Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm không nghĩ tới Hạ Y Ninh thế mà lại chủ động để cho cô ngủ trên giường, nếu như vẫn là lúc ở nhà lớn, đoán chừng cô vẫn sẽ khách sáo từ chối. Hiện tại sau khi chuyển tới quen ngủ thoải mái trên giường lớn, ai còn muốn đi ngủ chỗ khác chứ.

Nếu Hạ Y Ninh không có ý kiến, cô tất nhiên cũng không có ý kiến gì.

Nhưng vì phòng ngừa Hạ Y Ninh là nhất thời sơ sẩy quên ước định, Khương Nghiêm đang xốc chăn lên trước hàm súc nhắc nhở một câu: "Chị chắc chắn em có thể ngủ giường?"

Sau khi Hạ Y Ninh tắm rửa xong tóc vẫn xõa tung, nàng lại luôn nửa cúi đầu, như vậy càng làm cho người ta không thấy rõ biểu cảm của nàng. Nàng vốn đã chuẩn bị ngồi xuống giường, nghe Khương Nghiêm nói xong, cả người đều cứng đờ.

"Ừ, có thể." Giọng nói của nàng có hơi nhỏ, cũng may trong phòng này không có quá nhiều tạp âm, Khương Nghiêm đứng đối diện nàng có thể nghe rõ.

Không biết là cảm nhận được Khương Nghiêm nhanh chóng vén chăn sung sướng hay là muốn vá lại biểu hiện vừa rồi của mình, Hạ Y Ninh hơi ngẩng đầu, dùng tốc độ cực nhanh nói một câu: "Dù sao cũng chỉ một đêm."

Cũng may giường đủ rộng, hai người cùng nằm, ở giữa vẫn có khe hở. Hạ Y Ninh đang chuẩn bị tắt đèn đầu giường, lại nghe Khương Nghiêm đột nhiên nói: "Trước tiên đừng tắt."

Từ lúc Khương Nghiêm vào phòng đến khi nằm xuống, hai người nói ít lại càng ít, Hạ Y Ninh không chủ động mở miệng, Khương Nghiêm cũng không nhiều lời. Không nghĩ tới trước khi đi ngủ, Khương Nghiêm đột nhiên chủ động.

Tay Hạ Y Ninh dừng lại, trong lòng lại lộp bộp. Nàng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hơi nghiêng người nhìn Khương Nghiêm: "Còn chuyện gì sao?"

Chỉ thấy vẻ mặt Khương Nghiêm nghiêm túc nhìn nàng, đúng là có chuyện.

Còn có thể có chuyện gì nhất định phải nói trước khi đi ngủ? Hạ Y Ninh trong lòng nhiều hơn vài phần suy đoán, cả người không hiểu sao có chút căng thẳng.

"Chuyện của chị dâu, chị cảm thấy có thể giải quyết thuận lợi không?"

Không nghĩ tới Khương Nghiêm trịnh trọng như thế, lại nói chuyện này. Trong lòng Hạ Y Ninh thoáng trống rỗng, không nói ra nguyên nhân cụ thể.

"Kết quả lý tưởng nhất đương nhiên là anh hai có thể hiểu và ủng hộ, có điều nói thật tôi cũng cảm thấy không lạc quan."

Khương Nghiêm quay mặt nhìn nàng, lúc này cô đã nằm thẳng, còn Hạ Y Ninh thì nghiêng người chống gối. Tầm mắt của cô thoáng cái dừng ở trên cổ trắng sứ của Hạ Y Ninh, sau đó là áo ngủ tơ tằm bên cạnh... của nàng

Theo bản năng nhìn loạng choạng, Khương Nghiêm nhắm mắt lại để bản thân đừng bị kinh diễm vừa rồi quấy nhiễu, tiếp tục đề tài trước đó: "Em cũng giống như chị, cảm thấy lần này có thể sẽ ầm ĩ rất nghiêm trọng."

Hạ Y Ninh nhíu mày, nàng cũng rõ ràng nghiêm trọng này là nói cái gì, nhưng trong lòng nàng vẫn không muốn anh hai và chị dâu đi đến bước đường kia.

"Để mẹ tôi đi xem tình hình rồi nói sau. Anh hai không chịu nghe chị dâu, nhưng ít nhất sẽ nghe lời mẹ anh ấy."

Ấn tượng của Khương Nghiêm đối với Hạ Thần Húc vốn bình thường, sau khi nghe Nhan Tư khóc lóc kể lể lại bị trừ không ít điểm. Nhưng anh vẫn là anh họ của Hạ Y Ninh, trước mặt cô cũng không nên nói quá đáng.

Nhưng cô lại lo lắng người nhà họ Hạ cuối cùng sẽ thiên vị Hạ Thần Húc, để Nhan Tư trở về như vậy chỉ sợ cũng không thể chân chính giúp được cô ấy.

Hạ Y Ninh thấy trên mặt Khương Nghiêm không thấy thoải mái, hiển nhiên là còn đang suy nghĩ việc này: "Em còn lo lắng cái gì?"

"Em sợ cuối cùng chị dâu sẽ bị thuyết phục."

Cuối cùng cô nói hai chữ thuyết phục kia rất không cam lòng, cũng rất bất an. Hạ Y Ninh nghe ra sầu lo của cô, đảm bảo nói: "Em yên tâm, nếu việc này tôi đã biết, tuyệt đối sẽ không để cho chị dâu đau buồn nữa."

Khương Nghiêm có chút kinh ngạc nhìn nàng, lại nghe ngữ điệu nàng kiên quyết: "Anh hai muốn dùng thân phận ép người, tôi cũng không tán thành. Nếu anh ấy không chịu nghe khuyên còn muốn cứng rắn, vậy tôi để cho chị dâu cũng cứng rắn lên, mới không cần sợ anh ấy."

Khương Nghiêm nhếch khóe miệng lên, hỏi: "Chị không sợ anh họ và bác cả có ý kiến với chị sao?"

"Có ý kiến thì sao? Bắt nạt người chẳng lẽ còn có lý?"

Thấy nàng nói đương nhiên, ưu sầu trong lòng Khương Nghiêm giảm đi rất nhiều.

Đã có Hạ Y Ninh tỏ thái độ, vậy cô cũng không cần lo lắng chuyện Nhan Tư sẽ bị qua loa.

Lúc này có thể an tâm ngủ, Khương Nghiêm kéo chăn, ý bảo Hạ Y Ninh có thể tắt đèn.

Hạ Y Ninh vốn tưởng rằng cô lấy đề tài chị dâu mà mở đầu, không nghĩ tới thật đúng là nói xong chuyện chị dâu là kết thúc luôn. Nàng đờ đẫn tắt đèn, nằm xuống.

Bóng tối làm cho xung quanh hết thảy trở nên nhạy cảm mà sinh động, bên cạnh có thêm nhiệt độ cùng hô hấp của một người, khiến cho Hạ Y Ninh làm thế nào cũng ngủ không được.

Nếu là mấy tháng trước, đánh chết nàng cũng sẽ không chịu để Khương Nghiêm ngủ bên cạnh mình, càng miễn bàn là nàng chủ động mở miệng. Nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, thần kinh Hạ Y Ninh mỗi khi nhìn thấy Khương Nghiêm tới gần đã thả lỏng xuống.

Trong tiềm thức tựa hồ đã không cho rằng Khương Nghiêm tới gần nàng sẽ làm ra chuyện gì khiến nàng không vui, thậm chí không chút lo lắng Khương Nghiêm sẽ nhân lúc cô không chuẩn bị làm ra hành động quá đáng.

Nhưng khi nàng tỉnh táo lại, thật sự phản ứng lại, Khương Nghiêm quả thật nằm ở bên cạnh nàng, đáy lòng Hạ Y Ninh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Nàng có chút mâu thuẫn, thậm chí không dám có động tác gì trên diện rộng.

Nàng nhất thời căng thẳng, nhất thời mất mát, lặp đi lặp lại, rối rắm rồi buồn bực. Cho đến bên tai dần dần truyền đến tiếng hô hấp đều đều, Hạ Y Ninh nín thở chăm chú nghe trong chốc lát, cuối cùng xác nhận: Khương Nghiêm ngủ rồi.

Thế mà cô lại... an ổn ngủ thiếp đi như vậy.

Hạ Y Ninh không biết lúc này mình có tâm trạng gì, vẫn bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, theo đó lại là cơn giận không rõ ràng.

Mơ mơ màng màng, không biết cuối cùng ngủ lúc nào. Hạ Y Ninh chỉ cảm thấy đêm nay nàng ngủ không ngon lắm, hình như còn nằm mơ.

Nhưng trong mơ đến cuối cùng là cái gì, sau khi nàng tỉnh lại đã không nhớ nữa.

Khương Nghiêm dậy sớm hơn nàng, chờ nàng thu dọn xong xuống lầu, Khương Nghiêm đã từ phòng bếp đi ra.

"Chị dâu vẫn chưa dậy, em để lại giấy nhắn ở phòng bếp."

Hạ Y Ninh thấy tinh thần cô không tệ, tối hôm qua hẳn là ngủ rất ngon. Nàng đi rót cà phê, ngồi vào nhà ăn.

"Mệt lắm sao?"

Hạ Y Ninh uống một ngụm cà phê, ăn trứng chiên: "Không có, chỉ là đột nhiên muốn uống cà phê thôi."

Bình thường nàng đến công ty mới uống, hôm nay ở nhà uống một ly, lúc đến công ty đã là ly thứ hai. Miễn cưỡng chống đỡ qua buổi sáng, vừa tan ca nàng đã rất buồn ngủ, ngay cả cơm trưa cũng không định ăn.

Nàng khéo léo từ chối lời mời của đồng nghiệp, chuẩn bị nhân lúc nghỉ trưa ngủ bù.

Khương Nghiêm gặp cấp dưới của nàng ở căn tin, nghe nói nàng không ăn cơm trưa, vì thế mua thêm một phần, chuẩn bị lát nữa đưa qua cho nàng.

Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan ngồi cùng bàn với Khương Nghiêm, nhìn cô ăn được một nửa lại đặc biệt đi đóng gói một phần rồi mới ngồi trở về, mang theo giọng điệu ngưỡng mộ trêu ghẹo nói: "Chủ nhiệm Khương thật đúng là người tốt hiếm có, dịu dàng lại cẩn thận. Vừa nghe giám đốc Hạ không ăn cơm trưa liền nhanh chóng đi đóng gói, sợ ăn xong không mua được."

"Không có khoa trương như vậy, tôi chỉ thấy hiện tại ít người xếp hàng."

Khúc Lan cười híp mắt nhìn cô: "Tôi cũng là người có bạn gái, tôi biết đau lòng cho một người chính là như vậy."

Nói xong, cô ấy còn nháy mắt mấy cái với Khương Nghiêm, ý bảo chủ nhiệm Khương đừng thấy ngại.

Khương Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu, lười giải thích tiếp.

**

Tối hôm qua Hạ Y Ninh ngủ không ngon, công việc sáng nay lại vô cùng rườm rà bận rộn, làm nàng buồn ngủ không thôi, toàn bộ dựa vào cà phê chống đỡ. Tựa vào sô pha khoác áo khoác lập tức ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ say hơn thường ngày.

Tần Ích San vừa họp xong trở về, cũng nghe nói Hạ Y Ninh không đi ăn cơm. Cô ấy muốn đi mua đồ ăn, lại không nhịn được lo lắng, muốn đi thăm Hạ Y Ninh trước.

Người khác không biết, nhưng cô ấy hiểu, Hạ Y Ninh thật ra rất mạnh mẽ. Lúc mới làm việc, rất nhiều nghiệp vụ không thuần thục, nàng sẽ tự mình tăng ca đuổi theo. Mặc dù là thiên kim nhà họ Hạ, nhưng trong công việc nàng cũng không lười biếng, hơn nữa còn cố gắng hơn tập trung hơn những người khác . Nhưng dù vậy, khi nàng đạt được thành tích và khẳng định vẫn bị thân phận của nàng che đậy.

Chỗ nàng làm tốt, phần lớn được quy cho là được toàn lực ủng hộ hoặc là đối xử đặc biệt. Thậm chí có người cảm thấy nàng đến nay không thể tiến vào tầng quản lý trung tâm, là bởi vì năng lực quá kém, nếu không với bối cảnh của nàng đã sớm có thể miễn cưỡng nâng đỡ thăng chức.

Hạ Y Ninh cũng chỉ cười cười, càng về sau càng ngoảnh mặt làm ngơ. Người ngoài đều cho rằng nàng không thèm để ý, thật ra Tần Ích San biết rõ, Hạ Y Ninh chỉ khiêm tốn càng cố gắng hơn quá khứ.

Tần Ích San cẩn thận đẩy cửa văn phòng của Hạ Y Ninh ra, trong lòng lại thở dài, sợ nàng nói quá mệt mỏi không ăn cơm trưa chỉ là lấy cớ, trên thực tế là người không thoải mái.

Đến khi cô ấy đến gần, nhìn thấy Hạ Y Ninh đang ngủ say mới thoáng yên tâm. Tần Ích San ngồi xổm xuống, thay nàng đắp lại áo khoác, sau đó chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, nhìn thấy sắc mặt như thường mới yên tâm.

Nhưng ánh mắt của cô ấy cũng không muốn thu hồi, có thể không kiêng nể gì nhìn Hạ Y Ninh như vậy, đối với cô ấy mà nói là cơ hội quá mức hiếm có. Tần Ích San chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Hạ Y Ninh, đầu ngón tay vừa đụng tới thì nhanh chóng thu lại, tim đập không ngừng.

Tiếp xúc như vậy cũng đủ để cho cô ấy có cảm giác bị điện giật, trong lòng một trận hỗn độn. Tần Ích San ổn định hô hấp, muốn lần nữa đi đụng vào, cũng muốn nghiêm túc mà cảm nhận rung động điện quang hỏa thạch này.

Nhưng mà tay của cô ấy mới vươn được một nửa, chợt nghe thấy phía sau có tiếng vang. Chưa kịp xoay người đã nghe thấy có người nói chuyện, cô ấy nhanh chóng quay đầu lại, thấy Khương Nghiêm đứng ở cửa.

"Giám đốc Tần, Y Ninh vẫn chưa tỉnh, để cô ấy ngủ thêm một lát đi."

Giọng Khương Nghiêm rất nhẹ, nhưng Tần Ích San chột dạ, động tĩnh rất lớn. Hạ Y Ninh vừa rồi mơ hồ cảm thấy có người tới gần, vốn là có chút tỉnh, hiện tại lại càng hoàn toàn tỉnh táo.

"Hai người... sao lại ở đây?"

Hạ Y Ninh từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, Tần Ích San không thể không lùi lại khoảng cách, trọng tâm bất ổn thiếu chút nữa ngã. Hạ Y Ninh theo bản năng đưa tay kéo cô ấy, mới tránh cho cô ấy chật vật ngã xuống đất.

Khương Nghiêm đã đi vào, đặt đồ trong tay lên bàn.

Tần Ích San nửa cúi đầu, vội vàng giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở chỗ này: "Tôi nghe đồng nghiệp khác nói, Y Ninh không đi ăn cơm trưa, tôi lo lắng cậu ấy không thoải mái cho nên tới xem một chút."

Hạ Y Ninh nhìn Khương Nghiêm cách đó không xa, nghĩ cô vì sao lại đến.

Nhưng lo lắng đối với Tần Ích San, nàng vẫn nghiêm túc giải thích một chút: "Mình chỉ là đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ một giấc trước, không có khoa trương đến vậy."

Tần Ích San thật ra vừa rồi đã biết là mình lo lắng nhiều, hiện tại vừa vặn phóng theo lao: "Vậy mình đi mua cho cậu chút đồ ăn, tránh cho buổi chiều làm việc lại đói bụng."

Cô ấy vừa định xoay người, chợt nghe Khương Nghiêm nói: "Tôi đã mua rồi, nếu không ăn sẽ nguội mất."

Hạ Y Ninh hơi ngửa đầu, cười hỏi: "Sao em biết tôi chưa ăn cơm trưa?"

Khương Nghiêm thẳng thắn nói: "Vừa rồi gặp đồng nghiệp ở căn tin, họ nói cho em biết."

Khóe môi Hạ Y Ninh vẫn nở nụ cười: "Mua cái gì vậy?"

"Cơm chiên dứa."

Vừa dứt lời, Hạ Y Ninh đã đứng dậy đi tới. Tần Ích San nhìn áo khoác nàng tiện tay ném trên sô pha, muốn đưa tay giúp nàng treo lên, nhớ tới vẻ mặt Khương Nghiêm vừa rồi ở cửa, lại yên lặng dừng động tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com