghiêm muốn đến cửa hàng cũ, bà gật đầu: "Nên đi cảm ơn, Tiểu Khương, con mang quà qua nhà nhiều một chút. Nếu trong nhà không thích hợp, cứ việc đi mua, đây là lễ nghĩa của nhà họ Hạ, nhất định phải chu toàn."
Chờ Khương Nghiêm đi rồi, Hạ Y Ninh định trở về phòng ngủ bù. Tiệc cưới hôm qua có lẽ là mệt mỏi, cả đêm nàng đều ngủ không ngon, đầu còn mơ hồ trướng lên.
"Ninh Ninh, đừng vội về phòng, mẹ có vài lời muốn hỏi con."
Chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Hạ không hàm súc như lúc trước. Hạ Y Ninh lúc trước liền phát hiện thái độ của mẹ có chút vi diệu, ngồi trở lại bên cạnh bà, chờ bà nói tiếp.
"Tối qua con và Tiểu Khương không ở cùng nhau?"
Hạ Y Ninh trong nháy mắt liền tỉnh táo, trong đầu nhanh chóng phân tích là ai tiết lộ tin tức. Tối hôm qua nàng rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, vì sao mẹ vẫn nhanh như vậy liền nhận được tin tức?
Nàng không nói lời nào, trong mắt mẹ Hạ chính là thừa nhận.
"Đã kết hôn rồi, tại sao phải chia phòng?"
Bà không hiểu, nếu không muốn gả cho Khương Nghiêm, vậy tại sao lại muốn kết hôn?
Hạ Y Ninh ổn định tinh thần, giải thích nói: "Ngày hôm qua bọn con đều quá mệt mỏi, hơn nữa đều không thói quen ngủ cùng người khác, cũng cảm thấy không cần gấp gáp......"
"Nói gì vậy. Ai lại chia phòng vào đêm tân hôn, truyền ra ngoài lại bị người ta chê cười." Mẹ Hạ kéo tay con gái, thấm thía nói, "Ninh Ninh, kết hôn không phải là chuyện bình thường, có nghĩa là trong cuộc sống của con từ nay sẽ có thêm một người cùng con trải qua chia sẻ. Con và Tiểu Khương đều phải học cách thích nghi với đối phương, không thể tùy hứng như trước đây, hoàn toàn tùy theo sở thích của mình."
Hạ Y Ninh biết mẹ lo lắng cho hôn nhân của mình, dù sao Khương Nghiêm cũng không phải là người có thể khiến mọi người yên tâm.
Còn không đợi nàng nói gì, mẹ Hạ đã kiên trì nói: "Đêm nay để Tiểu Khương về phòng con, mặc kệ có quen hay không, đều phải thích nghi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com