Chương 32
Chương 32
"À... các triệu hoán sư tinh anh chúng ta, cũng không định khiêu chiến Khanh Tam tiểu thư sao?" vì không ai để ý Vu Đạt La, hắn lại lúng túng dùng danh phận Địa Trung Hải của mình lại hỏi lần nữa, kết quả nói chỉ giáo thành khiêu chiến.
Cái này lại như chọc giận các thiếu gia thiểu thư tâm cao khí ngạo kia.
"Dừng! là triệu hoán sư, nếu muốn so thì nên sơ triệu hoán thú chứ! chúng ta cũng không phải đám chiến sĩ bẩn thỉu kia!" một vị triệu hoán sư tinh anh bất mãn nói.
"Chiến sĩ thì làm sao?" Khanh Nguyệt thính tai liền nghe thấy hắn hạ thấp danh chiến sĩ, "nếu không có chiến sĩ, sợ thú triều một đường đánh đến chủ thành rồi a?! đến khi đó các ngươi còn có thể nhàn nhã ở đây 'giao lưu hửu hảo" nữa không?"
"Ngươi!" hắn đã sớm thấy triệu hoán thú của Khanh Nguyệt là một cục trắng nhỏ, lúc này không phục gào to: "được a! kêu triệu hoán thú của ngươi, chúng ta đến so một trận."
"Lưu Hiện!" sợ tiểu sủng vật mình thích bị thương, Lôi Gi ác vội trừng mắt liếc hắn một cái.
"Ta...." thế lực nhà Lưu Hiện không bằng nhà Lôi Gi ác, hiện tại thấy Lôi Gi ác trừng hắn một cái thì đã rụt cổ lại, không cam lòng quay đầu nhìn Khanh Nguyệt, chuẩn bị muốn cho hai triệu hoán thú đánh nhau.
Lưu Hiện muốn mượn tay đánh nhau, Hoa Miên Thần nghe Lưu Hiện ầm ĩ trước đó cũng đến đánh. Nàng trực tiếp nhảy khỏi ngực Bích Vũ An, tiểu chân ngắn đi về phía Khanh Nguyệt. Đoạn đường nàng đi đến, vô số giọng nữ hét chói tai.
Khanh Nguyệt nhìn thấy một cục tròn vo trắng trắng từ xa 'lăn' đến dưới chân mình, sau đó vói vói ống quần của mình.
"Tiểu Miên Miên!" mặc dù bị hành động khả ái của tiểu Miên Miên mạnh đến trong lòng rối loạn, nhưng Khanh Nguyệt vẫn ôm lấy Hoa Miên Thần nghiêm túc mắng: "tiểu Miên Miên, sao ngươi lại không nghe lời? không phải nói ngươi ngoan ngoãn ở cạnh Vũ An sao?"
"Ngao ngao ngao!" ta muốn đánh nhau với ma thú của tên khốn kia! Hoa Miên Thần cố gắng ngẩng đầu nhỏ nhìn Khanh Nguyệt kêu to.
Khanh Nguyệt đại khái đoán được ý của Hoa Miên Thần, nhưng mà nghĩ đến bộ dạng nàng trước đó bị thương, Khanh Nguyệt nhíu mày. "không được! không cho phép! ngươi ngoan ngoãn ở đó không được di chuyển!" sau đó nàng nhìn Lưu Hiện nói: "thả triệu hoán thú của ngươi ra đi! ta đánh với nó!"
"Ngươi?" đám triệu hoán sư tinh anh kinh ngạc.
"Mọi người không biết đó a, Khanh Tam tiểu thư của chúng ta trước đây từng là chiến sĩ nha! cho nên triệu hoán thú nàng vất vả triệu hồi được coi như bảo bối đó nha." Vu Đạt La ở một bên âm dương quái khí nói.
Chiến sĩ? đám người tiểu đội tinh anh đánh giá Khanh Nguyệt, tuy có chút không dám tin tiểu mỹ nhân mềm mại này là chiến sĩ, nhưng cũng hiểu được vì nàng một quyền có thể đánh bay được Chu Húc.
Lưu Hiện vốn tự làm khó mình muốn cho triệu hoán thú đánh nhau, hiện tại Khanh Nguyệt cho hắn bậc thang. Nên hắn vội vàng nhận lấy: "vậy thì được! ngươi đánh với triệu hoán thú của ta, nói trước, bị thương thì đừng có mà khóc đó!"
Có triệu hoán thú của mình làm chỗ dựa, giọng Lưu Hiện lại bắt đầu tự mãn.
"Vậy ta cũng nói trước, nếu xong cuộc đấu này ngươi từ triệu hoán sư biến thành người thường, ngươi cũng đừng có khóc đó!" Khanh Nguyệt cười lạnh buông Hoa Miên Thần xuống.
"Ngươi..." Lưu Hiện nhìn bộ dạng Khanh Nguyệt tràn đầy tự tin, lại nghĩ đến thực lực nàng trước đó đáng sợ, nhất thời có chút do dự.
"Lưu Hiện, ngươi đang dài dòng cái gì vậy?" lúc này có âm thanh không nhịn được vang lên, hắn là người dẫn đội tinh anh Lôi Chương, "bỏ đi, ngươi xuống đi, để triệu hoán thú của ta chơi với nữ nhân này một chút!"
Ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu ra lệnh, Lưu Hiện giận nhưng không thể không nói rút về đội.
Lôi Chương vào sân, nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt và Hoa Miên Thần cười cười, dưới chân liền hiện ma pháp trận. Nhanh chóng, bên cạnh hắn liền có một con sư tử uy phong đứng đó.
"Để cho Cuồng Diễm Sư bốn giai trác việt thống lĩnh của ta chơi với ngươi a."
Lôi Chương dứt lời, âm thanh xung quanh chỉ có hít khí. Tư chất trác việt, không phải so với triệu hoán thú của Vu Đạt La tư chất còn cao hơn sao?
Vu Đạt La cảm nhận được xung quanh có tầm mắt đang nhìn mình mập mờ, trong lòng nín giận. Hừ! tư chất triệu hoán thú tốt hơn ta thì sao, hiện tại cũng chỉ bốn giai mà thôi. Bốn giai thăng cấp lên sáu giai cũng dâu có dễ như vậy, quá trình cũng rất thống khổ, triệu hoán thú có tốt hơn nhưng không chịu được khổ sở này thì cũng chết yểu mà thôi!
Vu Đạt La ghen tỵ nhìn chằm chằm Cuồng Diễm Sư, trong lòng âm thầm nguyền rủa gì đó.
Bất quá chỉ là triệu hoán thú bốn giai thôi, uy áp thậm chí cũng không bằng hổ Ngân Phệ lục giai mà mình đã giết chết nữa. Hoa Miên Thần khi dễ con triệu hoán thú này, đột nhiên nhảy đến trước mặt Khanh Nguyệt một bước đối mặt với Cuồng Diễm Sư.
"Ngao ngao ngao!" âm thanh nãi thanh nãi khí nỗ lực khiêu khích Cuồng Diễm Sư.
"Hừ!" Cuồng Diễm Sư cũng không thèm nhìn cục bông trắng nhỏ trước mặt, mũi phun ra tiếng thở.
Ai nha, dám xem thường lão nương! hôm nay lão nương phải cho ngươi xem một chút, cho dù không dùng ma pháp, lão nương chỉ dùng móng vuốt cũng đủ cào chết ngươi a!
Hoa Miên Thần lại "ngao" một tiếng, sau đó nhanh đánh tới Cuồng Diễm Sư.
"Miên Miên --"
"Ca --"
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Khanh Nguyệt nhìn Lôi Giác, thấy nàng nói gì đó với Lôi Chương, Lôi Chương bất đắc dĩ gật đầu, sau đó lệnh cho Cuồng Diễm Sư lui lại, tránh công kích của Hoa Miên Thần.
Không công kích tiểu Miên Miên của mình? Khanh Nguyệt dừng tại chỗ, muốn xem hai huynh muội này định làm cái gì. Nhưng mà, khi Khanh Nguyệt phát hiện Lôi Giác nhìn chằm chằm tiểu Miên Miên đầy cuồng nhiệt, biểu tình liền lạnh dần. Nàng chán ghét tất cả những kẻ muốn có tiểu Miên Miên!'
" Cuồng Diễm Sư, đùa tiểu gia hỏa này chơi một chút, đừng làm nó bị thương."
Lôi Chương lớn tiếng nói.
"Grừ --" Cuồng Diễm Sư gào lớn một tiếng, biểu thị tiếp nhận.
Đùa mình? chơi một chút?
Hoa Miên Thần nghe xong cả người xù lông, đến đầu cũng không ngoại lệ. Sau đó, ánh Lôi Gi ác càng tha thiết, biểu tình Khanh Nguyệt càng lạnh đi.
Ngay giữa săn, cục bông trắng lại đánh về phía Cuồng Diễm Sư hình thể lớn hơn nó mấy chục lần. Ngay sau đó, trong tiếng kinh hô của mọi người, cục bông trắng liền cào Cuồng Diễm Sư bốn đường.
Chậc chậc chậc, hình thể to thì sao chứ? tư chất trác việt thì thế nào? chug quy tốc độ cũng không nhanh bằng ta, không cần dùng pháp thuật cũng có thể tổn thương được con sư tử bự này! Hoa Miên Thần múa tiểu móng vuốt dương dương đắc ý, Cuồng Diễm Sư bị Hoa Miên Thần cào liền nổi giận gầm một tiếng, há to miệng vồ lấy cục bông trắng nhỏ kia.
Cái định mệnh! lúc đầu Hoa Miên Thần còn tránh được, nhưng mà sư tử tư chất trác tuyệt này lại có cái miệng quá thối! mùi thối khiến Hoa Miên Thần choáng váng, suýt chút khiến nàng nôn mửa tại chỗ. Xảy ra chuyện gì vậy? không phải triệu hoán thú không cần ăn sao? sao con sư tử này miệng thúi quá vậy? chờ Hoa Miên Thần định tránh đi thì đã bị cắn trúng.
Vô liêm sỉ! Hoa Miên Thần cảm nhận được hàm răng nhọn đâm vào da thịt mình, nhanh chóng lấy ra ma lực trong cơ thể, nháy mắt ngưng tụ thành băng châm bén nhọn, đâm vào hàm trên của Cuồng Diễm Sư, Cuồng Diễm Sư bị đau liền há miệng ra. Lúc này, tiếng hô của Khanh Nguyệt cũng truyền vào tay Hoa Miên Thần.
Kỳ thực, cùng lúc đó còn có tiếng Lôi Gi ác và các nữ triệu hoán sư khác, bất quá Hoa Miên Thần đã cho qua.
"Ngao --" Hoa Miên Thần nhân lúc Cuồng Diễm Sư há miệng, dùng sức thoát khỏi miệng Cuồng Diễm Sư, bước đến trước mặt Khanh Nguyệt đang lo lắng.
Khi thấy Hoa Miên Thần nằm trong miệng Cuồng Diễm Sư tim Khanh Nguyệt như bị treo lên cũng được hạ, nàng run rẩy ôm lấy Hoa Miên Thần, hé miệng rồi lại khép lại, một hồi không nói nên lời. Có trời mới biết khi nàng nhìn thấy Hoa Miên Thần bị Cuồng Diễm Sư cắn một ngụm kia, tim như muốn ngừng đập. Nếu như... nếu như tiểu Miên Miên cứ vậy không còn, nàng liều mạng cũng phải bắt con sư tử kia chết chung!
Hoa Miên Thần cảm nhận được toàn thân Khanh Nguyệt run rẩy, biết nàng thực sự bị hù. Nàng cọ cọ má Khanh Nguyệt, nhìn môi nàng tái nhợt, do dự một chút thè lưỡi liếm liếm cằm nàng.
Toàn thân Khanh Nguyệt như có dòng diện chạy qua, kinh ngạc nhìn Hoa Miên Thần hồi lâu, lại dùng sức ôm chặt Hoa Miên Thần.
Lôi Giác đứng cách đó không xa nhìn thấy tất cả, sau đó bực bội quay đầu nhìn Lôi Chương nói: "không phải nói ngươi kêu triệu hoán thú của mình cẩn thận rồi sao!"
Lôi Chương không phát hiện trong miệng Cuồng Diễm Sư bị băng châm làm bi thương, chỉ kiểm tra bốn vết cào trên mặt bị Hoa Miên Thần cào ra, rồi thờ ơ vỗ Cuồng Diễm Sư một cái, "cũng vì nói nó cẩn thận, nên tiểu bất điểm mới lợi dụng được cơ hội, chút thương nhỏ này chắc là chọc giận Cuồng Diễm Sư, nó trước giờ luôn há miệng cắn con mồi nên thành thói quen.... nhưng mà Cuồng Diễm Sư vừa rồi mở miệng cũng đã dừng ngay rồi a! ngươi nhìn vật nhỏ kia đi, chỉ bi thương có chút thôi."
Lôi Giác nhìn Hoa Miên Thần long lổ vết máu đỏ trong ngực Khanh Nguyệt, cau mày không nói gì.
Lôi Chương thấy Lô Giác không vui, liền thu hồi Cuồng Diễm Sư đang nóng nảy của mình, nhìn Vu Đạt La nói: "bỏ đi, hôm nay 'giao lưu hảo hữu' chỉ đến đây thôi!"
Vu Đạt La sờ sẹo trên mặt mình, không cam lòng nhìn Hoa Miên Thần, rồi vừa cười vừa nói: "huấn luyện sáng này vậy được rồi, mọi người về nghi ngơi, buổi chiều tiếp tục...." ai nha! thật đáng tiếc mà, còn thiếu chút nữa tiểu súc sinh kia chết rồi!
Lôi Giác, Lôi Chương đứng tại chỗ nhìn Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần rời đi.
"Vật nhỏ kia thật đẹp, ngươi thích thì cứ mua lại a." Lôi Chương nhìn Khanh Nguyệt đo mất dạng, Lôi Giác vẫn còn đang nhìn theo, liền nói với nàng.
Lôi Giác xì cười một tiếng, "ngươi nhìn bộ dạng nàng vừa rồi còn chuẩn bị liều mạng với Cuồng Diễm Sư, ngươi nghĩ nàng sẽ bán tiểu khả ái cho ta?" Lôi Gi ác cũng nghĩ mình không thể làm được như Khanh Nguyệt, nếu vật nhỏ kia bị ma thú một ngụm nuốt vào, nàng cùng lắm là tiếc nuối, nhưng cũng không muốn tự mình xông lên liều mạng với ma thú, "yên tâm, mọi chuyện đều có cách, ta không cần tự mình đối nghịch với nữ chiến sĩ a?"
Lôi Chương cười cười, chào hỏi tiểu đội tinh anh theo Vu Đạt La dẫn bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi chuyên dụng của họ. Lôi Chương hoàn toàn không biết, triệu hoán thú Cuồng Diễm Sư trong không gian của hắn, miệng còn đang bi thương chưa lành vẫn tiếp tục lăn lộn tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com