Chương 26: Lo lắng
Trong lòng Chu Châu Anh tưởng tượng ra cảnh động phòng, hẳn là: Tiêu Tâm Nguyệt ôm nàng trở về phòng, ôn nhu đặt nàng lên giường, sau đó thân mật hôn môi nàng, bắt đầu giải xiêm y của nàng, còn nàng thì xấu hổ đáp lại......
Thực tế thì: Vừa vào cửa, Tiêu Tâm Nguyệt thả nàng xuống, thở phì phò nói: "Giáo chủ, ngươi nặng thật a."
Suy nghĩ kiều diễm của Chu Châu Anh tức khắc tiêu tán hết, nàng một bên vuốt bụng mình, một bên khó chịu mà ném nồi: "Là mũ phượng nặng a!"
Tiêu Tâm Nguyệt liếc mũ phượng nàng đang đội một cái, cười kéo nàng về phòng, đem nàng ấn xuống trước gương đồng nói: "Ta giúp ngươi lấy nó xuống."
Chu Châu Anh không có cự tuyệt, dù sao nàng ước gì sớm chút tháo cái này xuống. Còn có mặt mũi đang trang điểm, đẹp thì có đẹp đó, nhưng để nguyên một ngày, có chút khó chịu. —— nghe nói cổ đại phấn nền là mì, không phải cũng giống như bột mì sao!
Lúc này nàng có dư một đống thời gian để tán gẫu với Tiêu Tâm Nguyệt, một bên nghiên cứu son phấn trên bàn, một bên hỏi: "Một đống son phấn này được làm bằng cái gì nha?"
"Ta cũng không biết." Tiêu Tâm Nguyệt nói, " Bất quá đều là sản phẩm của Vân Khê Các, nghe nói không chứa miếng bột chì nào để làm tổn thương da thịt và thân thể, cho nên bôi lên mặt cả ngày cũng không cần lo lắng khuôn mặt bị tổn thương."
"Cư nhiên còn biết chì đối thân thể có hại...." Chu Châu Anh nói thầm.
Nàng tẩy trang, rồi tháo trang sức, cổ cũng theo đó mà nhẹ nhàng rất nhiều.
Lúc này nàng mới có tâm tư đi nghiên cứu phòng ngủ Tiêu Tâm Nguyệt.
Bố cục nơi này giống căn phòng nàng ở lúc trước, trong phòng có một cánh cửa, nối liền với phòng bên cạnh. —— đó là thư phòng, ở giữa căn phòng là một trương thư án, ba mặt đều là kệ sách. Trên giá trừ một ít thư tịch, còn có một bình hoa cổ và ngọc khí lưu ly.
Nữ chủ quả nhiên là phú bà nha! Chu Châu Anh chua.
Tiêu Tâm Nguyệt cũng tháo xuống mũ phượng, quay đầu lại thì thấy giáo chủ đang tò mò nhìn quanh thư phòng mình, nàng lặng lẽ đi tới, sau đó đứng dựa vào cửa nhìn xem giáo chủ đang muốn làm gì.
Chỉ thấy giáo chủ nhìn một đôi ngọc như ý, trong mắt sáng lấp lánh, vươn tay rồi rụt lại, một bộ dáng muốn sờ lại sợ sờ hỏng không có tiền bồi thường, rối rắm vô cùng. Qua một hồi, nàng từ bỏ đôi ngọc như ý kia, quay qua sờ gối ngọc bên cạnh, một bên sờ một bên nói thầm: "Gối cứng như vậy, không sợ trật cổ sao?"
Tiêu Tâm Nguyệt buồn cười nhìn giáo chủ: "Là sợ ngủ không ngon, mới để đó xem như bài trí a!"
Chu Châu Anh hoảng sợ, nghĩ thầm, cũng may nàng không ôm mấy thứ này, bằng không bị dọa như vậy, tay run rẩy một cái, nàng sợ bán mình cũng không bồi thường nổi.
"Thánh Nữ tỷ tỷ, nơi này của ngươi toàn là vật phẩm quý giá không nha." Chu Châu Anh nói.
Tiêu Tâm Nguyệt đi lại gần nàng, giải thích: "Những ngọc khí này đều là người khác tặng, một ít là quà sinh nhật sư phụ tặng, một ít là thủ hạ tặng. Mấy thứ này với ta mà nói không có tác dụng gì nhiều, là quà người khác tặng, cũng không thể bán đi, chỉ có thể để ở đây trưng bài."
"Ta liếc mắt một cái liền biết Thánh Nữ Tỷ tỷ không phải người thích những đồ vật tục tằng này." Chu Châu Anh vuốt mông ngựa.
"Chỉ thích đồ không tục tằng, ví dụ như..... Ta!"
Huyệt Thái Dương Tiêu Tâm Nguyệt nhảy thình thịch. Nàng biết trọng điểm những lời này của giáo chủ không phải là "Thích ta", mà là "Ta không tục tằng", vì thế hỏi: "Giáo chủ tự so sánh mình với ' đồ vật '?"
"Đúng vậy, ' Thánh Nữ tỷ tỷ nói hướng đông, ta liền theo ngươi hướng đông; Thánh Nữ tỷ tỷ nói hướng tây, ta liền theo ngươi hướng tây ' ' đồ vật '."
Chu Châu Anh đem nguyên câu của người ta "Kêu ta đi hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây" sửa lại hết gáo, câu ý cũng trâu ngựa không ăn nhập gì với nhau, nhưng sửa lại rồi, lại làm người nghe tâm hoa nộ phóng.
"Một khi đã như vậy, giáo chủ có phải nên sửa lại xưng hô hay không?" Tiêu Tâm Nguyệt nói.
"Đúng nha, vậy phải gọi thân mật một chút. Vậy gọi là..... Nương tử?" Chu Châu Anh gọi xong, trong đầu bỗng nhiên vang lên một bài hát, rồi "Hơ hờ" ngâm nga lên.
Tiêu Tâm Nguyệt: "........."
Nàng đỡ trán, "Cứ gọi ta như bình thường đi."
Chu Châu Anh nói: "Làm ta sợ nhảy dựng, ta còn tưởng ngươi muốn ta gọi ngươi là biểu tử chứ."
Tiêu Tâm Nguyệt: "......."
Nàng cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp hết rồi.
Cũng may lực chú ý của giáo chủ bị dời đi rất nhanh, nàng cân nhắc: "Gọi tên khác sao? Muốn đặt một cái tên tạm thời không?"
"Dương Xuân."
"Nha?" Chu Châu Anh không rõ cho lắm.
"Ngươi ——" Tiêu Tâm Nguyệt hơi ngưng lại một chút, "Ma giáo giáo chủ tên gọi Dương Xuân."
"Dương xuân bạch tuyết*? Cái tên nghe cũng hay." Chu Châu Anh vừa lòng lẩm nhẩm tên mình, "Bất quá kêu họ tên ngươi không phải quá xa lạ sao? Ta muốn gọi ngươi là Thánh Nữ tỷ tỷ, bởi vì đây ta cái tên ta thích gọi."
(*): dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ta.
Trà, rất trà, quá trà xanh rồi a. Chu Châu Anh trong lòng bình luận hành vi của chính mình.
Tiêu Tâm Nguyệt phảng phất như nhìn không ra tiểu tâm cơ của nàng, cười tủm tỉm nói "Được."
"Phòng của Thánh Nữ tỷ tỷ có bí mật gì không vậy? Dù sao sau này ta cũng ở đây, lỡ như phát hiện được bí mật gì đó, bị giết người diệt khẩu rồi phải làm sao a?!"
Chu Châu Anh quả thật là thiên tài trong việc một bên dập lửa, một bên thêm dầu vô lửa nha, Tiêu Tâm Nguyệt bị lời nói của nàng làm cho dở khóc dở cười, muốn giận cũng giận không nổi.
Giơ tay nhéo nhéo mặt Chu Châu Anh một phen: "Nếu có bí mật, trước khi thành hôn với giáo chủ ta đã giấu đi rồi, cần gì phải để ở chỗ giơ tay là có thể lấy chứ?"
"Cũng đúng ha."
Bên ngoài vang lên thanh âm nữ đệ tử: "Thánh Nữ, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi."
Chu Châu Anh nhỏ giọng hỏi: "Hai ta ai tắm trước?"
Tiêu Tâm Nguyệt sâu kín nhìn nàng: "Nếu đã thành hôn rồi, vậy cùng nhau tắm cũng không sao."
Chu Châu Anh trái tim nhỏ nhảy thình thịch, thẳng hô: Thật, thật kích thích a, thật hào phóng a, thật cuồng dã a!"
Nàng xấu hổ nói: "Hai người hình như có chút chật thì phải? Không bằng Thánh Nữ tỷ tỷ tắm trước đi?"
"Được, vậy giáo chủ chờ ta một chút!"
Chu Châu Anh: "......."
Kịch bản sao lại thành như vậy?
Nàng chạy nhanh theo nhìn thùng tắm, rất lớn nha, hai người tắm là không thành vấn đề! Nàng kìm nén không được tâm xôn xao, ôm thùng tắm nói: "Oa, thì ra bình thường Thánh Nữ tỷ tỷ tắm thùng lớn như vậy, vô bơi lội cũng được luôn đi?"
Dư quang của nàng liếc thấy cục xà bông bên cạnh, lực chú ý bị dời đi,"Cái này là gì vậy?"
"Cái này dùng để tắm, giã đậu thành phấn, trộn với bồ kết, sau đó làm thành cục."
Chu Châu Anh lên án: "Sao lúc trước ta không có?"
Tiêu Tâm Nguyệt nhắc nhở nàng: "Trước khi chúng ta thành hôn, giáo chủ là tù nhân."
"Nga." Giáo chủ nhớ lại rồi, thân là tù nhân, được một ngày ba bữa, còn được tắm rửa, đãi ngộ như vậy đã rất tốt rồi.
Còn muốn cái gì sữa rửa mặt, sữa tắm, dầu gội, quả thực như người si nói mộng mà.
"Ta bây giờ đã là Thánh Nữ phu nhân, có được dùng không?" Giáo chủ lại hỏi.
Tiêu Tâm Nguyệt cười như không cười nhìn nàng: "Giáo chủ chịu tiếp nhận thân phận ' Thánh Nữ phu nhân ' rất nhanh nha."
Chu Châu Anh đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi! Nếu chúng ta muốn ở trước mặt người khác giả bộ là vợ chồng, muốn lừa gạt người khác, thì trước tiên lừa gạt chính mình, như thế mới gọi là kỹ thuật diễn tinh vi nha."
"Trước lừa gạt chính mình?" Tiêu Tâm Nguyệt ánh mắt thâm trầm, nhìn Chu Châu Anh cũng không còn ý cười như vừa rồi.
Trong lòng Chu Châu Anh vang lên hòi chuông cảnh báo, không biết mình nói sai cái gì, chọc Tiêu Tâm Nguyệt không vui.
Tiêu Tâm Nguyệt đi tới trước mặt Chu Châu Anh, nàng kia đang ngồi xổm, bị nàng từ trên cao nhìn xuống như vậy, tức khắc cảm nhận được một cổ áp lực vô hình, trong lòng liền hoảng loạn.
"Hình như giáo chủ đối với chuyện đóng kịch rất có tâm đắc?" Tiêu Tâm Nguyệt khom người tới gần nàng, nàng sợ tới mức ngồi bệch luôn xuống mặt đất.
"Thánh Nữ tỷ tỷ?"
Nữ chính ngươi đừng như vậy, ta sợ hãi! Chu Châu Anh trong lòng kêu ô ô.
"Cho nên giáo chủ vẫn luôn đóng kịch, lừa gạt ta, lừa gạt chính ngươi?" Tiêu Tâm Nguyệt ánh mắt sắc bén nguy hiểm.
Chu Châu Anh rốt cuộc biết nữ chủ hiểm lầm cái gì.
Nữ chủ không phải là đang cho rằng nàng làm bộ mình không phải giáo chủ thật đi! Trời nà, nàng thật không có gạt người nha, mặc kệ bề ngoài của thân thể này như thế nào đi nữa, nàng đã không còn là giáo chủ Ma giáo lúc trước!
"Ta.... Không có." Nàng nhược nhược nói.
Tiêu Tâm Nguyệt ngồi xổm xuống, đầu gối chạm sàn nhà, một tay ôm eo Chu Châu Anh. Nàng và Chu Châu Anh khoảng cách càng kéo gần, trái tim nàng kia càng đập dữ dội hơn, thậm chí hai người còn cảm nhận được hô hấp của nhau.
"Không có? Nhìn xem sẽ biết ngay." Một tay khác của Tiêu Tâm Nguyệt đặt trên eo Chu Châu Anh, nhẹ nhàng tháo dây lưng của nàng.
"Nhìn? Nhìn cái gì?" Chu Châu Anh cả người mềm nhũn, hai tay đang chống trên mặt đất cũng vô lực, miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng cũng không đủ giải khát, chỉ nghĩ muốn uống một uông thanh tuyền cho đã cái nư.
Tiêu Tâm Nguyệt không nói chuyện, dây lưng bị tháo, váy đỏ trên người Chu Châu Anh liền lỏng lẻo, lụa đỏ nửa người trên không có gì giữ lại cũng rớt ra, lộ ra lan váy đỏ bên trong.
Hai mắt Chu Châu Anh liếc qua nhìn thùng tắm, nhỏ giọng nói thầm: "Thánh Nữ tỷ tỷ, nước sắp lạnh."
Động tác Tiêu Tâm Nguyệt ngừng lại, sau đó một phen bế nàng lên, đặt nàng vào thùng tắm, nàng kia vẫn chưa hết kinh hồn, búng vào trán nàng một cái: "Vậy ngươi tắm nhanh lên!"
Nói xong, Tiêu Tâm Nguyệt đi ra ngoài.
Chu Châu Anh nhìn bóng lưng nàng, bao nhiêu nhiệt tình đều bị nước dập tắt hết.
Tán tỉnh tới một nửa rồi bỏ chạy là một hành vi cực kỳ không có đạo đức a! Ngươi cũng không phải Liễu Hạ Huệ a! Mau trở lại cùng ta tắm uyên ương a!
Nhưng mà mặc kệ nội tâm nàng có kêu gọi bao nhiêu, Tiêu Tâm Nguyệt cũng không có xuất hiện.
Nàng chỉ có thể đem lan váy ước kéo xuống, thừa dịp nước còn ấm mà tấm rửa.
Tắm một hồi, Tiêu Tâm Nguyệt cầm xiêm y sạch sẽ đi vào, đặt bên cạnh cho nàng. Nàng thấy Tiêu Tâm Nguyệt mắt nhìn thẳng, vì thế nói: "Thánh Nữ tỷ tỷ, tuy dáng người ta tốt hơn ngươi, nhưng ngươi cũng không cần ngại a."
Tiêu Tâm Nguyệt liếc Chu giáo chủ một cái: "Ngươi đang hạ quyết tâm muốn câu dẫn ta?"
Chu giáo chủ: Nữ chủ chính là nữ chủ, đem lời câu dẫn nói thẳng ra như vậy.
Bỗng nhiên, sắc mặt nàng biến đổi, kinh hô: "Thánh Nữ tỷ tỷ, băng vệ sinh của ta ở đâu, hình như kinh nguyệt của ta sắp tới!"
Tiêu Tâm Nguyệt: "........."
Nàng nói, "Sao ta biết ngươi để ở đâu? Chắc để trong rương của hồi môn của ngươi đi!"
Chu Châu Anh làm trò đứng dậy trước mặt Tiêu Tâm Nguyệt, sau đó lung tung lau người, thay xiêm y sạch sẽ, rồi đi tìm băng vệ sinh của nàng.
Cũng không trách nàng quên để băng vệ sinh ở đâu, chủ yếu là nàng không biết thân thể này khi nào tới tháng. Đợi thật lâu cũng không thấy tới, còn phải bận rộn việc thành thân nữa, dần dà nàng quên luôn mình có " dì ghẻ " tới thăm.
Chưa kịp thay băng vệ sinh, bụng nhỏ đã đau không thôi.
Dì ghẻ còn chưa có tới, sao lại đâu trước rồi?!
"?!" Sức lực của Chu Châu Anh bị rút cạn, cả người ngã xuống mặt đất.
Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Tâm Nguyệt vội vàng chạy ra, thấy nàng che lại bụng nhỏ, cuộn tròn như con tôm thì kinh hãi, vội bế nàng lên, quan tâm hỏi: "Giáo chủ, ngươi làm sao vậy?"
Chu Châu Anh đau đến nỗi cảm tưởng chỉ cần mình nói một câu thôi sẽ càng đau hơn. Nàng chỉ chỉ bụng nhỏ, trên trán đã đầy mồ hôi.
Tiêu Tâm Nguyệt nhíu mày. Nàng đương nhiên biết có mấy người khi tới nguyệt sự, bụng nhỏ sẽ đau đớn, nhưng nàng chưa thấy ai đau dữ dội như giáo chủ,
Nàng không biết nghĩ tới cái gì, cầm tay giáo chủ lên bắt mạch, quả nhiên phát hiện mạch đập nhanh đến không bình thường
"Ô ô ô...... Thánh Nữ tỷ tỷ, đau quá." Tiếng khóc nức nở của giáo chủ truyền tới, nàng nắm lấy quần áo Tiêu Tâm Nguyệt, giống như đứa nhỏ đáng thương lại bất lực, tìm kiếm nơi che mưa che gió.
Tiêu Tâm Nguyệt cởi giày, xoay ngươi lên giường, sau đó tìm được huyệt Khí Hải, huyệt Quan Nguyên, huyệt Trung Cực, huyệt hiệp Ngọc Tuyền, rồi từ từ vận khí rót vào.
Mấy huyệt này đều là huyệt trị đau bụng kinh, Tiêu Tâm Nguyệt không có châm, chỉ có thể vận khí khơi thông kinh mạch.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được chân khí nàng rót vào nó cũng không theo trình tự vận chuyển, mà ngược lại từ huyệt Cực Trung xông thẳng lên huyệt Thiên Trung trên ngực.
Từ trước đến nay huyệt Thiên Trung là nơi tụ hội kinh khí, lại là huyệt vị giao nhau trong kỳ kinh bát mạch giữa nhậm mạch và kinh mạch "Đủ thái âm" "Đủ thiếu âm" "Tay thái dương" "Thủ thiếu dương. Dựa theo kinh khí lưu chuyển, dù thế nào cũng sẽ không từ huyệt Cực Trung chạy ngược lên huyệt Thiên Trung.
Hơn nữa chân khí nàng đưa vào tới huyệt Thiên Trung liền biến mất, thấy thế nào cũng không bình thường.
Tâm Tiêu Tâm Nguyệt trầm xuống: Vấn đề này sợ là có quan hệ với chuyện chân khí giáo chủ biến mất.
Chu Châu Anh đã đau đến nửa mê nửa tỉnh, nàng hữu khí vô lực nắm lấy tay Tiêu Tâm Nguyệt, hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ta sẽ không trở thành người đầu tiên đau bụng kinh đến chết đi?"
Sắc mặt Tiêu Tâm Nguyệt tối sầm xuống, giơ tay lau mồ hôi cho nàng, nói: "Đừng nói bậy."
Nàng quyết định binh hành hiểm chiêu* trực tiếp rót chân khí vào đan điền, Chu Châu Anh quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, bất quá nàng vẫn đau đến vô lực, cho dù bụng nhỏ đã bớt đau, nàng vẫn như không có cũ không có nửa phần khí lực.
(*): ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Thời gian dài vận chuyển chân khí đối Tiêu Tâm Nguyệt mà nói cũng là một kiện hết sức mệt nhọc về thể xác và tinh thần, trán và cổ nàng đều chảy không ít mồ hôi.
Lăn lộn đến nửa đêm, Chu Châu Anh đã ngủ yên, Tiêu Tâm Nguyệt mới rời đi vào phòng bếp nấu nước ấm.
Người canh gác ở phòng bếp nghe thấy động tĩnh, tưởng là dư nghiệt Ma giáo tới gây sự, bọn họ liền chạy ra xem, phát hiện là Tiêu Tâm Nguyệt: "Thánh, Thánh Nữ?!"
"Đánh thức các ngươi?"
"Thánh Nữ ngài muốn nấu nước sao? Để chúng ta làm cho."
Bọn họ vốn là người làm thuê ở Mạch Sơn phái, ngày thường làm chút việc tạp vụ, nấu nước cũng là việc thường ngày của bọn họ, cho nên thấy Thánh Nữ tự mình nấu nước, làm bọn họ cảm giác hổ thẹn vì lười biếng.
"Các ngươi đi ngủ đi, ta tự mình làm."
"Không được không được, đây vốn là công việc của chúng ta, hơn nữa, vốn chúng ta nên sớm nghĩ tới việc Thánh Nữ ban đêm cần dùng nước ấm, hẳn là nên sớm chuẩn vị....." Bọn họ thẳng thắn thành khẩn nói.
Tiêu Tâm Nguyệt: "......."
"Thánh Nữ ngài về trước đi, nước nấu chín rồi chúng ta sẽ đưa qua ngay, sẽ không để Thánh Nữ và Thánh Nữ phu nhân đợi lâu."
Tiêu Tâm Nguyệt cũng không giải thích nhiều, xua xua tay, đi về phòng.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ——
《 nghe đồn 》
0
Tạp dịch: Tối qua Thánh Nữ và Thánh Nữ phun nhân chiến đấu tới canh ba luôn đó!
Đệ tử: Hèn gì Ma giáo giáo chủ lại ngủ tới giữa trưa mới dậy, tay chân thì vô lực, ăn cơm cũng phải để Thánh Nữ hầu hạ!
Tạp dịch: Thật sao? Thánh Nữ tới nấu nước, quần áo hỗn độn, trên người chảy rất nhiều mồ hôi, cho nên chúng ta tri kỷ nấu thêm một nồi nước nữa!
Đệ tử: Quả thật là Thánh Nữ a!
____
Chú thích: Lan váy - nội y
Huyệt vị, kinh mạch đến từ Bách Khoa Baidu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com