Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Càn quét

Lương Cẩm không biết còn cửa đá nào khác đi vào trong động giống như cửa đá vừa rồi đã dễ dàng bị nàng đẩy ra hay không, nhưng nàng nghĩ dù chính nàng có vận khí tốt thế nào, cũng không đến mức trong muôn vàn cửa động giả liền vừa vặn tiến vào một cái cửa động thật.

Cho nên trong lòng nàng phỏng đoán, bên trong phương thiên địa trước mắt, có khả năng đã có người xâm nhập.

Lương Cẩm vuốt ve từng cái tráp, âm thầm suy nghĩ một lát, không lập tức bước vào đại điện, may mắn nàng cùng Sương Nhi dừng ở cùng một động phủ giả, nói vậy không lâu sau đó, Sương Nhi cũng có khả năng tìm được con đường này.

Nghĩ đến đây, khóe môi nàng nhẹ câu, tùy tay nhặt mấy khối đá vụn, ở trước cửa đá bày ra một mê trận nho nhỏ, sau đó lấy từ vòng tay trữ vật ra một khối linh ngọc nhỏ, nàng tịnh chỉ thành kiếm, trên mặt linh ngọc xoát xoát khắc lại trận pháp, sau đó hài lòng gật gật đầu, đem khối linh ngọc này đặt ở từng chỗ mắt trận, đem trận pháp kích hoạt.

Cửa đá mở rộng bỗng nhiên biến mất, bày biện ra một ngõ cụt, trận pháp này đối Luyện Thể tu sĩ cơ bản vô dụng, chỉ có thể ngăn cản Trúc Cơ tu sĩ, nhưng đối với Lương Cẩm mà nói cũng đã đủ.

Mặc dù tu vi của Sương Nhi chỉ có Trúc Cơ, nàng cũng tin tưởng nàng ấy có thể giải trận pháp này, huống chi Sương Nhi của nàng chỉ sợ đã đột phá đến Luyện Thể chi cảnh.

Nàng làm như thế, bất quá chỉ muốn ở trong lòng Sương Nhi lưu lại nhiều thêm vài phần ấn tượng thần bí khó lường.

Lương Cẩm đắc ý mỉm cười, không hề dừng lại, phi thân theo vách đá nhảy xuống, đi vào thông đạo cách xa đại điện.

Sau khi Lương Cẩm rời đi không lâu, Tình Sương quả nhiên như Lương Cẩm nghĩ xuất hiện trước mê trận, ở bên ngoài trận pháp Lương Cẩm thiết lập nghỉ chân.

Cảnh tượng trước mắt cực kỳ tối tăm, đường này phảng phất đã đến cuối, nàng lại không lập tức xoay người rời đi, mà im lặng đứng trong chốc lát, ánh mắt lộ ra sự do dự.

"Người bày trận này đối với ta cực kỳ hiểu biết, trận này quả thực giống như chính ta tự bày ra vậy, chỉ sợ lại là kiệt tác của quái nhân kia."

Tình Sương âm thầm nghĩ chính mình đã từng gặp quái nhân này hay chưa, nàng điểm lại những gương mặt đã gặp qua từ trước đến nay trong đầu một lần, lại không có thu hoạch gì.

Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, thuần thục đem mê trận bài trừ, lấy ra linh ngọc chỗ mắt trận, đầu ngón tay điểm qua, ánh mắt hơi ngưng, chỉ thấy phía trên linh ngọc kia nhợt nhạt khắc lại một chữ cái nhỏ:

"Cẩm."

Nàng theo bản năng vuốt ve chữ "Cẩm" nho nhỏ này, trong lòng không biết vì vô cớ nổi lên đau đớn. Nàng trời sinh linh lung thân thể, dù tu vi còn thấp, khổng thể tự suy đoán nhân quả của chính mình, nhưng lại đối với nhân quả cảm ứng so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều.

Hồi tưởng những lời khi quái nhân kia thoát thân đã từng nói, đôi mắt tĩnh lặng như nước của nàng nổi lên sóng gió, môi đỏ hơi nhấp, nàng nhẹ giọng nói:

"Có duyên."

Lại không biết duyên phận này, đến tột cùng là vì sao?

Nàng đem linh ngọc khắc chữ "Cẩm" thu vào ống tay áo, tùy tay ném xuống một khối linh ngọc khác, mê trận lại lần nữa khởi động giống như đúc với mê trận lúc trước Lương Cẩm thiết lập, bất quá lần này, dù là Luyện Thể tu sĩ tới đây, nếu không có năng lực bày trận tinh thông, cũng không thể phát hiện manh mối.

Sau khi tiến vào rừng cây Lương Cẩm liền dùng tốc độ nhanh  nhất chạy đến giữa đại điện, trên đường cũng có tung tích tu sĩ khác lưu lại, nhưng còn chưa tao ngộ Luyện Thể tu sĩ.

Sau một lát, Lương Cẩm bỗng nhiên dừng chân lại, đứng dưới một cây lão thụ ngẩng đầu nhìn đại điện cách đó không xa. Nàng phát hiện từ khi nàng vào rừng đến nay, đại điện cách nàng không xa trước sau đều chót vót ở đằng kia, không hề có nửa điểm cảm giác tiếp cận.

Theo lý thuyết lấy tốc độ của nàng, lúc này hẳn là đã không sai biệt lắm sắp xuyên qua rừng cây, nhưng mà nhìn biển rừng mênh mông  trước mắt nàng, căn bản tìm không được điểm giới hạn. Nàng như vừa đi vào một trận pháp thật lớn, mà đại điện kia liền đứng trong trận pháp, tựa gần lại xa, nếu cứ đi tiếp như vậy, dù qua một năm, nàng cũng chưa chắc có thể tới được nơi ẩn cư của tiên nhân!

"Thú vị thú vị!"

Trên mặt nàng lộ ra hứng thú dạt dào, mới vừa rồi nàng bày ra một cái mê trận bẫy các tu sĩ phía sau, trước mắt chính nàng liền bị vây ở trong mê trận tiền nhân lưu lại, quả báo đúng là đến thật mau!

Dựa vào trận pháp trước cửa đá có thể thấy được chủ nhân động phủ này rất tinh thông thuật bày trận, cũng may năm tháng đã lâu, trận phát đã mất phần lớn tác dụng. Nhưng mê trận trong rừng cây vẫn có thể dấu diếm vô số hung hiểm, Lương Cẩm thầm nghĩ không nên vội vã khinh suất.

Lương Cẩm xoay người nhảy từ ngọn cây xuống, rơi vào bên trong một bụi cỏ, sau đó nàng xếp bằng ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, ngưng thần cảm thụ hướng đi của thiên địa linh khí bốn phía.

Khung cảnh xung quanh nhưng một bức tranh bày ra trong óc nàng, toàn bộ thiên địa linh lực tuần hoàn trong rừng cây, chỉ cần thân ở bên trong tuần hoàn, vô luận hướng tới phương hướng nào, cuối cùng đều bị vòng về chỗ cũ.

Có một dòng tiểu thủy linh uốn lượn huyền ảo bị ngăn cách ở ngoài tuần hoàn, nếu không phải người thận trọng, căn bản không thể nào phát hiện.

Trong một khoảnh khắc, Lương Cẩm mở hai mắt, tính sẵn trong lòng, đứng dậy liền nện bước quái dị, bay nhanh theo một đường ra duy nhất.

Không bao lâu, tầm nhìn trống trải, Lương Cẩm phi thân ra rừng cây, khí thế bàng bạc bay đến cung điện chót vót trước mắt nàng.

Nàng không tùy tiện tiến vào trong điện, mà ở trước điện cẩn thận nhìn xung quanh, từ hoàn cảnh quanh thân, hẳn là không có người tiến vào đại điện trước nàng một bước.

Nàng gật gật đầu, chậm rãi đi đến cửa chính đại điện, từ trong vòng tay trữ vật lấy ra hòn đá nhặt được trong rừng cây lúc trước, dùng một thủ pháp cực kỳ huyền ảo đem hòn đá ném đi.

Kiếp trước nàng từng ra vào không ít động phủ cùng bí cảnh, biết rõ chủ nhân của những nơi này phần lớn là hạng người cẩn thận, nếu không cũng không đạt được tu vi cao như vậy. Vì thế, nàng đã nghiên cứu qua không ít phương pháp phá trận, nhưng thủ thuật phá trận đối với mỗi trận pháp đều có điểm bất đồng, hoàn toàn là do kinh nghiệm tích lũy, mặc dù nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, không cần dùng đến một ít công pháp đơn giản để chống đỡ, nhưng nàng cũng không muốn lãng phí.

Nàng ném ba hòn đá theo ba hướng trái phải và trung tâm, sau đó nàng ngưng thần nhìn vào, thấy hòn đá ở bên trái và chính giữa chưa rơi xuống đất, còn tự bốc cháy, trong giây lát đã biến mất sạch sẽ, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.

Lương Cẩm bất đắc dĩ nhún vai, đi lên thềm đá phía bên phải, thuận tay nhặt đá ở dưới đất lên, sau khi dùng các phương pháp kiểm tra đo lường, xác nhận đại điện trước mắt không có nguy hiểm, nàng mới bước nhanh đi vào cửa điện.

Cánh cửa này là một khối thiết khổng lồ có trọng lượng kinh người, Lương Cẩm tấm tắc, Nguyên Anh lão quái kia thật đa tâm, nơi này căn bản đã khó tìm, trước mắt nàng còn dựng một cánh cửa thiết cản trở thế này, thật muốn làm tu sĩ bọn họ tức đến đỏ mắt. Nói vậy bên trong đại điện này chắc chắn lưu lại không ít bí bảo đan dược, nếu tay chân nàng nhanh một chút, đi một chuyến này liền có thu hoạch lớn rồi.

Trước lối vào đại điện có quá nhiều mai phục, mà trên cửa điện lại không có nhiều trận pháp, Lương Cẩm dùng sức đem cửa điện đẩy ra, đi vào liền nhanh chóng khép cửa lại.

Nàng đánh giá một chút thời gian, những trận pháp đó ở bên ngoài có thể vây khốn tu sĩ nhiều nhất là nửa canh giờ, cho nên nàng chỉ có thời gian nửa canh giờ, cần phải nhanh hành động!

Lương Cẩm đến thiên điện bên trái trước, nhanh chóng quét mắt qua một lượt, tạp vật cùng thư tịch bình thường chất đống trong phòng nàng đều trực tiếp nhìn qua, thẳng đến một gian sâu nhất ở bên trong, nàng mới dừng chân lại.

Đan phòng!

Vận khí không tồi!

Khóe môi Lương Cẩm nhẹ câu, xác nhận không có nguy hiểm nàng liền bay nhanh vào trong đó, bằng vào kinh nghiệm cùng nhãn lực ở kiếp trước, nàng nhanh chóng tìm được dược quầy chứa đan dược cùng những dược liệu trân quý, đem đại đa số đan dược Luyện Thể cảnh cùng Trúc Cơ kỳ đều thu vào trong túi, chỉ lưu lại một ít để cho người sau tranh đoạt!

Làm xong việc này, nàng lại đi vào thiên điện phía bên phải, theo thứ tự tham quan thư phòng cùng kho binh khí, phàm là nơi nàng đi qua đều như châu chấu quá cảnh, bị cướp đoạt đến sạch sẽ.

Mấy thứ này đại bộ phận nàng đều không dùng được, nhưng lại có thể đưa cho sư tôn Trần Du, hoặc nhờ Trần Du giao cho Lăng Thương Khung, để Lăng Vân Tông lão tổ nhanh chóng có được đột phá.

Mặc dù vừa tham quan vừa thu hoạch, nhưng trong lòng Lương Cẩm vẫn có chút nghi hoặc, theo lý thuyết trong chỗ ở của Nguyên Anh lão quái nên có Nguyên Anh kỳ công pháp cùng pháp bảo mới đúng, nhưng nàng sưu tầm đến tận đây, bảo vật tốt nhất thu được chỉ mơi đến Kết Đan kỳ.

Thiên điện không có, thì nên ở bên trong chủ điện.

Nàng từ phía thiên điện bên phải đi ra, gặp phải một tu sĩ xa lạ có tu vi Trúc Cơ chín tầng, người nọ vừa thấy Lương Cẩm, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được lại có người nhanh chân đến trước chính hắn.

Người nhập điện trước cơ hồ đã muốn đi tới chủ điện, hắn lại chỉ mới vừa tiến vào trong điện thăm dò xung quanh, chưa từng nghĩ sẽ có người tới trước hắn.

Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, trong mắt tu sĩ kia liền trào ra thần sắc tham lam, Lương Cẩm bất quá chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng năm, không thể qua được mắt hắn, mặc kệ Lương Cẩm thu hoạch được thứ gì bên trong, chỉ cần hắn đánh bại nàng, như vậy những thứ kia đều thuộc về hắn!

Cho nên, người này không nói hai lời, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Lương Cẩm đâm tới!

Ra tay đó là bản lĩnh giữ nhà, mưu cầu tốc chiến tốc thắng!

Đôi mắt Lương Cẩm phát lạnh, lại có người dám tính toán nàng!

Phàm là đồ vật qua tay nàng, từ đây đều mang họ Lương, còn muốn giết người đoạt bảo?

Người nọ một kiếm đâm ra, uy thế tụ thành, định liệu từ trước. Ở trong suy nghĩ của hắn, một tiểu tu sĩ Trúc Cơ tầng năm, đối mặt uy áp của Trúc Cơ chín tầng căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể khoanh tay chịu chết!

Lương Cẩm cũng muốn cho hắn đắc ý, ở thời điểm hắn động thủ, cả người nàng liền đột nhiên choáng váng, đứng yên không thể nhúc nhích, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ!

Trên mặt hắn liền hiện ra ý cười tàn nhẫn, hắn tựa hồ đã thấy chính mình có được vô số công pháp bí tịch cùng pháp bảo.

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, hắn bỗng nhiên mở trừng hai mắt, chỉ vì Lương Cẩm vốn đang kinh ngạc bỗng dưng cười lên một cách khó đoán, trong lúc hắn sửng sốt, một đạo kiếm chiêu kinh thiên từ trong mắt Lương Cẩm bay ra, xông vào linh thức hắn, đem thức hải của hắn quấy đến long trời lở đất!

Đợi hắn từ trong đau đớn lấy lại tinh thần, trường kiếm trong tay Lương Cẩm đã xuyên thấu ngực hắn, trong lòng hắn còn không kịp dâng lên cảm xúc hối hận, liền thấy khóe môi tiểu cô nương trước mắt mang cười, chớp mắt nhìn hắn, môi răng khép mở, giọng nói lưu chuyển:

"Chưa đến Luyện Thể chi cảnh, vẫn không nên tham quan động phủ của tiên nhân, đáng tiếc ngươi không có cơ hội hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com