Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99

Chương 99

Mấy trăm con ma thú, không tới nửa giờ chiến đấu, Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt và bánh bao thịt thực lực mạnh nhất đã khiến mọi người xem đủ. Cái này, mới thực sự là cường giả a!

"Có thể khuyên Miên Thần đến biên cương phía nam cùng chúng ta, đây có lẽ là quyết định chính xác nhất của ta rồi."

Hạ Nghênh Lâm nhỏ giọng nói, Đồng Thư và Bùi Chấn Sơn cũng tán thành gật đầu, sức chiến đáng sợ như vậy nếu mang đến chiến trường phía nam, nhất định là binh khí hình người, có Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt và bánh bao thịt tham chiến, năm nay nhất định sẽ chống lại được thú triều ngày càng mạnh rồi!

"Khanh Nguyệt, thật lợi hại a. Ta thật sự không nhìn ra được thực lực chân chính của ngươi a."

Tạ Định Nam hạ xong con ma thú cuối cùng, hưng phấn chạy đến bên cạnh Khanh Nguyệt, giơ ngón tay lên khen.

"Cũng may, không chỉ có mình ta lợi hại." Khanh Nguyệt không mặn không lạt đáp một câu, quay đầu nhìn Hoa Miên Thần.

Hoa Miên Thần để băng kiếm của mình tùy ý cắm trên sọ ma thú, không biết lấy khăn tay từ đâu ra, lau sạch vết máu rồi khom lưng ôm bánh bao thịt.

Nhìn Hoa Miên Thần lúc nào cũng ôm bánh bao thịt, Khanh Nguyệt nhớ đến trước kia mình cũng ôm tiểu Miên Miên như vậy, tâm tình lại hạ xuống.

"Bốp bốp bốp..."

Đội ngũ đang nghỉ ngơi ở phía xa, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Ngươi.... ngươi thực sự rất giỏi! bị thương mà vẫn lợi hại như vậy!"

Khi Hoa Miên Thần về đội ngũ, tiểu Trác từng chỉ trích Hoa Miên Thần đỏ mặt nhỏ giọng nói với nàng.

"Cảm tạ..." Hoa Miên Thần lịch sự đáp lai bằng nụ cười với nàng, "ngươi cũng rất giỏi, mọi người cùng đến biên cương phía nam đều rất giỏi!" đương nhiên, ngoại trừ xú nha đầu Khanh Nguyệt!

Tiểu Trác đồng học bị nụ cười Hoa Miên Thần làm mất hồn, tay cầm ma hạch đút cho triệu hoán thú của mình nhưng lại nhét vào lỗ múi nó mà không phát hiện ra, nếu không phải mọi người xung quanh nhắc nhở, thì triệu hoán thú của nàng không còn là dây leo miệng rộng nữa mà trở thành dây leo mũi rộng rồi.

Vì muốn đi tới điểm kế tiếp trước khi trời tối, mọi người chỉ nghỉ một chút sau đó thì tiếp tục lên đường, đồng thời khi mặt trời lặn thì đến nơi đóng quân.

Nơi đóng quân này là chỗ cũ được định cho đội năm vừa rồi đi đánh dấu để lại, là một vùng đất phẳng, vì an toàn cây cối và cỏ dại xung quanh đều được làm sạch. Mọi người cùng nhau làm, nhỏ sạch cỏ trên đất đốt thành tro sau đó bắt đầu dựng lều.

Khanh Nguyệt vẫn dựng lều cách lều Hoa Miên Thần chừng bốn năm bước, sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Hoa Miên Thần thì mới tháo lều dựng xa ra một chút.

Tối đó, Hoa Miên Thần xung phong nhận gác đêm, Dương Hồng Dật nghĩ đến Hoa Miên Thần lực chiến mạnh, cảm thấy có nàng gác đêm thì càng yên tâm, nên đã đồng ý. Đội Long Châu thành bên kia, Khanh Nguyệt tự mình gác đêm.

Hai đại binh khí hình người gác đêm, mọi người tối ngay ngủ có thể an tâm ngon giấc rồi!

Đêm đã khuya, mọi người quay về lều của mình, trên đất trống hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn xung quanh truyền đến tiếng ma thú tru.

Hoa Miên Thần ngồi trước lửa trại, ôm bánh bao thịt sưởi ấm. Mùa đông phương nam không lạnh cóng như phương bắc, nhưng gió rét thấu xương chà xát thôi vẫn thấy khó chịu.

Kỳ quái, trước kia mình ở hình thái là triệu hoán thú cũng không sợ lạnh như vậy. Chắc là do trên người có lông dày a, Hoa Miên Thần phủ kín áo choàng, hai tay xoa xoa tiểu bánh bao thịt đang ngủ say trong ngực.

"Miên Thần...."

Khanh Nguyệt ngồi ở đống lửa khác chờ chờ, nhịn không được lại tới ngồi cạnh Hoa Miên Thần.

"Chúng ta có thể ngồi cùng một chút không?"

Hoa Miên Thần không ngẩng đầu, chỉ xoa xoa bánh bao thịt trong ngực.

"Miên Thần..." không được Hoa Miên Thần đáp lại, Khanh Nguyệt không cam lòng kêu một tiếng.

Hoa Miên Thần lúc này mới chịu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt còn chưa kịp vui vẻ, thì bị lời Hoa Miên Thần nói làm lạnh thấu tâm.

"Ngươi có biết, ngươi đáng ghét lắm không?"

"Ta...."

"Ta chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi! ta và ngươi không quen biết, nhưng ngươi cứ quấn lấy ta là có ý gì? ta cầu ngươi tha cho ta được không? không cần ngươi đơn phương đối tốt với ta! ta không cần!"

Hiện tại lão nương không còn là triệu hoán thú của ngươi nữa! không cần phải ép mình chiếu cố cho ta!

Khanh Nguyệt hé môi, cuối cùng vô lực nói tiếng xin lỗi.

"Hừ? xin lỗi? thay vì nói xin lỗi, thì phiền ngươi rời đi đi, đừng ngồi cạnh ta nữa, phiền lắm, sau này cũng đừng theo sau ta, được chứ?"

Mỗi câu Hoa Miên Thần nói như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng Khanh Nguyệt, Khanh Nguyệt nhịn đau, giữ tay Hoa Miên Thần cầu khẩn nói: "Miên Thần, ta.... chúng ta không thể bắt đầu lại sao?"

"Lần nữa?" Hoa Miên Thần cười lạnh tức giận nhìn Khanh Nguyệt, "chúng ta cùng xuất hiện cũng không có, làm gì có lần nữa?" một câ bắt đầu lại, thì quên đi ngươi từng vứt bỏ ta?

"Miên Thần ta biết ngươi......"

"Ngươi biết cái gì? cái gì ngươi cũng không biết!" Hoa Miên Thần nhịn không được cắt lời Khanh Nguyệt, "Khanh Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau phiền ngươi tránh xa ta ra một chút! nói thật, hiện tại ta thấy ngươi thì đã thấy ghét rồi!" mỗi ngày cùng nam chính liếc mắt đưa tình, rõ ràng là cố chọc giận ta mà!

Câu nói sau cùng của Hoa Miên Thần như là búa tạ, đánh nát tim Khanh Nguyệt.

"Ta.... cứ vậy khiến ngươi chán ghét?"

Hoa Miên Thần gỡ từng ngón tay đang Khanh Nguyệt đang giữ lấy tay mình ra, tựa như trước đây nàng đẩy tay mình ra, "không phải chán ghét, mà là rất chán ghét!"

Tay bị Hoa Miên Thần đẩy ra ủ rũ vô lực, Khanh Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó lau khóe mắt, nghiêm túc nói: "xin lỗi, ta sau này.... sẽ không làm phiền ngươi, sẽ không biết không để ý tới mong muốn của ngươi, làm chuyện chọc giận ngươi."

"Ah.... rồi sau đó thì sao?" Hoa Miên Thần nhìn Khanh Nguyệt đầy trào phúng.

"Bây giờ ta đi liền, sẽ không ở cạnh làm chướng mắt ngươi."

Khanh Nguyệt nói, liền đứng dậy. Nàng đi về đống lửa trước đó, được hai bước thì dừng lại, quay người.

"Miên Thần, ta.... ta hỏi ngươi câu cuối, ngươi.... vết thương trên lưng ngươi lành chưa? ta có thuốc trị thương rất tốt...."

"Không cần, tổn thương trên lưng ta đã lành hết rồi!"

"Thật sao?" Khanh Nguyệt có chút nghi ngờ, tối qua mình đã giúp Miên Thần thoa thuốc, nhưng không phát hiện sẽ tốt đến như vậy a?!

"Tin hay không kệ ngươi," Hoa Miên Thần cau mày không kiên nhẫn phất tay, "bây giờ ngươi đi được chưa?"

Khanh Nguyệt bình tĩnh nhìn Hoa Miên Thần một hồi, sau đó nở nụ cười.

"Ta đi, ngươi.... mệt thì ngủ trước, chỗ này có ta coi rồi."

Sao mình lại quên, Miên Thần và mình không giống nhau. Nếu bị thương da thịt đối với nàng mà nói rất dễ khôi phục a.

"Không cần lo! ngươi tự đi ngủ trước đi!" Hoa Miên Thần không khách khí từ chối ý tốt của Khanh Nguyệt, đồ điên, cười cọng lông a!

Khanh Nguyệt quay về đống lửa, vùi đầu vào khuỷu tay của mình, không nói gì nữa. Vừa nghĩ đến sau này mình có thể ở xa nhìn Miên Thần, không thể đến gần nàng. trong lòng lại quặn đau từng trận. Vì sao đau chứ? không phải đã chết lặng rồi sao? nhưng mà, đúng là tự làm tự chịu a Khanh Nguyệt! khó trách Miên Thần hiện tại chán ghét ngươi như vậy!

Hoa Miên Thần liếc một cái thấy Khanh Nguyệt co thành một đoàn, cũng đem mặt mình vùi vào trong bộ lông mềm của bánh bao thịt.

Đừng dây dưa ta nữa, không có chủ nhân như ngươi ta sống còn tốt hơn!

Không sai, vì không muốn phát sinh chuyện như tối qua, Hoa Miên Thần liền mượn lần gác đêm này nói rõ ràng với Khanh Nguyệt. để hai người tự do cắt đứt! nàng không muốn dây dưa không rõ ràng nữa, nàng không muốn để Khanh Nguyệt làm như quen thân với nàng, tiếp tục làm kiêu thoa thuốc đổi băng kia nữa!

Nàng và Khanh Nguyệt, chỉ có thể là người xa lạ!

Bầu trời nổi sắc trắng, hai người gác đêm không xứng chức suy nghĩ một đêm, xung quanh cũng không lo. Cũng may, cả đêm không có ma thú đột nhập.

"Miên Thần, cực khổ rồi! ngươi có muốn về lều ngủ một chút trước không? chúng ta làm điểm tâm xong thì gọi ngươi?"

Hoa Miên Thần nghe Hạ Nghênh Lâm nói xong, suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý. Nghĩ cả đêm rối tung rồi, bên cạnh còn có một người đáng ghét, hiện tại nàng cũng có chút mệt.

"Được, bánh bao thịt cho các ngươi mượn, nếu muốn săn thú thì gọi nó hỗ trợ cùng."

Hoa Miên Thần không khách khí đem bánh bao thịt nhét vào lòng Hạ Nghênh Lâm, sau đó đi về lều của mình.

"Phải rồi, tên này ngủ cả đêm, ta nghĩ chút nữa sẽ tự tỉnh, các ngươi giờ gọi nó thế nào cũng không được." trước khi vào lều, Hoa Miên Thần lại nhắc nhở một câu.

Hạ Nghênh Lâm ôm bánh bao thịt mềm mại trong lòng, cái gì cũng không nghe lọt được nữa!

Trời ơi, trời ơi! nàng rốt cuộc cũng ôm được bánh bao thịt rồi! đây không phải nằm mơ chứ?

Đồng Thư đứng bên cạnh đỏ mắt, nhân lúc Hạ Nghênh Lâm không để ý, đoạt bánh bao thịt trong ngực nàng đi.

"Để ta ôm một cái.... ah! thật mềm mại thoải mái a!"

Hai người cứ vậy mà quên luôn đi làm điểm tâm, ngồi chồm hổm dưới dất, chuyên tâm vuốt ve bánh bao thịt.

Đến khi Bích Vũ An, Bích Thiên Thiên và Tào Văn tỉnh lại ra khỏi lều, thì hoảng sợ thấy tiểu Miên Miên của Khanh Nguyệt từng cự tuyệt không cho ai ôm, giờ lại làm ổ trong lòng những nữ nhân khác!

Khanh Nguyệt a! tiểu Miên Miên của ngươi thực sự không cần ngươi nữa rồi!

Trong lòng ba người vang lên cảnh báo, sau đó chen lấn chạy đến chỗ Hạ Nghênh Lâm các nàng.

Cuối cùng, 5 nữ nhân vây quanh bánh bao thịt, một bên vuốt lông một bên trò chuyện, trở thành hảo bằng hữu. Sau khi bánh bao thịt tỉnh ngủ, phát hiện mình nằm trong lòng người, còn chủ nhân của mình thì không thấy!

"Nguy rồi, tiểu Miên Miên tỉnh?"

Bích Vũ An thấy bánh bao thịt mở mắt, liền nhớ tiểu Miên Miên từng ghét người khác ôm ấp nên sợ hãi.

Hạ Nghênh Lâm cũng nhớ đến trước kia ở trong rừng Ám Thương, bánh bao thịt không thích người khác chạm vào, nên cũng sợ theo.

"Ngao ngao ngao ngao."

Khiến người bất ngờ chính là, bánh bao thịt chỉ kêu thành tiếng mềm mại, manh đến 5 cái nữ nhân lại vươn ma trảo.

"Bánh bao thịt, chủ nhân ngươi canh một đêm rồi, hiện tại có chút mệt, đã đi nghỉ trước. Nàng nói ngươi tỉnh lại, thì giúp chúng ta đi săn vài con ma thú làm điểm tâm."

Đồng Thư vuốt bộ lông mềm của bánh bao thịt, đem lời Hoa Miên Thần dặn nói cho bánh bao thịt nghe.

"Ngao ngao ngao ~" thì ra chủ nhân đi ngủ a! ta đây ngoan ngoãn không làm ồn nàng. Ân, còn phải săn vài con ma thú cho chủ nhân làm điểm tâm, dù sao chủ nhân cũng ăn rất nhiều a ~

Bích Vũ An, Hạ Nghênh Lâm thấy bánh bao thịt không chống cự các nàng vuốt ve, trong mắt đều lóe tinh quang.

Chờ Khanh Nguyệt mang một con ma thú về, thì phát hiện vài triệu hoán sư Long Châu thành dùng ánh mắt cảm thông nhìn mình.

Khanh giáo quan thật đáng thương, triệu hoán thú của nàng thực sự vứt bỏ nàng rồi.

Hơn nữa nữa quả cầu lông nhỏ giờ đã thành mập cầu hoa tâm, trái ôm phải ấp làm nhiều người mơ ước!

Khanh Nguyệt & bánh bao thịt: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com