Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Không." Lương Thích phản bác theo bản năng: "Tôi sẽ không ly hôn với cô."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Thích mới cảm thấy giật mình.

Đây không phải ý định của cô.

Đối với tình hình trước mắt, ly hôn là một lựa chọn tốt nhất đối với Hứa Thanh Trúc.

Làm Omega số một Hải Chu, sau này tương lại nàng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, có thể gặp được nhiều Alpha so với Lương Thích càng tốt hơn, chắc chắn sẽ có người không ngại việc nàng đã từng kết hôn mà luôn đối xử tốt với nàng.

Nhưng Lương Thích lại nói: "Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không ly hôn với cô."

Lương Thích nhăn mày thành một ngọn núi nhỏ, gắt gao ôm ngực, đau đớn khiến cho cô lui về sau nữa bước, một giọt mồ hồi như hạt đậu từ trên trán rơi xuống, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

Giống như có người điều khiển thân thể của cô.

Nói cách khác, ý thức của nguyên chủ không hoàn toán mất đi, thái độ ở việc ly hôn với Hứa Thanh Trúc rất khiên quyết.

"Có ý nghĩa gì sao?" Hứa Thanh Trúc câu môi, cười nhạo nói: "Dù sao cô cũng không thật sự yêu tôi."

"Xin lỗi......" Lương Thích nhận thức được chính mình không thể ngăn cản ý thức của nguyên chủ nói chuyện, đánh phải nhíu mày xin lỗi: "Tôi bây giờ có việc phải làm, việc này chúng ta về sau lại nói."

Sau khi nói xong, cô hốt hoảng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Đứng ở cửa phòng bệnh Bạch Vi Vi cùng Triệu Tự Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô đến xuất thần.

"Lương Thích giống như....." Triệu Tự Ninh hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Không giống trước đây."

"Không phải cô ta luôn như vậy sao? Sau khi bắt nạt Trúc Tử, cô ta luôn kẹp chặt cái đuôi thể hiện mình là một con người, đối xử với Trúc Tử tốt ngàn vạn lần." Bạch Vi Vi nhìn về phía Lương Thích rời đi mắt trợn trắng: "Trúc Tử lần này chắc chắn sẽ cùng với cô ta ly hôn."

"Không thể." Triệu Tự Ninh bình tĩnh mà nói.

Bạch Vi Vi giương mắt: "Dựa vào cái gì?"

Triệu Tự Ninh chỉ lắc đầu, tiến vào phòng bệnh kiểm tra tình trạng của Hứa Thanh Trúc.

--------------

Sau khi từ phòng bệnh đi ra Lương Thích đi xuống dưới lầu đến máy bán nước tự động mua một cai nước.

Nước mát xuống tới  cổ họng, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.

Cô mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở đại sảnh bệnh viện, người lui tới đều sẽ quay đầu nhìn cô mấy lần, tỷ lệ quay đầu đạt tới 100%

Nhưng Lương Thích lại không nhận ra được điều đó.

Từ lâu cô đã quen với việc đứng dưới ánh đèn flash, có thể chịu được sự săn đón của hàng trăm vạn nhiếp ảnh gia cùng paparazzi vì thế cô cũng sẽ tự nhiên không sợ hãi cái nhìn chăm chú của người qua đường.

Điều thật sự khiến cô bực bội đó là ý thức còn sót lại của nguyên chủ.

Cô ấy nói cho dù chết cũng không thể cùng với Hứa Thanh Trúc ly hôn.

Nhưng ở thời điểm hiện tại không ly hôn thì muốn như thế nào?

Cô muốn nói với Hứa Thanh Trúc, tôi không phải Lương Thích trước kia, tôi đã thay đổi, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô nhưng những lời này chắc hẳn nguyên chủ không chỉ nói một lần, chỉ là trong trí nhớ chỉ còn lại một đoạn hồi ức ngắn ngủi điều đó đủ để chứng minh nguyên chủ trước kia đối xử với Hứa Thanh Trúc tệ đến mức nào.

Hai người kết hôn được bốn  tháng, bởi vì Hứa Thanh Trúc không cho Lương Thích đánh dấu đã không ít lần trong tối ngoài sáng tỏ ra thái độ.

Những buổi party ở biệt thự như tối qua không chỉ dừng lại ở một lần.

Bởi vì nguyên chủ tức giận cho nên lần nào cũng không để người hầu nhúng tay vào toàn là Hứa Thanh Trúc làm.

Hứa Thanh Trúc đại khái cũng cảm thấy chút áy náy cho nên mỗi lần dọn dẹp đều im lặng không lên tiếng.

Giờ phút này Lương Thích dường như lâm vào bế tắc.

[ Sau khi kiểm tra đo lường, trong cơ thể ký chủ có oán khí không thỏa mãn, cần một trăm giá trị may mắn mới có thể hoàn toàn mở khóa quyền sử dụng cơ thể này.]

Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu Lương Thích, khiến cô rùng mình sợ hãi.

Cô cho rằng gặp loại chuyên xuyên thư cũng đủ kỳ lại rồi, không ngờ tới còn có cả hệ thống.

Cô giả vờ bình tĩnh mà uống một ngụm nước lạnh, trong đầu hỏi: "Người là ai?"

[ Nơi này là cục quản lý oán khí, phụ trách bình ổn oán khí của những người sắp chết nhưng phát hiện ra ngươi đã chiếm dụng thân thể của cô ấy trái phép vì vậy ngươi cần bị xử trí.]

"Vì sao không cho cô ấy quay trở lại."

Hệ thống trầm mặc ba giây, dùng một loại ngữ khí quỷ dị trả lời: [cô ta quá cặn bã.]

Lương Thích: "....."

"Giá trị may mắn là cái gì?" Lương Thích hỏi.

[ Độ hảo cảm khi công lược mục tiêu may mắn được chúng ta gọi là giá trị may mắn, mà ở thế giới này mục tiêu may mắn là Hứa Thanh Trúc, sau khi có được hảo cảm, tin tưởng và ái mộ từ cô ấy sẽ đạt được 100 điểm may mắn, cơ thể của ngươi sẽ được chuyển đến đây và hoàn toán thay thế nguyên chủ.]

"Vậy nguyên chủ đâu?"

Hệ thống lại im lặng.

Một lát sau âm thanh quỷ dị như cũ vang lên: [ Đưa cô ấy về quê hương hạnh phúc.]

Lương Thích: "......"

"Thân thể trước kia của tôi thì sao?"

[ Vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đã được kết luận là người thực vật, nếu cơ thể của ngươi được vận chuyển đến đây, ký ước của mọi người về ngươi ở đó sẽ bị xóa sạch, không ai nhớ tới ngươi.]

Lương Thích mím môi, trong lòng đột nhiên có một cảm giác bi thương nổi lên: "Nói cách khác, tôi chưa bao giờ tồn tại ở đó phải không?"

[ Đại khái là như thế nhưng người cũng có thể lựa chọn không đưa cơ thể của ngươi chuyển đến đây, chỉ cần đạt tới 80 điểm may mắn, ngươi đã có thể hoàn toàn thay thế được nguyên chủ. ]

"Nếu như tôi muốn trở về thì sao?" Lương Thích bình tĩnh hỏi.

Lần này hệ thông im lặng lâu hơn trước, sau thời gian im lặng nó lấy một ngữ điệu an ủi quỷ dị nói: [ Cô có muốn xem một đoạn video không? ]

Lương Thích gật đầu, tiếp đó trong đầu hiện ra một loạt hình ảnh.

Là các bình luận phía dưới phần hot search #Lương Thích là người thực vật.

[loại người này chết không đáng tiệc.]

[Phải như thế nào mới thành người thực vật, cô ta nên chết đi.]

[Nghe nói cô ấy là cô nhi còn là lưu manh, cặn bã của xã hội.]

[Hết chỗ nói rồi, chả trách được không lên được sân khấu.]

[............]

Hàng ngàn hàng vạn bình luận đều đang mắng cô thì máy ảnh đổi góc quay thành phòng bệnh.

Chị Vương, người đại diện của cô bất đắc dĩ thở dài: "Cứ như vậy đi, tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí với giới truyền thông bên ngoài."

Trong lòng Lương Thích như bị một tảng đá lớn đè xuống khiến cô không thở nổi.

Hóa ra cô vẫn luôn là một gánh nặng

"Tôi quyết định rồi." Lương Thích nói: "Tôi muốn ở lại nơi này."

[Tốt]

"Tôi phải làm thế nào để có được giá trị may mắn? Nói cụ thể một chút được không?"

[..........Bất cứ việc gì.]

Lương Thích: "?"

[ Vấn đề tình cảm nằm ngoài phạm vi hổ trợ của hệ thống nhưng trong vòng ba tháng chúng tôi sẽ tạm thời giam giữ nguyên chủ, nếu ngươi không thể đạt được 80 điểm giá trị may mắn trong vòng ba tháng, ngươi sẽ biến mất như cái giá cho việc làm nhiễu loạn trật tự không gian.]

Lương Thích: "...."

Cái hệ thống như thế sao cảm thấy khắp nơi đều là cạm bẫy vậy!

"vậy nếu tôi nhận được giá trị may mắn các ngươi có nhắc nhở gì không? Thí dụ như là cộng một, trừ một chẳng hạn."

[ Sẽ không, mỗi 20 điểm sẽ tiến hành nhắc nhở một lần.]

Một lúc sau, giọng nói máy móc lại vang lên: [Chúng tôi rất bận.]

Lương Thích: "......."

Rất nhanh, cô cảm giác một cổ lực lượng kỳ quái tràn vào trong cơ thể, chính là một loại cảm giác uyển chuyển nhẹ nhành không thể tả được.

Cô lại kêu hệ thống nhưng không có câu trả lời.

Lương Thích từ trước đến nay là một người thích ứng rất nhanh trong mọi hoàn cảnh, gặp phải biến động lớn như vật, cô chỉ ngơ ngác một lát, sau đó tản bộ bên ngoài một lát, vừa đi vừa suy nghĩ là thói quen của cô.

Khi đi dạo nhìn thấy phía bên kia đường, bán dâu tây vừa to lại rất tươi nên cô mua một ít.

Trên đường trở về bệnh viện, cô cố gắng nhớ lại những gì nguyên chủ đã làm với Hứa Thanh Trúc nhưng không thể nhớ bất cứ điều gì.

Cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Đi đến trước cửa bệnh viện, điện thoại nhẹ rung, cô lấy ra xem.

Là một dãy số lạ gửi đến.

[ Tối nay tới? Ta mang theo một cô gái ngoại quốc. ]

[ Ngươi đã nói sẽ mang theo Hứa Thanh Trúc.]

[ Trao đổi một ngày hay một tuần? ]

Lương Thích: "......"

Tốt!

Cô biết nguyên chủ cặn bã, nhưng không nghĩ tới cô ấy có thể cặn bã đến mức này.

Ngay cả việc đổi vợ cũng làm được?

Lương Thích thở ra một hơi, trực tiếp đem người đó kéo vào danh sách đen.

Sau đó, dùng dây chun trong tay buộc tóc lên, ở trong thang máy đột ngột đổi tầng lầu trực tiếp lên lầu 10.

Cô phải đi thẳng vào vấn đề cùng Hứa Thanh Trúc nói rõ ràng.

Cô và Lương Thích trước kia không giống nhau!

Vài phút sau, Lương Thích đứng ở trước của phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Mời vào."

Xem ra Bạch Vi Vi và Triệu Tự Ninh đã đi rồi.

Lương Thích đẩy cửa ra.

Trong phòng bệnh an tĩnh vắng vẻ, Hứa Thanh Trúc mặc y phục bệnh nhân ngồi ở trên giường, ánh mặt trời chiếu trên mặt nàng, thoáng nhìn thực yếu ớt, đặc biệt dễ khơi dậy ý muốn che chở của con người.

Lương Thích nắm chặt túi nilon làm cho nó phát ra tiếng.

Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, nhẹ giọng nói: "Hứa Thanh Trúc, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Nhưng không ngờ tới khi Hứa Thanh Trúc nhìn thấy đồ vật trong tay cô, sắc mặt lập tức thay đổi, trực tiếp ấn nút khẩn cấp trên đầu giường.

Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Tôi sẽ không hại cô." Lương Thích vội vàng giải thích: "Tôi đã thay đổi, cô có thể tin tưởng tôi một lần được không? Tôi và người trước khi hoàn toàn không giống nhau."

"Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô." Lương Thích nói: "Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa tôi sẽ không làm cô...."

Hai chữ thất vọng còn chưa kịp nói,  cửa đã bị đẩy mạnh ra.

Áo blouse trắng của Triệu Tự Ninh lay mạnh, thở hổn hển, thấy Lương Thích cầm dâu tây ở trên tay tức khắc nổi giận: "Cô còn dám mang cho cô ấy thứ này?!"

Lương Thích vẻ mặt khó hiểu: "........"

"Lúc trước cô cho cô ấy tiêm vào mê tình dược dâu tây làm cho kỳ phát tình của cô ấy đến sớm suýt nữa thì chết, lần này còn mang đến?!" Triệu Tự Ninh nói xong đánh một quyền về phía Lương Thích nhưng Lương Thích theo bản năng tránh thoát.

Cô khi trước có tập qua Boxing với Muay Thái nên tố chất thân thể rất tốt.

Nhưng khi nghe Triệu Tự Ninh nói như vậy trong lòng ngũ vị tạp trần*.

Cô bỗng nghĩ đến một câu ca dao "Kiến tạo thành trì trên đống đổ nát." 

Hiện tại cô chính là người phải kiến tại thành trì trên đống đổ nát lại còn không có máy xúc đất.

Cô xách dâu tây lên giải thích: "Đây là dâu tây bình thường tôi mua dưới lầu, không có tiêm bất cứ thứ gì, không tin tôi ăn cho cô xem."

Cô cầm một quả để ăn, Hứa Thanh Trúc trên giường đột nhiên hét lên.

Giống như tiếng khóc than cuối cùng, đáng thương, thê lương.

Triệu Tự Ninh cả kinh, lập tức hướng ra ngoài phòng bệnh gọi: "Đi tìm bác sĩ Cố, nơi này có bệnh nhân phác tác PTSD*."

~~~~~~~~~~~~

Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn”

PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ”










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #aob#bhtt