Thẩm Ninh Hinh về nhà liền đem thú bông nhỏ đặt chung chỗ với con ốc biển.
Thú bông là một nhân vật hoạt hình, không lớn lắm, trong tay cầm một cây sáo tiêu nhỏ, đặt ngồi trên con ốc biển lại thấy vô cùng hợp lý.
Nhìn vào có chút cảm giác rất ngầu nha.
Ngồi trên ốc biển thổi sáo tiêu!
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm một lúc lâu, khóe miệng cong cong rồi lại cười to thành tiếng.
Hai người rời khỏi công viên trò chơi trực tiếp đến công ty tăng ca thêm hơn một tiếng, mãi đến gần 10 giờ đêm mới về nhà. Lúc này thời gian đã không còn sớm nữa, Thẩm Ninh Hinh không lề mề thêm cầm quần áo chạy nhanh vào phòng tắm.
Tắm xong liền nhảy phốc lên giường, thoải mái dễ chịu chui vào trong chăn.
Theo thói quen mở Weibo lên kiểm tra, phát hiện quả nhiên Khâu Diệc Bạch đã đăng trạng thái mới, lần này khá dài phải ấn vào nút 'xem thêm' mới có thể đọc hết được.
Câu đầu tiên đập vào mắt cô là...
【 Hôm nay đi công viên trò chơi, chơi 'xe bay lam nguyệt' trò rất hot gần đây, toàn bộ quá trình chơi chỉ hơi khủng bố một tí thôi, Thẩm Ninh Hinh lại bị dọa khóc. 】
"...?"
Chị nói ai bị dọa khóc?
Thẩm Ninh Hinh thấy người này lúc nào chỉ nghĩ người khác xấu hổ chứ không thấy mình xấu hổ bao giờ, không khỏi bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục lướt xuống đọc tiếp.
【 Chơi vòng xoay ngựa gỗ rất vui, vòng xoay chén trà cũng vậy, chẳng qua xoay vòng nhiều quá nên tôi thấy có chút chóng mặt. 】
【 Uống trà sữa tôi cảm thấy nhiều đường hoá học quá, không gợi ý mọi người mua, nhưng bánh kem thì không tệ lắm. 】
【 Máy gắp thú thứ ba từ phía đông bị hư, nuốt mất của tôi hai đồng xu, lần sau nhất định phải né nó ra QAQ】
"..."
Mỗi một việc trải qua buổi chiều đều viết rất tỉ mỉ, như đang viết kế hoạch làm việc vậy.
Lại giống mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ viết nhật ký vậy, đem hết toàn bộ mọi chuyện trả qua viết lại hết, trong giọng văn lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Ninh Hinh vừa cười vừa kéo xuống đọc, rất nhanh lại đột nhiên nhìn thấy tên mình...
【 Thẩm Ninh Hinh hình như rất thích con thú bông nhỏ kia, nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ như vậy, bởi vì quan tâm cấp dưới nên tôi chỉ có thể tặng thú bông cho cô ấy mà thôi.】
【 Một con khác lại đưa cho một đứa bé trai không quen biết, đến cuối cùng đến một con tôi cũng không có QAQ】
Giọng văn còn rất ủy khuất.
Rõ ràng là chị một hai đưa cho tôi mà.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ đặt con thú bông kia.
Một lát sau cô thu hồi ánh mắt, mở miệng nhẹ giọng nhắc mãi câu: "Lại nói tôi nào có..."
Lời còn chưa nói hết, liền ngây ngẩn cả người.
Trên bài đăng Weibo mới của Khâu Diệc Bạch có thêm một vài tấm ảnh, trước đó cô không mở ra xem bởi vì nghĩ rằng chỉ là ảnh chụp phong cảnh thôi, mãi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh cuối cùng mới phát hiện còn có cả người.
Mấy tấm đầu đều do Khâu Diệc Bạch tự chụp, góc độ chụp rất xấu, không thèm chú ý bố cục, đều dựa hoàn toàn vào giá trị nhan sắc để cứu vớt tấm ảnh, nhưng cũng không thể xem là đẹp được.
Tấm ảnh đẹp duy nhất lại là do Khâu Diệc Bạch chụp lén.
Mà người trong ảnh, lại là cô.
Lúc ấy trời đã tối, cô ôm thú bông đi phía trước, nghe bên cạnh có âm thanh camera vang lên liền theo bản năng nở nụ cười, cảm thấy Khâu Diệc Bạch giống như đứa nhỏ thích chụp tới chụp lui.
Vốn nghĩ rằng cô ấy chụp phong cảnh, không nghĩ rằng mình lại là nhân vật chính.
Người này thậm chí còn có tâm mà gắn thêm filter cặp kính cho cô, trên tóc có tai mèo, trên má có ria mép.
"Trẻ con muốn chết." Thẩm Ninh Hinh cảm thán một câu, đem điện thoại đặt sang một bên chuẩn bị ngủ.
Nhưng không quá nửa phút lại cầm điện thoại lên một lần nữa, rốt cuộc vẫn lưu tấm ảnh kia về máy.
Cặp mắt hạnh mang theo một chút ý cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
"Thật ra... chụp cũng khá xinh đẹp."
"..."
------------------------
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Ninh Hinh dậy rất sớm.
Ngày hôm qua còn có việc chưa làm xong, cô nghĩ hôm nay sẽ đến công ty sớm một chút để hoàn thành chúng, sau đó xem thử có giúp được gì cho Khâu Diệc Bạch hay không.
Thẩm Ninh Hinh chỉ đơn giản ăn qua loa cho xong bữa sáng, thu dọn đồ đặt chạy thật nhanh xuống lầu.
Nhìn điện thoại một lần, vẫn chưa đến 7 giờ.
Hôm nay nhất định người đến công ty sớm sẽ là mình.
Vừa nghĩ vừa vui vẻ lấy thẻ giao thông ra đứng chờ xe buýt, vừa ngẩng đầu thì rất nhanh đã xuất hiện một chiếc xe cực kì quen thuộc đi ngang qua.
Nhìn vào cửa sổ xe, cũng là một khuôn mặt quen thuộc.
Khâu Diệc Bạch!
Sao cô ấy cũng dậy sớm vậy trời.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi thở dài, vị trí top 1 không thể giữ nổi nữa rồi, liền không sốt ruột nữa mà chậm rãi đi dạo quanh trạm xe buýt đợi.
Vừa nhấc mắt, chiếc xe kia không biết lúc nào đã lặng yên lái vòng trở lại đây.
Lúc sau có cánh tay từ cửa sổ xe vươn ra, hướng về phía cô nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Cả mặt cũng không lộ ra.
Không biết còn tưởng rằng người này muốn làm gì mờ ám!
Thẩm Ninh Hinh dở khóc dở cười, vội vàng mở cửa xe ngồi vào, cười cười ngoan ngoãn mở miệng chào hỏi cô: "Chào buổi sáng, Khâu tổng."
"Ừ." Khâu Diệc Bạch gật đầu, không nói gì thêm, rất nhanh một lần nữa khởi động xe.
Toàn bộ quá trình đều trầm mặc không lên tiếng.
Không vui sao?
Thẩm Ninh Hinh rất nhanh phát hiện cô ấy khác thường, cả quãng đường đều lén đưa mắt quan sát biểu cảm của cô ấy, muốn xem thử người này sao lại không vui.
Còn chưa suy nghĩ ra được gì, xe đã đến nơi.
Gara rất tối, sau khi hai người xuống xe sóng vai cùng nhau đi về phía trước, chưa đi được vài bước, đột nhiên Thẩm Ninh Hinh nghe thấy bên cạnh phanh một tiếng vang lên.
Tiếng động rất lớn, còn mang theo cả âm thanh vang vọng cả gara.
Thẩm Ninh Hinh bị dọa đến nhảy dựng, còn tưởng là thứ gì đó phát nổ, vội vàng sợ hãi hét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện mà kéo tay Khâu Diệc Bạch lui về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, lại phát hiện trên mặt đất có một túi chườm nóng trong suốt có họa tiết dâu tây.
Hẳn là vừa mới rơi ra không bao lâu, nước bên trong còn đang lắc lư qua lại.
"..."
Không khí trầm mặc vài giây.
Một lát sau, Khâu Diệc Bạch mang theo hai tai hồng hồng bước vài bước nhặt túi chườm nóng lên.
Lấy giấy lau lau qua một lượt, cuối cùng vẫn không đặt lại vào trong áo nữa mà cất vào trong túi công văn.
Lúc sau còn vô cùng khó chịu mà hung hăng với cô một câu: "Đại kinh tiểu quái!*"
(Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to)
Thì ra là rớt ra từ người chị!
Thẩm Ninh Hinh thở dài, vô cùng xấu hổ nói xin lỗi với Khâu Diệc Bạch, sau đó xoay người tiếp tục cùng cô ấy đi về phía trước.
Trong lòng rốt cuộc đã rõ nguyên nhân.
Trách không được cô ấy không vui, thì ra là do tới kỳ nên bị đau bụng.
Không khỏi cảm thán một câu.
Khâu tổng của chúng ta cũng thật quá đáng thương...
----------------------
Lại bắt đầu buổi sáng bận rộn.
Hôm nay cô đến sớm, hiệu suất làm việc cũng không thấp, công việc cũng rất nhanh đã hoàn thành.
Đang định qua giúp Khâu Diệc Bạch xử lý chút công việc trong khả năng của mình, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Triệu tỷ.
Nội dung cũng không khác gì với trước đó, chị ấy nói hôm nay mình có việc bận không thể đến công ty được, muốn cô giúp đỡ mình xử lý công việc.
Thẩm Ninh Hinh từ chối không được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài dưới đáy lòng, đồng ý với chị ấy, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Cả buổi sáng, đầu óc và tay của cô chưa hề dừng lại.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, công việc cũng coi như hoàn thành.
Lại vừa nhấc mắt cơ hồ mọi người đều đã đi hết.
Lúc này mọi người đã đi xuống căn tin ăn cơm, trong văn phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ còn giọng nói của Khâu Diệc Bạch vang vọng.
Là đang gọi điện thoại, nghe giọng thì như đang gọi cho khách hàng nước ngoài, Thẩm Ninh Hinh nghiêng lỗ tai về hướng văn phòng co ấy nghe ngóng, nắm bắt được vài từ mấu chốt.
Pha lê, máy móc, màu đen.
Rât nhanh đã hiểu được, đại khái là đang nói chuyện về việc bên trong pha lê bị trộn lẫn vài tạp chất màu đen.
Gần đây máy móc bên nhà xưởng xuất hiện trục trặc, không lọc cẩn thận như trước, thường xuyên để lọt không ít tạp chất đen.
Quản lý xưởng cũng không để ý, vì số lượng mà trực tiếp bỏ qua chất lượng để xuất khẩu sang nước ngoài theo đơn hàng, sau khi Khâu Diệc Bạch phát hiện mới chấm dứt, sửa máy móc đồng thời cũng tăng thêm quy trình sàn lọc.
Nhưng vẫn chậm một bước, đơn hàng xuất đi trước đó bị thu hồi làm cho khách hàng vô cùng không hài lòng, liền khiếu nại với Khâu Diệc Bạch.
Mấy ngày nay Khâu Diệc Bạch vẫn luôn phải giải quyết khiếu nại qua điện thoại.
Xem ra hôm nay cũng lại tiếp tục mất thêm nhiều thời gian.
Thẩm Ninh Hinh nhìn qua lớp cửa kính, cuối cùng xoay người quyết định xuống căn tin mua cơm mang lên văn phòng Khâu Diệc Bạch.
Căn tin quá đông người, cho nên mất rất lâu cô mới trở về văn phòng.
Lúc này đồng nghiệp ra ngoài ăn trưa còn chưa về, vài người còn lại không phải đang ngủ thì là đang chơi điện thoại, xung quanh vô cùng an tĩnh.
Giọng nói của Khâu Diệc Bạch cũng không còn nữa, chắc đã xử lý xong việc rồi.
Thẩm Ninh Hinh mang theo cơm, tay chân nhẹ nhàng đặt xuống bàn làm việc, mở túi lấy hộp cơm ra, tỉ mỉ lấy thêm đôi đũa cho Khâu Diệc Bạch.
Sau đó cô đứng lên, vừa muốn đưa cơm vào trong.
Tầm mắt nâng lên, đột nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch đang trầm mặc không lên tiếng dùng tay che mặt, vùi đầu rất thấp, cả người cũng không nhúc nhích.
Ngủ rồi sao?
Thẩm Ninh Hinh thấy thế sửng sốt, bước chân ngừng lại, không muốn quấy rầy cô.
Đang muốn trở ra, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rất nhanh một lần nữa xoay người.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Khâu Diệc Bạch ngủ trưa.
Khi mọi người nghỉ trưa, cô ấy không phải đi công tác thì cũng là làm việc, căn bản là không nghỉ ngơi, cơm cũng ăn rất vội vàng, sau đó tiếp tục vội vàng xử lý công việc.
Chưa từng giống như bây giờ...
Trong lòng đột nhiên có một phỏng đoán, Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, ngừng thở nhẹ nhàng đi về phía trước vài bước.
Lúc sau, quả nhiên thấy trên khuôn mặt Khâu Diệc Bạch toàn là nước mắt.
Người này đang khóc.
Nước mắt cơ hồ là loạch xoạch rơi xuống, ngay cả văn kiện bên dưới đều bị làm ướt một mảng lớn, đến gần còn có thể phát hiện được cơ thể cô ấy không phải không nhúc nhích, mà đang hơi run rẩy.
Là bởi vì cuộc gọi vừa rồi sao? Hay là vì cơ thể thật sự không thoải mái.
Cũng hoặc là bở vì cả hai nguyên nhân này.
Thẩm Ninh Hinh thấy cô ấy như vậy, đáy lòng đột nhiên cảm thấy như có gì đâm đau.
Cũng không biết thế nào, lại nhớ đến bộ dáng say rượu khóc chít chít đêm hôm đó của Khâu Diệc Bạch.
Lúc ấy trong tiềm thức của cô ấy rõ ràng muốn có người bên cạnh, cho nên mới dùng mọi cách để giữ mình ở lại, say khướt khóc cũng được, cười cũng thế...
Nhưng còn bây giờ thì sao, cô ấy khổ sở như vậy, nên dùng cách gì đây.
Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lát, sau một lúc lâu mang theo cơm bước nhanh ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa thang máy gọi điện thoại cho Khâu Diệc Bạch.
Mất một lúc lâu người kia mới tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói nghe còn có chút khó chịu, cố tình đè ép xuống dưới, cực lực che giấu việc bản thân đang khóc nức nở: "Thẩm Ninh Hinh cô gọi làm gì..."
"Khâu tổng chị ăn cơm chưa?" Cô rất nhanh cười rộ lên, "Vừa nãy tôi thấy chị hình như đang rất bận, cho nên liền tự ý mua cơm cho chị, giờ tôi đang từ căn tin trở lại văn phòng đây."
"Chị mau dọn dẹp một chút nhé, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm nha."
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đau lòng Khâu tổng quá đi, cũng may là có tiểu thiên sứ Hinh Hinh ở bên.
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
23/07/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com