Chương 16. Ác mộng đến
Vầng trăng khuyết lạnh lẽo bò lên trên vách núi chênh vênh, ánh trăng lạnh như băng sương chiếu vào chốn u tịch. Ánh trăng len qua kẽ trúc rồi dừng ở dưới hiên, chiếu sáng sườn mặt Thẩm Y.
Nàng chống tay nhìn ánh trăng treo cao, gió tuyết vừa ngưng, bầu trời u ám cũng tan đi không ít. Nếu tỷ tỷ vẫn còn, vào những đêm như thế này, tỷ tỷ thường lôi kéo nàng cùng ngắm sao.
Thẩm Y không kiên nhẫn bằng tỷ tỷ, chỉ đếm sao một lát đã thấy mỏi mắt. Dứt khoát nằm gối lên đùi tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ dịu dàng kể chuyện xưa sao trời đọc được trong sách. Rất nhiều thời điểm, chuyện xưa của tỷ tỷ còn chưa kể hết, nàng đã say sưa tiến vào mộng đẹp.
“A tỷ……” Thẩm Y chỉ hy vọng trời cao rủ lòng thương, nàng còn có thể gặp lại a tỷ. Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nhìn về phía chiếc giỏ nhỏ bên cạnh —— trong giỏ lót một lớp áo cũ, thỏ con ăn no đang say ngủ.
Nàng vươn tay dịu dàng vuốt ve đầu thỏ con, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt yêu nữ tươi cười ló ra sau chú thỏ.
Sao lại nghĩ tới nàng ấy chứ?!
Thẩm Y vội vàng lắc đầu, nàng tự nhủ với chính mình, thuốc trị thương đã đưa, lời quan tâm cũng đã nói, yêu nữ kia dưỡng thương ở chỗ Tạ công tử, thương thế nhất định có thể hồi phục.
Nếu có thể hồi phục, liền không cần phải luôn lo lắng cho nàng ấy như vậy.
“Sư tỷ!” Tề Tiểu Đường bỗng nhiên từ phía sau nhảy ra, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Thẩm Y, yêu thương mà xoa xoa thỏ con, “Thỏ con, sư tỷ mang ngươi chịu lạnh cả đêm, ngươi có muốn trở về nghỉ ngơi không?”
Thẩm Y biết nàng ấy tới kêu nàng về nghỉ ngơi, “Ta sẽ trở về nghỉ ngơi ngay.”
“Sư tỷ, có phải có tâm sự gì không?” Tề Tiểu Đường đã lâu không nhìn thấy nàng ngồi phát ngốc như vậy.
Thẩm Y lắc đầu, “Không có việc gì.” Nàng khom lưng nhấc chiếc giỏ nhỏ lên, nghiêng mặt mím môi với Tề Tiểu Đường, “Đi thôi.”
“Đi!” Tề Tiểu Đường nhiệt tình khoác tay Thẩm Y, nàng cùng Thẩm Y đồng môn nhiều năm, sớm đã quen Thẩm Y thanh lãnh như vậy, ít nhất, nàng cũng coi như là người hiếm hoi từng nhìn thấy sư tỷ cười, đưa mắt nhìn khắp Thiên Phật Môn, có rất nhiều người còn chưa từng thấy đâu!
Thẩm Y đi theo Tề Tiểu Đường về tới phòng, sau khi hai người dọn dẹp ổn thỏa, liền trở về giường nghỉ ngơi.
Nàng nhắm mắt nhớ lại phản ứng của sư phụ khi nàng trở về sáng nay, vẫn hòa ái trước sau như một. Ba năm trước, nàng chỉ nghĩ những người này đều đối xử thật lòng, nhưng hôm nay, nàng thấy bọn họ đều là con hát mang mặt nạ, một vài người diễn còn hay hơn gánh hát đến diễn vào hội chùa tại trấn Thiên Phật.
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Nàng phụng bồi là được.
Từ nay về sau, nàng tiếp tục đóng vai đồ nhi ngoan ngoãn, trước tiên học hết Niêm Hoa Chưởng rồi tính tiếp.
Ngày mai Kim Châm Đường có một cuộc thi nhỏ, nàng nhất định phải thắng những sư đệ cùng sư muội khác. Khi nàng tình cờ gặp Dạ Ly Tước ở khách điếm Vô Hồi, được Dạ Ly Tước đút một viên bí dược của Thương Minh Giáo, võ công của nàng đột nhiên tiến bộ, có lẽ cũng hợp tình hợp lý. Cuộc thi nhỏ lần này, không cần độc chiếm vị trí đứng đầu, đoạt được vị trí thứ ba là đủ, tránh bị sư môn hoài nghi, về sau càng thêm phòng bị nàng.
Bóng đêm dần sâu, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do quá mức nhớ mong a tỷ, nàng lại mơ thấy cái đêm Trung Thu ba năm trước đây ——
“A tỷ! Theo muội đi!” Nàng thần thần bí bí nắm tay tỷ tỷ lẻn vào nơi Dương Uy tiêu cục lưu giữ hàng hóa, nàng đã sớm biết ngăn bí mật phụ thân cất chứa đồ vật quan trọng ở nơi nào, nàng chỉ tò mò, bảo vật mà phụ thân nhận được đến tột cùng là cái gì.
Thẩm Liên lớn hơn nàng hai tuổi, dịu dàng dễ gần, đêm nay nàng ấy mặc một bộ váy sam vàng nhạt, cây trâm trên búi tóc có một nhánh hoa đung đưa, tuy chỉ thoa một lớp phấn mỏng, nhưng ai thấy đều sẽ cảm thấy tỷ tỷ chính là mỹ nhân trời sinh. Đặc biệt là thời điểm tỷ tỷ cười rộ lên, hai lúm đồng tiền trên má thật sâu, đừng nói là người khác, ngay cả Thẩm Y cũng muốn chìm đắm trong ý cười dịu dàng như nước của tỷ tỷ.
Tuy Thẩm Y cũng xinh đẹp, nhưng vẫn còn non nớt, mặt mày cũng chưa hoàn toàn nở rộ. Nàng hâm mộ nhất chính là đôi má lúm đồng tiền của tỷ tỷ giống như mẹ, không giống nàng, chỉ có một má lúm đồng tiền.
Thẩm Liên từ trước đến nay hiểu chuyện, nhìn thấy Thẩm Y vào nơi này, liền biết nàng ấy muốn nghịch ngợm, vội vàng khuyên nhủ: “Tiêu cục có quy củ của tiêu cục, Y Y đừng quậy phá, làm hỏng thanh danh của cha.”
“Liếc mắt một cái nha.” Thẩm Y làm nũng với tỷ tỷ, chỉ cần nàng làm nũng, đừng nói là tỷ tỷ, ngay cả cha mẹ cũng không nhịn được, “Được không, chỉ liếc mắt một cái thôi à.”
Thẩm Liên không lay chuyển được muội muội, “Chỉ liếc mắt một cái, xem xong liền đi.”
“Vâng!” Thẩm Y gật đầu thật mạnh, nhanh chóng mở ngăn bí mật, lấy chiếc hộp gỗ bên trong ra. Lúc trước bởi vì đã từng mở ra, hộp gỗ chỉ hờ khép, Thẩm Bất Bình cũng không biết nên làm thế nào mới có thể đóng chặt một lần nữa.
Thẩm Y mở hộp gỗ, tò mò lấy chiếc khăn đỏ tươi bên trong ra, “Ồ? Đúng là một chiếc khăn cho nữ tử.”
Trong mắt Thẩm Liên đầy nghi ngờ, “Làm sao vậy?”
Thẩm Y đắc ý cười nói: “Hôm qua cha nói, đây là lễ vật tặng mẹ!” Nói xong, nàng cẩn thận nhìn nhìn hoa văn thêu trên chiếc khăn, mặt trên có thêu rất nhiều chữ nhỏ, nhỏ như con kiến, không cẩn thận nhìn thì cũng không rõ rốt cuộc viết cái gì.
Thẩm Liên cẩn thận đọc câu đầu tiên, lẩm bẩm thì thầm: “Âm thực tâm pháp, hàn khí……” Chỉ đọc sáu chữ này, Thẩm Liên liền có thể kết luận, đây tuyệt đối không phải lễ vật cha tặng cho mẹ.
Mẹ ngày ngày lo lắng cha bên ngoài áp tải, sao có thể hứng thú với võ công tâm pháp gì chứ.
“Mau trả lại đi!” Thẩm Liên thầm cảm thấy bất an, vừa định đưa khăn cho Thẩm Y, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng kêu rên. Dường như có người té ngã, phát ra một loạt tiếng xột xạt.
“Ai đó!” Thẩm Y lấy hết can đảm hét một tiếng.
Chỉ thấy một bóng đen xuất hiện trên cửa, ngay sau đó một thanh đao nhuốm máu xuyên qua cửa, kẻ mặc đồ đen cầm đao bổ vào cửa phòng, lộ ra sát ý dày đặc với các nàng, “Giao ra đây.”
“Chạy mau!” Thẩm Liên dắt tay Thẩm Y xoay người chạy, thuận thế đá văng ngăn bí mật trong phòng, nhanh chóng chui vào mật đạo.
Kẻ mặc đồ đen đuổi theo, suýt nữa bị cửa đá rơi xuống phong bế con đường phía trước.
“Y Y, lát nữa muội tiếp tục chạy về phía trước, ta đến mật đạo bên kia, đi báo cho cha biết, trong nhà có cướp.” Thẩm Liên một bên chạy, một bên chỉ đường cho Thẩm Y, “Ra khỏi mật đạo, muội hãy chạy đến ngoại ô phía Bắc, vùng rừng rậm dễ ẩn trốn, nghe rõ chưa?”
“A tỷ, ta sợ.” Dù sao Thẩm Y cũng nhỏ hơn nàng, sao có thể không sợ?
Thẩm Liên nắm thật chặt tay Thẩm Y, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, a tỷ nhất định sẽ tìm được ngươi!”
“A!”
“Các ngươi là ai?!”
“Ách!”
“Giết người rồi!”
Hai người chợt dừng bước tại nơi mật đạo phân nhánh, từ hướng khác của mật đạo truyền đến tiếng chém giết vô cùng rõ ràng, mùi máu tươi nồng nặc dọc theo mật đạo lao đến.
“Tam Mãnh ——!” Lúc tiếng kêu thảm đến khàn cả giọng của nhị thúc vang lên, hai người không khỏi rùng mình một cái.
Mặc dù các nàng còn nhỏ, cũng hiểu rằng đã không thể đi qua bên kia.
“Mẹ cùng cha……” Thẩm Y run rẩy mở miệng, không nhúc nhích nhìn qua tỷ tỷ.
Hốc mắt Thẩm Liên đã đỏ, không dám chần chờ thêm, kéo Thẩm Y chạy tới lối ra, “Đừng quay đầu lại, Y Y, chúng ta phải sống sót, nhất định phải sống sót!”
Khi đó Thẩm Y cho rằng chỉ cần chạy ra khỏi mật đạo, liền có thể đón nhận kết thúc của cuộc giết chóc, lúc nàng theo tỷ tỷ chạy ra khỏi mật đạo, mới kịp hiểu ra, giết chóc đêm đó chỉ mới vừa bắt đầu.
“Còn muốn chạy chỗ nào?”
Sát thủ mặc hắc y cầm đồ đao như bóng với hình, như quỷ ma bò ra từ địa ngục, nhất định phải lấy mạng các nàng mới có thể thiện bãi cam hưu.
“Chạy! Chạy mau!”
Thẩm Liên nắm chặt tay muội muội, không dám nhìn ra sau dù chỉ một lần.
Đáng tiếc, khi đó các nàng quá mức nhỏ yếu, làm sao trốn được những tên sát thủ kia?
Hai tỷ muội bị song chưởng của tên hắc y nhân đuổi theo đánh ngã xuống mặt đất, khi đó Thẩm Y đã cực kỳ tuyệt vọng, nàng biết chính mình đã không thể sống sót, chỉ hy vọng a tỷ có thể toàn mạng.
Nhưng mà, sao Thẩm Liên có thể để muội muội ra đi trước nàng? Vì thế nàng ra vẻ muốn cắn xé chiếc khăn, hấp dẫn hắc y nhân đuổi theo nàng, nếu đêm nay chỉ có một người có thể sống sót, Thẩm Liên hy vọng người đó sẽ là Y Y.
Từ khi nàng đặt một nụ hôn lên trán muội muội, nàng đã giống như cha mẹ, xem Y Y là bảo bối trong lòng. Chỉ cần nàng còn một hơi thở, thì sẽ không để Y Y xảy ra chuyện.
“A tỷ ——!”
Trong mơ, a tỷ cùng những tên sát thủ chớp mắt biến mất ở cuối con ngõ nhỏ, Thẩm Y lại bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh đã làm ướt nửa tấm lưng, nàng hé miệng thở dốc, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.
“A tỷ……” Hai tay Thẩm Y ôm lấy đầu, tóc mai vừa loạn vừa ướt, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào vậy mà một chút ấm áp cũng không có.
Tầm mắt mơ hồ, Thẩm Y cố nén nước mắt, cuộn thân thể lại, vùi đầu vào gối, thật lâu khó có thể bình ổn.
“Kẽo kẹt ——”
Tề Tiểu Đường bưng nước ấm đẩy cửa vào, nhìn thấy Thẩm Y vẫn không nhúc nhích trên giường, vội vàng đặt chậu nước xuống, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Y, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho sư tỷ, lúc chạm vào mới biết sư tỷ đã ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
“Sư tỷ lại gặp ác mộng?” Tề Tiểu Đường đau lòng nhìn Thẩm Y.
Thẩm Y hít hít cái mũi, “Ừm.”
“Đã qua ba năm rồi.” Tề Tiểu Đường cũng không biết nên an ủi như thế nào, đành nói sang chuyện khác, “Trời giá rét, quần áo ướt sẽ cảm lạnh đó, ta đi lấy xiêm y cho ngươi.”
“Ở cùng ta trong chốc lát là được rồi.” Thẩm Y vội nắm lấy tay Tề Tiểu Đường, gắt gao mà nắm, giống như ba năm trước đây tỷ tỷ nắm tay nàng, “Chỉ trong chốc lát.”
Tề Tiểu Đường gật đầu, “Được.”
Một khắc sau, Thẩm Y cuối cùng đã hoãn lại, nàng buông lỏng tay Tề Tiểu Đường, nghiêng mặt cảm kích nhìn nàng ấy, “Cảm ơn.”
“Sư tỷ khách khí quá.” Tề Tiểu Đường cúi đầu nhìn thoáng qua chậu nước trên mặt đất, “Nhưng mà khả năng nước đã nguội, ta sẽ mang một chậu nước ấm khác cho sư tỷ.” Nói xong, Tề Tiểu Đường lại bưng chậu nước lên một lần nữa, khi đi đến cạnh cửa, không yên tâm mà quay đầu lại nói, “Sư tỷ cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Ừ.” Thẩm Y đáp lời.
Tề Tiểu Đường khẽ thở dài một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài.
Tấm áo uớt đẫm dán trên lưng Thẩm Y, bị gió thổi đến, lạnh đến thấu xương.
Thẩm Y thở dài một hơi, từ trên giường đứng dậy, cởi bỏ xiêm y, lấy khăn khô lau sạch sẽ mồ hôi lạnh, lại thay đổi một bộ xiêm y mới.
Nàng ngồi bên gương đồng, nhìn chính mình trong gương, lẩm bẩm: “A tỷ, tỷ nhất định còn sống, có đúng không?”
Ngoài cửa phòng, Tề Tiểu Đường nín thở im lặng, kỳ thật cũng không có đi xa. Chỉ vì nàng mới vừa ra ngoài vài bước, suýt nữa đụng phải sư phụ Đàm Vân tới thăm hỏi sư tỷ.
Đàm Vân ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng, đến gần cạnh cửa, quan sát Thẩm Y qua khe hở hồi lâu.
Từ khi biết được Dạ La Sát chủ động đối tốt với Thẩm Y, Đàm Vân đã bắt đầu đề phòng Thẩm Y, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Dạ La Sát tiếp cận Thẩm Y tất nhiên có ý đồ khác.
Đối với vị đệ tử Thẩm Y xưa nay luôn thành thật này, Đàm Vân thầm cảm thấy trên người nàng ta có gì đó thay đổi, nhưng nhất thời lại không biết đến tột cùng là thay đổi nơi nào.
Chờ tìm được Thẩm Liên, Thiên Phật Môn lần theo dấu vết tìm được 《Âm Thực Quyết》, nàng tuyệt đối là người đầu tiên trừ bỏ Thẩm Y, rồi sẽ giết Thẩm Liên, miễn cho ngày nào đó nuôi hổ gây hoạ, sau này sinh ra đại hoạ.
Đàm Vân quan sát một lát, không phát hiện Thẩm Y khác thường chỗ nào, nàng yên tâm một chút, quay đầu lại nhìn về Tề Tiểu Đường phía sau, đè thấp thanh âm nói: “Ở bên a Y nhiều hơn.”
“Vâng, sư phụ.” Tề Tiểu Đường biết sư phụ từ trước đến nay thương sư tỷ, có đôi khi nàng còn sinh ra vài phần hâm mộ.
Đàm Vân gật đầu với Tề Tiểu Đường, thấp giọng nói: “Đừng để nàng ấy biết ta đã tới.”
“Vâng!” Tề Tiểu Đường gật đầu thật mạnh.
_____
Chú giải
Phụng bồi: đồng hành, hỗ trợ một cách cung kính.
Thiện bãi cam hưu: hài lòng, chấp nhận bỏ qua.
Một khắc: khoảng 15 phút. Một canh giờ là 2 tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com