Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Edit: phuong_bchii

________________

Khương Nghiêm đứng lên, chào hỏi Tần Ích San sau đó trực tiếp đi về phía bàn làm việc của Hạ Y Ninh: "Không lâu lắm, chị có thể tan ca rồi à?"

"Ừ, chờ tôi thu dọn xong là có thể đi rồi."

Chờ Hạ Y Ninh thu xếp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Ích San còn ở trong phòng làm việc, hỏi cô ấy: "Ích San, cậu còn có chuyện khác muốn nói với mình sao?"

Khương Nghiêm cũng quay đầu nhìn cô ấy, trong mắt không có cảm xúc gì đặc biệt.

Ngược lại Tần Ích San chủ động dời tầm mắt, có chút không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người này đứng cùng nhau. Nụ hôn trên sân khấu ngày cưới đã đủ để làm tan nát cõi lòng cô ấy rồi, cô ấy rất cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn sẽ đột nhiên phá vỡ ở một thời khắc nào đó.

"Không có chuyện gì quan trọng, ngày mai cậu đi làm rồi nói cũng được." Cô ấy nhìn tượng trưng Khương Nghiêm một cái, gượng gạo cười, "Hôm nay ngày đầu tiên chủ nhiệm Khương đi làm, cậu đừng kéo dài thời gian tan ca quá muộn, để cô ấy có bóng ma."

Hạ thị cũng không đề xướng điên cuồng tăng ca, cho nên lãnh đạo các bộ phận sẽ không cố ý dẫn đầu mỗi ngày ở lại quá lâu.

Lúc Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh về đến nhà, đã qua giờ cơm. Vợ chồng Hạ Lang Ngôn đi tham gia tiệc tối, những người khác cũng đã ăn từ lâu. Diệp Thần Thần cũng sắp khai giảng, gần đây tới rất cần mẫn.

"Chị họ, hai người cũng liều mạng quá rồi. Mới kết hôn đã vội đi làm, lại còn tăng ca nữa."

"Công việc ngày nào cũng có, kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường."

Diệp Thần Thần nhìn Khương Nghiêm: "Vậy chị hôm nay cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy áp lực núi lớn hoặc là bị mọi người vây xem rất căng thẳng hay không?"

"Tại sao phải vây xem chị?"

"Bởi vì chị cưới được hoa trên núi của Hạ thị đó! Trước kia chị vẫn chỉ là truyền thuyết, hiện tại người thật đi đến công ty, những người đó còn không phải quan sát cho kỹ, nói không chừng đều muốn bắt đầu sờ sờ đâu."

Khương Nghiêm không nói gì, cảm thấy Diệp Thần Thần không khỏi nói Hạ Y Ninh quá mức khoa trương.

"Không đến mức đó chứ, ai cũng có thể kết hôn, hơn nữa sau khi kết hôn cũng không thế nào cả."

Thấy Khương Nghiêm với vẻ mặt không có gì, Diệp Thần Thần nhịn không được nhiều lần nhấn mạnh: "Chị và chị họ kết hôn không giống với người bình thường, tóm lại chị không được lơ là chị ấy, không được bắt nạt chị ấy. Nếu để cho em biết, em sẽ lập tức ngồi máy bay trở về tìm chị tính sổ."

Hạ Y Ninh thay quần áo xuống lầu, nghe thấy hai người nói chuyện, không nói gì lắc đầu: "Thần Thần, giữa chị và Khương Nghiêm có cách ở chung của bọn chị, em đừng để ý lung tung."

Gần đây để đối phó với người trong nhà, họ đã cố gắng hết sức để tỏ ra thân mật. Hạ Y Ninh quả thực có chút mệt mỏi, không hy vọng cuộc hôn nhân này lại bị chú ý quá mức.

Nàng đi vào phòng ăn, bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Khương Nghiêm vẫn ở lại phòng khách. Diệp Thần Thần nhân cơ hội lại gần nói: "Đừng trách em hung dữ với chị, đây là nhiệm vụ mẹ em giao cho em. Ngày cưới em đã giúp chị, đừng có làm em thất vọng đó."

Diệp Thần Thần nói lời thấm thía, cực kỳ giống đứa nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn.

"Em giúp chị cái gì?"

"Cho chị hôn chị họ đó trời. Chị cũng biết chị ấy ngoài lạnh trong nóng mà, chị không chủ động chị ấy làm sao có thể đi hôn chị, hai người không hôn tiệc cưới này sẽ không náo nhiệt đâu."

Khương Nghiêm trầm mặc một hồi, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Chị... cám ơn em."

Diệp Thần Thần cho rằng cô ngượng ngùng, ý bảo cô lại gần chút nữa, thấp giọng nói: "Nếu như vậy, có thể để cho ông chủ Tiền làm lại bánh ránhôm tiệc cưới hay không?"

Khương Nghiêm không nói gì, Diệp Thần Thần lại vô cùng chờ mong nhìn cô.

"Em muốn ăn thêm một lần nữa trước khi khai giảng để em lên máy bay không phải thèm."

Nghe thật đáng thương, Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, nói: "Ông chủ Tiền gần đây kinh doanh bận rộn, hương vị trong tiệc cưới có thể ông ấy không có thời gian làm."

Mặt Diệp Thần Thần lập tức suy sụp, càng nhìn càng đáng thương.

Khương Nghiêm lại bổ sung: "Có điều, ông chủ Tiền có trợ lý, hẳn là cũng có thể làm."

Đôi mắt to trong nháy mắt liền sáng lên, Diệp Thần Thần chắp tay trước ngực, cười nói: "Hy vọng của em liền ký thác ở trên người chị, làm ơn làm ơn."

Cô nàng còn chuẩn bị chụp một tấm ảnh đăng lên đó kích thích đám bạn học người nước ngoài kia một chút, hôm hôn lễ không được chụp, cô nàng cũng không dám phá hỏng quy tắc. Chỉ dựa vào đăng chữ khó có thể khiến cho những người nước ngoài không hiểu ẩm thực cảm nhận được sức hấp dẫn của ẩm thực Trung Hoa.

Đúng, cô nàng chính là muốn nhìn bộ dáng bọn họ chảy nước miếng trước màn hình.

Hạ Y Ninh đã ngồi vào chỗ của mình trong phòng ăn thấy Khương Nghiêm chậm chạp không tới, chờ nàng nhìn kỹ, chỉ thấy hai người kia dựa vào nhau không biết đang nói cái gì.

Nàng trầm giọng một chút: "Khương Nghiêm, Thần Thần, lại đây đi."

Diệp Thần Thần thật ra đã ăn rồi, nhưng đầu bếp của nhà họ Hạ tay nghề rất tốt, cô nàng đi theo lại chén thêm bát canh.

Sau khi ăn xong Diệp Thần Thần quấn lấy Hạ Y Ninh, kéo Khương Nghiêm chạy đến thư phòng.

"Cho em mượn chị họ một lát, chút nữa trả lại chị." Diệp Thần Thần cười lấy lòng cô.

Khương Nghiêm rất vui vẻ, cực kỳ hào phóng đồng ý.

Trước đây Diệp Thần Thần mới sẽ không mềm giọng mềm mại nói chuyện với Khương Nghiêm như vậy, nhưng từ sau bữa cơm tối cô nàng giống như trở nên khách sao ngoan ngoãn không ít. Hạ Y Ninh không khỏi tò mò: "Lúc nãy hai người ở phòng khách tâm sự cái gì vậy?"

Diệp Thần Thần không dám nói hành động nhỏ của cô nàng trong tiệc cưới, định lừa dối qua cửa: "Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm, tóm lại là để chị ấy đối xử tốt với chị."

Diệp Thần Thần tuy rằng sùng bái nàng nhưng không đến mức giống như bà mẹ già nhiều lần đều phải lặp lại, không cần nghĩ cũng biết là ý của dì. Hạ Y Ninh hiểu được tất cả mọi người cảm thấy nàng đột nhiên muốn kết hôn với Khương Nghiêm là một quyết định qua loa, cho nên đối với cuộc sống sau khi kết hôn của nàng vô cùng để ý.

Nhưng điều này đối với nàng mà nói, lại trở thành một gánh nặng.

Nhưng Diệp Thần Thần giải thích cái này ở trong mắt Hạ Y Ninh, không cần nghĩ cũng biết không phải lời nói thật. Trong lòng nàng đột nhiên có chút buồn bực, không thể nói rõ cảm giác gì, chỉ là nghĩ đến bóng lưng gần như dựa đầu của hai người vừa rồi, hình như là có bí mật gì đó không cho nàng biết.

Diệp Thần Thần ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng tựa vào sô pha, thuận miệng nói: "Lúc trước sô pha nhỏ chị đặc biệt vận chuyển từ nước ngoài trở về, tại sao đột nhiên đổi vậy?"

Sô pha kia là lúc du lịch nước ngoài nhìn thấy trong một cửa hàng đồ thủ công, Hạ Y Ninh rất thích, phí vận chuyển còn cao hơn giá mua sô pha.

Hạ Y Ninh mở máy tính, chuẩn bị xem bên hợp tác có phản hồi mới nhất hay không. Đối với câu hỏi của Diệp Thần Thần, nàng hơi ngẩn ra nhưng không thể hiện ra ngoài: "Trước kia chị ngồi một mình cảm thấy đủ, hiện tại thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khá chật chội."

Diệp Thần Thần phản ứng trong chốc lát mới hiểu được, sợ hãi than: "Khương Nghiêm thế mà lại cướp sô pha với chị?"

Thật là, quá không biết yêu thương vợ rồi, cũng không biết ôm chị họ hoặc là mình ngồi sàn nhà sao! Có điều nghĩ lại, chị họ thế mà lại chịu để cho Khương Nghiêm ngồi thoải mái đồng ý đổi sô pha, không phải chứng minh tình cảm hai người thật sự rất tốt sao?

Lần này trở về là có thể công đạo với mẹ, không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ dặn dò Khương Nghiêm, còn đào được kẹo ngọt như vậy, trước khi khai giảng lại có thể có thêm một khoản tiền tiêu vặt.

Diệp Thần Thần tâm trạng rất tốt, có điều thấy Hạ Y Ninh có công việc phải bận, cũng không làm phiền nàng. Trước khi đi cô nàng đến thư phòng gặp Khương Nghiêm, nắm khung cửa cười hì hì: "Bánh rán hành, bánh rán, làm ơn làm ơn."

**

Cuối tuần Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm thu dọn xong như ngày thường muốn ra ngoài, mẹ Hạ gọi bọn họ lại: "Cuối tuần mà ra ngoài sớm vậy?"

"Mẹ, công ty con có chút việc, phải đi xử lý một chút."

Mẹ Hạ nhìn Khương Nghiêm: "Vậy Tiểu Khương thì sao?"

Hạ Y Ninh thay cô trả lời: "Cô ấy cùng con đến công ty."

Vốn nghe nói cuối tuần con gái phải tăng ca, trong lòng mẹ Hạ có chút không nỡ, cũng muốn khuyên hai người cuối tuần ra ngoài thư giãn một chút. Nhưng nghe thấy Khương Nghiêm cùng Hạ Y Ninh đến công ty, như vậy lại làm cho bà cảm thấy thật ra cũng không tệ, cho dù là công việc, hai người cũng ở cùng nhau, chứng tỏ tình cảm rất tốt.

"Đừng về muộn quá, cuối tuần người một nhà nên quây quần."

Thật ra liên hoan gia đình cuối tuần, đã rất lâu không có đặc biệt chỉnh tề.

Khương Nghiêm lái xe đưa Hạ Y Ninh đến dưới lầu công ty, hai người hôm nay thật ra đều có sắp xếp riêng, Khương Nghiêm muốn đến chỗ ông chủ Tiền. So với lêu lổng với đám bạn đàng đúm trước kia, Hạ Y Ninh cảm thấy ông chủ Tiền hiển nhiên thích hợp kết giao hơn.

Nàng chỉ coi Khương Nghiêm tham ăn, nhưng cũng không tính là sở thích xấu, nàng sẽ không cứng nhắc can thiệp.

Trước khi nàng xuống xe, Khương Nghiêm đột nhiên nói: "Lúc chị sắp kết thúc thì gọi điện thoại cho em sớm một chút, em sợ trên đường sẽ kẹt xe."

Hai người đương nhiên là phải cùng đi cùng về, Khương Nghiêm còn phải tới công ty đón nàng tan ca.

Vẫn là phương án sửa chữa khẩn cấp lúc trước, còn có một phần chi tiết cần điều chỉnh. Tần Ích San đã ở công ty chờ nàng, nhìn thấy Hạ Y Ninh tới, bất giác nở nụ cười.

"Bên hợp tác tối hôm qua đột nhiên nói với mình có người đưa ra giá thấp hơn, hiệu quả phương án lại không kém chúng ta nhiều lắm."

Hạ Y Ninh nhíu mày: "Chúng ta đã nghiêm túc nén chi phí hơn nữa lợi nhuận cũng giảm rất thấp, lần này hợp tác thuần túy vì đề cao tăng thị phần thị trường, còn có ai sẵn lòng kinh doanh lỗ vốn cũng muốn cướp đơn hàng này với chúng ta?"

Tần Ích San lắc đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trọng. Tối qua nhận được điện thoại, cô ấy gần như không ngủ tiếp.

"Mình hỏi thăm một tuần rồi, tạm thời vẫn không rõ là ai. Nhưng nghe nói là công ty nước ngoài, không giống như có lai lịch đứng đắn."

Hạ Y Ninh hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần: "Trước tiên đừng động vào những thứ này, chúng ta cứ làm đến tốt nhất. Tên tuổi của Hạ thị vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, giá cả chưa chắc là nhân tố quyết định duy nhất."

Khương Nghiêm đi đến chỗ ông chủ Tiền, đầu tiên là chủ động lộ một tay, mùi vị bánh rán hành đã được khẳng định, hôm nay cô nên chính thức học tập làm vỏ bánh rán.

"Cháu đã nhập môn, kiến thức cơ bản chú sẽ không nhấn mạnh. Có điều cháu phải nhớ kỹ, có chút hương vị sở dĩ được người ta nhớ mãi không quên, nhất định là bởi vì có chỗ độc đáo của nó. Vậy chúng ta phải cố gắng bày chỗ độc đáo này ra, hơn nữa phải ổn định lại."

Khương Nghiêm rất thích đi theo ông chủ Tiền học nghệ, bởi vì không chỉ có thể ăn được món ngon, còn học được không ít đạo lý đối nhân xử thế.

Lúc trước cô đã bàng quan qua vài lần, hôm nay thay nguyên liệu nấu ăn đắt tiền ngày cưới tự mình ra tay, ông chủ Tiền đứng ở một bên chỉ đạo.

"Thứ tự thịt muối, chân giò hun khói và măng thái hạt lựu cũng không thể sai, còn có thủ pháp rắc nguyên liệu của cháu, phải chú ý vận dụng lực thắt lưng."

Ngay cả rắc mè, thật ra cũng có chú ý. Ông chủ Tiền dạy rất kỹ, Khương Nghiêm cũng học rất chăm chú, cũng không bởi vì quá rườm rà mà hiện ra vẻ mất kiên nhẫn.

Điểm này là ông chủ Tiền thích nhất, học đầu bếp kiêng kị nhất là nóng nảy, biểu hiện mấy ngày nay của Khương Nghiêm làm cho ông ấy vui sướng cũng cảm thấy vui mừng.

Chờ bánh rán ra lò, mùi thơm quen thuộc bay tới, khiến mặt Khương Nghiêm lộ vẻ vui mừng. Cô cắn một miếng nhỏ, hơi nóng chưa tan, nhưng có hơi thất vọng.

"So sánh với hôm tiệc cưới, vẫn còn kém một chút."

Ông chủ Tiền cũng cầm lấy một cái cắn một miếng, cũng không thấy thay đổi sắc mặt: "Giai đoạn hiện tại cô có thể làm được như vậy đã rất tốt, sau này từ từ tiến bộ, không phải việc khó."

"Cháu biết, dục tốc bất đạt."

Khương Nghiêm thuật lại một lần những lời ông chủ Tiền thường xuyên nói, hai người kìm lòng không đặng đều cười.

"Cháu tận hưởng quá trình này và cũng phải học cách chấp nhận và đánh giá cao thành quả của những nỗ lực của chính mình. Không ai có thể thành công trong một lần, nếu có, hoàn toàn là may mắn."

Khương Nghiêm nhân lúc ông chủ Tiền hôm nay rảnh rỗi, lại làm lần thứ hai, quả nhiên so với lần trước có chút tiến bộ.

Hạ Y Ninh gửi tin nhắn cho cô, nói có lẽ gần năm giờ mới có thể rời đi. Khương Nghiêm không muốn làm lỡ ngày cuối tuần của ông chủ Tiền, vì thế mang theo thành quả hôm nay đến Hạ thị.

Tần Ích San cầm điện thoại chuẩn bị đặt trà chiều, buổi trưa hai người vẫn luôn bận rộn, tùy tiện ăn mấy miếng cơm hộp, hiện tại đã cảm thấy đói bụng.

"Y Ninh, cậu muốn ăn gì, bánh kem phô mai hay bánh kem hạt dẻ?"

Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, hình như cũng không muốn ăn.

"Hoặc là ăn đồ ngọt kiểu Hồng Kông, dương chi cam lộ hoặc đậu đỏ nghiền?"

Thật ra thì nàng muốn ăn chút đồ mặn hơn, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra cụ thể là cái gì, suy nghĩ của nàng còn đắm chìm trong phương án.

Có người gõ cửa, đồng thời xuất hiện cùng Khương Nghiêm còn có mùi thơm thoang thoảng.

"Vừa lúc mang theo chút đồ ăn từ chỗ ông chủ Tiền, hai người nếm thử xem?"

Đôi mắt Hạ Y Ninh vừa rồi còn không có hứng thú đột nhiên lóe sáng, Tần Ích San ảm đạm thu hồi điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com