Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Từ lúc Lục Ninh Hoàn 7 tuổi trở về sau, trên cơ bản chính là ở tại nhà của Thẩm Điềm, Thẩm Tiện muốn nuôi dưỡng Lục Ninh Hoàn, hơn nữa việc ăn, mặc, ở, đi lại của Lục Ninh Hoàn cô đều chu cấp, còn phải cấp cho Lục Minh một số tiền rất lớn, Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa có tiền thì rất vui vẻ, rốt cuộc bọn họ còn mơ tưởng đến việc để con tiến vào tập đoàn Thẩm thị làm việc, tự nhiên cũng không dám đắc Thẩm Tiện.

Hiện tại Lục Ninh Hoàn một tháng sẽ về nhà bên kia một hai lần, hai bên vẫn có thể duy trì cân bằng thật là vi diệu.

Về đến nhà là đã giữa trưa, Lục Ninh Hoàn tắm rửa một cái thay quần áo sạch sẽ, thời điểm nàng đi ra, thấy Thẩm Điềm đang đứng ở bồn rửa tay giặt đồ. (Bồn rửa tay mà Thẩm Điềm giặt đồ)

Trong lòng Lục Ninh Hoàn căng thẳng, bước đi nhanh qua, thấy Thẩm Điềm đang giặt chính là váy đồng phục của mình, trên mặt Lục Ninh Hoàn hiện lên một vệt đỏ nhàn nhạt, "Điềm Điềm, không phải chị nói để chị giặt hay sao?"

Thẩm Điềm quay đầu hướng về phía Lục Ninh Hoàn cười cười, "Không được, khi tới những ngày này không được chạm vào nước lạnh, chỉ có hai cái, em giặt rất nhanh và sạch, chị Tiểu Lục đi nghỉ ngơi một chút đi, em xong ngay đây."

Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm, muốn nói lại thôi, chính mình làm dính máu trên quần áo, Thẩm Điềm giúp nàng giặt sạch không có nữa điểm mất kiên nhẵn, hơn nữa cái này là chuyện tư mật, Điềm Điềm nhà nàng đem chuyện giúp mình trở thành chuyện đương nhiên?

Không lay chuyển được Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn dựa vào cửa phòng vệ sinh chờ Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn đứng ở một bên không đi, quay đầu lại bật cười nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục sao chị không đi nghỉ ngơi, không cần phải nhìn em , vẫn là nói chị Tiểu Lục không muốn rời xa em?"

Lục Ninh Hoàn nghe ra Thẩm Điềm chọc nàng, dựa vào trên cửa cười trả lời: "Đúng rồi, chị chính là không muốn rời khỏi Điềm Điềm a."

"Chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn nói như vậy, có chút ngượng ngùng nói.

"Haha, không đùa em nữa, cảm ơn Điềm Điềm." Lục Ninh Hoàn cười nói, Điềm Điềm nhà nàng cũng thật quá tốt, đáng yêu lại tốt bụng.

"Không cần cảm ơn em, giúp đỡ chị Tiểu Lục chính là nhiệm vụ của em, em là kỵ sĩ của chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm nói trong tay vò quần áo.

Lục Ninh Hoàn mi mắt cong cong nhìn tiểu kỵ sĩ nhà mình, nàng không thể để Điềm Điềm bị người khác lừa đâu.

Buổi chiều học toán, Thẩm Điềm buồn rầu vì giáo viên mới giảng bài mà mình chưa kịp hiểu, rõ ràng vừa mới tính cùng lúc với giáo viên, lúc này khi tính lại một lần nữa, lại ra một số khác.

Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm nhăn mày, buồn cười chọc chọc Thẩm Điềm, "Có chỗ nào không hiểu sao? Để chị nhìn xem?"

Thẩm Điềm đôi mắt nhìn nhìn gật đầu, "Chính là từ bước đầu, khi em tính ra số thật kỳ quái, sau đó khi làm xong lại khác số của giáo viên."

Lục Ninh Hoàn nhìn thoáng qua, lập tức liền phát hiện vấn đề của Thẩm Điềm ở nơi nào, chỉ vào tờ giấy nháp của Thẩm Điềm, "Em xem, bước này em tính có vấn đề, trước tính theo cách này xem."

Thẩm Điềm gật đầu, dựa theo cách chỉ của Lục Ninh Hoàn nói giải thêm một chút, quả nhiên tính ra đáp án chính xác.

Thẩm Điềm một tay chạm váo cánh tay Ninh Hoàn làm nũng, "Vẫn là chị Tiểu Lục lợi hại, em đã tính đúng rồi."

Nhìn ánh mắt Thẩm Điềm sáng lấp lánh, lông mi Lục Ninh Hoàn hơi run rẩy, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút ngứa, "Như thế này liền lợi hại như vậy sao? Chị còn ba cách giải khác, Điềm Điềm có muốn nghe không?"

Thẩm Điềm mong chờ gật gật đầu, liền buông cánh tay Ninh Hoàn, bắt đầu mát xa cánh tay Lục Ninh Hoàn, một bên ấn một bên cười hỏi: "Chị Tiểu Lục cảm thấy như thế nào, thoải mái không?."

Lục Ninh Hoàn mỉm cười nhìn đứa nhóc trước mặt, Điềm Điềm nhà nàng sao có thể ngoan như vậy?

Lục Ninh Hoàn tựa lưng vào ghế , đừng nói, thật đúng là mát xa rất thoải mái, thấy Điềm Điềm ngoan như vậy, Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm giống như con mèo liền gãi gãi cằm của Thẩm Điềm, "Là xoa rất thoải mái, bất quá chúng ta mau giải đề này, bằng không lát nữa tới tiết tiếng Anh em sẽ muốn học toán lén trong giờ học khác."

Thẩm Điềm tán đồng gật đầu, "Được, kia chị giảng bài này cho em nghe, chờ buổi tối về nhà em sẽ mát xa cho chị."

"Được." Điềm Điềm nhà nàng thật tốt, Lục Ninh Hoàn một bên đáp lời, một bên cầm lấy cây bút trên bàn, một bên viết một bên giảng bài cho Thẩm Điềm nghe, chờ giải đề xong thì tiếng chuông vào học vang lên.

Thẩm Điềm vừa lòng đủ biết các phương pháp khác, hảo hảo nghe giảng.

Buổi chiều, các nàng có hai tiết tự học, tiếng Anh khóa hạ, các giáo viên cũng bắt đầu viết lên bảng đen.

Trên bàn Thẩm Điềm có mấy quyển sách, cộng thêm mấy cuốn luyện tập, bên cạnh Lục Ninh Hoàn cũng là giống nhau, việc học ở sơ trung không quá áp lực, các nàng có thể tự học, trở về làm thêm một ít bài tập, xem một ít sách tham khảo, nói tóm lại là tương đối nhẹ nhàng.

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn cầm cái ly đi pha nước trà gừng đường đỏ, đem cái ly xốc lên lại thả một khối đường vào, quay đầu nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục, em đi lấy nước nóng." Nói rồi cầm lấy hai cái ly của Lục Ninh Hoàn và của mình.

Lục Ninh Hoàn kéo Thẩm Điềm lại nói: "Chị cũng đi, chị không có gì nghiêm trọng đâu."

Phía sau bàn của Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn là Phùng Nhuỵ xem hai người trước mặt có bộ dáng thân mật, hâm mộ nói: "Tình cảm chị em hai bạn thật, không giống mình cùng em gái, gặp mặt chính là cãi nhau."

Bởi vì lúc khai giảng gặp phụ huynh trong nhà, trong lớp tất cả mọi người đều biết Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn có mommy và mẹ giống nhau, rất nhiều người đều cho rằng hai người họ là chị em.

Phùng Nhuỵ cảm thấy quan hệ của Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn so với mình và em gái thì họ hài hoà hơn nhiều, thời điểm hai người nói chuyện dường như không có người nào xem vào được.

Thẩm Điềm cười nói: "Đó là đương nhiên, mình cùng chị Tiểu Lục là tốt nhất, chúng ta đi thôi."

Lục Ninh Hoàn nhìn bộ dáng Thẩm Điềm khoe khoang, bật cười lắc lắc đầu, "Đi, đi cùng Điềm Điềm nhà ta cùng nhau múc nước."

Vẻ mặt hâm mộ của Phùng Nhuỵ nhìn hai người, lại nhìn nhìn chính mình và bạn ngồi cùng bàn của mình, chọc chọc Bạch Tiểu Cầm: "Bạch Tiểu Cầm quan hệ của hai bạn ấy thật tốt, nhà bạn có em trai hay em gái không?"

Thời điểm Bạch Tiểu Cầm học tiểu học cùng Lục Ninh Hoàn chính là cùng một lớp, nàng chính là một đường chứng kiến hai người thân thiết đã 6 năm, đã sớm miễn dịch, giương mắt rất là bình tĩnh nhìn Phùng Nhuỵ liếc mắt một cái, "Thành thói quen rồi, họ vẫn luôn như vậy."

"Ý gì a? Hai người họ trước kia cùng như vậy?" Phùng nhuỵ tò mò hỏi.

"Đúng rồi, tôi xem phim truyền hình tình yêu cuồng nhiệt cũng chưa nóng hổi như hai người họ, bất quá nhìn nhiều sẽ thành thói quen, bạn nhìn tôi xem, hiện tại không phải quá bất ngờ hay sao?" Bộ dáng của người từng trãi Bạch Tiểu Cầm nói với Phùng Nhuỵ.

Phùng Nhuỵ bĩu môi, nhìn xem chị em gia đình người ta, từ nhỏ đã rất tốt, nhìn xem mình cùng em gái, từ nhỏ đánh tới lớn, thật là vô pháp.

Thẩm Điềm nắm tay Lục Ninh Hoàn, hai người tay trong tay một người cầm một cái ly nước, hướng nước chỗ lấy nước nóng bên kia đi đến, không làm gì được ai muốn thấy thì cũng đều đã nhìn thấy.

Hai người mới vừa tiến vào phòng lấy nước ấm không bao lâu, Triệu Chí Lỗi cùng bạn học của hắn cũng vào lấy nước, Triệu Chí Lỗi nhìn đến Thẩm Điềm đôi mắt đều sáng, lại nhìn đến bên cạnh Thẩm Điềm còn có Lục Ninh Hoàn, hắn dương đi lên khóe miệng có chút kinh bỉ, tuy rằng trường học của các nàng có công nhận học sinh đẹp trai nhất trường, nhưng là Lục Ninh Hoàn lạnh lùng trừng mắt một cái.

Tâm tình Triệu Chí Lỗi bình phục một chút, lộ ra một nụ cười tự cho là ánh mặt trời, "Thẩm Điềm, bạn cũng tới lấy nước nha, để mình giúp bạn lấy cho."

Thẩm Điềm lui về phía sau một bước, đem cái ly của mình thoát khỏi cái chạm tay của Triệu Chí Lỗi, có chút không cao hứng nói: "Bạn học Triệu, tuỳ tiện chạm vào đồ của người khác là hanh vi không lễ phép, không ai dạy bạn sao?"

Triệu Chí Lỗi bị nói một đến ngốc, ẩn ẩn phát giác Thẩm Điềm có chút không cao hứng, gãi gãi đầu giải thích nói: "Ngượng ngùng a, tôi, tôi chính là sợ bạn nóng."

Thẩm Điềm không để ý Triệu Chí Lỗi, mở nước nóng ra, cho vào cái ly của mình

Lục Ninh Hoàn nghe Điềm Điềm nhà nàng nói Triệu Chí Lỗi như vậy, cười nhướng mày nhìn Triệu Chí Lỗi liếc mắt một cái, Triệu Chí Lỗi bị Lục Ninh Hoàn nhìn đến ngốc, không biết được Lục Ninh Hoàn đang có ý tứ gì.

Ngay sau đó, Lục Ninh Hoàn đem cái ly của mình đưa cho Thẩm Điềm, dùng có âm thanh chút nhẹ nhàng nói: "Điềm Điềm giúp chị với, ta sợ nóng ~"

Thẩm Điềm lập tức nở nụ cười vui vẻ, giúp chị Tiểu Lục của cô, chính là vui vẻ!

"Được rồi, để em, em không sợ nóng." Vừa nói Thẩm Điềm đem ly nước của mình đưa cho Lục Ninh Hoàn, cao hứng phấn chấn cầm ly của Lục Ninh Hoàn rót nước vào.

Triệu Chí Lỗi cũng nghe nói Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn hình như là chị em, trước mắt lại thấy được hai người cùng dùng ly nước, nhưng cảm thấy tổng thể bầu không khí của hai người không giống như là chị em, hắn cũng không biết chỗ nào không đúng.

Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn lấy nước xong, cũng không cùng Triệu Chí Lỗi nói chuyện liền đi ra khỏi phòng lấy nước.

Triệu Chí Lỗi vội vàng nói: "Thẩm Điềm chờ một chút."

Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn quay đầu, Lục Ninh Hoàn ánh mắt lạnh lạnh nhìn về phía Triệu Chí Lỗi, như muốn đóng băng con người lại, còn lại Thẩm Điềm có chút không kiên nhẫn hỏi: "Bạn học Triệu, còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì chúng ta còn phải đi về lớp làm bài, không rảnh để nói chuyện không đâu, không bằng về đọc nhiều sách."

Triệu Chí Lỗi bị nói cũng không biết kế tiếp có nên nói hay không, tổng cảm thấy Thẩm Điềm làm hắn cảm thấy Thẩm Điềm giống như mẹ của mình?

Lắc lắc đầu, cham mắt Ninh Hoàn, Triệu Chí Lỗi vội vàng nói: "Thẩm Điềm, ngày mai hai lớp của chúng ta đều học thể dục, chờ tới thời gian tự do hoạt động đi xem mình chơi bóng rổ được không."

Thẩm Điềm lắc lắc đầu: "Không có hứng thú, chính bạn tự chơi đi." Nói xong cũng không đợi Triệu Chí Lỗi nói nữa, nắm tay Lục Ninh Hoàn đi ra.

Lục Ninh Hoàn còn quay đầu lại đối mặt với Triệu Chí Lỗi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Bạn học của Triệu Chí Lỗi kích động đẩy đẩy Triệu Chí Lỗi.

"Triệu ca, em vừa mới nhìn thấy cô ta cười."

"Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng thấy được."

Triệu Chí Lỗi trừng mắt nhìn đàn em của mình, mắng thầm: "Các ngươi biết cái gì, đen đủi chết, đi đi, về lớp."

Mới vừa rồi Lục Ninh Hoàn nhìn hắn, rõ ràng là ở ngoài cười nhưng trong lòng không cười, hiện tại Triệu Chí Lỗi ngẫm lại đều cảm thấy muốn nổi da gà, Lục Ninh Hoàn này như thế nào đối với hắn ấn tượng lại kém như vậy?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Điềm đối với người khác: "Không biết, không nghĩ đi, không có hứng thú."

Thẩm Điềm đối với Lục Ninh Hoàn: "Em biết, em có thể, để em giúp chị Tiểu Lục làm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #abo#bhtt