5
5.
Đường núi xa xăm, kéo dài đến cuối cùng. Thiên Khung tiên môn tựa ở sơn trung, bốn phía mây mù lượn lờ tựa như tiên cảnh song mây vẫn không che được người cầu đạo kiên định. Vân Thời vững vàng bước đi trên đường. Tay cầm huyền thiết. Mỗi một bước là mồ hôi chảy ròng từ đôi gò má đỏ bừng xuống cổ áo. Nhìn bước chân như ổn định vậy nhưng chỉ có nàng mới biết mỗi bước là bao nhiêu cố gắng. Lúc trước, nàng đã đi được một phần ba còn không vừa lòng, nay cái mục tiêu tạm thời đó trở nê xa vời... Bởi vì càng đi bước chân càng hãm sâu do trọng lực và khối lượng trên tay khiến cho hai đầu gối nàng mềm nhũn và khụy xuống.
Đan điền linh lực trống không, Vân Thời không còn sức cầm huyền thiết bước đi nữa. Nàng cũng không gấp. Lấy thịt khô trong túi trữ vật ăn và khoanh chân ngồi. Rồi linh khí xung quanh bắt đầu vọt tới, xoay vòng tạo thàng lốc xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của nàng. Vân Thời nhanh chóng hút chỗ linh khí ấy, mặc cho bọn chúng chảy vào đan điền của mình. Nàng mất cả ngày để dẫn linh khí vận hành. Sau, nàng cảm giác được kinh mạch và đan điền dường như nở ra, và ranh giới dường như có vẻ sắp đột phá. Vân Thời vui mừng, nhấc lên huyền thiết, bắt đầu lặp lại kiếm thức.
Huyền thiết hướng từ trên xuống, cách mặt đất bỗng dừng lại, cổ tay Vân Thời như đã hết sức; nàng cảm thấy huyền thiết tự nhiên nặng thêm, sắp rớt ra, bèn vận chuyển linh lực tụ tại tay để hòa hoãn áp lực. Cứ như vậy mà vung bốn phía bốn lần, linh lực lại cạn kiệt, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ linh lực khôi phục lại đứng dậy. Như thế lặp đi lặp lại cho đến khi tay không còn cảm giác bất lực nữa mới tiếp tục đi lên phía trước.
Vân Thời tu luyện không biết ngày đêm, rồi phải quay về lấy thịt khô và Tích cốc đan, có lẽ một thời gian sẽ không có mặt. Thiên Cơ ở vách núi hai ngày đã rời đi. Vân Thời bận tu luyện, nàng cũng có việc cần làm. Nghe Trương Quan Sơn nói dưới núi có một trấn, có thể mua được nhiều thứ, là chỗ tông môn đệ tử thường giao dịch. Dĩ nhiên Thiên Cơ cũng không muốn đi, chỉ là ý thức được mình bây giờ một nghèo hai trắng, cần thiết đi đổi linh thạch. Vừa lúc nàng có rất nhiều Hoàng linh phù.
Thiên Khung trấn ở dưới chân núi Thiên Khung tiên môn, thuộc Thiên Khung bảo hộ, bình thường cũng không ai gây chuyện ở đây. Đường phố phồn hoa, các tiểu thương gào thét buôn bán cũng không giác gì phàm nhân giới, chỉ là hàng hóa của họ là linh vật dành cho các tu sĩ. Thiên Cơ bây giờ chỉ là Luyện khí tầng một, nàng sẽ không đi vào trấn bán đồ một mình. Vừa hay Trương Quan Sơn là một nhân công tốt.
"Sư muội, chúng ta là người tu đạo, không nên sa vào nhưng nơi phồn hoa hay náo nhiệt, mà phải một lòng vấn kiếm." Trương Quan Sơn giáo dục nói.
Nguyên do gặp nạn tại Hồng Diệp Lâm là vì giúp Thiên Cơ, nếu không làm sao hắn rơi vào tình cảnh đó? Nghĩ tới là đầy bụng tức giận, nhưng cũng do hắn thua cuộc, chỉ có thể nhận mệnh.
Thiên Cơ như không nghe thấy Trương Quan Sơn nói gì, híp mắt hỏi:
"Trong trấn nơi nào thu mua linh phù?"
Lời đến bên môi bị chặn trở về, Trương Quan Sơn quay lại đánh giá Thiên Cơ, hỏi:
"Ngươi muốn bán linh phù? Linh phù ở đâu ra vậy?"
Hắn đã thấy Thiên Cơ sử dụng linh phù, còn tưởng rằng là tự nàng mua, lẽ nào——
"Là Vân Thời sư muội làm sao?" Trương Quan Sơn vội hỏi. Ngay cả sư phụ cũng khoe Vân Thời sư muội là thiên tài, có lẽ phù chú cũng không làm khó được nàng.
Thiên Cơ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trương Quan Sơn thấy thế thì nhận định là Vân Thời làm ra linh phù, chỉ là còn đang tu luyện, không rảnh xuống núi. Nghĩ vậy, hắn có động lực hơn, bước chân nhanh hơn, thỉnh thoảng còn thúc giục thoải mái nhàn nhã Thiên Cơ.
"Ngươi ngược lại để bụng Vân Thời." Thiên Cơ hững hờ nói.
Trương Quan Sơn đỏ mặt, cáu kỉnh nói:
"Vân Thời sư muội, ai không thích? Sư phụ nói tương lai nàng là người có hi vọng nhất phi thăng lên đại lục cao hơn!"
Thiên Cơ không phản bác, vì nàng cũng tin tưởng Vân Thời năng lực, nhưng bây giờ mới Luyện khí à? Các chân nhân mong đợi đến như vậy? Nói ra cũng do Thương Minh đại lục linh khí mỏng manh chỉ có thể dưỡng ra vài Tôn giả Hóa thần, muốn lên nữa cũng không được. Trừ phi xuyên qua đường hầm không gian đến đại lục mới có linh khí nồng đậm hơn. Thiên Khung tiên môn cũng có đệ tử như vậy, chỉ là bọn họ đi rồi chưa trở về.
"Đi nhanh đi!"
Trương Quan Sơn thấy Thiên Cơ trầm tư, lên tiếng thúc giục. Thiên Cơ bật cười, nghiêng nhìn Trương Quan Sơn. Nàng tin tưởng Vân Thời sẽ không hứng thú với tiểu tử này.
Trong trấn có một chỗ bán linh phù, tên là Linh Bảo Các. Người phụ trách là một tu sĩ Trúc cơ, vừa thấy Trương Quan Sơn và Thiên Cơ liền nhiệt tình tiếp đón. Thiên Khung Môn che chở họ trong trấn này, thành ra đệ tử của người ta phải nhiệt tình đối đãi, nhất là nội môn đệ tử, phân biệt bởi bạch bào thêu kim sắc đường vân, càng khách khí hơn.
"Không biết hai vị muốn mua linh phù gì?" Người phụ trách tha thiết hỏi.
Trương Quan Sơn phất tay, rồi lườm Thiên Cơ chỉ trầm tĩnh không nói gì, nói:
"Hm, ta cùng sư muội chuyến này xuống núi vì muốn bán một ít Hoàng linh phù."
Người phụ trách ngẩn ra, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh. Tông môn đệ tử không thiếu phù chú thiên phú, bình thường luyện ra không dùng hết kiểu gì cũng đem bán. Hắn cười híp mắt nhìn hai người, lấy bàn tính và gảy rồinói:
"Hoàng linh phù cũng có mấy loại. Như hỏa phù là hàng bình thường, có giá một trăm bốn mươi hạ phẩm linh thạch; bùa dịch chuyển tức thời có giá hai trăm hạ phẩm linh thạch..."
Sợ hai người không rõ ràng, người phụ trách còn dẫn họ dạo qua một vòng Linh Bảo Các, chi tiết báo giá.
"Ta có hai trăm tấm hỏa phù, một trăm tấm bùa dịch chuyển tức thời." Thiên Cơ lạnh nhạt nói.
Người phụ trách thì vui vẻ, nhưng Trương Quan Sơn ngược lại kinh ngạc - do số lượng dọa dẫm, vì bọn họ chỉ là Luyện khí kỳ tu vi, không thế nào tiếp xúc đến linh phù. Linh thạch dựa vào nhiệm vụ hoàn thành tông môn giao cho chung quy cũng ít, căn bản không đủ mua cái gì....
Bán xong linh phù, Thiên Cơ đi dạo trong các, nhìn xem các giá trưng bày cao cấp nhất cũng chỉ là Địa linh phù, đã vậy còn thưa thớt và đánh giá trên trời. Phù chú đại lục này xuống dốc như thế ư? Thiên Cơ thầm nghĩ. Khi nhìn qua đường vân thần bí trên linh phù, mắt nàng bỗng lóe sáng.
"Chúng ta trở về sao?"
Đã bán được linh phù, Trương Quan Sơn thúc giục nói. Thiên Cơ bán được không ít linh thạch, nếu nửa đường bị ai nhớ thương thì thảm!
"Ta muốn đi dạo một chút."
Thiên Cơ cất linh thạch vào túi trữ vật, hững hờ nói. Hai bên đường đều là các loại bảo các, nàng phát hiện các tông môn đệ tử thích tới mấy chỗ đó, còn đám tán tu thì chủ yếu ở sạp ven đường hoặc chợ.
Trương Quan Sơn nhăn nhó, muốn nói tự trở về một mình nhưng lại không yên lòng Luyện khí tầng một sư muội khắp nơi đi dạo, cuối cùng chỉ đành ủ rũ cúi đầu đi theo sau nàng.
Cưỡi ngựa xem hoa từ đông nhai đi tới tây nhai, gặp món nào nàng cũng nhận xét... Miệng mồm nàng không vừa, người bán nói tới khô mồm lại bị nàng dăm ba câu vạch trần sơ hở, cuối cùng cái gì cũng không vừa mắt, toàn bị người ta đuổi đi.
Bộ dạng trông như thiên tiên mà sao người ta đều ghét bỏ đến thế này? Trương Quan Sơn đi sau không tránh được bồi tội thay nàng.
Cho đến khi hai người đến một góc thành tây, có một lão nhân ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt trưng bày mấy thứ trang sức và phối sức. Trương Quan Sơn không có hứng thú với những thứ đó, nhìn qua chuẩn bị đi. Thì lúc này Thiên Cơ dừng lại, nhìn cái ngọc bội màu đỏ huyết rạn nứt ba phần không chớp mắt.
"Lão bá, ngọc bội này bán thế nào?" Thiên Cơ hỏi.
Trương Quan Sơn nhìn tới cái ngọc bội trông như bị đập rồi bị dùng sứt sẹo thuật pháp dán lại... Ngọc bội khác vừa hữu dụng lại đẹp hơn nhiều so với nó có nhiều lắm, mà sao Thiên Cơ lại chỉ nhìn trúng cái này? Trương Quan Sơn không che giấu vẻ ghét bỏ.
"Một ngàn linh thạch." Lão nhân không ngẩng đầu lên nói.
Thiên Cơ: "Ta mua."
"Sư muội, thứ này—— "
Trương Quan Sơn còn chưa nói xong, lão nhân kia ngước mắt lên bổ sung:
"Trung phẩm."
Trương Quan Sơn: "Ông còn không đi ăn cướp đi!"
"Mất mặt xấu hổ quá, ngươi ngậm miệng!"
Thiên Cơ liếc Trương Quan Sơn, sảng khoái bỏ tiền. Và khi nàng chuẩn bị thu hồi ngọc bội thì có một cái tay đột nhiên duỗi tới tính cướp ngọc bội đi. Cũng may Thiên Cơ lanh lẹ, nhân lúc người kia không chú ý đã lấy lại được.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Thiên Cơ lạnh lùng dò xét nữ tu bên cạnh ăn mặc cũng không khác gì mình. Nàng chưa gặp qua người này, nhưng người ta cũng mặc đạo bào của Thiên Khung- Hẳn là ngoại môn đệ tử đi. Thiên Cơ ném ngọc bội vào túi trữ vật, và cau mày.
"Sư tỷ, ta rất thích ngọc bội kia, ngươi có thế nhường cho ta không?" Nữ tu trong trẻo nói.
Thiên Cơ bất vi sở động, không kiên nhẫn liếc nữ tu, cười nhạo:
"Ngươi từ đâu xuất hiện? Ai bảo ngươi cướp đồ của người khác vậy? Bây giờ ta bảo ngươi nhường mạng lại cho ta, ngươi cũng chịu à?"
Sau lưng nữ tu còn có mấy nam tu, nghe được Thiên Cơ nói liền bất mãn.
Trương Quan Sơn đi tới sau Thiên Cơ, thận trọng nói:
"Cô ấy là đệ tử ngoại môn, họ Bách Lý, bái nhập tông môn chúng ta."
Thương Minh đại lục có ba tông bốn nhà, Thần cơ Bách Lý là một trong số đó. Thần cơ Bách Lý chuyên diễn toán thiên mệnh và chế tác phù chú, tại đại lục tự thành một phái nên rất ít người đắc tội. Cô này tên là Bách Lý Huân, dòng bên Bách Lý thế gia, ở gia tộc không được coi trọng nên bái nhập sơn môn. Vốn lấy thiên phú của cô ta đã có thể trở thành nội môn đệ tử nhưng cô ta cự tuyệt, nói là muốn làm đến nơi đến chốn, bắt đầu từ ngoại môn cho đến khi là Trúc cơ mới bái chân nhân làm thầy. Có nghĩa là vị này nhất định là vào nội môn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com