Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Cẩm Tú

Hành cung tráng lệ nguy nga, là chốn hoàng thành lỗng lẫy xa hoa mà ai cũng ao ước. Nhưng đối với Tần Vương và Tần Vương phi, chung quy vẫn chẳng mang dáng vẻ của một mái nhà.

Tần Vương yên lặng đứng dưới sân đình lắng nghe tiếng đàn phát ra từ【Mưa Xuân Gian】. Trong giây phút đó ngài ấy có chút ngạc nhiên, vốn dĩ đến thăm A Anh để lòng được an tâm nhưng vừa bước vào trong sân đã bị tiếng đàn này lôi cuốn.

Tên khúc là《Cẩm Tú》được tấu bởi Văn Ngôn, nhưng người gảy đàn tuyệt đối không phải A Cẩn của ngài.

Ngài ấy vẫn nhớ rõ hình ảnh Tiêu Cẩn ngồi đàn tấu khúc nhạc này trong buổi yến tiệc đêm trung thu năm đó.

Khi ấy, đối với Tiêu Cẩn, ngài ấy chỉ là một người xa lạ. Nhưng Tiêu Cẩn không biết được rằng một khúc《Cẩm Tú》của nàng đã thu hút ánh nhìn của Tần Vương.

Cũng bắt đầu từ đêm đó, Tần Vương từng chút từng chút một khắc ghi nàng vào trong tim, cho đến giờ, đã là tình thâm như biển.

Nghe đến đoạn hiểu ý, Tần Vương không nhịn được bật cười, nụ cười ôn hòa ấm áp.

Tần Vương phi lặng lẽ đứng yên ngoài cửa nhìn chiếc bóng của Tần Vương mà có chút xuất thần. Tần Vương thích nghe nàng gảy đàn, nhưng nàng chưa từng để ý đến thì ra Tần Vương cũng sẽ cười như vậy.

Hắn có vẻ am hiểu tiếng đàn.

Phủ vệ hai bên đường đá nhìn thấy Tần Vương phi, vừa định hành lễ.

Tần Vương xoay người lại, phất tay ra hiệu miễn lễ, gật đầu cười với nàng: "A Cẩn cũng đến thăm A Anh sao?"

Nàng bước tới phía trước, nắm lấy tay Tần Vương: "Hiếm khi A Anh có nhã hứng, đừng nên phiền đến con bé, chúng ta về thôi."

"Được." Tần Vương nắm chặt tay nàng, cùng đi ra khỏi cửa viện, bước vào đường trúc.

Bóng trúc lay động hắt lên gương mặt Tần Vương, không hiểu sao, nàng cảm thấy Tần Vương hôm nay dường như khác với mọi ngày. Nàng thầm nghĩ, có lẽ vì nhiều lúc không quá để tâm đến Tần Vương, nên luôn nghĩ rằng Tần Vương không am hiểu đàn phổ.

"A Cẩn có chuyện muốn hỏi sao?" Tần Vương bỗng dừng bước chân, rồi cười hỏi nàng.

Tần Vương phi cất giọng nghi hoặc: "Điện hạ không hỏi ta đã đi đâu?"

"Có phải đi mua trái cây cho A Anh?" Tần Vương mỉm cười.

Nàng cau mày: "Hôm nay không có trái nào ngon cả."

Tần Vương gật gù: "Vậy ngày mai ta sai người đi mua, nhất định sẽ chọn được loại ngon, nói không chừng quả dại ở Nam Cương có thể có công dụng kéo dài tuổi thọ."

Tần Vương phi muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải gói gọn trong tiếng thở dài.

Tần Vương nghiêng đầu xoa trán: "A Cẩn, đột nhiên ta hơi đau đầu."

Nàng tiến sát lại gần Tần Vương, dịu dàng xoa ấn giúp ngài ấy: "Nhất định là do hôm nay điện hạ uống nhiều rồi."

"Vậy nên sau này A Cẩn phải để ý ta nhiều hơn."

Tần Vương vô cùng hài lòng, lộ ra nụ cười có chút trẻ con: "Đừng đi một mình quá xa."

Chỉ đơn giản là lời bông đùa thôi sao?

Nàng kinh ngạc nhìn Tần Vương.

Tần Vương ôm nàng vào lòng: "A Cẩn trở về là tốt rồi."

Hóa ra là sợ nàng đi mất ư?

Từ sau khi Yến Anh chào đời, Tần Vương chưa từng bất an như lúc này vậy.

Trong nàng ấm áp, không nhịn được cười: "Hôm nay điện hạ thật sự say rồi." Dứt lời, khẽ đẩy Tần Vương, nói nhỏ: "Tì nữ nội thị đều đang ở đây."

"Bọn họ quen rồi." Tần Vương bỗng dưng có chút vô lại.

Tần Vương phi thật sự chắc chắn rằng Tần Vương hôm nay không giống với Tần Vương ngày thường có chút trì độn kia: "Điện hạ?"

Tần Vương bật cười: "Trở về cũng đàn cho ta một khúc nhé."

Nàng mỉm cười hỏi: "Điện hạ muốn nghe khúc gì?"

Tần Vương nhanh nhảu đáp: "《Cẩm Tú》."

"Được." Tần Vương phi gật đầu.

Tần Vương vui mừng khôn xiết, nắm tay nàng, men theo đường trúc dần đi xa.

Rốt cuộc Yến Anh giống ai vậy chứ?

Vừa tấu xong một khúc, bất chợt Sở Phất nảy sinh một ý nghĩ.

Tần Vương văn nhã, Tần Vương phi đoan trang, nhưng Yến Anh lại là một tiểu hồ ly toàn chứa tâm tư xấu xa hư hỏng.

Sau khi dùng bữa trưa đã nói sẽ gảy đàn. Ngoài mặt Yến Anh ôm đầu gối ngồi đối diện ngoan ngoãn nghe Sở Phất gảy đàn, nhưng bên trong lại lén dùng mũi chân đá nhẹ vào đầu gối Sở Phất đang đặt dưới kệ đàn.

Thật ra khúc《Cẩm Tú》này Sở Phất đàn sai rất nhiều chỗ, Yến Anh nghe phát biết ngay. Mỗi lần Sở Phất đàn sai, nhất định là kết quả làm loạn của tiểu hồ ly này.

"Kết quả" này coi bộ còn ngon hơn cả trái cây!

Yến Anh nheo mắt cười, gương mặt tỏ ra ngây thơ vô tội như tiểu hồ ly.

Cũng chỉ có Sở Phất biết, Yến Anh không hề "ngây thơ" một chút nào.

Giọng Sở Phất dịu dàng pha lẫn chút giận dỗi: "Nghịch ngợm!"

Yến Anh vô cùng đắc ý, mặt không đỏ tim không loạn cười ha ha: "Phất Nhi đàn rất hay, không có nghịch ngợm, không tin ngươi hỏi Lục Nhi đi, đàn có hay không?"

Lục Lan ôm lồng trúc, ngồi một bên nghe khúc thỉnh thoảng đút cho Oanh Oanh vài quả mọng.

"Ơ?" Đột nhiên nghe quận chúa gọi mình, Lục Lan nghiêng đầu nhìn sang, nhân lúc Lục Lan không đề phòng, Oanh Oanh lén mổ vài phát vào miếng quả mọng trên tay Lục Lan, thõa mãn nuốt xuống một miếng nữa.

Lục Lan thoáng thất thần, không biết phải trả lời thế nào? Cúi đầu bắt gặp Oanh Oanh lại trộm ăn thêm miếng nữa, bèn la lên: "Ăn nữa sẽ bị đòn đấy, không được ăn vụng!"

"Đúng, Oanh Oanh không được ăn vụng." Sở Phất ra vẻ đứng đắn, nói với Lục Lan: "Lục Lan cô nương, nếu cho ăn nhiều trái cây quá, sẽ bị chướng bụng đó."

Thật sự không cho nữa ư?

Không cho Oanh Oanh, cũng không cho Anh Anh sao?

Yến Anh cười ranh mãnh, lại muốn khều nhẹ vào Sở Phất, nào ngờ Sở Phất vén góc váy lên đứng phắt dậy. Yến Anh ngơ ngác, Sở Phất bất ngờ quỳ xuống lần nữa, đầu gối đè lên Yến Anh.

Đau quá!

Sở Phất thấy nàng ấy nhíu mày, miệng bật ra tiếng rên đau khe khẽ.

Nàng nhịn cười nhấc đầu gối ra: "Quận chúa cũng nên nghỉ ngơi rồi." Dứt lời, lần này đứng lên thật, tiến đến chuẩn bị dìu Yến Anh dậy.

Yến Anh thuận đà ngã vào lòng Sở Phất, nũng nịu: "Phất nhi đàn cho ta thêm một khúc nữa, có được không?" Nói rồi, xà vào lòng Sở Phất.

Mặt Sở Phất ửng đỏ, bức bình phong thêu cặp yến sánh đôi dưới mưa kia làm sao có thể che giấu được sự ngang ngược của tiểu hồ ly này?

Nàng vịn eo Yến Anh, nhân lúc ôm lén nhéo một cái: "Quận chúa về giường nghỉ ngơi, được không?" Hai âm cuối, cố ý mang theo vài phần uy hiếp.

Eo bị đau, Yến Anh trừng mắt cố chịu.

Trước đây cho rằng Sở Phất là một đại phu chính trực, làm sao biết được nàng sẽ còn có những thủ đoạn này?

Cứ... cứ nhận thua trước đã.

"Được..."

"Ừm, quận chúa đi chậm thôi."

Sở Phất dìu Yến Anh cố ý vòng lại vài bước, từ một bên khác của bình phong đi ra, thuận tay xoa nhẹ vào nơi nàng vừa nhéo.

Nói là xoa, thật ra càng giống trêu chọc hơn.

Khá lắm Phất Nhi!

Yến Anh nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, nàng quả là lợi hại, khinh bạc người ta, vẫn có thể mặt không biến sắc bày ra bộ dáng bình tĩnh như thường.

Lục Lan đặt lồng trúc xuống, ôm phích nước nóng đi đến.

Yến Anh thoáng thấy Lục Lan tới gần, nghiêm chỉnh ngồi xuống giường, nghiêm mặt nói: "Lục Nhi, hôm nay không cần lò sưởi."

Lục Lan tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Yến Anh, quả thật hồng hào, không nhợt nhạt như mọi khi. Nhưng Lục Lan vẫn không an tâm được, quay sang Sở Phất: "Sở đại phu, thật sự có thể ạ?"

Sở Phất quang minh chính đại sờ trán Yến Anh, lòng bàn tay chạm xuống gò má, rồi lại sờ vào cổ, nhịn cười nói: "Hôm nay thân thể quận chúa rất tốt, không cần dùng phích nước nóng."

"Vâng." Lục Lan gật đầu, xoay người vòng qua bình phong sơn thủy, đặt phích nước nóng về chỗ cũ.

Yến Anh liên tiếp bị Sở Phất khinh bạc, nơi mà lòng bàn tay Sở Phất sờ qua, khẽ nóng lên, làm gì còn thấy lạnh?

Đợi đã! Lúc nãy Phất Nhi nói, hình như có thâm ý khác.

Yến Anh trố mắt nhìn Sở Phất, Sở Phất bật cười ngồi xổm xuống, túm lấy chân Yến Anh: "Dân nữ giúp quận chúa cởi giày."

Rõ ràng trước đây đều là mình bắt nạt Phất Nhi nhiều hơn, sao hôm nay đột nhiên thay đổi rồi?

Yến Anh cứ có cảm giác Sở Phất vẫn còn giữ lại một chiêu: "Ta... ta tự làm!"

"Muốn tự làm thật sao?" Sở Phất cười nhìn Yến Anh, ánh mắt chất chứa cảm xúc sống động khiến tim Yến Anh nóng lên.

"Hay... hay là Phất Nhi làm đi!" Yến Anh bỗng dưng đổi chủ ý, hai tay chống trên giường, có lẽ, nhân lúc Phất Nhi đắc ý có thể tìm ra cơ hội "báo thù" lại một lần.

Sở Phất cười thầm, đột nhiên đứng lên: "Hay là giúp quận chúa cởi y phục trước đã."

"A?" Mắt Yến Anh mở to hết cỡ.

Sở Phất cách lớp bình phong nói với Lục Lan: "Lục Lan cô nương, tới giúp một tay."

"Vâng!" Lục Lan bước nhanh đến.

Yến Anh được Sở Phất đỡ lên, lúc này đang dang rộng hai tay, đứng trước giường.

Đây là lần đầu tiên Sở Phất chủ động cởi y phục cho nàng ấy.

Vốn dĩ Yến Anh đã quen được người khác hầu hạ, nhưng được Sở Phất hầu hạ, đó lại là một loại cảm giác khác.

Yến Anh ra vẻ bình tĩnh ngắm nhìn khung cảnh sông núi trên bức bình phong, tức trong lòng nhiều chút.

Sao lúc đầu không biết Sở Phất lại "yêu nghiệt" vậy chứ?

Nàng nhân lúc cởi y phục âm thầm ra tay, Yến Anh biết, nhưng lại không thể vạch trần. Trên người nàng tỏa ra một mùi hương thơm của thuốc, mỗi một động tác, mùi hương ấy lại ập vào trong khoang mũi, như có như không mà trêu chọc người ta.

Chỉ hận bây giờ Lục Lan vẫn còn ở đây, trời cũng chưa tối.

Nếu không Yến Anh nhất định sẽ ấn mạnh Sở Phất xuống bình phong, hôn ngấu nghiến lấy đôi môi ấy.

Sau khi ngoại y của cát phục được cởi bỏ, Yến Anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn không ít.

Lục Lan ôm lấy áo bào đi tới bên giá treo y phục, mắc lên thẳng thóm, vuốt phẳng những nếp nhăn.

Sở Phất đi ra sau lưng Yến Anh, tháo trâm cài ra, dịu dàng gỡ vấn tóc của Yến Anh xuống.

"Phất Nhi, ta vẫn nhớ." Yến Anh cất giọng thì thầm vô cùng nhỏ.

Sở Phất khẽ cười, cũng nhỏ giọng thì thầm: "Là cái này sao?" Sở Phất đặt trâm cài xuống một bên, vén mái tóc đen mượt của Yến Anh ra phía trước.

"Cái này?" Yến Anh không hiểu.

Sở Phất khẽ co ngón trỏ, dọc theo cột sống của Yến Anh từ từ di chuyển xuống, lực đạo nhẹ nhàng, nào có đau như hôm đó đả thông gân cốt?

Yến Anh vô thức căng cứng người, vừa ngượng vừa gấp, thấp giọng nói: "Không... không đúng!"

"Không đúng?" Sở Phất nhịn cười.

Yến Anh khàn giọng nói: "Lần này... mạnh hơn lần trước."

"Thích... mạnh hơn?" Sở Phất sâu xa nói.

Yến Anh ngượng ngùng im lặng.

Quả đúng là xem thường Phất Nhi rồi!

Sở Phất nhịn xuống ý niệm tiếp tục "thu thập" nàng ấy, đi đến bên cạnh Yến Anh, đỡ nàng ấy ngồi xuống giường, quy củ mà giúp nàng ấy cởi giày.

Yến Anh dường như đã tìm thấy được cơ hội, đỏ mặt vén chăn lên chui vào trong, tạm trốn một phen, cẩn thận nghĩ xem làm thế nào để báo thù ngay dưới mí mắt Lục Lan?

Sở Phất mỉm cười: "Quận chúa vẫn muốn nghe khúc chứ?"

Yến Anh lộ ra nửa khuôn mặt, gật đầu: "Nghe!"

Sở Phất lại hỏi: "Muốn nghe khúc gì?"

"Khúc... Phượng..."

"Ta biết rồi."

Sở Phất không để nàng ấy nói hết, đứng dậy mỉm cười đi tới trước Văn Ngôn, ngón trỏ gảy đàn, phát ra từng giai điệu.

Yến Anh xoay mặt trong lòng thầm cười, Phất Nhi đúng là biết thật.

《Phượng Cầu Hoàng》.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện tiếp tục ~ bánh ngọt mỗi ngày đến rồi đây~ =。=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com