Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8

Mở hết ngăn kéo ra xem, ngoại trừ đống ma hạch hữu dụng, tiền bạc và châu báu, mấy bình thuốc, sách cùng vài thứ vặt nhỏ dùng được để Hoa Miên Thần bỏ vào không gian, thì mấy thứ khác Khanh Khôn cất vào, đều bị Khanh Nguyệt bỏ đi.

Đúng là đồ bỏ, cái tủ này nhìn to xa hoa như vậy, nhìn dáng vẻ tốt như vậy lại không có gì, Hoa Miên Thần nghĩ lại, hình như trong phòng Khanh Khôn có cái rương lớn để quần áo a?! quả nhiên đồ đáng tiền để bên cạnh mình mới yên tâm a.

Hoa Miên Thần ảo não hiểu được, thấy Khanh Nguyệt đang đứng tại chỗ hoạt động gân cốt, biết là nàng sắp tiến vào chỗ sâu chuẩn bị săn ma thú.

Trước khi ra cửa Khanh Nguyệt đã đem y phục kiểm tra toàn bộ một lần, xác thực không thấy dính chút đồ khả nghi nào, mới đem Hoa Miên Thần ra sau núi, bị chơi một vố cũng khôn ngoan lên, hiện tại nàng đã có tính cảnh giác cao.

Khi Khanh Nguyệt khom lưng rút chủy thủ trên đùi ra, Hoa Miên Thần suýt chút quên mất cái kinh hỉ mà mình muốn đưa.

"Cạch!" một thanh trường kiếm hoa lệ rớt xuống đất.

"Thì ra kiếm này cũng bị Tiểu Miên Miên ngươi lấy đi a?" Khanh Nguyệt cũng không chút kinh ngạc, "vậy thì tốt a, hôm nay ta sẽ dùng thanh kiếm này giúp Tiểu Miên Miên ngươi săn nhiều ma thú một chút a."

Lần trước đem theo Hoa Miên Thần bên người, lúc này Khanh Nguyệt vẫn như cũ ôm Hoa Miên Thần, đi về sau núi đi đến nơi sâu nhất. Dù sao săn ma thú có thêm không gian của tiểu miên cũng thực dễ dàng, thi thể ma thú bị nàng giết chết cũng không bị lãng phí.

Dùng chủy thủy nhiều năm, giờ đổi thành một thanh trường kiếm, ngoại trừ tay Khanh Nguyệt có chút không quen thì mọi thứ đều thành thạo. Dùng chủy thủy nàng cũng có thể giết chết ma thú lớn, thay bằng kiếm thì Khanh Nguyệt chỉ đơn giản lướt qua vài đường là được.

Hoa Miên Thần ở một bên vui vẻ nhìn một hồi, rồi yên tĩnh chạy ra chỗ đất trống. Lần lượt đem ngăn tủ lục sạch sẽ, đem toàn bộ đồ ăn thừa cùng cái áo khoác dơ của Khanh Khôn toàn bộ ném xuống đất, sau đó xoa vài cái tiểu hỏa cầu, trực tiếp thiêu sạch chúng hủy thi diệt tích.

Khanh Nguyệt liếc qua thấy Hoa Miên Thần đang chơi với lửa, sủng nịch cười tiếp tục chuyên tâm đối phó ma thú.

Cho dù mình đối phó với ma thú thành thạo, nhưng nàng cũng không thể phớt lờ để ma thú có cơ hội lợi dụng được.

Hoa Miên Thần đốt cái tủ cùng đồ ăn cặn vào quần áo đốt thành tro xong, cũng không ngừng lại mà tiếp tục dùng ma pháp hỏa hệ cao hơn tiếp tục đốt những thứ này cùng bụi đất dung thành một mảnh, khi Khanh Nguyệt đi đến, trên mặt đất chỉ còn một mảng đen thui.

"Tiểu bướng bỉnh..." Khanh Nguyệt hiện tại chỉ mới đang trưởng thảnh đối với Hoa Miên Thần lại thích vuốt ve sờ mó không yên. "lại giải quyết xong một con ma thú nữa rồi, Tiểu Miên Miên ngươi đem nó thu vào không gian đi a ~"

"Ngao ~" Hoa Miên Thần vui sướng, lắc lắc cái mông nhỏ chạy đến chỗ đám ma thú.

Còn ở Khanh gia, Khanh Tiếu nhìn Khanh Khôn mà phát điên.

"Sao ngươi lại vô dụng như vậy?! tủ bị trộm mà còn có thể ngủ đến sáng được?"

Nếu là chuyện này xảy bình thường thì Khanh Tiếu cũng không tức đến như vậy, nhưng hiện tại trong nhà còn có khách, ngươi đường đường là người Khanh gia, lại để người khác không tiếng động trộm tủ trong đêm mà không biết, điều này nói lên cái gì?! nói rõ người Khanh gia bất tài vô dụng, đến cả ăn trộm cũng có thể thuận tiện đến lấy cái tủ đi, thủ vệ Khanh gia rải rác như vậy thì có ai phái người đến ám sát cũng không biết được.

"Hạ nhân đi tuần đêm đâu? tất cả chết hết rồi sao? chỉ một đêm mà cái gì cũng không nghe được?"

"Phụ thân, có thể ăn trộm thực lực cao cường..."

"Ngươi câm miệng đi! biết ăn trộm thực lực cao cường đến tai Khanh Nguyệt thì còn thể thống gì? sao không nghĩ xem phòng của nàng có đủ chứa cái tủ của không ngươi hả?" lúc đó hạ nhân chạy đến báo với Khanh Tiếu là Khanh Khôn chạy đến phòng Khanh Nguyệt náo loạn, Trì Lương Hàng một bên cũng nghe thấy, Khanh Tiếu nhìn thấy hắn thoáng câu khóe miệng, cảm thấy trong mắt hắn nhất định là đang cười nhạo Khanh Khôn ngu xuẩn.

"Không phải... không phải phụ thân..." Khanh Khôn muốn biện giải, thật ra mình muốn quấy phá Khanh Nguyệt, cũng không nghĩ là Khanh Nguyệt trộm tủ của hắn, nhưng mà nếu lời này đã nói ra trước mặt Trì Lương Hàng, hắn sẽ còn bị giáo huấn thảm hại hơn a!!

"Không phải cái gì? cút về đi! trưa này cũng đừng đến ăn cơm, gọi hạ nhân tuần đêm tối qua đến cho ta."

Khanh Tiếu hiện tại bị chọc cho tức một bụng không chỗ phát tiết, mắng Khanh Khôn xong hắn lại phải đi xử lý đám hạ nhân tối qua. Khanh Khôn buồn tủi sờ bụng một cái, hôm qua đã không được ăn cơm trưa, hôm nay lại cũng như vậy?

Trì Lương Hàng tận mắt thấy trò khôi hài này, bĩu môi châm chọc, xem ra sau khi trở về cần phải khuyên nhủ phụ thân a, cái Khanh gia này rốt cuộc làm sao mà có thể trở thành một trong Lục Đại Gia của Long Châu thành này được a? thoạt nhìn không đáng tin.

Tất cả mọi người ở đây, đều nhận định ăn trộm lấy cái tủ là kẻ có thực lực cao cường, không ai hoài nghi đến thứ gọi là không gian ma pháp. Cũng phải, không gian ma pháp gì đó, từ mấy ngàn năm trước, cũng đã không còn ai nói đến. Hiện tại ngoại trừ pháp trận triệu hoán, thì làm gì có không gian ma pháp nữa chứ?

Vậy thế giới này thực sự có ma pháp không gian sao? không đúng! Hoa Miên Thần nhớ khi nàng xem tiểu thuyết không có tình tiết không gian ma pháp a!

Buổi tối Hoa Miên Thần cuộn người nằm trong ngực Khanh Nguyệt đang ngủ say, mơ màng lại mơ thấy tình tiết trong tiểu thuyết. Đáng tiếc cũng không nhớ được bao nhiêu, cố nhớ nhiều ngày chỉ nhớ được ở dị thế này đúng là xuất hiện vài thứ hỗ trợ như là không gian ma pháp của ai đó? khi nghi vấn này xuất hiện Hoa Miên Thần cảm giác ký ức mình bị chặn lại thoáng cái liền thông suốt, còn có thể là ai chứ? Khanh Nguyệt là nữ chủ trong tiểu thuyết này, không gian ma pháp dĩ nhiên là ở trong tay nàng a.

Nhưng mà, hôm trước khi nàng biết mình có không gian ma pháp nàng khiếp sợ không phải là giả vờ... được rồi, không gian ma pháp này ở cuối truyện Khanh Nguyệt mới có được a. Nếu không nàng cũng không ở Khanh gia bị khi dễ thê thảm như vậy được, thậm chí đến cả dáng vẻ xứng với một tay võ khí cũng không có.

Hiện tại không gian ma pháp ở đâu? sau này làm sao Khanh Nguyệt lấy được? liệu mình có thể giúp nàng tìm được cái này để nàng trở thành bàn tay vàng không? ôm nghi hoặc này, Hoa Miên Thần lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.

Tiếp tục giấc mơ lần trước, lần này Hoa Miên Thần nhìn thấy rõ khối ngọc bội màu lục bích, hiện lên kim quang dần dần sáng rực, cuối cùng hóa thành một đạo lục quang xuyên vào ngực Khanh Nguyệt.

Không gian ma pháp ở thế giới này chính là ngọc bội mẫu thân để lại cho Khanh Nguyệt nàng! Mà khối ngọc bội đó hiện tại đang ở trong tay cặn bã nam phụ cha của Khanh Nguyệt!

Khi Hoa Miên Thần tỉnh dậy lần nữa, thì trời đã sáng lúc này ngọc bội trong mơ Hoa Miên Thần cũng nhớ rõ ràng.

"Rốt cuộc tỉnh rồi! tiểu trư lười a ~"

Mũi nhẹ điểm một cái, bên tai lại vang lên giọng nữ ôn nhu. Nói ai là tiểu trư lười a ~ Hoa Miên Thần tạc mao, heo ở dị giới này so với thế giới trước nàng ở xấu gấp trăm lần a!

"Hừ hừ" bất mãn lăn vài vòng, lúc này Hoa Miên Thần miễn cưỡng từ trên giường tỉnh lại. Ngẩng đầu thấy Khanh Nguyệt cười sủng nịch, Hoa Miên Thần liền âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải nghĩ cách lấy ngọc bội của cặn bã nam phụ thân kia về trả lại cho Khanh Nguyệt.

Hôm nay Khanh gia cho hạ nhân cạnh gác nghiêm hơn nhiều, cửa sau cũng nhiều thêm hai thủ vệ. Thấy Khanh Nguyệt muốn đến sau núi bọn thủ vệ lại liếc Khanh Nguyệt một cái cho có. Dù sao lệnh cấm túc của Khanh Tiếu nói ra với Khanh Nguyệt chỉ là bằng miệng, vài hạ nhân cũng không biết chuyện này.

Cho nên trong lúc Khanh gia đang lo lắng bắt tên trộm thần thông quảng đại kia, tìm cái tủ cho Khanh Khôn để chứng minh thực lực Khanh gia, thì lúc này Khanh Nguyệt lại bế Hoa Miên Thần ra sau núi, còn Khanh gia lúc đó thì nhao nhao cả lên.

Khanh Nguyệt tốn không đến nửa ngày đã đem trường kiếm của Khanh Khôn sử dụng đến thuần thục, vậy thì mấy ngày tiếp theo Khanh Nguyệt cứ thế đến sau núi rèn luyện, nhưng lại cảm thấy không có chút sức lực nào, từ khi dùng thành thạo thanh trường kiếm Hoa Miên Thần đem đến, Khanh Nguyệt phát hiện thanh trường kiếm này cư nhiên có thể dùng đấu khí của mình khiến mình thương tổn rất nhiều.

Trước kia phải dùng chút thời gian thì mới có thể giết chết ma thú, thì ra trang bị tốt có thể làm tăng thương tổn a, dùng chủy thủy mấy năm không có thuộc tính gì Khanh Nguyệt cũng hiểu được nhiều hơn, thực lực tăng cường cho nên ma thú cấp thấp sau núi này hiển nhiên không đủ đấu. Khanh Nguyệt có tự tin rằng nếu bây giờ nàng có bị rải phấn dẫn thú lên, không cần Tiểu Miên Miên giúp nàng vẫn có thể bình an trở ra, còn có thể giết vài chục con ma thú.

Đến lúc đổi nơi huấn luyện, thì cũng nên mua thêm vài quyển sách dạy kỹ thuật chiến đấu để học một chút. Đang lúc Khanh Nguyệt nghĩ cách vào Long Châu thành và tìm giờ thích hợp để rèn luyện bản thân, thì Khanh gia nhận được mệnh lệnh từ thành chủ Long Châu thành.

5 năm một lần, thú triều bùng nổ chỉ còn cách một năm nữa.

Long Châu thành là nơi tương đối hẻo lánh, phía nam biên giới cách Cự Ma Chi Sâm một con sông, hàng năm đều có ma thú đến từ Cự Ma Chi Sâm đến quấy phá, những con ma thú này đột nhập biên giới đám thủ vệ vẫn có thể ứng phó được. Nhưng đáng sợ hơn là, ma thú ở Cự Ma Chi Sâm không giống như ma thú những chỗ khác chịu yên phận, cứ mỗi 5 năm chúng nó sẽ phát động đột nhập với số lượng lớn vào Long Châu thành, mọi người gọi nó là thú triều. Lúc này nếu biên giới phòng thủ thất bại, vậy thì toàn bộ Long Châu thành có thể sẽ bị lượng lớn ma thú công hãm phá hủy.

Kỳ thực, trên đại lục này những chỗ bị thú triều tập kích có đến mấy nơi, khi thú triều đến với số lượng lớn cũng cần thật nhiều chiến sĩ cùng triệu hoán sư đến chống đỡ.

Ở Long Châu thành này, vì số lượng triệu hoán sư ít ỏi, cho nên chống đỡ thú triều đa phần đều là chiến sĩ dùng mạng mình để thủ hộ Long Châu thành an toàn. Qua mấy trăm năm, số lượng các chiến sĩ hy sinh tăng vọt, còn số lượng triệu hoán sư cũng càng lúc càng nhiều, cho dù chiến sĩ ở Long Châu thành hy sinh cống hiến lớn như vậy, nhưng địa vị của họ vẫn không bằng triệu hoán sư.

Cho nên các chiến sĩ bắt đầu bất mãn, bọn họ yêu cầu 5 năm một lần ở biên giới chống thú triều phải có triệu hoán sư tham gia cùng, không thể đối xử bất công với các chiến sĩ như vậy.

Thành chủ cũng để ý đến, chiến sĩ tinh anh ở Long Châu thành cũng bắt đầu giảm mạnh, mà số lượng triệu hoán sư cả ngày lêu lổng không việc gì làm ngày càng tăng. Số lượng như vậy khiến thành chủ cảm thấy các đại gia tộc nuôi nhiều triệu hoán sư như vậy còn không bằng bồi dưỡng thêm vài cái chiến sĩ tinh anh.

Cho nên mấy chục năm trước thành chủ Long Châu thành bắt đầu cưỡng chế các gia tộc trong thành trưng thu triệu hoán sư ra biên giới phía nam hiệp trợ các chiến sĩ cùng nhau chống thú triều. Các gia tộc đều liên hợp kháng nghị, đáng tiếc chủ ý thành chủ kiên định nếu ai dám cãi lệnh liền cho binh lính đến san bằng cả gia tộc.

Theo ý thành chủ nếu ngươi ở Long Châu thành này hưởng thụ yên vui cùng hòa bình thì ngươi cũng phải vì Long Châu thành này cống hiến gì đó, nếu không thì đừng hòng ở Long Châu thành này tiếp tục sống yên ổn.

Vốn ở Long Châu thành có 8 gia tộc lớn, biến mất hai gia tộc, cũng vì muốn liên thủ ép thành chủ miễn gọi triệu hoán sư trong gia tộc bọn họ vào danh sách, thành chủ dưới cơn nóng giận, mệnh lệnh binh lính trực tiếp san bằng hai gia tộc này.

Có hai gia tộc biến mất làm sự răn đe, 6 gia tộc còn lại cùng các tiểu thế gia đều im re. Bọn họ nghe theo mệnh lệnh thành chủ, cứ 5 năm phối hợp cùng thành chủ, chọn một ít triệu hoán sư trong gia tộc đưa đến biên giới phía nam giúp các chiến sĩ chống lại thú triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com