Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 ( Hoàn )

Đến Tô Châu, Ngôn Hân Hân đầu tiên chính là đi bái kiến vợ chồng Minh Trì Trữ. Kỳ thật, vợ chồng Minh Trì Trữ không đồng ý con mình ở cùng một nữ nhân. Nhưng vì vụ chọn rể lần trước, là chính mình sắp đặt, đem Ngôn Hân Vân tiến vào Minh gia. Cho nên cũng không có ý giáp mặt và phản đối.

Hơn nữa, Minh Tử Hiên còn cho biết Ngôn Hân Vân vì Minh Ức Hàm hi sinh tất cả. Còn Minh Ức Hàm lại không tiếc sinh mạng mà mạo hiểm đi vào núi tuyết lỡ. Vợ chồng Minh Thì Trữ lo lắng, nếu phản đối chỉ sợ lại đem nữ nhi của mình thống khổ. Hiện giờ, ngay cả Hoàng thượng cũng không truy cứu đến, nên chẳng còn gì để phản đối. Về phần Ngôn Hân Vân, nếu không đồng ý chắc đem hai người lớn sắp về chầu Diêm Vương này một quyền đánh chết. Cho nên, Ngôn Hân Vân dù tâm bất an khi bước vào Minh gia, cũng có một tia vui mừng

Trải qua nhiều lần thu xếp, khi về Tô Châu hai nàng cùng Lâm Như Thải ( phải tên ko ta?) đang ở trạch phủ mà Yến Vương ban tặng. Hai nàng tin, đây là nơi sẽ bắt đầu cuộc sống mới, mỗi ngày đều trải qua cùng nhau, tràn ngập hạnh phúc.

Vừa mới là đêm đầu tiên, Minh Ức Hàm liền mang theo bình rượu mùi hương thơm ngát đi vào phòng. Ngôn Hân Vân ngạc nhiên :

" Thanh mai tửu?"

" Cái mũi thật thính."

Hân Vân cười 

" Tự dưng đem rượu đến làm chi?"

" Để uống."

Cái này, thì đúng thật là không hiểu. Ngôn Hân Vân nhìn nàng nghi hoặc :

" Có phải xảy ra chuyện gì?"

" Không có chuyện thì không thể uống sao?"

Minh Ức Hàm nói, đem tay cầm lấy trên bàn hai chén uống nước. Đem rượu rót vào chén, sau đó đưa nàng một chén. 

( Giải thích chút chổ này. nàng chỉ mang theo cái bình, ko có ly uống rượu nên dùng chén uống trà loại nhỏ. Xem phim thường thấy có một bộ ấm trà ở trên bàn, ly nhỏ. Không phải loại to có nắp đâu. )

" Có chuyện gì vậy chứ?" - Ngôn Hân Vân tiếp nhận chén, hỏi lại.

" Nàng đoán xem."

" Đoán không ra."

" Đoán không ra, cũng phải đoán."

" Không đoán, thật tình ta không nghĩ ra. Hơn nữa, ta cũng không thích uống rượu " - Hân Vân buông chén rượu.

" Thế sao lần trước ngươi uống nhiều vậy?" - Minh Ức Hàm cười.

Lại nhắc đến chuyện lần trước, Ngôn Hân Vân chính là bởi vì nàng nên mới uống. Qua một lần, thề đời này không uống rượu nữa, nàng lại lại nhắc đến. Hân Vân cảm thấy mất mặt :

" Nay lại không có chuyện gì, thì sao so sánh được. Ta không uống."

" Nàng không uống thì đừng uống. Ngàn vạn lần, đừng hối hận."

" Ta làm gì phải hối hận?"

" Tốt, về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Chúng ta không thể ở chung " ( ồ, em hiểu rượu gì rồi.)

" Tại sao? Không uống rượu thì có gì sai?"

" Có "

" Vậy nàng nói xem ta sai cái gì?"

Minh Ức Hàm cười, ngồi vào lòng Hân Vân :

" Nàng sai ở chổ, lúc trước cưới ta nhưng lại không cùng ta giao bôi tửu ".

Lập tức, Ngôn Hân Vân đỏ mặt, nâng chén rượu :

" Là ta sai, chén rượu này ta cần phải uống."

Minh Ức Hàm mỉm cười nâng chén, hai người đan tay ánh mắt nhìn nhau uống cạn chén rượu. Xong, các nàng vẫn chưa buông chén, Minh Ức Hàm thuận thế ôm lấy Hân Vân:

" Ngày đó, ta đã đem hưu thư đi hủy. Nàng là người của ta, suốt đời này đừng mong rời khỏi." ( cái ngày rằm Khải Nhứ dịch dung thành Hân Vân viết hưu thư )

" Thì ra đó là mục đích của nàng, ta đã sớm biết uống rượu thật không tốt."

Minh Ức Hàm cười : " Quá muộn rồi, giờ hối hận không còn kịp. "

" Nàng chớ đắc ý vội mà lấn lướt."

" Không đúng nha, chính nàng mới lấn lướt. Vậy xem ai lấn lướt ai?"

" Được nha, ta bây giờ không còn võ công nàng đang khi dễ ta phải không?"

" Phải đó, ta liền khi dễ nàng. Cả đời này khi dễ nàng ". ( ẩn dụ sâu sắc thật )

" Thùng rỗng kêu to ! Ta phải giáo huấn lại nàng !" - Hân Vân nói xong toát lên nụ cười gian tà.

Minh Ức Hàm cả trời còn không sợ, chẳng lẽ sợ nàng. Nàng liền đứng dậy tính thoát đi, chỉ là Ngôn Hân Vân chẳng kịp cho nàng chạy đã áp nàng thẳng lên giường :

" Nàng còn muốn chạy?"

Không gian bổng nhiên im ắng, có chút gì đó hơi bất thường. Hai người đang nhìn nhau, không nói gì. Minh Ức Hàm tim đập nhanh, mặt ửng đỏ :

" Làm gì....nhìn ta..như vậy?"

" Lung Nhi, nàng thật đẹp." - Ngôn Hân Vân nói xong, cúi xuống hôn nàng. Nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên cơ thể nàng.

" Nàng hiện tại mới biết được a?" - Ức Hàm nũng nịu, rên nhẹ một chút, tóc Hân Vân đang phủ xuống tán loạn trên người mình.

" Không, chỉ là ta cảm thấy nàng .." - Hân Vân si ngốc nhìn nàng, nhẹ nhàng áp đến bên tai thì thầm : " Bất cứ ở đâu, lúc nào cũng đều rất đẹp. "

Minh Ức Hàm cười, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Ngôn Hân Vân say mê ở trên nhìn nàng đang cười, có chút không nhịn được hôn xuống da thịt nàng. Liền ngay tức khắc, nhiệt trong thân thể bốc lên, Minh Ức Hàm như nhớ đến chuyện gì, sắc mặt biến đổi đẩy nàng ra.

" Làm sao vậy?" - Hân Vân khó hiểu, nhẹ nhàng hỏi. Ánh mắt âu yếm nhìn nàng.

Minh Ức Hàm ngồi dậy, không nói lời nào. Ngôn Hân Vân trong lòng lo lắng, đứng dậy ôn nhu cúi xuống ôm nàng:

" Làm sao vậy? Có phải là nàng...không thích?"

Minh Ức Hàm im lặng hồi lâu rồi liếc nàng một cái, có chút tức giận:

" Đột nhiên ta nhớ tới một chuyện."

" Chuyện gì?"

Minh Ức Hàm tức giận nói : " Lần trước, ta bị nàng đuổi xuống giường." ( chị thù dai )

Ngôn Hân Vân ngưng đọng giây lát, tiếp theo không khỏi phì cười:

" Nàng còn nhớ?"

" Đương nhiên, lần đầu tiên ngủ cùng nàng đã liền bị đuổi xuống. Đây là xỉ nhục khó quên, ta ghét nàng."

Ngôn Hân Vân cười, ôm nàng thật chặt, hôn nhẹ một chút vào tai nàng nói :

" Đừng ghét ta, là ta không tốt. Sau này, ta sẽ không dám nữa."

Minh Ức Hàm lấy tay nhéo nhẹ nàng, cố ý nói :

" Ai biết được nàng nói câu nào thật, câu nào giả? Ta là không tin nàng, đỡ ngày mai khi thức dậy liền bị nàng đuổi xuống giường."

" Ta nói thật lòng " - Ngôn Hân Vân vẻ mặt như cầu khẩn ( ở đây là năn nỉ ) hướng nàng nói :" Ta như thế nào lại đem nàng đuổi đi được đây."

Nói xong, liền ôn nhu hôn Minh Ức Hàm, hy vọng làm nàng tin tưởng. Lần này, Ức Hàm không cự tuyệt, bởi vì nàng biết qua đêm nay nàng và Hân Vân không rời xa nhau nữa.

Hỏa dục lại lần nữa khơi lên, Ngôn Hân Vân một bên hôn nàng, một bên liền xuất bỏ y phục của nàng, tay đang ở trên bộ ngực căng tròn đầy đặn mà vuốt ve. Minh Ức Hàm cũng theo nàng, ôn nhu giống như tiểu miêu ưỡn người, đồng thời cũng xuất bỏ y phục của Hân Vân.

Bỏ ra lớp quần áo vướng bận, da thịt các nàng chạm vào nhau. Đây là lần đầu tiên, cả hai nàng nhìn thấy rỏ đối phương, cả hai đều giống nhau. Ánh mắt, làn da mềm mại, đôi chân thon dài, các nàng giống nhau đều chính là nữ tử.

Như ngừng thở, si ngốc mà lặng nhìn sắc đẹp thân thể của nhau. Tâm tình đã không thể được, mà tiến đến cùng hôn, cùng ôm nhau thật chặt, thân thể cùng phủ lên nhau, cùng nhau trao cho người mình thương cái quý giá nhất. Mọi chuyện tự nhiên phát sinh, hơi thở hổn hển, hương sắc của hai nàng đang động tình hòa lẫn vào nhau, tràn ngập cả không gian. Từng trận cử chỉ hành động, từng tiếng rên rỉ đến động lòng người, và cũng cùng nhau đến ( tự hiểu nha ). Đến khi hoàn thành chu công chi lễ ( động phòng a ), các nàng vẫn còn thật sâu say mê lẫn nhau, tiếp tục nhu tình mật ý, tận hưởng giây phút cao trào kéo đến.

Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, mệt mỏi hai nàng ôm nhau vào giấc ngủ. Chỉ là, dù mệt nhưng đang chôn mặt trong lòng Hân Vân, Ức Hàm vẫn ngước nhìn lên xem trộm nàng đang ngủ. Rồi cũng đi vào giấc ngủ, nụ cười trên môi hạnh phúc, viên mãn.

----------------------------------------------

Hoàn nha , vỗ tay. Lần đầu tiên thấy ra sức mà edit dài như vậy. Có chỗ nào sai xin vui lòng cho biết nếu bạn nào đọc qua. 

Ở ngoài sau, còn 1 khúc như thơ, nhưng xin lỗi chữ nghia Hán Văn hạn hẹp, sợ không nói lên được nét hay của bài thơ. Cho nên tới đây thôi nhé ^^! 

Chân thành cám ơn !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com