Chương 19
Chương 19
Vu Đạt La nằm trên giường, vì hôm qua kinh hách quá độ, hôm nay hắn chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe. Hắn vừa nghĩ đến tối hôm qua, mơ hồ liền hối hận, nếu như tối hôm qua mình không mắng ngân giác sư tử, thì có phải tiểu súc sinh kia sẽ bị ngân giác sư tử một ngụm cắn chết? đáng ghét, tại sao ngay lúc quan trọng mình lại khiến Ngân giác sư tử dừng lại.
Nhưng sau đó, Vu Đạt La lại đem cừu hận lần hai chuyển lên người Hoa Miên Thần.
Tiểu súc sinh chết tiệt, nó đoán chắc ngân giác sư tử không dám đánh mình nên mới chạy đến chỗ ta trốn a, không những làm ta bị thương còn khiến ta một đêm toàn ác mộng còn giết chết chiến sủng của ta, tiểu súc sinh cho dù ngươi chết vạn lần cũng không đủ tiêu mối hận trong lòng ta.
Vu Đạt La tức giận đánh ván giường, vẻ mặt độc ác.
"Vu giáo quan, ăn sáng a."
Một tên tạp dịch bưng một mâm thịt đỏ đến, trên mâm còn chén chấm đã được pha thật ngon.
Vu Đạt La vừa nhìn thấy miếng thịt đỏ, không ức chế được liền nôn một đống. Hắn nghĩ đến bộ đồ lòng hôm qua của ngân giác sư tử đổ hết lên mặt, liền thấy mùi vị kinh tởm.
"Cút, ai kêu ngươi mang cái này qua." Vu Đạt La lấy một chung trà để trên bàn, liền ném về phía tên tạp dịch đưa cơm.
Tạp dịch ôm cái đầu máu chật vật lui ra ngoài. Trong lòng hắn nghi hoặc, trước kia Vu Đạt La luôn thích ăn thịt bò tươi, hầu như ngày nào cũng muốn ăn nó, còn nhờ đầu bếp trong trại mỗi sáng đem cơm đến thì chuẩn bị thêm thịt tươi cùng với bánh nướng áp chảo là được, nhưng hiện tại...
"Ngươi đần quá, tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy, Vu giáo quan sao có thể nuốt trôi thịt này?"
Trở về phòng bếp, một tên tạp dịch khác nghe hắn kể lại liền hiểu ra điều quan trọng trong đó.
"Hả? Vu giáo quan như vậy, mà lại bị một thân đầy máu ma thú hù dọa?" tạp dịch bị thương há mỏ, thấy khinh thường. Trong lòng hắn, Vu giáo quan là ác nhân có thể ăn thịt sống uống máu tươi, không phải hắn thích xem triệu hoán thú bị xé xác sao? hiện tại chỉ hứng một người máu cùng nội tạng, đối với hắn không thể bị ảnh hưởng mới đúng.
"Nói đúng thì, hắn gây ác với người khác, nhưng người khác sẽ không cho hắn gây ác. Quên đi, đừng nói nữa, chút nữa ta đem cháo trắng qua, ngươi nhanh tìm y sư băng bó đi."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta thấy Vu giáo quan hôm nay tính khí không vui, cả người âm tình bất định..."
Ngày đầu huấn luyện lại không có Vu Đạt La, các triệu hoán sư cũng ung dung không ít. Nhưng mà, đối với một số triệu hoán sư thân kiều thể nhược, cho dù huấn luyện thế nào, bọn họ cũng chỉ biết rên khổ. Dù sao thì Nguyên Lương so với Vu Đạt La dễ nói chuyện hơn, không ít nữ triệu hoán sư còn làm nũng với Nguyên Lương, hy vọng được giảm chút huấn luyện.
Đối mặt với triệu hoán sư muốn một tấc lại tiến một thước như vậy Nguyên Lương liền nổi giận, quát lớn bọn họ, liền tăng cường số lần huấn luyện lên gấp đôi.
Mặc dù Nguyên Lương không tàn bạo như Vu Đạt La, nhưng hắn vẫn không quên mình chính là giáo quan. Tương lai các triệu hoán sư này phải đến chiến trường biên giới phía nam, xem ra với trạng thái hiện tại như vậy thì chỉ có thể trở thành mồi cho ma thú bỏ miệng.
Bất quá, bỏ qua đám phế vật tiểu thư công tử, còn có một số triệu hoán sư khiến Nguyên Lương hài lòng, nhất là Khanh Nguyệt. Trong cách đánh giá của Nguyên Lương, ngồi trên ngựa, chạy cự li dài, đánh quyền, đối với Khanh Nguyệt đơn giản mà nói chỉ như bữa sáng, nếu có thể thì nghĩ cách huấn luyện riêng cho Khanh Nguyệt, Nguyên Lương cũng không muốn bỏ qua hạt giống tốt như Khanh Nguyệt. Nếu được bồi dưỡng thỏa đáng, sau này Khanh Nguyệt nhất định sẽ trở thành một chỗ giúp đỡ lớn cho chiến trường biên giới phía nam.
Không chờ Nguyên Lương nghĩ cách huấn luyện Khanh Nguyệt, ngày thứ tư Vu Đạt La không kịp đợi liền xuống giường.
"Hừ, mấy ngày qua huấn luyện bọn họ không có gì thú vị? chỉ là chạy bộ mấy thứ kia, ngươi nghĩ có thể huấn luyện được cái gì? ngươi đừng quên, sau này bọn họ cần phải chiến đấu với ma thú a. Cho nên hôm nay kêu mọi người đến đấu thú trường đi."
"Vu.... giáo quan, cái này cũng quá vội a, hôm nay chỉ mới ngày thứ tư, hơn nữa bọn họ là triệu hoán sư không phải chiến sĩ, trước kia không phải đều..."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, yên tâm sẽ không để các triệu hoán sư da mỏng này đấu với ma thú liền đâu, huống hồ chỗ này không chỉ có một cái chiến sĩ a, để Khanh Nguyệt làm mẫu cho các triệu hoán sư, không có triệu hoán thú bên mình, khi đụng phải ma thú nên làm gì a?"
Mặc kệ Nguyên Lương khuyên bảo, Vu Đạt La cố ý muốn Khanh Nguyệt đấu với ma thú một trận.
Khi mọi người đến đấu thú trường, vốn đang hoảng loạn khi nghe được bọn họ không cần lên sân, thì cần ngồi xem chiến sĩ Khanh Nguyệt đối kháng ma thú ra sao là được, liền không hẹn cùng thở dài một hơi, chính diện đấu cùng ma thú bọn họ chưa từng trải.
Đám người Khanh gia có Khanh Khôn dẫn đầu, mắt lóe ác quang, bọn chúng hy vọng Khanh Nguyệt bị trọng thương ở đấu thú trường này, tốt nhất là chết trên đấu thú trường này.
Đây là chỗ đấu thú, nhưng Vu Đạt La lại đem người lên sân, cái này trước giờ chưa từng phát sinh. Nhưng trong mắt Vu Đạt La các triệu hoán sư chỉ là thú vật giúp vui cho hắn.
"Được rồi, Khanh tam tiểu thư, ngươi cẩn thận làm mẫu cho mọi người xem đi? tốt xấu gì ngươi cũng từng là chiến sĩ không phải sao?"
Vu Đạt La vẫn như cũ cao cao tại thượng ngồi trên ghế cao, không chút hảo ý nói Khanh Nguyệt. Hừ, tiểu súc sinh kia sớm muộn ta sẽ báo thù, nhưng lúc này cứ đem chủ nhân của tiểu súc sinh kia trút giận một chút.
Khanh Nguyệt mặt lạnh ôm Hoa Miên Thần hỏi Vu Đạt La: "nếu Vu giáo quan biết ta từng là chiến sĩ, vậy có phải quên là chiến sĩ đấu với ma thú cần có vũ khí? ta nghĩ Vu giáo quan không phải muốn xem ta tay không đánh nhau với ma thú chứ?"
"Ngươi..."
Đang lúc Vu Đạt La phát hỏa, Nguyên Lương vội nói: "Phải phải phải, Vu giáo quan đương nhiên sẽ không để ngươi tay không như vậy, năm trước triệu hoán sư lên đấu với ma thú, cũng được chọn lựa vũ khí đầy đủ." nói xong Nguyên Lương quay đầu nói với Phạm Thập Ngũ: "mau kêu bọn họ đem vũ khí qua đây."
"Vâng." Phạm Thập Ngũ lên tiếng xoay người rời đi.
"..." Vu Đạt La thở không ra hơi, hồi lâu hắn chỉ biết trừng mắt nhìn Khanh Nguyệt, sau đó cười gằn, cũng được Khanh Tiếu cũng đã nhờ hắn dày vò nha đầu này, nếu để nàng vừa vào sân đã bị cắn chết vậy thì lợi cho nàng quá rồi. Không bằng giữ lại mạng cho nàng, sau này chậm rãi chơi đùa, cùng có tiểu triệu hoán thú súc sinh của nàng.
Rất nhanh mấy tên tạp dịch đã đem vũ khí lên.
"Khanh tam tiểu thư, mời xem." Vu Đạt La làm tư thế mời.
Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần đến trước bàn vũ khí, liền đưa tay cầm một thanh kiếm to dài, lắc thử thanh kiếm Khanh Nguyệt khẽ nhíu mày, không đủ nặng, quên đi dùng tạm vậy.
Đám người dưới đài nhìn Khanh Nguyệt gầy nhỏ cầm thanh đại kiếm tất cả đều trừng mắt há mỏ nhìn, khí lực này không hổ là nữ chiến sĩ a.
"Chọn vũ khí xong rồi, đem ma thú đến a."
Ma thú lần này không giống tối qua được kéo đến, mà nhốt trong lồng sắt lớn, được 20 tạp dịch đẩy đến. Mọi người vừa nhìn cũng hiểu, ma thú này không được thuần phục.
Ma thú trong lồng so với ngân giác sư tử tối qua còn ác hơn, nó há miệng phát ra tiếng gầm, tạp dịch chung quanh đều có thể ngửi được mùi thối. Đây là ma thú dùng trên đấu thú trường, Vu Đạt La luôn dùng thịt ma thú nuôi, có đôi khi còn có thịt người.
Khanh Nguyệt nhìn ma thú trong lồng, là một con liêm lang cấp 3, nhưng mà so với ngân giác sư tử tối qua hung hăng hơn, nàng trước kia dùng chủy thủ đối phó liêm lang, còn có gấu nâu đã thành thạo, huống hồ chi là hiện tại.
"Thế nào? Khanh tam tiểu thư, ma thú cấp 3 đê giai, đối với ngươi mà nói không vấn đề chứ? mời lên sân a. Phải rồi, vật nhỏ trong ngực ngươi không được tham chiến a." Vu Đạt La không quên móng vuốt sắc bén của tiểu súc sinh kia.
Khanh Nguyệt không nhìn Vu Đạt La ôm Hoa Miên Thần lên đấu đài, sau đó thả nàng ở góc đài.
"Ngoan ngoãn ngồi đây, chờ ta."
"Ngao ~"
Hoa Miên Thần cũng nhìn ra con ma thú cấp 3 này trước đây ở sau núi Khanh Nguyệt gặp nhiều, cho nên hoàn toàn không lo Khanh Nguyệt bị thương.
Khanh Nguyệt sờ đầu nhỏ của Hoa Miên Thần, sau đó đứng dậy nâng kiếm đi đến giữa sân. Còn tạp dịch theo lệnh Vu Đạt La kéo dây thừng mở cửa lồng.
Cửa lồng từ từ kéo lên, vừa mở ra phân nửa, liêm lang nhịn không được chui ra khỏi lồng, gào thét nhào đến chỗ Khanh Nguyệt. Khanh Nguyệt đứng im tại chỗ, tay nắm đại kiếm nổi gân xanh, sau đó là một hồi âm thanh phá gió, mọi người dưới đài không tin mở to mắt nhìn, Vu Đạt La cũng không tin ngồi thẳng người.
Chỉ một kiếm, như tàn ảnh xẹt qua, đầu liêm lang cấp 3 rơi xuống, không còn nhúc nhích.
"Ngao ngao ~" tiểu nãi âm manh manh vang lên trong không khí yên tĩnh, làm đẹp lắm, không hổ là Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thân vui vẻ ủng hộ Khanh Nguyệt.
Đệch! tiểu súc sinh! Vu Đạt La thừa nhận mình đánh giá thấp thực lực của Khanh Nguyệt, nhưng mà còn chưa xong a.
"Các ngươi, đem tấn phong vượn đến đây." Vu Đạt La nhìn tạp dịch vẫy tay, hừ không phải ngươi có tốc độ nhanh sao? vậy tìm cho ngươi con ma thú có tốc độ nhanh a.
"Vu giáo quan." Nguyên Lương cảm thấy Vu Đạt La điên rồi, "tấn phong vượn là trung giai ma thú, mặc dù là cấp 4, nhưng thực lực của nó hơn ma thú đê giai cả chục lần, bự như vậy thực sự ổn không?"
"Nguyên giáo quan." Vu Đạt La không nhịn được, "vừa rồi chỉ là khai vị, để Khanh tam tiểu thư làm nóng người, hiện tại mới thực sự là chiến đấu." dứt lời hắn liếc Nguyên Lương, "Nguyên giáo quan, ngươi đừng quên, ta mới là giáo quan chính trong trại huấn luyện."
Sau câu nói này, chính là uy hiếp mạnh mẽ, khiến Nguyên Lương dừng khuyên bảo, hắn lo lắng nhìn Khanh Nguyệt cúi đầu thở dài. Chỉ hy vọng Khanh Nguyệt không bị thương nặng trong trận chiến này, để lại di chứng.
Đám tạp dịch theo lệnh Vu Đạt La kéo tấn phong vượn đến.
Ma thú trung giai, đây là lần đầu mình được đấu a, Khanh Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn cửa lồng mở ra.
"Grừ!" một đạo âm thanh bén nhọn xông lên trời, ngay sau đó tấn phong vượn bước ra khỏi lồng, nhìn Khanh Nguyệt dùng sức đấm ngực.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com