Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Tô Thành nói “mọi người mạnh khỏe” thực chất cũng là suy xét từ sự an toàn của Hồng Tụ Chiêu.

Kình Thương không hiểu rõ tình hình thật sự của Hồng Tụ Chiêu, nhưng nàng thì biết.

Trận chiến ở Khu Mười kia, bề ngoài Lăng Nguyệt Tịch xem như thắng, nhưng tổn thất thật sự không hề nhỏ. Nhân lực thương vong thì không cần nhắc, chỉ riêng cơ giáp, mười bốn chiếc xuất trận mà cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc trở về. Nếu nhớ không lầm, hiện tại toàn bộ Hồng Tụ Chiêu chỉ còn lại sáu cơ giáp.

So với việc trở về trước thời giải phóng thì cũng chỉ khá hơn một chút mà thôi. Trong tình thế thực lực suy giảm nghiêm trọng như vậy, Hồng Tụ Chiêu tốt nhất là nên ẩn nhẫn, lặng lẽ khôi phục sức mạnh, như thế mới an toàn hơn nhiều.

Nàng từng nghĩ đến việc liên thủ với Lăng Nguyệt Tịch để đối kháng Kình Thương. Dù sao thêm một đồng minh cũng đồng nghĩa thêm một phần thắng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, thôi thì bỏ đi. Việc quá nguy hiểm, không cần phải kéo bọn họ xuống nước.

Huống chi, đến tận lúc này, giữa nàng và Lăng Nguyệt Tịch thậm chí còn chẳng thể gọi là bằng hữu. Sau những gì đã trải qua, nàng không còn muốn chạm vào cái gọi là tình cảm nữa.

Sau khi giải cứu con tin, hai bên liền cắt đứt liên lạc. Bên Hồng Tụ Chiêu thì an dưỡng, khôi phục và phát triển. Còn phía Long Vực, vấn đề gì thì nàng cùng Đường Cấm sẽ nghĩ cách giải quyết.

Câu nói kia “Mỗi người mạnh khỏe, không quấy rầy lẫn nhau” ngoài chút cảm xúc riêng của bản thân ra, trên thực tế cũng là một cách bảo hộ dành cho Hồng Tụ Chiêu.

Nhưng lọt vào tai Lăng Nguyệt Tịch, lại chẳng còn mang nghĩa như vậy.

Nàng ngày ngày giám sát tình trạng của người kia, đếm từng ngày chờ đợi đến lúc được gặp lại. Tô Thành không còn ở Hồng Tụ Chiêu, nhưng bóng dáng của nàng thì vẫn hiện hữu khắp nơi.

Mỗi buổi sáng vừa mở mắt, Lăng Nguyệt Tịch luôn có ảo giác như cánh cửa kia sẽ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, người nọ sẽ mỉm cười bước vào, tay bưng một chén cháo: “Nếm thử xem? Ừm, vừa lúc còn nóng.”

Đi đến nghị sự đường, nàng lại nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc mà xen lẫn bông đùa của người kia, cùng Đường Cấm tung hứng, tiện miệng đặt cho một cái tên “thầy Tony” rồi cứ thế lưu lại trong Hồng Tụ Chiêu.

Khi xuống chân núi kiểm tra khu trồng rau mới xây, nhìn những luống rau vừa được trồng, nàng lại nhớ đến mùa thu năm ngoái nơi đây còn là một cánh đồng. Người kia từng đứng ở chính chỗ này, nụ cười đầy rạng rỡ khi nâng một bó rau chân vịt mới hái, còn táo bạo gửi một ánh mắt đưa tình trắng trợn…

Núi chẳng còn là núi, nước chẳng còn là nước. Bất cứ nơi nào nàng nhìn đến, đều hóa thành dáng hình của người nọ.

Thì ra từ lâu, trong vô thức, nàng đã sa vào vòng xoáy tình cảm ấy.

Để ép mình không nghĩ ngợi nhiều, Lăng Nguyệt Tịch mỗi ngày đều tìm đủ mọi việc để làm. Nếu chẳng tìm được việc, nàng liền tìm Vu Phi, có thể kè kè bên nhau cả ngày.

Vậy mà đến khi thật sự mong đợi được gặp lại, người ấy lại nói gì?

“Mỗi người mạnh khỏe, không quấy rầy lẫn nhau.”

Tám chữ lạnh băng, khiến lồng ngực nàng như bị đè nén đến cứng lại.

Ngón tay khẽ siết chặt, Lăng Nguyệt Tịch gắt gao nhìn nàng, nghiến răng nói:
“… Không có khả năng.”

“Có thể tránh được nguy hiểm, sống yên ổn, chẳng phải tốt sao? Ngươi đến đây tìm kết minh, rốt cuộc là vì cái gì?” Tô Thành khó hiểu.

Khi hai người giằng co, Tử Uyển và Vu Phi ngồi phía sau xe chỉ lặng lẽ quan sát, không ai dám khinh suất hành động.

Tô Thành ngồi đối diện, nét mặt bình thản, chẳng lộ chút cảm xúc. Ngược lại, khí tràng quanh Lăng Nguyệt Tịch lại càng thêm nặng nề, mơ hồ như bão tố sắp ập đến. Hồ Tử Uyển vội vàng chuẩn bị sẵn thuốc trị thương.

“Nếu không… ngươi ra ngoài khuyên thử?” Vu Phi thấp giọng.

“… Không được. Loại chuyện này phải đến lượt ngươi. Ngươi trúng đạn ta còn cứu được, ta trúng thì ai cứu ta?” Tử Uyển nói.

“… Thôi, chúng ta chờ thêm chút nữa vậy.”

Câu hỏi kia vẫn lơ lửng, Lăng Nguyệt Tịch chẳng trả lời. Dưới mặt nạ, chẳng ai đoán được nàng đang nghĩ gì.

Hai phút lặng im trôi qua, Phác Phác rốt cuộc không nhịn nổi mà buột miệng:
“Còn có thể vì gì nữa, nàng rõ ràng là luyến tiếc ngươi.”

Tâm tư bị chọc thủng, cao ngạo như Lăng Nguyệt Tịch sao có thể thừa nhận.

“Sao có thể.”

Giọng lạnh lùng ấy khiến Thi Vân Khởi rùng mình.

Thật không hiểu nổi. Trước đó là ai ngày ngày sai sử nàng vận hành hệ thống chữa trị, là ai vì lần gặp mặt này mà chuẩn bị cả một xe vật tư?

Chưa gặp thì đứng ngồi không yên, gặp rồi lại dùng những lời băng lãnh. Rốt cuộc là muốn hòa hảo hay không?

“Phác Phác, đừng nói đùa.” Tô Thành chẳng bận tâm áp suất thấp quanh mình, dịu giọng nói: “Trước mắt, kết minh hại nhiều hơn lợi. Ngươi làm thế này, có phải còn có mục đích khác?”

Lăng Nguyệt Tịch nghiêng đầu, tránh ánh mắt nàng:
“Không tiện nói.”

“Vậy vì sao lại chỉ đích danh muốn ta tới?”

“Không vì cái gì cả.”

Một câu hỏi, lại bị đáp trả bằng một lời dỗi hờn.

Rõ ràng là kẻ kia lừa dối, vậy mà nhớ mãi không quên lại chính là bản thân nàng. Thật nực cười.

Tô Thành im lặng nhìn nàng chốc lát, rồi liếc ra phía sau xe — mười chín người rõ ràng đang ngồi đó. Con tin chẳng còn, chuyến này xem như tay không trở về.

Lời nên nói đã nói hết, Lăng Nguyệt Tịch nếu không chịu thẳng thắn, nàng cũng không cần tiếp tục ở lại.

“Nếu không định thả người thì thôi, cứ để lại vậy. Sau này hãy sống thật tốt. Chỉ cần ta còn, Long Vực tuyệt đối sẽ không gây khó dễ Hồng Tụ Chiêu.” Tô Thành siết chặt áo choàng, xoay người xua tay: “Lời đã truyền, ta còn có việc, xin cáo từ.”

Thân thể cứng đờ, Lăng Nguyệt Tịch ngẩng lên nhìn, thấy nàng thật sự xoay lưng bỏ đi.

“Đứng lại!”

Trong lòng hoảng loạn, nàng vội bước lên vài bước, giữ chặt cổ tay người kia.

Trái ngược với dự đoán ấm áp, bàn tay Tô Thành lại lạnh lẽo, rắn chắc chẳng khác gì một Alpha chính hiệu.

Bị chế trụ, Tô Thành khẽ nhíu mày:
“Còn chuyện gì sao?”

Ngữ khí nhạt nhẽo ấy khiến Lăng Nguyệt Tịch ngẩn ra. Nắm tay dần nới lỏng, môi khẽ cắn, chẳng biết nói gì.

Nàng chưa từng phải đối diện với bản thân theo cách này. Trước kia chỉ cần nàng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, người kia sẽ đến dỗ dành, sẽ ôm nàng, sẽ đem tất cả những gì tốt nhất trao cho nàng.

Còn hiện tại, dù nàng đã biểu hiện rõ ràng sự không vui đến mức ai cũng nhìn ra, người kia lại chẳng hề để tâm, chỉ quay lưng rời đi. Như thể thật sự không còn bận lòng chút nào.

Nàng không thể thích ứng, cũng chẳng thể chấp nhận.

Khoảng cách gần đến mức, nàng mới thoáng ngửi được mùi hương long lan quả nhạt nhòa trên người kia. Lần này nàng kiềm chế rất tốt, chẳng còn để lộ tin tức tố, thậm chí mùi máu tươi cũng bị che giấu triệt để.

Khi ấy nàng nào biết, vì cứu nàng, người kia đã cắt bỏ một đoạn tuyến thể. Không gây mê, trực tiếp dùng dao mà mổ. Đau đớn đến mức nào chứ… Một vết cắn nơi cổ cũng có thể khiến nàng đau đến rơi nước mắt, huống chi là như thế.

Ngày đó, người kia liều mạng để cứu nàng, vậy mà nàng lại bắt giữ, giam cầm như một con tin.

Đôi mắt lam sâu thẳm kia, giây phút mở cửa nhìn thấy nàng đã từng chan chứa vui mừng. Nhưng sau đó, chỉ còn lại tĩnh lặng.

“Còn… đau không?”

Lăng Nguyệt Tịch đưa tay, muốn chạm vào gáy nàng.

Nhưng Tô Thành nghiêng mình tránh né:
“Không đau. Đã sớm không đau.”

Lời thốt ra bình thản, chẳng hề mang chút cảm xúc. Không giận, không hận, như thể trong lòng đã xóa sạch mọi dấu vết.

“Ngươi tuyệt đối đừng hối hận.” Nàng cười khẽ, bàn tay lạnh buốt siết lấy cổ tay Lăng Nguyệt Tịch, dùng chút lực: “Trên đời này chẳng có thuốc hối hận. Tổn thương tuyến thể là gieo gió gặt bão, chẳng liên quan đến ai khác.”

“Ngươi cướp bóc khi ấy suýt giết ta. Ta nằm vùng trong Hồng Tụ Chiêu cũng là muốn mạng ngươi.”

“Ngươi từng xem ta như đồ chơi, ta cũng từng coi ngươi như mồi nhử.”

“Ngươi là thổ phỉ, ta là kẻ lừa đảo. Chúng ta tổn thương nhau, chẳng ai nợ ai.” Vừa nói, nàng vừa gỡ từng ngón tay đối phương khỏi cổ tay mình. “Yên tâm, Hồng Tụ Chiêu đối đãi ta không tệ, ta còn muốn bảo vệ bọn họ. Nếu phải hối hận, thì cũng là ta hối hận.”

Giữa hai người, ân oán rạch ròi, chẳng còn gì để dây dưa.

Bàn tay kia bị gỡ ra, Lăng Nguyệt Tịch bất lực, chẳng thể ngăn cản.

Người trước mặt không còn là kẻ từng bị nàng áp chế, mà là một Alpha cấp S thực thụ. Nếu nàng muốn đi, chẳng ai trong đây ngăn nổi.

Không buồn ngoái lại, Tô Thành xoay người rời đi, để lại bóng dáng tiêu sái.

Lăng Nguyệt Tịch vội vươn tay, đầu ngón chỉ cách vạt áo nàng một centimet.

“Đừng đi…”

Thanh âm nhỏ bé đến chính nàng cũng nghe không rõ.

Cái gì gọi là chẳng ai nợ ai? Tình cảm có thể phân minh rạch ròi sao? Thổ phỉ và kẻ lừa đảo có thể đặt lên bàn cân sao? Ta cướp chỉ là vật, ngươi lừa lại là tâm. Như thế nào có thể so được? Ngươi nói hối hận… rốt cuộc là hối hận điều gì?

Nàng rất muốn truy hỏi, nhưng có quá nhiều người đang nhìn. Ai cũng thấy nàng bị phũ phàng quay lưng. Thật quá chật vật.

Từ trước đến nay, luôn là nàng ném bỏ người khác, nàng chiếm thế thượng phong. Khi nào lại giống như bây giờ — một thổ phỉ đi níu giữ tay kẻ lừa đảo. Thật hoang đường.

Nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, tay thả xuống, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa. Cuối cùng, nàng kìm nén, lạnh giọng gọi:

“Trào Phong, ta muốn cùng ngươi kết minh.”

Tô Thành mới bước đi được mấy mét, nghe thế liền khựng lại, nghi hoặc quay đầu:
“Cùng ta kết minh?”

“… Đúng. Đúng vậy.” Thi Vân Khởi lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng mở cơ giáp bay tới: “Lần này chúng ta đơn độc gặp ngươi, chính là để bàn chuyện này. Kết minh với Long Vực chỉ là bề ngoài, thực chất là muốn ngầm hợp tác với ngươi, dùng liên minh này để đạt mục tiêu của chúng ta.”

“Mục tiêu gì?”

“Ngươi muốn lật đổ Kình Thương, chúng ta cũng vậy. Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.” Lăng Nguyệt Tịch nghiêng đầu, tiếp lời: “Hồng Tụ Chiêu hiện tại vô cùng thiếu thốn tài liệu. Với tình hình bây giờ, muốn vào các khu cảm nhiễm trung và cao cấp để thu thập là cực kỳ khó. Nếu có thể kết minh với Long Vực, thành lập thương mại trao đổi, một là giải quyết khốn cảnh trước mắt, hai là mượn cơ hội tiếp cận Kình Thương, thuận tiện ra tay.”

Tô Thành cau mày, trầm ngâm suy nghĩ lời nàng.

“Chúng ta đối phó Kình Thương không phải vì giúp ngươi.” Lăng Nguyệt Tịch bổ sung, giọng kiên quyết: “Mà là để cứu lấy những người khác ở Long Vực.”

--------
Bật mí nhỏ với mọi người một xíu, là mấy bộ Sốp edit Sốp chưa đọc:)))

Vừa đọc vừa edit nên sốp cũng hóng như mọi người vậy á, gần cuối truyện rồi với cũng là đoạn cao trào nên Sốp cũng hăng máu lắm.

Hiện tại thì sốp edit được tới chương 80 rùi, giờ sốp đăng chương này lên có ai muốn full luôn thì cmt Sốp sẽ tăng ca. Còn không ai cmt thì hôm nay đăng 10 chương thuii, là tới chương 70 á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com