Chương 39: Trở Lại
Mộc A nghe ra được sự châm chọc trước lời lẽ của nàng, nghiêm mặt nói: "Ta cũng đâu phải tới để mời thiếu phu nhân trở về."
Sở Phất ngạc nhiên, "Không phải?"
Mộc A gật đầu, "Nguyên văn lời của tướng quân là, âm thầm bảo vệ thiếu phu nhân, để thiếu phu nhân ở đây không lo cơm áo, không bị bắt nạt."
Sở Phất sửng sốt không nói gì, hóa ra hơn một năm nay, là nàng hiểu lầm.
Không, đúng hơn là bởi vì A Hà, A Hà nói những thám tử này đến đều là vì muốn bắt bọn họ trở về, cho nên kể từ hôm đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của thám tử, A Hà liền bảo vệ nàng lẩn trốn khắp nơi, vẫn luôn muốn hoàn toàn cắt đuôi thám tử.
"Xem như tỷ tỷ cũng có tâm." Cảm xúc trong lòng Sở Phất vô cùng hỗn độn, nhất thời không nói lên được là vui mừng hay buồn bã?
Mộc A gật đầu thật mạnh, "Một tháng trước huynh đệ làm mất dấu thiếu phu nhân, khiến tướng quân lo lắng, liền sai ta đến đây ngay."
Người đó cũng sẽ gấp gáp căng thẳng sao?
Sở Phất vội dập tắt ý niệm này khi nó vừa mới nhen nhóm lên trong đầu. Bọn họ lo lắng những năm tháng nàng ở Đại Yến như thế, một nửa là vì muốn bù đắp cho nàng thứ gì chứ?
Không lo cơm áo, không bị bắt nạt.
Sở Phất cười khổ lắc đầu, bọn họ có phần tâm ý này là đủ rồi, nếu như thật sự muốn bù đắp thứ gì đó cho nàng, vậy thì hãy bù đắp thứ mà nàng thật sự muốn có đi.
"Mộc A, có thể giúp ta làm một việc không?"
Mộc A gật đầu cái rụp, "Tướng quân đã nói qua, ở Đại Yến lời thiếu phu nhân nói cũng chính là lời của người."
"Âm thầm đến Nam Cương Cổ Y, tìm hiểu một loại dị thuật nối liền kinh mạch của Cổ Y?" Thoáng dừng, Sở Phất nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Một tháng, có đủ không?"
Đôi mắt to như chuông đồng trợn lên hết cỡ nhìn nàng, "Thiếu phu nhân, người thật sự muốn chữa khỏi cho cái vị quận chúa kia á?"
Sở Phất cau mày, "Rồi sao?"
Mấy ngày qua Mộc A bên ngoài hành cung phát sầu, cũng nghe ngóng được không ít chuyện về Vân An quận chúa. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được Sở Phất bên ngoài nơi ẩn nấp, việc nên làm nhất chính là đưa nàng rời đi, tránh xa đấu đá tranh giành nơi Đại Yến.
"Ta nghe nói, Vân An quận chúa sống không quá mười tám tuổi."
Sở Phất kinh hãi, nàng nhớ Tần Vương phi từng nhắc đến, việc này thái y chỉ nói với Tần Vương phi, "Ngươi nghe được từ đâu?"
"Mấy ngày nay thành Lâm Hoài đều truyền tai nhau..." Mộc A giật mình nhận thấy sắc mặt Sở Phất không quá tốt, hắn trầm giọng khuyên bảo, "Nhiều đại phu như vậy đều không trị khỏi, nếu thiếu phu nhân chữa khỏi cũng không phải là chuyện tốt."
Tài năng bộc lộ, chỉ càng lún sâu vào nguy hiểm, từ khi còn rất nhỏ Sở Phất đã hiểu được đạo lý này.
Mộc A lại khuyên ngăn, "Ta còn nghe nói, thế tử của Dương Thanh Công gia và Vân An quận chúa có hôn ước..." Do dự một lúc, Mộc A vẫn nói ra, "Hôm đó ta ở trong thành Lâm Hoài đã tận mắt chứng kiến, Vân Thanh công chúa có khuyên cỡ nào cũng không chịu vào thành, thế tử vừa đến một phát đã ngoan ngoãn vào ngay, còn mặc kệ kiêng kị nam nữ mà ngồi chung một chiếc xe ngựa."
Cho nên công chúa mong Yến Anh chết còn không hết.
Ai cứu Yến Anh thì chẳng khác nào đắc tội với Vân Thanh công chúa.
"Đại Yến và Đại Lăng cách nhau cả một vùng Tây Hải, nếu như chọc phải hoàng tộc Đại Yến, cho dù tướng quân phát binh ứng cứu, cũng không đến kịp." Mộc A lo lắng dòm dòm Sở Phất, "Một năm nay, thiếu phu nhân gầy đi rất nhiều, những việc này đừng nên quản nữa."
"Nói xong rồi?" Sở Phất lạnh nhạt hỏi.
Mộc A thầm ngửi được mùi sát khí, "Chắc là... Hết rồi."
"Quận chúa là cô nương tốt nhất mà ta từng gặp, mạng nàng ấy không nên tận." Sở Phất nói rất quyết tâm, "Cho dù toàn thiên hạ đều mong ngóng nàng ấy chết, một khi ta còn ở đây, nàng ấy không thể chết được!"
Ánh mắt kiên định này, Mộc A đã gặp qua rất nhiều lần.
Chắc sẽ không giống với Hầu gia và tướng quân đâu nhỉ?
Mộc A chớp chớp đôi mắt như chuông đồng, thấp giọng nhắc nhở: "Ta không có cách gì trà trộn vào hành cung, không thể bảo vệ thiếu phu nhân mọi sự chu toàn."
"Ta có thể tự bảo vệ mình." Sở Phất nói với giọng thờ ơ, "Đại Lăng lúc đầu so với ở đây còn hung hiểm hơn nhiều, không phải sao?"
"Nhưng mà..."
"Mộc A, lúc nãy ngươi đã nói, tướng quân nhà ngươi cũng đã nói, ở đây, ngươi phải nghe theo ta!"
Mộc A câm nín, chỉ còn nước cung kính khấu đầu nghe theo Sở Phất, "Vâng."
"Một tháng sau, ta sẽ nghĩ cách ra ngoài lần nữa." Lần này đến lượt Sở Phất cung kính quỳ xuống trước mặt Mộc A, "Mộc A, ở Đại Yến ta chỉ có thể dựa vào ngươi!"
"Thiếu phu nhân nặng lời rồi!" Lần này ngược lại khiến Mộc A luống cuống, hấp tấp vội vàng đỡ lấy cánh tay Sở Phất, "Mộc A tự nhiên sẽ dốc toàn lực!"
Sở Phất mỉm cười thoải mái, thoáng nhìn sắc trời, "Ta phải trở về rồi."
"Ta tiễn người." Mộc A nói xong, chỉ về phía rừng sâu thăm thẳm, "Ta âm thầm bảo vệ, sẽ không kinh động đến người khác."
"Đa tạ."
Sở Phất gật đầu, nhìn Mộc A đi vào rừng sâu, lặn tăm không chút dấu vết.
Nàng như có điều suy ngẫm nhìn về phía con đường trên núi lúc đi đến, những đốm sáng rải rác chiếu xuống xuyên qua từ tán cây, một nửa là bóng tối, một nửa là ánh sáng.
"Phất nhi ôm ta... Chỉ cần ôm ta... Là được rồi..."
Hình ảnh Yến Anh nói chuyện đêm qua không ngừng lặp lại trong đầu nàng, cô nương tốt như vậy, Tiêu Tử Tĩnh lại là một tên lòng dạ bạc bẽo, làm sao xứng cùng nàng ấy nắm tay đến bạc đầu?
Sở Phất âm thầm siết chặt nắm đấm, men theo đường núi trở về thành Lâm Hoài.
Mộc A lẳng lặng hộ tống cả một đường, càng nghĩ càng thấy sợ, đợi Sở Phất an toàn hồi cung, hắn nhất định phải viết một phong thư gửi về Đại Lăng.
Chuyện này bắt buộc mời tướng quân xuất mã rồi.
Sở Phất từ cổng thành Lâm Hoài hòa vào con phố dài của Lâm Hoài, nàng nhớ đi qua ba con phố sẽ gặp lại cửa tiệm【Hữu Gian Tô Đường】.
Nàng bỗng nhiên biến mất, chắc đã khiến bốn tên ảnh vệ kia gấp đến phát điên rồi.
Đang suy tư nên dùng lý do gì để giấu giếm thoái thoát cho qua, thì bỗng nghe thấy tiếng hò reo từ cửa tiệm ven đường.
"Bán diều giấy đây! Bán diều giấy đây! Có tiên hạc trên trời, có hùng ưng giương cánh, còn có hồ điệp xuyên hoa! Mau đến xem đê!"
Sở Phất dòm qua quầy hàng nhỏ, một đại nương đang bán diều giấy, bà ấy phát hiện Sở Phất dừng chân ngắm nghía, liền nhấc một con diều quơ quơ trước mặt Sở Phất, "Cô nương qua đây xem thử đi."
Sở Phất mỉm cười đi đến, nhanh chóng liếc nhìn một lượt diều bày trên quầy, cuối cùng ánh mắt rơi trên chiếc diều có hình chim yến, "Cái này."
"Có ngay!" Đại nương gỡ con diều trên quầy xuống, đưa qua cho Sở Phất, "Ba văn tiền."
Sau khi Sở Phất trả tiền xong, nhận lấy diều giấy, mới đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang áp sát đến gần.
Nàng cảnh giác quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy Hứa Diệu Chi nhanh chóng rụt tay về, vốn dĩ muốn vỗ nhẹ bả vai nàng.
"Hứa công tử?"
"Có thể gặp Sở cô nương bên ngoài cung, xem ra, duyên phận hai ta chưa dứt."
Tươi cười tràn đầy trên mặt Hứa Diệu Chi, vẫn nho nhã lịch sự như mọi khi, trong mắt Sở Phất, vẫn là bộ dáng khiến người ta chán ghét như xưa.
"Ta vốn nghĩ Hứa công tử sẽ ra ngoài du ngoạn học hỏi vài tháng." Có đôi khi Sở Phất cũng không biết được rằng Hứa Diệu Chi là thật sự thông minh, hay là thật sự ngu dốt.
Hứa Diệu Chi cười nói: "Xem ra, Sở cô nương vẫn là quan tâm ta."
Sở Phất trào phúng bật cười, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
Hứa Diệu Chi liếc nhìn con diều trong tay Sở Phất, "Lễ Thanh Minh sắp tới, nếu Sở cô nương muốn thả diều, ta cũng có thể đi cùng."
"Hứa công tử." Sở Phất đột nhiên bật cười, "Ngươi đúng là đã nhắc nhở ta, lễ Thanh Minh sắp đến rồi."
"Nếu nói như vậy, Sở cô nương đồng ý rồi?" Hứa Diệu Chi vui mừng, hôm nay Sở Phất có thể xuất cung mua diều, tiết Thanh Minh xin phép ra ngoài, có lẽ là không có gì khó cả.
"Đồng ý chuyện gì?" Sở Phất vờ như không hiểu, "Thanh Minh không phải nên chuẩn bị nến đúc, đi đến quét mộ tỏ lòng thành kính sao? Thấy Hứa công tử mong chờ Thanh Minh như thế, nói vậy đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ, có đúng không?"
"Ngươi!" Mặt Hứa Diệu Chi thoáng biến sắc, "Ngươi đang trù ẻo ta?"
"Ta có sao?" Sở Phất trưng ra bộ mặt ngơ ngác, như thể không biết bản thân đã nói sai câu nào.
"Ở bên đó!"
Âm thanh của phủ vệ từ xa vọng đến, Hứa Diệu Chi liếc mắt nhìn, buộc phải bỏ qua.
"Sở Phất, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận." Hứa Diệu Chi tức giận vứt lại một câu, xoay người rời đi.
Sở Phất cười nhẹ, đây xem như là câu nói hữu dụng nhất của Hứa Diệu Chi trong ngày hôm nay.
Hối hận.
Quả thật không nên có hai từ "hối hận".
Bốn tên phủ vệ mang theo hộp tô đường chạy đến, cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
"Sở đại phu, ngươi chạy loạn kiểu này, mấy cái đầu của bọn ta sẽ bị rơi mất đó."
"Dân nữ biết sai rồi."
Bốn tên ảnh vệ thấy nàng thành khẩn nhận lỗi, trong tay lại cầm con diều, chỉ xem là tâm tình tiểu cô nương, nhìn thấy thứ xinh đẹp sẽ quên mất việc chính.
"Được rồi, hồi cung thôi."
Tìm thấy người là tốt rồi, nói nặng lời, truyền đến tai Tần Vương phi, mấy người bọn họ cũng phải chịu tội, chi bằng chuyện nhỏ hóa không cho rồi.
"Làm phiền."
Sở Phất cúi người hành lễ, theo sau bốn tên ảnh vệ bình yên trở về hành cung Lâm Hoài.
Bên này Yến Anh quấn áo choàng dày, ghé trên bệ cửa sổ im lặng rất lâu.
Vẫn may hôm nay trời nắng đẹp, khắp nơi ấm áp.
Yến Anh nằm trước cửa sổ phơi nắng, trên người cũng không thấy lạnh.
Bữa trưa đặt trên bàn đã dần lạnh, Lục Lan lo lắng lên tiếng khẽ gọi: "Quận chúa, nên dùng bữa rồi."
"Phất nhi vẫn chưa về." Yến Anh thực ra có chút hối hận, để Sở Phất rời khỏi【Mưa Xuân Gian】, để nàng rời khỏi hành cung, lỡ như có ám tiễn, thì biết làm thế nào bây giờ?
Lục Lan bất lực lắc đầu, đảo mắt nhìn khắp hành cung, có thể khiến Yến Anh ngoan ngoãn nghe lời, ngoài Tần Vương phi ra cũng chỉ có Sở Phất thôi.
Lục Lan im lặng chắp tay trước ngực, thành tâm khẩn cầu, thầm niệm: "Sở đại phu, Quan Âm Bồ Tát ơi, mau mau về lẹ đi, không thôi quận chúa đói sắp xỉu tới nơi rồi."
Yến Anh trên tiểu các có thể quan sát phong cảnh khắp cả đình viện, khi bóng hình Sở Phất thoáng ẩn thoáng hiện trong đường trúc, nàng ấy mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui mừng xoay người đứng dậy, ngồi xuống bên bàn, "Lục nhi, nhanh!"
Lục Lan đứng hình mất mấy giây, không biết Yến Anh nói "nhanh" là ý gì?
Yến Anh chỉ Oanh Oanh đang ở bên kia, "Mang qua đây!"
"Vâng." Lục Lan lĩnh mệnh mang lồng trúc đến.
Yến Anh nhận lấy, phất tay ý bảo Lục Lan lui xuống, "Lục nhi lui xuống đi, Phất nhi trở về rồi, nàng ấy hầu hạ ta dùng bữa."
"Vâng."
Tạ ơn trời đất, Sở đại phu trở về là mừng rồi.
Lục Lan như trút được gánh nặng, cúi đầu lui ra.
Yến Anh đặt lồng trúc bên cạnh bàn, nói nhỏ: "Oanh Oanh, ngươi cũng đói lắm rồi đúng không?"
Oanh Oanh giống như nghe hiểu, nhảy lên thành lồng trúc, cất lên một tiếng hót lãnh lót.
"Oanh Oanh lát nữa ngươi kêu thêm vài tiếng, ta thưởng cho ngươi thêm vài quả mọng!" Yến Anh chớp chớp mắt nói, nhẹ nhàng vuốt ve nhúm lông trên đầu Oanh Oanh, "Quyết định rồi nhé!"
Oanh Oanh nghiêng đầu mổ vô ngón tay Yến Anh mấy phát, lần này không đau như lần trước.
Yến Anh nhíu mày, "Vậy cho ngươi thêm mười quả?"
"Tra! Tra tra!" Oanh Oanh như kiểu nghe hiểu, nó vui sướng hót liên tiếp mấy tiếng.
Đúng vào lúc này, Sở Phất cầm theo con diều bước vào cửa lớn【Mưa Xuân Gian】, nàng nhìn phía trước bàn, liền nhìn thấy Yến Anh cùng Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn sang.
Oanh Oanh và Anh Anh, không chỉ là đồng âm, mà giờ coi bộ, ngay cả thần thái cũng giống nhau.
"Hửm?" Sở Phất không cầm lòng được nở nụ cười, nụ cười như gió xuân khắc sâu vào tim, là xuân về hoa nở mà Yến Anh đã mong chờ bấy lâu.
Sở Phất.
Hẳn là, Sở trong sở sở động nhân, Phất trong phân hoa phất liễu.
"Phất nhi... Thật đẹp..." Yến Anh si mê ngắm nhìn, lẩm nhẩm thốt lên.
"Tra! Tra!" Như có cùng suy nghĩ, Oanh Oanh gân cổ kêu hai tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương mới~ cập nhật mới hôm nay~~~ vẫn còn ba vị tiểu thiên sứ bình luận ba chương dài nữa, ta đưa lên phía sau đó~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com