Chương 21
Dựa vào lời Phác Phác, Tô Thành phỏng đoán Thủy Liêm Động chính là “căn cứ bí mật” của Hồng Tụ Chiêu, nơi cất giấu toàn bộ vũ khí và công nghệ cao.
Khi mở miệng hỏi, trong lòng nàng cũng hơi căng thẳng. Có lẽ vì chưa thật sự tin tưởng, nên Lăng Nguyệt Tịch chưa từng nhắc tới Thủy Liêm Động với nàng. Câu hỏi này chẳng qua chỉ là phép thử Hồ Tử Uyển; nếu đối phương đồng ý thì tốt, nếu không thì nàng cũng đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác.
“Chuyện khác thì được, duy chỉ việc này là không.” Hồ Tử Uyển nghiêm túc lắc đầu, “Nếu Nguyệt Tịch đã hứa với ngươi rồi, vậy chờ nàng trở về, để chính nàng đưa ngươi đi bái kiến.”
“Hảo thôi...” Quả nhiên không được.
Thấy đối phương dứt khoát từ chối, Tô Thành cũng không dám dây dưa thêm, chỉ nghĩ: xem ra phải khiến Lăng Nguyệt Tịch gật đầu mới được.
“Đúng rồi, chỗ lần trước chúng ta lấy từ Trào Phong, bây giờ để đâu rồi?”
Hồ Tử Uyển dừng đũa: “Ăn xong rồi ta dẫn ngươi đi.”
“Ăn gì nữa, giảm béo đi!” Tô Thành kéo tay nàng lôi ra ngoài, còn trêu: “Ngực to mà ngốc nghếch!”
“Phi! Ngươi ghen với ta có phải không!”
Hai người từ nhà bếp men theo con đường lát đá vụn bên sườn núi, chẳng mấy chốc đã tới trước căn nhà gỗ cũ nát.
Hồ Tử Uyển chỉ tay: “Đều để trong này.”
Tô Thành gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Bên trong lâu ngày không ai dọn dẹp, bụi bám khắp nơi, xà nhà còn phủ đầy mạng nhện. Trên mặt đất bày bừa bộn những chiếc rương lớn nhỏ, các loại tài liệu và công cụ chất đống lộn xộn.
Nhìn quanh một vòng, Tô Thành bỗng hỏi: “Nơi này trước kia có người ở sao?”
Hồ Tử Uyển ngẩn ra, theo ánh mắt nàng nhìn về góc phòng, nơi đó còn có một chiếc giường đơn sơ.
“Đúng vậy...” Nàng trầm giọng đáp, đá nhẹ bao tải bên cạnh, “Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn.”
“Ồ.” Tô Thành ngồi xổm xuống, kéo khóa bao tải rồi thuận miệng hỏi: “Vậy ai từng ở đây?”
“...Lăng Nguyệt Tịch.”
Động tác của Tô Thành khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hồ Tử Uyển, không tin nổi.
“Các ngươi chẳng lẽ lại để mặc Tịch Tịch của chúng ta sống một mình trong núi rừng heo hút thế này?”
Nhà của những người khác đều xây sát bên cạnh, nhìn qua còn tươm tất.
Hồ Tử Uyển liền đá nàng một cước, khoanh tay chống hông tức giận: “Ta mà ép nàng chắc!”
Người phụ nữ đó chịu ở riêng, đã là tốt lắm rồi!
Tô Thành bị đá ngã ngồi, không phản kích, chỉ nhếch môi cười lạnh: “Đường Cấm thích thục nữ.”
“Khụ.” Hồ Tử Uyển vừa nãy còn hùng hổ, nay lại ho khan, nhỏ giọng: “Là nàng khăng khăng muốn dọn ra, bọn ta khuyên không nổi.”
“Tội gì chứ? Căn viện vắng vẻ thế kia có gì thoải mái.”
“Đại khái nàng không muốn làm phiền người khác.” Hồ Tử Uyển vén tóc, giọng chùng xuống, “ Kỳ phát nhiệt của nàng... không giống người thường. Ngươi còn chưa chứng kiến đâu.”
Mới đầu, mọi người trong trại còn lo lắng, cùng nhau thức trắng canh giữ, nhưng dần dần thì sao? Mỗi tháng đều xảy ra, lần nào cũng liên lụy cả trại. Lăng Nguyệt Tịch mẫn cảm thế, sao có thể không nhận ra ánh mắt sợ hãi và mệt mỏi của mọi người?
Tô Thành đúng là chưa từng tận mắt thấy. Lần trước vào kỳ, Lăng Nguyệt Tịch vừa trở về đã sinh bệnh, không còn sức mà giãy giụa. Nhưng nhìn quanh căn phòng — tường nứt, sàn lún, vết tích khắp nơi — dường như đều kể lại sự điên cuồng của nàng lúc đó.
“Trình Tô.” Hồ Tử Uyển bất chợt nghiêm túc, gương mặt trịnh trọng hiếm thấy, “Ta biết yêu cầu này khó, nhưng ta luôn nghĩ chỉ có ngươi mới làm được...”
“Là gì?”
“Khuyên nhủ nàng.”
Tâm bệnh khó chữa.
Nhiều lúc Hồ Tử Uyển cảm thấy bất lực — y thuật giỏi đến đâu cũng chỉ có thể đứng nhìn Lăng Nguyệt Tịch dần lún sâu vào quá khứ. Nhưng Tô Thành khác biệt: tinh tế, có cách bất ngờ trấn an nàng.
Dù lời nói còn vòng vo, nhưng Tô Thành vẫn hiểu, chỉ là bất ngờ.
“Các ngươi nói nàng còn không nghe, sao lại nghe ta — một người ngoài?” Nàng né tránh ánh mắt mong đợi, cười bất đắc dĩ.
“Không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy ngươi làm được.” Hồ Tử Uyển nhìn thẳng vào nàng, ý vị sâu xa: “Ta nhìn người không sai.”
Tô Thành bật cười: “Nghe như vậy, ngươi đánh giá ta cao quá rồi.”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta tùy tiện kết minh với ai sao?” Hồ Tử Uyển liếc nàng, rồi tiếp: “Ta đặt cược vào ngươi đó.”
“Ai, cứ từ từ vậy.”
Tô Thành không gật đầu cũng chẳng từ chối.
“Hảo! Vậy coi như định rồi. Sau này cần gì, cứ tìm ta.” Hồ Tử Uyển khoát tay như thể nhà có mỏ.
Tô Thành lục trong bao tải ra chiếc đồng hồ báo thức VR, rồi tìm quanh: “Còn bộ ga giường bốn món với cái túi nén chân không đâu?”
“Đem giặt rồi. Nhưng trong trại toàn giường đơn, kích thước không khớp đâu.”
Đặc biệt là túi nén đó bên trong có cả đệm hơi, bung ra thì giường đơn làm sao chứa nổi.
“Thì làm giường đôi!” Tô Thành trừng mắt, “Nhà gỗ còn tự dựng được, giường lại không xong?”
“Ngươi tưởng ta không muốn sao!” Hồ Tử Uyển kích động đến nỗi ngực phập phồng, “Cả trại chỉ có một thợ mộc, tháng trước đã đột quỵ rồi, chúng ta biết làm gì bây giờ!”
“Được rồi, ta làm.” Tô Thành che tai, sợ nàng gào thêm sẽ điếc mất, “Ngươi chỉ cần chuẩn bị củi gỗ.”
“Ngươi?”
“Ừ. Làm giường thôi, dễ mà.”
Tô Thành vốn học thiết kế nội thất, từng tham gia câu lạc bộ nghề mộc ở đại học, thậm chí còn đoạt giải “Ngôi sao kỹ năng” cấp tỉnh. Sau đi làm, thỉnh thoảng nàng vẫn chế tác đồ gỗ, chưa từng bỏ.
Ánh nắng thu dìu dịu, Hồ Tử Uyển dẫn người chuẩn bị nguyên liệu, còn Tô Thành ngồi ở bậc thềm vẽ bản thiết kế. Chẳng bao lâu, củi gỗ mới cưa xong đã được khiêng đến.
“Có cần giúp một tay không?” Hồ Tử Uyển tò mò, nhìn bản vẽ tinh tế: “Để người ta bào gỗ trước nhé?”
Trong trại công cụ thô sơ, chỉ có vài cái búa, cưa, đinh lặt vặt nhặt từ khu ô nhiễm về, kích cỡ lung tung. Trước đây lão thợ mộc làm gì cũng chắp vá cho qua, mạt thế mà, ai dám đòi hỏi.
“Không cần! Để ta tự làm.” Tô Thành lập tức ngăn.
Để người không biết làm dính tay vào, chỉ thêm phiền phức.
Nguyên liệu đã đủ, bản vẽ cũng xong, nàng liền đứng dậy cầm rìu bắt tay. Hồ Tử Uyển cùng vài người đứng xem, chỉ thấy Tô Thành thuần thục gọt vỏ gỗ, rồi kiên nhẫn dùng giấy ráp mài nhẵn.
Mỗi bước đều đo đạc cẩn thận, chậm rãi nhưng chắc chắn. Dù là người ngoại đạo cũng nhìn ra được tay nghề tinh xảo.
Từ trưa đến hoàng hôn, nàng không nghỉ, càng làm càng thuận tay. Thân thể này quả thực thích ứng tốt, chẳng hề có cảm giác xa lạ.
Nhìn dàn khung dần thành hình, Hồ Tử Uyển thầm bội phục: toàn bộ ghép bằng mộng, không dùng một cây đinh nào — cần thể lực, kiên nhẫn, và kỹ năng vững chắc.
Lúc này, Tô Thành đã cởi áo khoác, tóc dài buộc cao, chỉ mặc áo thun đen không tay, để lộ xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh mà săn chắc. Đường cong cánh tay vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt, toát lên khí chất nữ Alpha đầy hấp dẫn.
Mồ hôi ướt nửa người, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng rực, không chút mệt mỏi.
Ngày thường hay đùa cợt, nhưng khi chuyên chú lại cực kỳ cuốn hút. Hồ Tử Uyển nghĩ thầm: Lăng Nguyệt Tịch quả thật có mắt nhìn người.
Đáng tiếc... một Alpha xuất sắc thế này lại là tàn A. Nếu không, e rằng đã có vô số Omega vây quanh.
“Giường của các ngươi đều không thoải mái.” Tô Thành vừa đo vừa cười, “Cái này ta làm, đảm bảo nàng ngủ ngon.”
Nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lăng Nguyệt Tịch, nàng lại càng có động lực.
Khi trời tối, nàng mới dừng tay. Dàn khung đã xong, chỉ cần ngày mai chuyển đến lắp ráp. Toàn thân mỏi nhừ, nàng ngồi xuống uống nước Hồ Tử Uyển đưa, bị hỏi:
“Không ngờ ngươi làm giường cũng cầu kỳ vậy. Ngươi không phải từng là tiên phong quân ở Long Vực sao? Sao còn biết cả nghề mộc?”
“Khụ, đúng thế.” Tô Thành uống ừng ực rồi thản nhiên: “Ta thiên phú dị bẩm, lại có sư phụ truyền dạy từ nhỏ, nên mới giỏi thế này.”
“Ngươi thật sự lợi hại.” Một tàn A học nghề mộc, làm tiên phong quân, còn giao thiệp rộng... Hồ Tử Uyển thầm nghĩ, quả nhiên trời ban bù đắp.
“Trời cao đóng một cánh cửa, sẽ mở cho ta một cánh cửa sổ.” Tô Thành cười híp mắt.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tô Thành đã gõ cửa nhà Hồ Tử Uyển, kéo nàng lôi đi chuẩn bị, rồi dẫn người khiêng khung giường đến tiểu viện của Lăng Nguyệt Tịch.
Căn nhà gỗ trống rỗng, không khóa, bên trong chẳng có gì quý giá. Tô Thành hăng hái chỉ huy mọi người lắp ráp.
Hồ Tử Uyển bỗng gọi nàng, thần bí chỉ vào một lỗ đạn trên tường: “Ngươi lại đây xem.”
“Ngươi rảnh quá rồi đó.” Tô Thành lườm, khiến đối phương bật cười ha hả.
Chẳng mấy chốc, giường gỗ đã hoàn thành. Nàng còn trải bộ ga bốn món đem từ nhà mình, khiến cả căn phòng sáng bừng.
“Ta thật ghen tỵ, Nguyệt Tịch đúng là nhặt được bảo.” Hồ Tử Uyển cảm thán.
Tô Thành như không nghe thấy, lại đảo mắt quanh nhà: “Không được, còn cần thêm gỗ. Cái bàn, cái ghế kia... không ổn.”
Vài ngày tiếp theo, Hồ Tử Uyển bị sai vặt đến mức như tiểu thư ký, đi theo sau Tô Thành ghi nhớ từng việc: từ sàn nhà, đồ gỗ, đến cả màn giường.
“Trình Tô! Chúng ta không phải chỉ muốn đón người về sao! Ngươi đây là an cư luôn rồi à?”
“Không phải. Chỉ là tạm thời. Sau này còn phải xây cả căn phòng lớn.”
...
Thoắt cái, tiểu viện tre xanh trong rừng sâu đã thay da đổi thịt.
Một buổi chiều, Tô Thành vừa cào đất vừa ngóng xuống chân núi. Trấn Nguyên ngồi trong đình hóng gió, cười: “Nhìn ngươi thế này, lại nhớ đại đương gia à?”
...Ta chỉ là nhớ Thủy Liêm Động thôi.
Nàng suy nghĩ, nhưng rồi ánh mắt xa xăm, giọng buồn bã: “Nàng đi với Vân Khởi mấy ngày rồi, có khi quên ta mất rồi.”
“Ngốc! Hai người họ quen biết bao năm, nếu có tình thì đã sớm ở bên nhau. Ngươi lo gì.”
“Nhưng mà...”
“Đừng nghĩ nhiều, người về rồi kìa.”
Theo hướng ông chỉ, quả nhiên mấy chiếc xe đang chạy lên núi.
“Ta đi đây!” Tô Thành vứt cuốc, lao xuống đường núi.
“Tiểu nha đầu này, đừng để thua đấy. Ta còn đặt cược ba vò rượu cơ mà.”
Trong xe, Phác Phác lái, Thi Vân Khởi ngồi cạnh, còn Lăng Nguyệt Tịch nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau. Khi xe vừa qua khúc cua, nó khựng lại.
“Có chuyện gì?” Nàng hỏi khẽ, giọng mang chút mệt mỏi, chưa kịp mở mắt.
Hai người phía trước không đáp, chỉ hạ cửa kính xuống.
Nghi hoặc mở mắt, Lăng Nguyệt Tịch nhìn thấy một thân ảnh gầy nhỏ, đang cầm cái cào chạy tới, vừa vẫy tay vừa hét:
“Tịch Tịch! Ta nhớ ngươi lắm!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
1. Quay xe còn phải đợi chút... Mới hai mươi chương thôi, các bằng hữu, quay sẽ hơi ngược đấy.
2. Ha ha, hôm nay ta thấy vài bức ảnh trên mạng giống y hệt nhân vật trong truyện, hưng phấn quá. Có ai muốn xem không, ta chia sẻ cho nhé ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com