Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

24.

24.

Xoáy nước đó là Thiên Cơ làm ra bởi Phóng Trí Trận nhân lúc Hoàng Kim Mãng chú ý Khúc Giáng Chân và Thú Nguyên Đan. Thú Nguyên Đan bản nâng cấp có chỗ tốt cho Hoàng Kim Mãng một là khử tà khí trên người nó, hai là gia tăng linh lực cho nó, chữa trị thương thế. Đương nhiên, Thiên Cơ sẽ không để Hoàng Kim Mãng được lợi không; khi Hoàng Kim Mãng đụng phải xoáy nước, đặc thù hiệu lực của đan dược phát tác khiến cho nó rơi vào huyễn cảnh.

Thiên Cơ, Vân Thời ngồi trên phi kiếm, lao xuống dưới đáy đầm nước, nhưng Khúc Giáng Chân thì không tốt lắm... Nàng mắng to Thiên Cơ trăm ngàn lần! Thời gian cứ như là mười ngày nửa tháng, đến khi nàng muốn ngất rốt cục cũng xuống tới đáy. Tị Thủy Đan giúp tu sĩ sinh hoạt ở trong nước như giẫm trên đất bằng, nhưng hữu hiệu không lâu dài.

Từ dưới đất bò dậy, ngay cả khinh khỉnh liếc mắt Khúc Giáng Chân cũng chẳng muốn tung ra, chỉ nói: 

"Muốn tìm cái gì, mau một chút, vạn nhất Hoàng Kim Mãng trở về thì nguy. Cho dù có Tị Thủy Đan, chúng ta cũng không thể ở lâu."

"Ngươi nói rất có lý." Thiên Cơ khoanh tay, gật đầu.

Dưới đáy đầm nước một mảnh u ám, chỉ có một chút linh thảo trôi lửng lờ phát sáng, chiếu sáng một phương.

"Khúc cô nương, ngươi không sao chứ?"

Vân Thời thấy Khúc Giáng Chân thảm hại, trong lòng áy náy. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thiên Cơ nói trận pháp không giữ được lâu, vội vàng cuốn Khúc Giáng Chân đi, không lo được đối phương thế nào.

Khúc Giáng Chân nghe câu hỏi thăm muộn màng này mà chết lặng, làm vẻ thờ ơ đáp: 

"Không sao, chúng ta nhanh tìm kiếm đi."

Uy áp của Hoàng Kim Mãng còn sót lại tại đầm, song không nguy hiểm bằng trực diện với nó. Khúc Giáng Chân có chút hồi hộp nhưng càng là hiếu kì về linh thảo dưới này - bởi vì có Hoàng Kim Mãng, rất ít tu sĩ không có mắt xông đến nên linh thảo không hao tổn. Thủy linh thảo có khác với trên đất liền, rất nhiều loại Khúc Giáng Chân chưa từng gặp qua, thành ra nguyên bản thúc giục Thiên Cơ mau lên, trái lại bị thủy linh thảo hấp dẫn, hai chân rốt cuộc bất động, đổi lại là Thiên Cơ - Vân Thời chờ đợi Khúc Giáng Chân.

Thiên Cơ xem như tính tình vội vàng xao động, nhưng khi Khúc Giáng Chân bắt đầu hái linh thảo lại rất có kiên nhẫn. Vân Thời thì toàn thân đề phòng, sợ Hoàng Kim Mãng trở lại. Ngoại trừ những đàn yêu thú, đại bộ phận yêu thú đều là chiếm hữu địa bàn riêng. Hoàng Kim Mãng tại tiểu bí cảnh xem như đứng đầu cho nên không cần lo lắng trong khu vực của nó sẽ xuất hiện yêu thú khác.

Khúc Giáng Chân hái linh thảo hơn nửa canh giờ, đến khi tỉnh ngộ lại thì đã quá muộn. Nàng hướng Vân Thời, Thiên Cơ cười áy náy:

"Thật có lỗi, ta vừa thấy linh thảo là quên đi."

"Không sao." Vân Thời lạnh nhạt nói.

Thiên Cơ hừ một tiếng: "Ta khuyên ngươi tranh thủ thời gian lại ăn Tị Thủy Đan đi, bằng không thì chờ mà ngâm nước."

Rõ ràng là hảo tâm nhắc nhở mà bị Thiên Cơ nói ra lại thành ác thanh ác khí. Khúc Giáng Chân tốt tính cười một tiếng, không tiếp tục nhìn linh thảo còn lại xung quanh nữa, mà đi theo Thiên Cơ, Vân Thời, hướng về nơi tản ra khí tức mê người tìm kiếm.

Trên đường đi, rong chia làm hai bên, ở giữa là một hố sâu to lớn uốn lượn về phía trước. Đó là vết trườn bò của Hoàng Kim Mãng. Nó là bá chủ phương này cho nên ba người tìm thấy ổ của nó cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mùi hôi thối và máu tươi đan xen. Trước động phủ vươn vãi các loại xương cốt thú thậm chí là người. Kim sắc tiểu lô trong tay Vân Thời nhấp nhô chỉ một thoáng, khử sạch mùi hôi thối trong động.

Khúc Giáng Chân lấy minh châu chiếu sáng sơn động,phát hiện trên tường có bích hoạ, nhưng qua trăm ngàn năm bởi dòng nước ăn mònđã không còn lưu lại gì. Nàng nói: 

"Động phủ này hẳn là con người làm, chỉ là bị Hoàng Kim Mãng chiếm lấy."

"Tiếp tục đi lên phía trước." Thiên Cơ nói. Nàng cảm nhận được dị dạng, khí tức dụ hoặc, ở sâu trong động phủ.

Khúc Giáng Chân rụt cổ, nói:

"Có khi nào còn hoàng kim mãng khác không? Tỉ như phối ngẫu hay hậu đại của nó?"

Thiên Cơ nghe vậy bật cười.

Vân Thời lườm Khúc Giáng Chân, mặt quái dị, một lát sau nàng chuyển hướng nhìn Thiên Cơ, ngưng trọng nói:

"Sư tỷ về sau vẫn là ít nhìn thoại bản đi."

Khúc Giáng Chân: ". . ." Bị khinh bỉ sao? Đây chỉ là, chỉ là phỏng đoán hợp lý! Mà càng nghĩ càng thấy... Nếu thật sự có Hoàng Kim Mãng khác thì khi họ xâm nhập đã lao ra bảo vệ lãnh địa rồi, nào có để họ trái nhìn một cái phải nhìn một cái như tuần sát lãnh thổ của mình?

Họ đi vào trong không bao lâu, bị một cửa đá khổng lồ chặn lại.

Huyền thạch màu đen lưu động ám văn, tản ra khí tức cổ xưa khiến tim người ta đập nhanh.

"Sau cửa có cái gì đó." Mắt Thiên Cơ lấp lóe, nói.

Vân Thời tả hữu dò xét một hồi, không tìm được cơ quan cái gì. Nàng nhìn Thiên Cơ, hỏi ý phải chăng đánh vào?

"Xông vào đi!" Thiên Cơ nhíu mày.

Không có cơ quan cũng không có chìa khoá, hiện tại có hai người Trúc Cơ 2, có thể thử một lần.

Khúc Giáng Chân: "Nếu chúng ta có thể xông vào, vậy sao Hoàng Kim Mãng còn ở ngoài?"

Vừa nói xong, chợt thấy Thiên Cơ thương hại nhìn mình, Khúc Giáng Chân cắn môi, chột dạ, yếu ớt bổ sung:

"Chẳng lẽ có trận pháp?"

Vân Thời gật đầu: "Bên ngoài có kết giới chuyên đối phó yêu thú."

Đoạn, nàng lại nói:

"Có lẽ Hoàng Kim Mãng là yêu thú thủ hộ động phủ." 

Nàng rút linh kiếm, chú ý vào cửa đá, mũi kiếm dẫn lôi toán loạn sáng lập lòe trong đêm tối. Vân Thời tụ linh lực tại mũi kiếm, dùng thức thứ nhất của Quy Nhất Quyết, oanh một tiếng, cửa đá bắt đầu rung động.

Không chào hỏi đã xuất thủ, Khúc Giáng Chân bị giật mình. Thấy cửa đá có đá vụn lăn xuống, nghĩ cũng vui, cũng rút linh kiếm rót linh lực và công kích.

Lần một lần hai. . . Cứ như vậy nửa khắc, từ hòn đá lăn xuống biến thành toàn bộ cửa đá đều tại rung động, thậm chí là vết rạn. Thiên Cơ nhìn hai người công cửa, chờ đến khe hở trên cửa đá như là mạng nhện, đầu ngón tay nàng hiện lên ánh sáng, mấy chục tấm Hỏa Phù rơi vào, nàng quát to một tiếng "Lui" ! Ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa. Đất đá lộn xộn, nước đục ngầu... Khi ba người vào trong, mới phát hiện sau cửa đá thật sự có thế giới mới! Họ như bước vào địa cung bị ngăn cách bởi nước.

Sau lưng truyền đến vang động rầm rập, Thiên Cơ nhìn lại, phát hiện cửa đá bị đánh nát vậy mà mọc lại. Nàng nhìn mảnh đất dưới cửa đá, như có điều suy nghĩ.

"Chỗ ấy có gì?" Vân Thời bén nhạy phát hiện Thiên Cơ tâm tình biến hóa, cũng nhìn theo, hỏi.

"Thổ tức." Thiên Cơ nói. Thấy Vân Thời và Khúc Giáng Chân mờ mịt, nàng lại nói: "Thổ tức là vật liệu địa cấp hiếm thấy, có thể sinh sôi không ngừng và phục hồi bản thân, mà tường đất hình thành cực kì kiên cố. Cánh cửa kia sở dĩ có thể phục hồi là vì có chứa thổ tức, tiếc là rất ít."

"Có lẽ bên trong còn có đó?" Mắt Khúc Giáng Chân sáng lên.

Thiên Cơ cười, từ chối cho ý kiến. Nàng nhìn hành lang tối đen trước mắt, nói:

"Tiếp tục đi. Phải cẩn thận."

Chỗ này rất có thể là địa cung chủ nhân bí cảnh để lại, nếu vậy thì nguy hiểm cũng không ít. Có lẽ sẽ bị bí cảnh ném ra, hoặc có khả năng được truyền thừa. Thiên Cơ bắt đầu cảnh giác hơn, cẩn thận nhìn xung quanh, sợ có gì nguy hiểm lao ra.

Hành lang dài gần trăm mét, mãi đi thẳng đến cuối họ mới cảm giác được nguy hiểm khiến lông tơ dựng đứng.

Phía trước là đàn rối bảy màu dàn trận, rất lóa mắt. Trong trận có một con đường uốn lượn hướng về phía trước.

Khúc Giáng Chân bước chân nhanh nhất, phát giác được nguy cơ, cước bộ bước ra, đàn rối trong nháy mắt bắt đầu chuyển động vây quanh ba người.

Những con rối bảy màu này phát tán khí tức Trúc Cơ Kỳ trở lên, vũ khí trong tay đại khai đại hợp, không cho họ chỗ trống. Nhìn xem trận rối chậm rãi co vào, tạo thành vòng vây, Khúc Giáng Chân cầm linh kiếm, sắc mặt trắng bệch, quay đầu hỏi Vân Thời:

"Làm sao bây giờ?"

Vân Thời giương kiếm: "Đánh!"

Kể từ khi vào Trúc Cơ Kỳ, nàng rất ít được so chiêu. Này một đoàn rối Trúc Cơ Kỳ không phải là đối thủ tiếp chiêu tốt sao? Không cần sợ mình đả thương người, có thể đánh thỏa thích một hồi.

Kiếm tu Thiên Khung đều là phần tử hiếu chiến, sao có thể bỏ qua? Khúc Giáng Chân im lặng, thu hồi ánh mắt mong đợi.

Thấy Khúc Giáng Chân còn đứng ở giữa không hành động, Thiên Cơ nhíu mày nói:

"Ngươi cũng là Trúc Cơ 2, đứng đây làm gì?"

Khúc Giáng Chân tê cả da đầu, nặn ra nụ cười hư nhược, yếu ớt đáp:

"Ta là Luyện Đan Sư mà."

Thiên Cơ nhíu mày lại, thấp giọng phê bình:

"Luyện Đan Sư là không cần luyện kiếm? Người Thương Minh đại lục vô dụng như vậy? Không muốn luôn tránh ở sau lưng người khác cơ mà? Lần trước không phải ngươi nói như vậy sao? Sao giờ gặp được nguy hiểm lật lọng rồi?"

Khúc Giáng Chân lắc đầu liên tục: "Ta không phải, ta không có."

Thiên Cơ không có rảnh để phản ứng với Khúc Giáng Chân, đưa tay đẩy đối phương vào trận rối.

Tuy nói chúng nó Trúc Cơ Kỳ nhưng động tác có vẻ cứng ngắc, giống như là bị thiết kế. Chủ động này là Luyện Khí Sư à? Ý nghĩ như vậy chợt lóe trong đầu Thiên Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com