Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cõng mình

Chương 2: Cõng mình

Đã ít nhất bảy năm Tần Tranh không nghe được giọng nói này. Ký ức tựa như cơn mưa bất chợt, xối ướt từng ngóc ngách của quá khứ. Những chuyện cô ngỡ rằng mình đã sớm quên, giờ đây lại nhớ ra tất cả. Dường như khoảng thời gian bảy năm qua, mới thật sự là một giấc mộng.

Cảm giác không chân thật nồng đậm bao trùm lấy cô. Tần Tranh cầm điện thoại, không thốt nên lời.

Khương Nhược Ninh thấy cô ngẩn người, bèn huơ tay trước mặt cô rồi nhỏ giọng: "Tranh Tranh?"

Tần Tranh hoàn hồn.

Khương Nhược Ninh nói: "Hôm nay cậu sao thế?"

Sự khác thường của cô, Khương Nhược Ninh đều nhận ra.

Cổ họng Tần Tranh khó khăn lắm mới bật ra tiếng: "Đâu có—" Giọng khàn đến mức gần như không nghe rõ. Cô nói: "Đâu có sao đâu."

Thế này mà là không sao à?

Khương Nhược Ninh không tin, nhìn Tần Tranh đặt điện thoại xuống, hỏi: "Sao cậu cúp máy rồi?"

Tần Tranh đáp: "Cổ họng mình đau."

Cô nghịch viền ốp điện thoại, gương mặt trắng bệch vẫn không có chút huyết sắc nào, viền mắt còn hơi đỏ. Khương Nhược Ninh hơi sốt ruột: "Có phải là cậu còn khó chịu ở đâu không?"

Cô ấy nói xong liền muốn kiểm tra khắp người Tần Tranh, Tần Tranh kéo tay cô ấy lại: "Không có."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Thật sự không có à?"

Tần Tranh đáp: "Thật sự không có."

"Cái gì mà có hay không vậy." Tần Quế Lan từ ngoài phòng bệnh đi vào, cầm trên tay phiếu kết quả xét nghiệm. Sau khi bước vào, bà an ủi Tần Tranh: "Bác sĩ vừa mới xem phiếu kết quả, bảo con ở lại theo dõi thêm một tiếng, không sao là có thể về nhà rồi."

Khương Nhược Ninh nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tần Tranh, hỏi Tần Quế Lan: "Mẹ nuôi, Tranh Tranh thật sự không sao chứ ạ?"

"Không sao cả." Tần Quế Lan nói: "Những gì có thể kiểm tra đều kiểm tra hết cho nó rồi, có hơi hạ đường huyết. Bác sĩ nói bữa sáng dù bận mấy cũng phải ăn, có nghe chưa."

Tần Tranh gật đầu.

Tần Quế Lan nói: "Con bị cảm nặng thế này là do sức đề kháng kém, bình thường quá kén ăn, kêu con cái gì cũng phải ăn thì không nghe." Tiếng cằn nhằn quen thuộc vang lên bên tai, Tần Tranh có chút hoài niệm.

Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại Thượng Kinh, vào làm cho một công ty người mẫu. Tần Quế Lan không vui lắm, đã mấy lần khuyên cô đổi công việc nhưng cô đều không nghe lọt tai. Sau này, hễ trên mạng có chút tin đồn gì về cô là Tần Quế Lan lại gọi điện. Có lần cô và Khương Nhược Ninh đi xã giao, đang bàn bạc với khách hàng về buổi triển lãm thời trang, thì Tần Quế Lan gọi cho cô năm sáu cuộc. Thấy gọi cho cô không được, bà lại gọi cho Khương Nhược Ninh. Cô đành phải xin lỗi khách hàng rồi ra ngoài nghe máy. Tần Quế Lan vừa mở miệng đã bảo cô đi xem mắt, còn nói đã hẹn người ta rồi, cũng đã tìm xong quán cà phê. Cô mệt không thể tả, nói: "Con không đi."

Đầu bên kia, khách hàng thấy cô cứ nghe điện thoại mãi thì nhíu mày. Khương Nhược Ninh không giữ được khách, liều mạng nháy mắt với cô. Tần Quế Lan vẫn không ngừng thuyết phục cô đi xem mắt, cô không nhịn được nữa: "Mẹ, con thật sự không đi! Mẹ đừng làm phiền nữa!"

Tần Quế Lan sững lại, ngây người một lúc lâu rồi hỏi cô: "Tranh Tranh, con thấy mẹ phiền lắm sao?"

Cô lặng thinh.

Sau đó mất khách hàng, tâm trạng cô không tốt. Lúc Tần Quế Lan gọi điện, cô đã uống quá chén, nghe Tần Quế Lan lại nhắc tới chuyện xem mắt, cô không kiềm được mà nổi nóng, cãi nhau với bà một trận. Tần Quế Lan rất đau lòng: "Con chê mẹ phiền rồi chứ gì."

Cô nói: "Không phải."

"Còn cứng miệng, từ nhỏ đến lớn mẹ còn không hiểu con sao? Mẹ bảo con đi xem mắt là vì cái gì chứ, còn chẳng phải là muốn con quên người kia, sao con..."

Cô uống rượu, không kiểm soát được cảm xúc, nghe vậy thì lập tức hùa theo: "Phải, đúng là con chê mẹ phiền đó, phiền chết đi được!"

Cô chỉ mong Tần Quế Lan đừng nhắc tới chuyện xem mắt nữa.

Cô chỉ mong Tần Quế Lan đừng tiếp tục nhắc tới người kia.

Cô không hề muốn làm tổn thương Tần Quế Lan, nhưng có những lời, một khi đã nói ra thì rất khó rút lại. Tần Quế Lan nói: "Mẹ biết rồi, vậy con tự chăm sóc tốt cho bản thân đi."

Từ đó về sau, Tần Quế Lan không chủ động gọi điện cho cô nữa. Những lúc lễ Tết về nhà, thái độ của Tần Quế Lan đối với cô không lạnh cũng chẳng nhạt. Mỗi lần cô muốn làm lành, Tần Quế Lan lại cố lái sang chủ đề xem mắt và đổi việc. Cô cũng mệt mỏi, rất ít khi về nhà.

Lần trước trở về, không ngờ lại thấy hai bên tóc mai Tần Quế Lan đã điểm thêm nhiều sợi bạc. Bà không còn như trước, vừa gặp mặt đã nói mấy câu "Sao con lại gầy đi rồi? Ăn mặc cũng chẳng ra gì" nữa, mà chỉ im lặng nhìn cô.

Sự im lặng đó khiến Tần Tranh chợt nhớ ra, đã rất lâu rồi cô không còn nghe thấy bà lải nhải.

Tần Quế Lan gọt táo cho Tần Tranh và Khương Nhược Ninh, cười nói: "Mua ở dưới lầu đó, mẹ ăn thử một miếng rồi, ngọt lắm. Ninh Ninh, lát nữa con đem mấy trái về nhé."

Khương Nhược Ninh nói: "Không cần đâu mẹ nuôi, con đem một trái là được rồi ạ."

"Đem thêm hai trái nữa đi, cho mẹ con nếm thử, hiếm khi mới mua được loại ngọt thế này." Tần Quế Lan nói rồi nhét mấy trái vào cặp Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh cười ngượng ngùng. Cô ấy sống trong gia đình đơn thân, ở chung với mẹ ngay khu dân cư bên cạnh nhà họ. Điều kiện nhà cô ấy không tốt lắm, bình thường Tần Quế Lan mua đồ ăn thức uống hay đồ dùng gì cũng đều mang cho cô ấy một phần. Cô ấy khéo ăn nói, lúc Tần Quế Lan đùa rằng còn thiếu một cô con gái nuôi, cô ấy cười rạng rỡ: "Mẹ nuôi ơi."

Một tiếng mẹ nuôi, dỗ cho Tần Quế Lan vui sướng cực kỳ.

Tần Tranh cụp mắt.

Khương Nhược Ninh hỏi: "Tranh Tranh, sao cậu không ăn?"

Tần Tranh cắn một miếng táo, phần thịt quả mát lạnh mang theo hương thơm của táo. Cô nuốt xuống, khó chịu ho khan một tiếng. Tần Quế Lan nói: "Con đừng ăn táo, lát nữa nước lê chưng xong, con uống chút nước lê đi."

"Không sao, con..." Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe có tiếng động ngoài cửa. Tần Quế Lan và Khương Nhược Ninh cũng nghe thấy, hai người quay đầu lại, thấy Vân An đang đứng ở cửa.

Tần Quế Lan vội đi tới: "An An hả con? Sao con cũng tới đây?"

Khương Nhược Ninh nhướng mày với Tần Tranh, cười hì hì: "Vợ cậu tới rồi kìa."

Tần Tranh nhìn về phía Vân An.

Cách biệt hai kiếp, cách biệt bảy năm.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy Vân An, chỉ còn lại hai chiếc hộp, một hộp đựng tro cốt, một hộp đựng di thư. Vân Thụy đứng trước mặt cô, như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi gằm mặt: "...Con bé hy vọng dì đốt hết những thứ này đi, nhưng dì mặt dày vô liêm sỉ, cảm thấy con nên biết."

Cô nên biết chuyện gì chứ?

Biết rằng nàng rời đi là vì bất đắc dĩ? Biết rằng nàng có nỗi khổ tâm sao?

Nực cười.

Càng nực cười hơn là, người cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Quần áo Vân An hơi bẩn, còn dính bụi vụn, trên ống tay áo bên phải có vết bẩn màu nâu. Tần Quế Lan lại gần mới thấy, vội quan tâm: "Sao thế con?"

"Một chút tai nạn nhỏ thôi ạ." Vân An hỏi: "Dì ơi, Tranh Tranh sao rồi ạ?"

"Nó không sao." Tần Quế Lan nói: "Con xem, tỉnh rồi, khỏe re ấy mà."

Cánh tay Tần Tranh bị ai đó chạm vào, Khương Nhược Ninh nói nhỏ: "Nè, đừng nhìn chằm chằm chứ, mẹ nuôi còn chưa biết chuyện cậu với Vân An đâu, kiềm chế chút đi."

Cô cụp mắt, ánh mắt phủ sương mờ mịt.

Điện thoại vẫn đặt ở bên gối rung lên. Tần Tranh cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn bạn cùng bàn gửi tới:【Vân An tới chỗ cậu chưa?】

Cô không cần suy nghĩ nhiều là đã tìm thấy tên người bạn cùng bàn trong ký ức, Thời Tuế. Sau này đi làm, cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc với cô. Sau khi tốt nghiệp, Thời Tuế làm nhà thiết kế thời trang. Có lần triển lãm thời trang, cô ấy mời cô làm người mẫu. Lúc kết thúc cùng nhau ăn cơm, cô ấy cứ giơ ngón cái mãi: "...Đúng là dân chuyên nghiệp, làm đồ của mình nhìn đẹp hơn hẳn."

Cô cười.

Sau đó Thời Tuế nói: "Mà nè, hình như mình vừa thấy người quen."

Cô hỏi: "Ai thế?"

Cô ấy có hơi do dự, nói: "Vân An."

Chỉ vì một câu "hình như", mà cô đã ở lại thành phố xa lạ ấy thêm nửa tháng.

Khương Nhược Ninh huých cô một cái: "Ai vậy?"

Tần Tranh hoàn hồn: "Thời Tuế."

Cô trả lời Thời Tuế: "Tới rồi, sao vậy?"

Thời Tuế: "Cậu ấy không sao chứ?"

Tần Tranh khó hiểu: "Không sao."

"Không sao là tốt rồi." Thời Tuế trả lời cô: "Mới nãy cậu ấy đang nói chuyện với giáo viên trong văn phòng thì nghe tin cậu ngất xỉu, chắc là lo lắng quá nên lúc xuống lầu bị ngã một cái, mình thấy cậu ấy đi cà nhắc."

Tần Tranh nghiêng đầu nhìn Vân An đang nói chuyện với Tần Quế Lan.

Trước khi đến, rõ ràng nàng đã chỉnh trang lại bản thân, nhưng không quá kỹ lưỡng. Vân An tính tình điềm tĩnh, làm việc luôn kín kẽ chu toàn, nàng rất ít khi bộc lộ cảm xúc, bộ dạng hấp tấp vội vàng thế này rất hiếm thấy.

Khương Nhược Ninh hỏi cô: "Thời Tuế nói gì vậy?"

Tần Tranh trả lời Khương Nhược Ninh: "Nói Vân—" Đã lâu không nhắc đến cái tên này, đầu quả tim vẫn nhói lên, Tần Tranh điều chỉnh lại giọng điệu: "Nói Vân An bị ngã."

"Hả?" Khương Nhược Ninh kinh ngạc, cô ấy nói: "Để mình đi xem sao."

Khương Nhược Ninh chạy vèo ra cửa. Tần Tranh nhìn sang, Vân An đang bị Khương Nhược Ninh và Tần Quế Lan lôi kéo, thỉnh thoảng cúi đầu đáp lời họ. Cô vừa ngẩng lên thì Vân An nhìn sang, cô bất ngờ chạm mắt với nàng.

Sự ngọt ngào trước khi chia tay, sự tức giận lúc chia tay, và sự oán hận sau khi chia tay.

Hóa ra không hề tan biến theo thời gian, mà ngược lại còn đè nén tận nơi sâu nhất đáy lòng cô. Cảm xúc như thủy triều cuồn cuộn, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác đập thẳng vào mặt. Tần Tranh vén chăn, vừa định xuống giường thì Vân An đã bị Tần Quế Lan và Khương Nhược Ninh kéo vào phòng bệnh. Tần Tranh thấy dáng đi bên chân phải của Vân An không được tự nhiên lắm, bèn hỏi: "Chân sao thế?"

Vân An cúi đầu, nói: "Đâu có sao đâu."

"Không sao ư?" Tần Tranh ngước mắt, ánh mắt trong veo, ẩn chứa cảm xúc cực kỳ phức tạp. Vân An đối diện với cô, thấp thoáng thấy được sự căm hận trong đó. Vân An sững người.

Tần Tranh nói: "Không sao thì cậu nhảy hai cái xem."

Ánh mắt cô nhìn sang nóng rực, chằm chằm không rời. Giọng điệu khác thường khiến Tần Quế Lan khó hiểu: "Tranh Tranh à?"

Khương Nhược Ninh càng cảm thấy đôi trẻ này cãi nhau rồi, thảo nào lúc nãy cô ấy nhắc đến Vân An thì Tần Tranh có vẻ là lạ, còn lừa cô ấy là không có cãi nhau nữa chứ. Nhưng Tần Tranh cũng lộ liễu quá, thật sự không sợ bị mẹ nuôi nhìn ra sao!

Cô ấy cười giải vây: "Tranh Tranh, có phải là cậu sốt đến nỗi hồ đồ rồi không?" Cô ấy đưa tay ra: "Để mình sờ xem nào."

Tần Tranh đã hạ sốt, khuôn mặt cô trắng nõn nà, thậm chí là quá trắng trẻo, trông có hơi tái nhợt. Chỉ là vẻ yếu ớt do cảm cúm đã che giấu rất tốt trạng thái của cô. Khương Nhược Ninh rụt tay về, nói: "Hết sốt rồi."

Tần Quế Lan nói: "Tranh Tranh con làm gì thế? An An tốt bụng đến thăm con, con còn hung dữ như vậy."

Tần Tranh cụp mắt, khẽ "Dạ" một tiếng gần như không nghe thấy. Khương Nhược Ninh vỗ tay một cái: "Mẹ nuôi, nước lê của mẹ sắp xong chưa ạ?"

Tần Quế Lan liếc nhìn điện thoại: "Sắp xong rồi con."

Khương Nhược Ninh nói: "Con đi lấy với mẹ nha ạ."

Tần Quế Lan cười: "Được." Bà dặn dò Tần Tranh: "Đừng hung dữ như thế, nói chuyện cho đàng hoàng."

Tần Tranh gật đầu: "Dạ."

Lúc này Tần Quế Lan mới yên tâm cùng Khương Nhược Ninh ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Tần Tranh dừng trên người Vân An. Vân An mặc cho cô đánh giá, không nói tiếng nào. Tần Tranh nói: "Ngồi đi."

Vân An đi về phía giường bệnh của cô. Tần Tranh nói: "Ngồi ở đó."

Cô nhìn sang giường bệnh bên cạnh. Vân An liếc nhìn Tần Tranh, vẫn đi tới bên chiếc giường trống rồi ngồi xuống. Qua khóe mắt, Tần Tranh thấy vết bẩn màu nâu trên người và cánh tay Vân An. Cô dời tầm mắt xuống, ánh mắt cứng đờ.

Vân An ngồi trên giường bệnh, ống quần bị kéo lên, để lộ một đoạn vớ và mắt cá chân. Lúc này chiếc vớ đã bị rách, máu chảy ra, nhuộm đỏ chiếc vớ màu xanh nhạt.

Giọng Tần Tranh khàn khàn, có chút nặng nề, cô hỏi Vân An: "Thời Tuế nói cậu vừa bị ngã, thật sự không sao chứ?"

Vân An an ủi cô: "Thật sự không sao mà."

Tần Tranh đối diện với ánh mắt an ủi của nàng, vẻ mặt cô hờ hững, giọng nói thì lạnh thấu xương: "...Vậy bây giờ cậu lại đây cõng mình đi."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Vợ hung dữ quá à [đáng thương][đáng thương]

Tần Tranh:...

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com