Chương 1
Cửa chính của Tần Châu thành, hướng về phía Đông bốn mươi dặm, có một ngọn núi cao, tên là Cửu Bạch, sườn núi dốc đứng, quần sơn uốn khúc.
Ngọn núi này giống như một thanh lưỡi đao sắc bén, xuyên thẳng tận trời, nhưng trên đỉnh núi lại có một vùng đất bằng phẳng trống trải, trên đó xây rất nhiều tòa tiểu viện, một vòng lại một vòng, giống như tinh túc trên trời, dao tương hô ứng.
Ở đây có một môn phái không chính cũng không tà, Vô Phượng Cung*, tên như nghĩa, đệ tử trong cung môn này, đều là nữ tử.
Cung chủ đương nhiệm hiện thời là Bạch Tích Cảnh, nữ tử như làn khói trông giữ trong cung này, có chút bất đắc dĩ, nàng không hiểu, vì sao sư tổ lại hạ quy củ chỉ thu nhận nữ đệ tử, rõ ràng có rất nhiều việc nặng cần nam nhân đến làm, các loại như đốn củi, nấu nước trồng rau, nuôi ngựa này nọ.
"Cung chủ, đại sư tỷ hôm nay không có dạy ta võ công." Thanh âm trong trẻo như trẻ con từ chỗ ngồi phía dưới truyền đến, Bạch Tích Cảnh hồi thần nghiêng đầu theo tiếng nói mà nhìn lại, thấy là tiểu đồ đệ Bạch Tửu của sư tỷ Bạch Thiếu Cầm vừa mới thu vào không đến mấy ngày, thần sắc thu lại, nhíu mi hỏi:
"Bạch Mông không dạy võ công cho ngươi?"
Bạch Tửu đi đến trước bàn trà mới nhớ đến phải thi lễ, hai bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền ôm lấy nhau, nghiêm túc cúi đầu, thấy ánh mắt cung chủ có chút lạnh liền sợ hãi hỏi:
"Cung chủ, người có thể dạy ta võ công không?" Cung chủ tuy rằng nhìn qua lạnh như băng, nhưng lúc vô ý đều lộ ra ôn nhu, khiến người khác không tự chủ mà muốn tiếp cận.
Bạch Tích Cảnh nghe thấy câu hỏi đó, có chút trầm ngâm, đứng dậy đi đến thư giá bên cạnh lấy xuống một bản võ công bí tịch, đưa cho Bạch Tửu.
"Chiếu theo bí tịch này, tự mình luyện." Đợi khi Bạch Tửu đưa tay nhận lấy bí tịch, nháy mắt nàng liền rời khỏi tiền điện, chỉ lưu lại Bạch Tửu trợn mắt hốc mồm hơn nửa ngày mới phản ứng đến.
Vị cung chủ này, sao còn không đáng tin cậy hơn vị sư phụ hành tung bất định của nàng vậy?
Đang giữa tiết đào hoa, tiểu viện mà Bạch Mông đang ở, hoa đào nở rộ, vô cùng rực rỡ say lòng người, Bạch Tích Cảnh nhưng nhìn cũng không nhìn, trực tiếp qua đình viện thẳng hướng đến phòng ngủ của Bạch Mông.
Bạch Tích Cảnh năm ấy mười ba tuổi xuất cung lịch lãm, lúc đến Cẩm Châu thành gặp được một tiểu khất nhi đang bị người khác ức hiếp, hài tử đó ôm lấy một cái màn thầu vừa bẩn vừa bị gặm mất một nửa, không biết là bị chó gặm hay tự bản thân gặm, đáng thương mặt cho người khác đá mắng.
Những khất cái bị người khi dễ trên đời nhiều như biển, nhưng ánh mắt của Bạch Tích Cảnh lại không khống chế mà dừng trên người tiểu khất cái này, y sam rách rưới, gầy trơ cả xương, khuôn mặt nhỏ nhỏ bẩn như mèo mướp, có lẽ hơn mười ngày nửa tháng rồi chưa được giặt.
Đang lúc do dự có nên ra tay ngăn cản hay không, tiểu khất cái lại ngẩng đầu nhìn hướng nàng, ánh mắt đó, nàng nhìn không hiểu, như bất lực cô tịch, lại như vô hỉ vô bi.
Bạch Tích Cảnh bị ánh mắt này hấp dẫn, không tự chủ mà cất bước đi đến, đến khi hồi thần, người đã đứng trước mặt tiểu khất cái, mấy người vây quanh tiểu khất cái đã phát hiện nàng đến gần, đồng loạt đều xoay đầu nhìn nàng, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái liền cả kinh mà chạy mất.
Truy nguyên nhân, có lẽ là vì trên tay nàng cầm một thanh trường kiếm màu đồng, sau lưng còn có một cây cung huyền sắc, thần sắc lãnh mạc túc sát, nhìn rất giống một thiếu niên hiệp sĩ nhiệt huyết ưa thích giết người lại mượn cớ là hành hiệp trượng nghĩa.
Bạch Tích Cảnh hơi do dự, chống kiếm trên mặt đất, chậm rãi ngồi xổm xuống. Mắt đối mắt cùng tiểu khất cái, dưới ánh mắt khó hiểu của tiểu khất cái, từ trong ngực áo lấy ra một khối bạc vụn, đưa cho tiểu khất cái.
"Cho ngươi."
Tiểu khất cái cầm nửa cái màn thầu, ánh mắt từ trên mặt Bạch Tích Cảnh chuyển đến trên tay người kia, bình tĩnh nhìn bạc vụn trong tay người đó, lại không dám vươn tay nhận.
Bạch Tích Cảnh liếc mắt nhìn nửa cái màn thầu kia, nói:
"Cái này có thể mua được rất nhiều màn thầu."
Âm thanh thanh lãnh lại mang theo chút độ ấm, tiểu khất cái nghe được, từ từ ngẩng đầu lên, bàn tay chậm rãi hướng đến Bạch Tích Cảnh, đột nhiên, tiểu khất cái cũng không có chộp lấy thỏi bạc mà lại sợ sệt nắm lấy tay nàng, ngoại dự định mà hỏi:
"Tỷ tỷ, cái này có thể đem ta mua đi sao?"
Bạch Tích Cảnh kinh ngạc, nàng lúc này chính là mặc nam trang, dọc theo đường đi, cơ hồ không có ai nhận ra nàng là nữ tử, nhưng tiểu khất cái này vừa nhìn lại nhận ra, đợi khi tiểu khất cái nói xong, kinh ngạc trong lòng nàng càng đậm.
Mua nàng? Vì sao lại hỏi loại vấn đề này?
Ngây người chốc lát, tiểu khất cái nhìn chăm chú Bạch Tích Cảnh, lại lặp lại:
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi có thể đem ta mua đi không?" Bạch Tích Cảnh hồi thần, khẽ lắc đầu, ngữ khí nhàn nhạt hồi đáp:
"Không thể."
Câu trả lời trong ý liệu, tiểu khất cái cắn cắn môi, thu hồi tay cúi đầu.
Trước đây có người nói với nàng, có thể cho nàng bạc, mang nàng đi một chỗ tốt, nơi đó ăn ngon ở ấm kiếm bạc nhanh, không cần tiếp tục ăn đói mặc rách, nàng biết chỗ tốt mà bọn họ nói là ở đâu --- cung người tầm hoan tác nhạc, Thanh Lâu.
Nàng cự tuyệt, nàng thà rằng làm tiểu khất cái lưu lạc tứ xứ mà sống, cũng không nguyện bán đứng thân thể cùng linh hồn.
Nhưng đối với Bạch Tích Cảnh vừa mới gặp gỡ, nàng không biết vì sao bản thân lại hỏi ra vấn đề như vậy, có lẽ là biết Bạch Tích Cảnh sẽ không mua mình sao.
Người trước mắt, bạch y như tuyết, mi mục như họa, ánh mắt lạnh lùng càng tôn lên ngũ quan trắng non tinh trí, tựa như tiên tử trên trời hạ thế, sao có thể nguyện ý mua một cái phiền toái bẩn thỉu như mình?
Trong lòng theo bản thân vì Bạch Tích Cảnh mà tìm vài lý do nàng không mua mình, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác thất lạc đang bốc lên trong đầu.
Bạch Tích Cảnh trầm mặc hồi lâu, tâm tư bách chuyển thiên hồi, ngay lúc tiểu khất cái triệt để từ bỏ hi vọng, cho là nàng đang muốn ròi đi, Bạch Tích Cảnh đột nhiên nghiêm túc nói:
"Ta có thể thu ngươi làm đồ đệ."
Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu khất cái ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt viết đầy không thể tin, lập tức, ánh mắt lại sáng lên, sau đó cẩn trọng dè dặt, yếu ớt hỏi nàng:
"Có...có thể không làm đồ đệ, chỉ đi theo bên cạnh ngươi được không?'
Bạch Tích Cảnh lắc đầu, thần tình đạm mạc thanh lãnh.
"Chỉ có làm đồ đệ mới có thể đi theo bên cạnh ta."
Sau cùng, tiểu khất cái theo Bạch Tích Cảnh trở về Cửu Bạch sơn, đồng thời cũng có tên ----Bạch Mông.
Bạch Mông vừa vào Vô Phượng cung, mềm mềm đáng yêu lại lanh lợi, chỉ là, dường như có chút kháng cự gọi Bạch Tích Cảnh là sư phụ, chỉ luôn gọi thẳng lên của nàng, Tích Cảnh.
Dưới sự lãnh ngôn dạy dỗ của Bạch Tích Cảnh, chung quy mới tiếp thu phần quan hệ sư đồ này, mà sau đó, chính là mười năm như một, theo bên cạnh Bạch Tích Cảnh thân mật gọi nàng là sư phụ.
Bạch Tích Cảnh đứng trước của phòng, tự cảm thán, thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt, mười ba năm đã qua rồi, bản thân dung nhan dần già, mà tiểu nữ hài ngày trước gầy trơ xương chưa phát dục, cũng đã trổ mã thành một mỹ nhân đình đình ngọc lập, đứng trước mặt mình, cư nhiên còn cao hơn mình vài phân.
Bạch Mông khi lớn cũng không giống lúc nhỏ, nàng đi theo bên cạnh Bạch Tích Cảnh cũng đã không dám không chút cố kỵ mà làm nũng dính người, còn nhỏ mềm mại khả ái, nhưng chỉ mặc cho một mình Bạch Tích Cảnh nhào nặn, các vị sư tỷ muội của Bạch Tích Cảnh muốn đùa với Bạch Mông, Bạch Mông luôn học theo dáng vẻ của Bạch Tích Cảnh, thần sắc chớp mắt trở nên lãnh liệt, dáng vẻ ai đến gần sẽ chết cóng người đó.
Sự nhu thuận ôn nhuận của nàng, cho dành cho một mình Bạch Tích Cảnh.
Theo thời gian trôi đi, Bạch Tích Cảnh phát giác Bạch Mông có chỗ thay đổi lớn.
Nàng đã vài lần phát hiện Bạch Mông thất thần mà nhìn mình, ánh mắt đó, lưu luyến thâm tình, mang theo dục vọng chiếm giữ cường liệt, cảm giác, không giống như đang nhìn sư phụ, mà giống như đang nhìn....người thương.
Lúc từ này từ trong đầu Bạch Tích Cảnh bật ra, Bạch Tích Cảnh xác thực càng hoảng sợ, trước đây nàng nữ phẫn nam trang du lịch giang hồ, trêu không ít đào hoa, nhưng lần đầu tiên Bạch Mông gặp nàng đã nhìn ra nàng là nữ tử, làm sao sẽ thích nàng?
Hẳn là ảo giác sao?
Mỗi khi muốn nhìn kỹ ánh mắt của Bạch Mông, tầm mắt thâm tình quyết luyến kia thoáng chốc liền tiêu thất, chuyển thành tiếu ý nhu thuận, như một hài tử chưa lớn, mà khí thế lăng liệt bức nhân trước đó, dường như chưa bao giờ tồn tại.
Nhất định là ảo giác!
Hôm trước, Bạch Tích Cảnh dựa bàn kiểm tra trướng mục mà mấy tửu lâu khách sạn trong tiểu trấ dưới núi đưa đến, Bạch Mông ở bên cạnh chăm sóc nàng, mấy lần dường như vô ý thiếp cận, khiến Bạch Tích Cảnh tâm sinh cảnh giác.
Nàng muốn biết trong lòng Bạch Mông đang nghĩ cái gì, lại muốn làm gì với mình, nhưng nếu trực tiếp hỏi, Bạch Mông nhất định sẽ không trả lời thực.
Cho nên nàng giả vờ như kiểm tra có chút mệt, nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Bình ổn hô hấp, gần như là ngụy trang hoàn mỹ, Bạch Tích Cảnh tin chắc, Bạch Mông sẽ không nhìn ra nàng đang vờ ngủ.
Bạch Mông đứng bên cạnh bàn, thấy Bạch Tích Cảnh ngủ, khe khẽ thở ra một hơi, nàng rốt cục có thể không che giấu thâm tình mà nhìn sư phụ rồi.
Nàng không biết bản thân từ lúc nào đã thích sư phụ, cũng có lẽ là lần gặp gỡ ngày đó, đối mặt với thần thái kia, cũng có lẽ là trong những ngày sớm chiều ở chung, sư phụ chăm sóc nàng, cũng có lẽ là dưới vẻ ngoài lãnh tĩnh của sư phụ lại ẩn chứa vô hạn ôn nhu...
Theo tuổi tác càng lớn, sự yêu thích bị khắc chế kia càng trở nên nồng liệt, giống như rượu chôn dưới táng cây, thời gian càng lâu càng thuần hậu.
Nàng muốn thân cận sư phụ, không phải loại thân cận mang theo cự ly như ngày xưa, mà là tại trên giường hồng trướng nhuyễn hương, cùng nhau thẳng thắn, môi của nàng khát vọng đôi môi của sư phụ, nàng muốn hôn xương quai xanh của sư phụ, hôn cả thân thể sư phụ, tiến vào bên trong sư phụ, cùng sư phụ trở thành một thể.
Vô số ban đêm, nàng mơ thấy sư phụ thân thể xích lõa xuất hiện trong giấc mộng của nàng, cùng nàng cùng giường mà ngủ, uyển chuyển thừa hoan dưới thân nàng...
Nàng muốn sư phụ, muốn đến sắp điên rồi.
Ánh mắt của sư phụ dừng trên những người khác, nàng đố kị đến muốn giết người, nàng muốn chiếm hữu sư phụ, để sư phụ chỉ là sư phụ của mình nàng, để ánh mắt của người đó chỉ dừng trên người mình nàng.
Nhìn sư phụ đang ngủ lúc này, khát vọng thân cận trong lòng dần dần dục động, Bạch Mông nỗ lực áp xuống phần xúc động này, bình ổn hô hấp, từ từ đến gần.
Môi cách khoảng một tấc liền dừng lại, Bạch Mông vươn tay áp chặt ngực mình, nơi đó, có một quả tim đang không thể khống chế mà điên cuồng đập loạn, sư phụ võ công cao cường tâm trí hơn người, cho dù có buông lỏng cảnh giác với mình, nhưng nghe được tiếng tim đập này, cũng sẽ đoán được tâm tư của nàng.
Môi của nàng tiếp tục đi xuống, chính là chứng thực suy đoán của sư phụ.
Nếu như sư phụ biết bản thân có lòng ái mộ nàng, nàng có phải sẽ không chút do dự mà đem mình trục xuất sư môn?
Vừa nghĩ đến sẽ bị sư phụ đuổi đi, Bạch Mông bắt đầu do dự. Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ câu trả lời của sư phụ với câu hỏi của nàng.
Nàng từng hỏi sư phụ, sư đồ tương luyến là có thể không?
Sư phụ lạnh lùng nói với nàng, sư đồ tương luyến vi phạm luân lý, thiên hạ khó dung.
Mà bọn họ, không chỉ là sư đồ, còn đều là nữ tử.
Luân lý, rốt cuộc đã phạm nặng bao nhiêu?
Bạch Mông chậm chạm thối lui, nhìn dung nhan lúc ngủ của sư phụ, cuối cùng vẫn là không cam tâm.
Hai ngày nay, sư phụ ngày đêm lật xem trướng mục mới đưa lên. nhất định rất mệt mới có thể nằm nghỉ ngay trên bàn, mà mình đến gần nàng như vậy, nàng cũng chưa từng tỉnh, vậy có phải....
Tâm tình mâu thuẫn, lâm li tẫn trí mà hiển hiện trong đôi mắt của Bạch Mông.
Bạch Mông rốt cuộc vẫn là không kìm nén được, thuận theo tâm ý hạ xuống một nụ hôn.
Cái hôn khinh nhu, cẩn cẩn thận thận mang theo thành kính cực độ, môi cùng môi chạm nhau, cảm giác tê dại thoáng chốc lan tràn toàn thân.
Sư phụ không có tỉnh, Bạch Mông cảm thấy may mắn, lại có chút thất lạc nói không được.
Xuân hàn se lạnh, Bạch Mông cầm lên một cái áo khoác da hồ ly trắng đắp lên người sư phụ, lui sang bên cạnh canh giữ, ngón tay vuốt ve môi mình, hồi tưởng lại xúc cảm vừa nãy.
Bạch Tích Cảnh bị kích thích cực đại, nụ hôn này đại biểu cho cái gì, nàng rất rõ ràng.
Nàng hối hận, nàng không nên giả vờ ngủ để thăm dò tiểu đồ đệ, có những việc một khi hiểu ra sẽ thay đổi tâm tình, nàng hiệ tại đã hiểu rõ, Bạch Mông mỗi lần như có ý lại như vô ý tiếp cận, đều là mang theo tình yêu, một tình yêu vi phạm luân lý.
Không cách nào đối diện Bạch Mông, chỉ có thể tiếp tục vờ ngủ.
Nửa canh giờ sau, Bạch Tích Cảnh tỉnh lại, cầm lấy áo khoác trên người, Bạch Mông lập tức tiến đến tiếp nhận, rõ ràng là sự ăn ý của những ngày chung sống cùng nhau, Bạch Tích Cảnh lại không khỏi nghĩ đến hai từ --- hiền thê.
Trong lòng nổi lên gợn sóng, trên mặt lại bất động thanh sắc, nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nói gì.
Ngày hôm sau, nàng đem đồ đệ Bạch Tửu của sư tỷ ném cho Bạch Mông, để Bạch Mông dạy công khóa cho Bạch Tửu, ngoại trừ dạy võ công, còn phải mang nàng đi đọc sách tập viết, nhờ vào đó khiến Bạch Mông không có thời gian tiếp cận nàng.
Không ngờ, chỉ mới hai ngày, Bạch Mông lại không dạy Bạch Tửu nữa.
Là nhận ra được ý đồ của mình rồi?
Bạch Tích Cảnh vài lần do dự mới nâng tay gõ cửa phòng.
Trong phòng không có tiếng đáp, Bạch Tích Cảnh chờ giây lát, đẩy ra cửa phòng, kẽo kẹt một tiếng, cửa bị mở ra.
"Bạch Mông?" Thăm dò gọi một tiếng, nhấc chân bước qua cửa mà tiến vào.
Sau bình phong, giường nệm chỉnh tề sạch sẽ, phía trên đặt một nhánh hoa đào. Bạch Tích Cảnh nhặt lên thoáng nhìn, hơi có chút héo rũ, đây là hái xuống từ hôm qua.
Bạch Mông rời đi rồi?
Bạch Tích Cảnh nghĩ đến khả năng này, trong lòng nháy mắt hoảng loạn, không nghĩ gì nhiều, cầm nhánh hoa đào xoay người nhah chóng rời khỏi phòng ngủ của Bạch Mông.
-----
*Vô Phượng cung - 无凤宫: Theo truyền thuyết về Phượng Hoàng, Phượng là con trống, Hoàng là con mái. Nên Vô Phượng cung cũng có nghĩa là, nơi không có nam tử.
E hèm, coi ra với tình hình này, khả năng sư phụ nằm dưới là rất cao ahihi :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com