Chương 36. Nếu không thì. . . tôi xin lỗi chị?
Dịch Thanh Chước đột nhiên bị Thẩm Triều Ý chất vấn như vậy khiến nàng không biết phải làm sao, gian nan ngồi dậy: "A. . ."
Nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Bởi vì sự thật là nàng bị Hàn Nghiệp Thành lừa gạt, sau đó cũng tin lời hắn.
Ở trong lòng thầm mắng bản thân ngu ngốc một tiếng, Dịch Thanh Chước cẩn thận liếc mắt nhìn Thẩm Triều Ý một cái, rất nghiêm túc hỏi một câu: "Nếu không thì. . . tôi xin lỗi chị?"
". . ."
Thẩm Triều Ý há miệng thở dài, bị Dịch Thanh Chước nghiêm túc ngước nhìn như vậy.
Tức khắc nàng mới phản ứng lại vừa rồi bản thân mình có hơi quá phận.
Vì thế vẻ mặt thu liễm lại một chút, Thẩm Triều Ý giơ tay điều chỉnh tóc mái của mình nhắm che giấu bản thân xấu hổ: "Không, không cần. Xin lỗi, là chị hơi thất lễ."
"Là tôi hiểu lầm." Dịch Thanh Chước nhìn chằm chằm Thẩm Triều Ý một lát, có chút lúng túng.
Dịch Thanh Chước xin lỗi, khiến trong lòng Thẩm Triều Ý bắt đầu xuất hiện một ít vui sướng khó có thể phát hiện.
Thẩm Triều Ý duỗi tay, điều chỉnh van truyền nước: "Đừng nghe những lời người khác nói, phải nghe chị nói."
Đừng quá để ý đến những gì người khác hiểu lầm về chị, chỉ cần biết chị rất quan tâm em.
Không biết làm sao, trong đầu Thẩm Triều Ý lại hiện lên những lời này.
"Được." Dịch Thanh Chước gật đầu.
"Vậy em. . . còn muốn đổi bác sĩ không?" Nhìn thấy thái độ Dịch Thanh Chước có chút hòa hoãn, Thẩm Triều Ý thử hỏi một câu, dịu dàng nói: "Nếu như em cảm thấy khá rảnh rỗi, đôi lúc đi dạo bên ngoài vài vòng, có lẽ không chỉ nghe thấy tin đồn về chị, thậm chí còn có thể nghe thấy rất nhiều chuyện khiến tam quan của em khiếp sợ."
Cho nên Thẩm Triều Ý không có đem chuyện này để ở trong lòng, nàng cũng hy vọng Dịch Thanh Chước không cần vì vậy mà trong lòng trở nên nặng nề, lựa chọn đổi bác sĩ.
Thẩm Triều Ý mang khẩu trang, đôi mắt xinh đẹp kia ngắm nhìn Dịch Thanh Chước.
Dịch Thanh Chước rụt cổ, im lặng một lúc: "Vậy chỉ có thể tiếp tục làm phiền chị, bác sĩ Thẩm."
"Rất vui lòng phục vụ em." Thẩm Triều Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ đến khó phát hiện. Nàng nhún vai, âm điệu cất cao mang theo sung sướng.
Dịch Thanh Chước cứng đờ cong khóe môi, bị Thẩm Triều Ý nhìn như vậy, nàng dời tầm mắt đi không muốn cùng đối diện với vị bác sĩ kia.
Lời nói vừa rồi của nàng chỉ là chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt ra.
Dịch Thanh Chước xấu hổ ho một tiếng, giọng nói có hơi mất tự nhiên nói: "Mặt của chị, có chắc là không có chuyện gì không? Hay là đi kiểm tra một chút đi."
Rốt cuộc Chu Du cũng là một tên lỗ mãng, sức lực rất lớn.
Thẩm Triều Ý mảnh mai như vậy, đột nhiên bị trúng một đấm, cũng không biết xương cốt trên mặt có bị tổn thương hay không.
"Bản thân chị là bác sĩ, có chuyện gì hay không, chị có thể lường được. Em yên tâm, không ảnh hưởng. Ban đầu có chút đau, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa." Thẩm Triều Ý lắc đầu từ chối.
So với bản thân, Thẩm Triều Ý càng quan tâm đến tình trạng của Dịch Thanh Chước.
Rõ ràng trong hai ngày tới đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ, lại phải nằm ở đây quan sát điều trị thêm một khoảng thời gian.
Dù thể chất có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Dịch Thanh Chước trầm tư một lát, cuối cùng thốt lên bốn chữ: "Sợ thầy giấu bệnh."
". . ."
Thẩm Triều Ý cắn môi, nhất thời nghẹn lời.
Dịch Thanh Chước, người này thật sự biết dùng những lời nói ngắn gọn, chọc trúng điểm khiến người ta nổi giận một cách hoàn hảo.
"Chị không có." Thẩm Triều Ý nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ bật cười: "Em nói như vậy, kêu chị đi kiểm tra, không sợ sau khi kiểm tra ra được cái gì chị bắt em chịu trách nhiệm?"
"Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm." Dịch Thanh Chước biết rõ lời nói của Thẩm Triều Ý chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng nàng vẫn trả lời rất nghiêm túc: "Chị đi kiểm tra đi."
Nghe vậy, Thẩm Triều Ý giật mình.
Thoáng trầm mặc một lúc: "Ừm, rất có ý thức trách nhiệm. Nhưng mà chị không sao, cho nên không cần lãng phí nguồn lực y tế."
Một câu lúng túng khen Dịch Thanh Chước, vẻ mặt Thẩm Triều Ý không rõ liếc nhìn Dịch Thanh Chước: "Được rồi, chúng ta không cần rối rắm ở vấn đề này. Chút nữa chị phải đến thăm bệnh tại giường, cho nên không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em nữa."
"Chị đã đổi một phòng bệnh khác, nơi này an tĩnh hơn trước, em có thể yên tâm dưỡng bệnh."
Dịch Thanh Chước gật đầu, không có tiếp tục lặp lại việc kêu Thẩm Triều Ý đi kiểm tra: "Ừm, làm phiền chị."
"Đừng khách sáo." Những gì nên nói Thẩm Triều Ý cũng đã nói, vì vậy nàng muốn rời đi.
Nhưng mới vừa nâng bước, lại nghĩ tới một cái gì đó, nàng nói: "Nếu Hàn Nghiệp Thành tới làm phiền em, em cứ trực tiếp gọi điện thoại cho chị là được."
"Tôi không có số điện thoại của chị." Dịch Thanh Chước nửa chống đỡ thân mình, nói với bóng lưng của Thẩm Triều Ý.
Điện thoại cũ của nàng đã không thể dùng được nữa, cho nên nàng đổi sang một chiếc điện thoại mới.
Mà bên trong không hề có bất kỳ tin nhắn gì.
Thẩm Triều Ý nhíu mày, rất nhanh đã phản ứng lại đúng thật là nàng và Dịch Thanh Chước chưa từng trao đổi cách liên lạc.
Nàng đưa tay sờ túi áo: "Điện thoại của chị. . . trước đấy để quên ở trong phòng bệnh này."
Bị suy nghĩ muốn đổi bác sĩ của Dịch Thanh Chước tác động, cho nên Thẩm Triều Ý cũng quên mất việc muốn làm khi đi đến nơi này.
"Tôi cũng không nhìn thấy, chị tìm một chút xem." Dịch Thanh Chước chống đỡ eo sau dứt khoát ngồi dậy, cảm giác xương cốt bản thân cọ xát lẫn nhau cũng có thể sinh ra cơn đau nhói tim.
Nàng sờ soạng dưới gối đầu một chút, lại chịu đựng cơn đau muốn kéo ngăn kéo ra.
Trùng hợp lúc này Thẩm Triều Ý cũng duỗi tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào.
Có một dòng điện không biết từ đâu bỗng xuyên thấu toàn thân.
Dịch Thanh Chước lập tức rút tay lại: "Xin lỗi."
Thẩm Triều Ý còn chưa kịp phản ứng, thoáng chớp mắt đã nghe thấy Dịch Thanh Chước nói xin lỗi.
Đờ đẫn trong thoáng chốc lại càng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Chỉ là không cẩn thận đụng trúng thôi, thật sự Dịch Thanh Chước cũng không cần phản ứng mãnh liệt như thế.
Trên gương mặt dịu dàng thanh tú của Thẩm Triều Ý, khả nghi ở trong lòng hiện ra ngoài mặt đến khó có thể che giấu.
Chỉ là Thẩm Triều Ý nhìn qua lớp khẩu trang, Dịch Thanh Chước chỉ cảm thấy Thẩm Triều Ý đang nhìn bản thân mình.
Cảm giác tê dại ở sống lưng truyền khắp toàn thân.
Chỉ cần bị Thẩm Triều Ý nhìn như vậy nàng cũng đã thấy căng thẳng.
Dịch Thanh Chước không thể tự khống chế mà siết chặt một bàn tay khác, khẽ rũ mi cúi đầu.
Thẩm Triều Ý không có đáp lại, chỉ là giấu đi một cảm xúc khác thường.
Nàng kéo ngăn kéo ra, bên trong xuất hiện hai chiếc điện thoại.
Một chiếc là điện thoại màu trắng tuyết của Thẩm Triều Ý, chiếc còn lại là màu xám bạc, thoạt nhìn rất mới.
Thẩm Triều Ý lấy ra hai chiếc điện thoại, nàng đưa cho Dịch Thanh Chước: "Chị vẫn cho rằng, em không có đổi mới."
Bởi vì từ khi bắt đầu nhập viện, có lúc là Dịch Thanh Chước dùng máy mp3 nghe nhạc, có lúc là đang ngồi đọc sách. Ở thời đại điện thoại không rời tay như bây giờ, Thẩm Triều Ý cũng chưa từng nhìn thấy người này sử dụng điện thoại.
Hơn nữa thể loại nào Dịch Thanh Chước cũng đều đọc, từ những cuốn sách triết học nguyên bản khó hiểu và mơ hồ, đến những tiểu thuyết huyền bí huyền ảo, hoặc là những cuốn sách tri thức thông thường, đôi lúc là sách nghiên cứu lịch sử văn hóa.
Mà nàng cũng đọc rất nhanh, dường như cứ mỗi một ngày trôi qua, đều có thể nhìn thấy đầu giường Dịch Thanh Chước được đặt một cuốn sách không giống với ngày hôm trước.
Dịch Thanh Chước nhận được điện thoại của mình, ấn nút khởi động máy, lúc này điện thoại mới được bật nguồn.
"Tiệm net có việc cần gọi, bên cục cảnh sát cũng sẽ thường xuyên gọi điện thoại đến. Hơn nữa, tôi biết dùng, chỉ là không muốn dùng mà thôi."
Dịch Thanh Chước cho rằng Thẩm Triều Ý cảm thấy nàng không hiểu những loại thiết bị công nghệ cao nên mới nói như vậy.
"Ý của chị không phải nói em là người lạc hậu." Thẩm Triều Ý mỉm cười nói: "Chỉ là chưa từng nhìn thấy em dùng điện thoại."
Thẩm Triều Ý mở ứng dụng trò chuyện của mình lên: "Chị quét em?"
"Ồ." Dịch Thanh Chước đưa điện thoại đến: "Tôi đọc khá nhiều sách."
"Vậy thường ngày em thích đọc thể loại sách nào?" Thẩm Triều Ý quét xong, không có nhìn gì nhiều, sau khi gửi một lời kết bạn, nàng lập tức giữ điện thoại trong tay.
Đôi mắt nhìn Dịch Thanh Chước, hình ảnh trong mắt phản chiếu ngũ quan của người trước mặt.
Mũi Dịch Thanh Chước thật sự quá ưu việt, sóng mũi cao vừa đủ, hoàn toàn khiến ngũ quan nàng như dệt hoa trên gấm.
Đặc biệt là thời điểm nàng nằm xuống, trên mũi đều ánh lên một tầng sáng.
Dịch Thanh Chước suy ngẫm vài giây: "Lung tung rối loạn thôi."
"Lung tung rối loạn?" Thẩm Triều Ý kinh ngạc nhướng mày.
Chưa từng nhìn thấy có người hình dung thể loại sách bản thân đọc như vậy.
Thật sự Dịch Thanh Chước đúng là, nhất cổ thanh lưu.
"Mẹ tôi mỗi lần về nhà nấu cơm sẽ tiện tay lấy một quyển sách trên tủ sách mang đến đây, mẹ mang cái gì tôi đọc cái đấy." Trông thấy Thẩm Triều Ý có vẻ bất ngờ, Dịch Thanh Chước hiếm khi giải thích.
Cứ như mỗi ngày đều mở túi mù.
"Ồ, thì ra là thế." Thẩm Triều Ý mỉm cười xinh đẹp.
Nàng cắn môi, suy nghĩ một chút: "Vậy thể loại tủ sách của em, trông rất. . . lung tung rối loạn."
Mô tả theo cách nói của Dịch Thanh Chước.
"Có lẽ vậy." Đuôi mắt Dịch Thanh Chước khẽ nhướng lên, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Vậy, chị đi trước." Bị ánh mắt nóng bỏng của Dịch Thanh Chước nhìn đến, Thẩm Triều Ý vội vàng nói.
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com