Chương 64
Lần nữa nghe thấy giọng nói của Mạc Mi, Tô Thành có cảm giác như chính mình vừa từ cõi chết trở về. Giống như lần đầu “xuyên thư” khi ấy, nàng cũng mang đầy thương tích, phải tĩnh dưỡng suốt một thời gian dài trong y liệu sở.
“Tỷ tỷ…”
Bởi đã lâu không nói chuyện, giọng nàng khàn khàn, yếu ớt. Nhưng chính hai tiếng đơn giản, chẳng mấy êm tai ấy lại khiến hốc mắt Mạc Mi đỏ lên trong thoáng chốc.
“... Ở đây, đừng cử động lung tung.”
Thanh âm run rẩy, như thể đang cố gắng khắc chế.
Mạc Mi vội vã bước đến mép giường, cúi xuống hỏi: “Ngươi thấy thế nào? Vết thương còn đau không? Có chỗ nào khó chịu không? Ta lập tức gọi Sở Trường lại.”
Trước mặt nàng là một Tô Thành gầy gò hơn lần trước rất nhiều, sắc mặt cũng tiều tụy, đôi mắt và cánh mũi đỏ ửng. Mỗi lần như thế, đều chứng tỏ cảm xúc của Mạc Mi đang vô cùng kích động.
“Không cần, ta không sao.” Tô Thành khẽ động cánh tay, chủ động nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, thực xin lỗi… lại khiến ngươi lo lắng.”
“Nói xin lỗi cái gì chứ.” Mạc Mi hít mũi, đáp: “... Đều là tỷ tỷ không tốt, để ngươi chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Rõ ràng nàng lớn tuổi hơn, vậy mà lại luôn được Tô Thành che chở. Chưa đầy nửa năm, muội muội đã hai lần bước qua Quỷ Môn Quan. Nào có ai làm tỷ tỷ như thế này.
Mạc Mi cúi đầu, mái tóc buông xuống che khuất ánh mắt, khiến người ta chẳng nhìn rõ được biểu cảm.
“Đừng tự trách.” Tô Thành khẽ nhéo tay nàng, nhếch môi cười: “Ta chẳng phải vẫn ổn đây sao. Muội muội của ngươi là S cấp Alpha đó. Biết S cấp nghĩa là gì không? Là cứng rắn hơn cả kim cương, ít nhất cũng có thể sống ngàn năm.”
Giữa tình cảnh thế này mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Mạc Mi vừa cảm động vừa tức, trừng nàng một cái: “Ngươi đúng là đồ tai họa nhỏ.”
“Tỷ tỷ, tai họa nhỏ đang khát nước đây.”
“Được rồi, để ta rót cho ngươi.”
Mạc Mi buông tay nàng ra, xoay người đi lấy ấm nước.
Tô Thành lặng lẽ nằm nhìn, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng ấy.
Thời gian làm gì có chuyện quay ngược. Những gì cần xảy ra đều đã xảy ra, cái đã mất chẳng thể vãn hồi.
May mắn thay, ông trời cho nàng một cơ hội nhìn trộm vào tương lai, một giấc mộng hoàng lương mài mòn bớt sự quật cường, cũng để nàng thấy được kết cục ở một dòng thời gian song song.
Giờ đây nàng đã rõ, Hồng Tụ Chiêu không hoàn toàn là “ác”, còn Kình Thương cũng chẳng thật sự “thiện”.
Chỉ có điều… Lăng Nguyệt Tịch.
Ánh mắt Tô Thành tối xuống. Rốt cuộc vẫn bỏ lỡ.
Trước mặt họ là một ranh giới không thể vượt qua, định sẵn không thể cùng nhau.
Cũng chẳng sao. Nàng tự nhủ.
Người đã trải qua sinh tử còn sợ gì nữa? Đoạn tình cảm này, nàng đã yêu đến oanh liệt, nếm đủ chua ngọt đắng cay. Thế là đủ rồi.
Long Vực còn vô số người đang giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng, nàng vẫn còn nhiều việc phải làm. So với những thứ ấy, tình yêu nam nữ chẳng còn quan trọng.
“Suy nghĩ gì thế?”
Một lát sau, Mạc Mi đã rót nước ấm, đưa đến trước mặt nàng.
“Nghĩ xem lát nữa ăn gì thôi.” Tô Thành chống tay ngồi dậy, nhận lấy ly, uống một ngụm, rồi cười rạng rỡ: “Tỷ tỷ gầy quá rồi, chờ ta về nhà sẽ làm vài món ngon bồi bổ cho ngươi. Tay nghề của ta không tồi đâu.”
“Được thôi.” Nhìn thấy muội muội tinh thần phấn chấn, thân thể cũng dần khôi phục, vẻ u ám trên mặt Mạc Mi tản bớt, tâm tình cũng nhẹ nhõm: “... Nhưng A Thành, tay nghề của ngươi ta vẫn chưa từng được nếm qua, không phải toàn mấy món có độc đấy chứ?”
“Sao lại thế. Ta làm đồ ăn lần nào cũng bị cướp sạch đó nhé. Nào là gà xé tay, cơm chiên trứng, gà Cung Bảo…”
Mạc Mi lặng lẽ nhìn nàng, chẳng nỡ cắt ngang.
Nói được một nửa, Tô Thành bỗng khựng lại, ngẩn ra rồi thở dài tự giễu: “Quên mất, Long Vực làm gì có những nguyên liệu đó… Chỉ Hồng Tụ Chiêu mới có thôi.”
Khi xưa kể về nơi đó như chốn đào nguyên, ánh mắt nàng từng sáng rực. Còn bây giờ, chỉ còn lại vô tận mất mát.
“Không sao, ta còn biết làm món khác.” Tô Thành ngẩng đầu, lại nở nụ cười rạng rỡ: “Ta có thể biến tấu cả trăm kiểu ăn, đơn giản mà ngon, lại chẳng dễ thất bại. Chờ ta đến viện nghiên cứu, thúc giục Bồ Lao tăng tốc tiến độ, biết đâu mở khóa được vài món mới.”
Nàng không muốn nhắc đến Hồng Tụ Chiêu, Mạc Mi cũng im lặng, không hỏi thêm.
Chuyện hôm đó đã xảy ra thế nào, nàng ít nhiều cũng đoán được. Tô Thành đích thân mang binh cứu người, lại bị đối phương coi như con tin, sau khi trở về mới thành ra thế này.
Thân thể đã lành, nhưng tuyến thể để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa. Mà tất cả đều liên quan đến Omega tên Lăng Nguyệt Tịch kia.
“Ừ.” Mạc Mi giấu đôi tay siết chặt trong ống tay áo, hít một hơi sâu, giả vờ thản nhiên gật đầu: “Ngươi có biết không, Long Vực bây giờ đã có nho đấy. Chỉ là sản lượng hiếm lắm, ngay cả thượng tầng cũng khó mà ăn được.”
“Thật sao? Nho à?” Tô Thành lập tức bắt nhịp, “Vậy lát nữa chúng ta phải nếm thử. Không ngon thì ta sẽ bắt Bồ Lao hoàn tiền.”
“Hoàn tiền?”
Mạc Mi bật cười: “Người ta làm nghiên cứu chứ có bán hoa quả đâu, lấy gì mà hoàn cho ngươi?”
…
Hai người đang trò chuyện, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Mạc Mi ra mở, thấy Sở Trường cười ha hả bước vào.
“Thượng tướng Trào Phong tinh thần không tồi, ta còn nghe tiếng cười từ ngoài kia.”
Vừa nghe giọng quen thuộc ấy, Tô Thành bất giác nhớ lại lần cùng Lăng Nguyệt Tịch trốn trong tủ. Khi đó, chỉ một câu hỏi bâng quơ của Sở Trường cũng khiến nàng suýt hồn lìa phách tán. Trái lại, Lăng Nguyệt Tịch chẳng hề sợ hãi, còn hứng thú niết má nàng, cười gọi một tiếng “mỹ nhân”, làm người ta chỉ muốn hôn xuống…
Tại sao nàng lại nghĩ đến người đó nữa chứ.
Cau mày, Tô Thành hỏi: “Sở Trường, ta hôm nay có thể về nhà chưa? Thân thể ta thấy đã ổn.”
“Chưa vội. Ít nhất phải ở lại thêm hai ngày để quan sát.” Sở Trường đáp: “Thương thế của ngươi rất nguy hiểm, sau phẫu thuật lại hôn mê hơn nửa tháng, trước đó còn có nội thương. Tình hình phức tạp, cần trị liệu một thời gian nữa.”
“… Ừ.”
Sở Trường nhìn bảng theo dõi, rồi nói: “Hiện tại các chỉ số đều bình thường, ta không quấy rầy nữa, trên còn nhiều việc cần xử lý.”
“Cảm ơn Sở Trường.”
“Khách khí gì chứ.”
…
Buổi trưa, Mạc Mi lưu lại ăn cùng nàng. Sau bữa, Tô Thành muốn xuống giường vận động, hai người cùng nhau dạo bước trong hành lang y liệu sở.
Dù mặc áo khoác thật dày, nhưng đầu ngón tay Tô Thành vẫn lạnh lẽo mãi chưa ấm.
“Chậm thôi.” Đi bên cạnh, Mạc Mi khẽ chạm vào tay nàng. Bất giác, nàng giữ chặt lấy, kéo cổ áo Tô Thành lên, quấn thêm cho kín: “Sao tay lại lạnh thế này? Có lạnh không? Nếu không thì về phòng đi.”
Nàng thấp hơn một chút, mỗi lần đối diện nói chuyện đều phải ngẩng đầu mới chạm vào ánh mắt Tô Thành. Bộ dáng ôn nhu ấy khiến tim Tô Thành mềm nhũn.
Một tỷ tỷ tốt như vậy, chẳng biết sau này sẽ thuộc về ai.
“Có hơi lạnh… Vậy trở về thôi.”
Có lẽ do trời đông, cũng có lẽ vì mới khỏi thương, Tô Thành chẳng để tâm lắm.
Khi hai người vừa về đến phòng bệnh, thì chạm mặt Đường Cấm.
“Nghe nói ngươi tỉnh rồi.” Nàng mặc chế phục trắng của Phá Hiểu, dáng đứng thẳng tắp. Trên tay xách một túi nho tím, quả căng mọng sáng bóng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng. “Cùng nhau nếm thử chứ? Ta đã rửa sạch rồi.”
Tô Thành đánh giá nàng một lượt. Nửa tháng qua, thương thế Đường Cấm hồi phục không ít, tinh thần cũng tốt.
“Động tác nhanh thật.” Dẫn người vào trong, Tô Thành hỏi: “Hai chùm nho này tốn bao nhiêu điểm cống hiến? Làm ta bất ngờ một chút đi.”
“Một cân ba ngàn điểm.”
“Bao nhiêu? Ba ngàn? Đắt vậy sao?” Tô Thành giật mình, chợt nghĩ ra: “Vậy chẳng phải Phụ Hý cũng ăn không nổi?”
Đường Cấm bật cười: “Ta đã tặng một phần cho hắn rồi.”
Ba người cùng ngồi, Tô Thành mở máy sưởi ấm hết mức. Vừa ăn nho, nàng vừa nghe Đường Cấm kể chuyện Phụ Hý mỗi ngày chạy đến thăm, trông mong từng giờ nàng tỉnh lại, tần suất đến y liệu sở còn nhiều hơn cả chính nàng.
“Thứ này rõ ràng muốn nịnh bợ ta.” Tô Thành ăn xong quả cuối, bĩu môi.
“Ngươi đấy.” Mạc Mi khẽ chọc vào trán nàng: “Nếu không nhờ Phụ Hý, thương thế của ngươi còn phiền phức hơn nhiều.”
Thấy hai người còn nhiều chuyện cần bàn, nàng đứng dậy: “Các ngươi cứ nói chuyện, ta về trước.”
“Được.”
Hai người gật đầu tiễn nàng ra cửa.
Khi cửa khép lại, gương mặt Tô Thành lập tức nghiêm túc: “Long Vực hiện giờ thế nào? Nửa tháng ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc trước nàng trực tiếp mang binh cứu người, vậy mà Kình Thương vẫn chưa coi các nàng là phản đồ sao?
“Đừng vội. Ngồi xuống, ta sẽ kể từ đầu.” Đường Cấm uống một ngụm nước, giọng trầm hẳn: “Trong thời gian này, không ít chuyện phát sinh. Sự kiện ở khu mười hôm ấy, là Bá Hạ giấu giếm.”
“Hắn?” Tô Thành nhướn mày, không ngờ tới: “Ngươi từng đánh hắn, sao hắn còn giúp che giấu?”
“Đúng vậy.” Đường Cấm gật đầu: “Ngươi tiếp xúc với hắn không nhiều nên chưa rõ. Kỳ thực Bá Hạ vẫn giữ khí khái võ sĩ. Hắn tôn sùng vũ lực, nhưng khác với Nhai Tí. Người mạnh thật sự, hắn đều kính trọng, tuyệt không ghi hận.”
“Ngươi và ta, vốn không cần bàn đến. Hôm đó ở khu mười, Hồng Tụ Chiêu chỉ nhờ vào ba mươi mấy người và cơ giáp mà chặn mấy trăm tiên phong quân. Còn thương pháp của Lăng Nguyệt Tịch càng khiến hắn tán thưởng.”
“Sau việc đó, ta có gặp hắn. Hắn nói Hồng Tụ Chiêu là đối thủ đáng tôn trọng. Vì sao hắn giúp ta giấu giếm, thì không muốn giải thích nhiều.”
Bá Hạ lớn tuổi hơn các nàng khá nhiều, chấp chưởng hộ đình quân nhiều năm, phụ trách an toàn của Long Tiêu Cung. Có thể nói, ngoài Li Vẫn ra, hắn là người ở bên Kình Thương lâu nhất.
Không báo sự thật cho lĩnh chủ, ngược lại giúp các nàng chùi sạch dấu vết… Hay là hắn đã phát hiện ra điều gì?
Tô Thành trầm ngâm: “Ta nghĩ, cần tìm hắn nói chuyện thêm.”
Nếu muốn phản kháng Kình Thương, sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối đầu.
“Ừ. Trước mắt chức vụ của chúng ta không thay đổi, vẫn là thượng tướng tiên phong quân.” Đường Cấm đáp: “Hiện tại nhân thủ thiếu trầm trọng. Nhiều năm nay, Long Vực không xuất hiện thêm A cấp Alpha nào. Nếu Kình Thương gán cho ngươi và ta tội phản đồ, tiên phong quân chỉ còn lại Bá Hạ có thể gánh vác đại cục.”
Nghe xong, Tô Thành bỗng nhớ tới người đã lâu chưa xuất hiện: “Không phải vẫn còn Vu Phi sao?”
Đường Cấm lặng đi một thoáng, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, rồi chậm rãi nói: “... Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói.”
“Hôm sau khi chúng ta trốn về Long Vực, Hồng Tụ Chiêu gửi đến một phong thư.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com